Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 6: Muốn câu dẫn lão bà tương lai của ta, không có cửa đâu!




Vũ Văn Hiên cao hứng đi tới quán trà, không ngờ đến nơi liền nhìn thấy một người nam nhân tuổi còn trẻ cùng sư tỷ nói nói cười cười, nhất thời lửa trong lòng bốc lên, nhanh chóng bước qua.

"Sư tỷ, ta đã trở về." Vũ Văn Hiên đặt mông ngồi vào bên người Lăng Nặc cầm lấy chén nước của nàng liền uống.

"Nga, vị này chính là sư đệ mà cô nương vừa rồi đã nói đi. Quả nhiên là tuấn tú lịch sự a!" Nam nhân trẻ tuổi thấy Vũ Văn Hiên bộ dáng thô lỗ, trong lòng khinh thường.

"Ân. Đúng vậy. Hắn là sư đệ ta, đã quen sống trên núi nên có vẻ thô lỗ. Mong rằng công tử không để ý." Lăng nặc vụng trộm nhéo Vũ Văn Hiên một chút để cho hắn chú ý hình tượng.

Vũ Văn Hiên không nói gì, liếc mắt xem thường một cái rồi tiếp tục uống trà của mình. Uống trà mà không hảo hảo uống, còn ngẩng cổ đem nước trà ở trong miệng sục qua sục lại, giống như lúc đánh răng. Chẳng qua đánh răng phải nhổ ra, còn nàng là nuốt xuống luôn, làm cho nam nhân trẻ tuổi kia ghê tởm một phen.

"Sư đệ của Lăng cô nương thật là có sở thích khác người a!" Lâm công tử xấu hổ cười cười.

"Thực xin lỗi, Lâm công tử, thất lễ rồi. Hiên nhi đừng nghịch ngợm! Trà cũng uống xong rồi, chúng ta đi thôi! Lâm công tử chúng ta đi trước, cáo từ!" Lăng Nặc cảm thấy Vũ Văn Hiên rất dọa người, vội vã kéo hắn đi.

"Ai, sư tỷ! ngươi sao phải kéo ta đi a? Ta còn chưa nói xong đâu." Vũ Văn Hiên còn muốn làm khó họ Lâm vài câu.

"Hiên nhi, ngươi không muốn nhanh làm bóng da của ngươi sao? Đồ cũng mua đủ rồi, đi thôi!" Lăng Nặc cũng không muốn cho nàng ở đây dọa người.

"Hảo hảo. Ta đi là được rồi. Sư tỷ, ngươi như thế nào nhận thức hắn a?" Vũ Văn Hiên cũng tò mò, đối với chuyện bỗng nhiên xuất hiện tình địch này phải biết rõ đối phương mới bách chiến bách thắng được.

"Hắn chính là người tới nơi này du ngoạn. Quán trà không có chỗ ngồi, liền hỏi ta có thể hay không cho hắn ngồi cùng bàn." Lăng Nặc thành thật nói ra.

"Ai, thủ đoạn này cũng quá phổ thông đi! Nhớ năm đó lúc ta tán gái cũng thường xuyên dùng. Hắn nhìn như Bát Giới, thấy hắn đều phải gọi Nhị thúc, cái gì đức hạnh đều giả. Muốn dẫn dụ tức phụ tương lai ta, cũng không nhìn xem bản lĩnh của mình được bao nhiêu." Vũ Văn Hiên nói nhỏ mắng.

"Hiên nhi, ngươi nói cái gì vậy? Huyên thuyên cái gì a?" Lăng Nặc mơ hồ nghe rõ một chút.

"Không, không có việc gì, sư tỷ ta ở đây cầu thần thôi!"

"Không thành thật! Đi nhanh đi!" Lăng Nặc lôi kéo hắn bước nhanh đi.

"Sư tỷ, ta có này cấp cho ngươi." Vũ Văn Hiên đứng lại vẻ mặt thành thật nói.

"Cái gì vậy a?"

"Đây, này tặng cho ngươi." Vũ Văn Hiên từ trong lòng lấy ra cây trâm vừa rồi mua.

"Trâm thật đẹp. Tại sao phải tặng ta cái này a?" Lăng Nặc nghiền ngẫm nhìn nàng.

"Nga, vì cám ơn mấy năm nay sư tỷ đã chăm sóc ta. Ân, là như vậy. sư tỷ ngươi xem, trước đây ngươi gội đầu cho ta, giặt quần áo cho ta, lại làm quần áo cho ta, lớn lên ngươi như cũ chăm sóc ta như vậy. Ân đức này tiểu đệ nghĩ đến muốn báo đáp một chút. Tặng cây trâm chỉ là một chút tâm ý. Nếu sư tỷ không thích nó, muốn tiểu đệ lấy thân báo đáp cũng được. Dù sao ta đã muốn chuẩn bị tốt đem trinh tiết hiến cho sư tỷ. " Vũ Văn Hiên biểu tình thực đứng đắn nhưng lời nói thực không đứng đắn một chút nào.

"Nói bậy bạ gì đó? xú tiểu tử! Đi nhanh về nhà." Lăng Nặc nghe mấy lời phía trước còn cảm động, tiểu tử này còn biết cảm ơn. Sau khi nghe được lời tiếp theo thì có điểm không tiếp nhận nổi.

"Sư tỷ, về sau ngươi ở nhìn thấy những người ong bướm giống vừa rồi, nhất định phải tránh ra xa. Bằng không sẽ chịu thiệt a. Người nọ vừa thấy đã biết là loại người bại hoại, mặt người dạ thú chuyên môn lừa những thiếu nữ ngây thơ như ngươi. " Vũ Văn Hiên cố gắng hạ thấp hình tượng đối phương.

"Ai," Lăng Nặc đối với nàng là không biết nói cái gì cho phải, thở dài rồi lập tức đi.

"Ai, sư tỷ, ngươi chờ ta a! Ngươi như thế nào có thể đem thiếu niên tuấn tú lịch sự, anh tuấn tiêu sái như ta bỏ lại a!" Vũ Văn Hiên vội vàng chạy đuổi theo Lăng Nặc.

Tiểu tử này cũng thật,,,, không biết xấu hổ, chính mình khen mình còn khoa trương như vậy, hoàn hảo nơi này không bao nhiêu người nhận thức nàng, bằng không cũng thật dọa người đâu. Nếu biết nàng là tam hoàng tử, chắc sẽ không thể tin được.

Về nhà Vũ Văn Hiên không cần nghỉ ngơi mà bắt đầu binh binh cạch cạch làm món đồ chơi của mình. Mỗi đầu gỗ nàng đều bào tốt, sau đó mài lại cho bóng loáng. Trước dùng vài miếng gỗ đóng vào cọc gỗ thô vững chắc làm cái bệ, còn lại từ từ mài rồi chậm rãi đóng. Về phần khâu bóng cao su lại nàng chỉ có thể nhờ sư tỷ thân ái Lăng Nặc.

Tuy rằng nàng là nữ nhi, mà cũng không có một chút bộ dáng nữ nhi. Nàng có thể cao hơn 1m77 , cân nặng chính mình cũng không biết chuẩn hay không chuẩn. Còn về lí do thì phải hỏi sư phụ Thiên Cơ tử của nàng. Thiên Cơ tử từ nhỏ đã cho nàng ngâm trong thùng thuốc, làm cho nàng lớn giống như nam nhân giống nhau, ngực cũng bằng phẳng. Vũ Văn Hiên nghĩ không ngực thì sẽ không ngực đi, Dù sao dài quá cũng vướng bận, này còn bớt được việc không phải dùng tiền mua nội y. Cho dù nàng cởi áo cũng sẽ không có người nói nàng là nữ nhân, ha ha ha.Vũ Văn Hiên bởi vì ngực phẳng của mình mà kiêu ngạo.

"Hiên nhi, ngươi như thế nào lại không mặc áo a? " Lăng Nặc vừa tiến đến liền nhìn thấy Vũ Văn Hiên cởi trần.

"Sư tỷ, ngươi,,, sao lại không gõ cửa?" Vũ Văn Hiên hai tay ôm ngực giả vờ xấu hổ.

"Còn xấu hổ cái gì a? Từ nhỏ đến lớn ta cũng xem qua không biết bao nhiêu lần rồi!" Lăng Nặc lườm hắn một cái rồi đi xem hắn mài đầu gỗ.

"Ngươi xem thân mình nhân gia, ngươi phải chịu trách nhiệm với nhân gia, bằng không nhân gia không chịu đâu!" Vũ Văn Hiên bắt chước bộ dáng tiểu cô nương cùng Lăng Nặc nói chuyện.

"Ngươi có thấy ghê tởm? Lăn qua một bên đi." Lăng Nặc nghe nàng tự xưng nhân gia thì một phen ghê tởm, toàn thân nổi da gà.

"Ghê tởm sao? Không biết đâu! Ta cảm thấy thương tâm, sắp bị ngươi ghê tởm chết rồi!"

"Ghê tởm chết? Ha ha ha, Hiên nhi a, ngươi thật sự là,,, này ai dạy ngươi a?!" Lăng Nặc bị nàng làm cho cười đến không ngừng được.

"Sư tỷ, sư tỷ, chú ý hình tượng thục nữ của ngươi a!" Vũ Văn Hiên hảo tâm nhắc nhở.

"Không quan hệ. Dù sao ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta. Ngươi thật sự rất,,,, tài hoa hơn người,ân,tài hoa hơn người." Lăng Nặc từ nhỏ đã biết sư đệ này không phải người bình thường. Quả thật cũng không bình thường, thân phận thì không phải bàn, chỉ nói đến những trò đùa dai của nàngcũng không có ai làm được. Thật sự người như nàng chắc ở trên trời mới có a.

"Đúng rồi, sư tỷ, đây là ta vẽ bóng cao su, ngươi có thể giúp ta may một chút không?" Vũ Văn Hiên mang bức tranh đến cho Lăng Nặc xem.

"Tranh này là cái gì a?" Lăng Nặc nhìn quả cầu đen trên giấy hỏi.

"Bóng cao su a, xem không rõ sao? Này không phải cái bóng cao su sao?"

"Này,,, xem không hiểu. Ngươi nói cho ta lại đi!" Lăng Nặc một lần nữa lấy tờ giấy ra vẽ.

"Hảo, chính là như vậy như vậy,,,,," Vũ Văn Hiên miêu tả lại. Quả nhiên này qua tay Lăng Nặc vẽ đồ dễ nhìn hơn rất nhiều a.

"Sư tỷ, chính là như vậy, ngươi có thể giúp ta làm một cái không? Dùng da của ngươi đưa ta này, rồi nhét lông thú vào bên trong."

"Hảo, không thành vấn đề, làm tốt chúng ta cùng nhau chơi." Lăng Nặc cũng muốn thử xem sư đệ làm những thứ này này chơi được không. Sư phụ không cho nàng mua đồ chơi ngoạn, những món đồ chơi của nàng đều là chính mình làm, hơn nữa đều là hình thù kỳ quái Lăng Nặc cũng chưa nghe qua có món đồ chơi như vậy. Tỷ như, hắn dùng đầu gỗ khắc cái gì súng lục, còn có cái gì loạn thất bát tao gì đó. Nhưng nàng cũng thường trốn đi làm mấy món đồ chơi đó nên bị sư phụ nhéo lỗ tai, bắt luyện công, hay là đi phơi thuốc...

Tác giả có lời muốn nói:....