Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 53: Hi Văn




  "Nột, hôm nay bổn vương hồi kinh, cho nên ta sẽ thả ngươi. Nếu như muốn tìm ta báo thù thì cứ việc đến, nghĩa phụ ngươi bổn vương nhất định đối xử tử tế." Vũ Văn Hiên đến tìm Tỉnh Dao nói lời từ biệt, thuận tiện giải huyệt đạo cho nàng.

"Bảo trọng." Vũ Văn Hiên để chút vàng ở trên bàn cho Tỉnh Dao.

"Hừ" Tỉnh Dao hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn mặt, Vũ Văn Hiên lắc đầu rời đi.
________________

"Tướng công a, ngươi đem một cái đại mỹ nhân đặt ở trong huyện nha như vậy ngươi yên tâm sao?" Thu Hàm khoát tay lên vai Vũ Văn Hiên, nghiêng qua kề sát tai Vũ Văn Hiên hỏi. Vũ Văn Hiên nhìn nàng cười cười:

"Buổi tối ta nói cho ngươi nghe!" Thu hàm nghe nói như vậy, mày hơi hơi run run một chút.

"Khụ khụ, khát nước uống nước." Thu Hàm nâng chung trà lên uống che dấu quýnh sắc.

Vũ Văn Hiên cũng thật lâu không nói gì, chỉ uống nước trà ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lấy tay nựng tiểu Sưởng. Không khí trong xe ngựa cũng trở nên im lặng hẳn.

"Lần này rời kinh phụ hoàng với mẫu hậu có nói gì hay không?" Vũ Văn Hiên hỏi.

"Không nói gì, phụ hoàng giống như cố ý muốn lập ngươi làm thái tử, về sau đem đế vị truyền cho ngươi." Thu Hàm đem ý của phụ hoàng nói lại.

"A, không thể được a! Cho ta làm hoàng đế, còn không phải muốn ta mạng già này của ta sao? Ta không phải muốn làm hoàng đế a!" Vũ Văn Hiên biểu tình thập phần ai oán,

"Thực kỳ quái, các hoàng tử khác thì huynh đệ tương tàn đều là vì tranh hoàng đế vị, ngươi ngược lại không muốn làm?" Thu hàm thập phần khó hiểu.

"Lão bà, ngươi cho là hoàng đế ai đều có thể làm sao? Cả quốc gia, chuyện tình gì cũng đặt trên người, sớm muộn gì cũng chưa già đã yếu, lại có một nhóm thần tử bảo thủ suôt ngày lãi nhãi khuyên làm cái này, tránh làm cái khác. Ngươi nói như vậy còn là cuộc sống vui vẻ hay không? Còn không bằng làm một cái tiêu dao Vương gia, tự do tự tại a! Các ngươi nguyện ý cùng ta tiêu dao qua ngày, hay muốn ta làm hoàng đế để phải đợi mười ngày nửa tháng mới gặp ta một lần đây?"

"Chúng ta nguyện ý tiêu dao qua ngày." Thu Hàm, Lăng Nặc không cần suy nghĩ, cùng đồng lòng thốt ra.

"Như vậy là tốt rồi! Cho dù phụ hoàng cố ý truyền ngôi cho ta, ta cũng phải nghĩ biện pháp đem trọng trách này giao cho chúng huynh đệ a. Ai, thân là một cái mặc kệ ở các phương diện đều thập phần vĩ đại ngôi vị hoàng đế người nối nghiệp, ta cảm thấy áp lực rất lớn" Vũ Văn Hiên nói xong liền ngã vào trên người Lăng Nặc, Thu Hàm quăng cái xem thường thật to cho Vũ Văn Hiên, Lăng Nặc thập phần không biết nói gì cũng oai đầu nhìn nàng, người này quả thật là da mặt dầy thế gian không ai sánh bằng mà.
________________

Lần này Vũ Văn không có cố ý trì trệ, đoàn người bọn họ rất nhanh đã về đến kinh thành, Vũ Văn Hiên trước tiên đi gặp phụ mẫu cùng với hoàng tổ mẫu, rồi sau đó mới hồi vương phủ củ mình.

"Vương gia, phủ Lưu tướng quân cho người tới, thỉnh Vương gia đến quý phủ có việc cần trao đổi." Vũ Văn Hiên vừa ngồi xuống ghế, trà còn chưa kịp uống chợt nghe đến hạ nhân đến bẩm báo.

"U, có chuyện gì sao cữu cữu lại muốn tìm ta a? Vẫn là đi thử. Người tới, chuẩn bị ngựa cho ta." Vũ Văn Hiên cẩn thận suy nghĩ, mang tâm thế binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn đi tướng quân phủ.

"Lão gia, lão gia, điện hạ đã đến."

"Mau mời."

"Không cần mời đâu, ta đã vào đến rồi. Điệt nhi bái kiến cữu cữu!" Vũ Văn Hiên vẻ nho nhã chấp tay chào hỏi.

"Hảo, hảo, đến, đến cho cữu cữu nhìn xem, đã lớn đến như vậy rồi. Cữu cữu mới từ biên quan triệu hồi kinh, nhớ ngày đó thời điểm cữu cữu mới gặp ngươi, ngươi mới cao có một chút." Liễu Tuấn Phong một tay vỗ vai Vũ Văn Hiên, một tay khoa tay múa chân diễn tả.

"Ha ha, cữu cữu vẫn giống năm đó, vẫn phong độ a." Vũ Văn Hiên tuy chỉ mới gặp qua người cữu cữu này mấy lần, nhưng cũng biết cữu cữu đối đãi nàng là thập phần không tệ.

"Đến, Hiên nhi, ngồi xuống nói chuyện, cái kia quản gia, gọi người chuẩn bị rượu và thức ăn. Hôm nay Vương gia sẽ ở lại trong phủ dùng bữa." Liễu Tuấn Phong lâu như vậy không gặp cháu trai, đương nhiên muốn hảo hảo cùng Vũ Văn Hiên trò chuyện.

"Kia, vậy điệt nhi không từ chối!" Có người mời ăn ngon sao lại từ chối chứ, Vũ Văn Hiên vui vẻ nhận lời. Dạo này hai vị thê tử của nàng quản tiền tiêu vặt hơi gắt làm cho nàng muốn ra ngoài ăn ngon một bữa cũng chẳng được.

"Cữu cữu, người ở biên quan mấy năm nay nhất định là chịu không ít khổ đi!"

"Khổ là có, nhưng trong khổ cũng có sướng. Biên quan dù thế nào cũn phải có người trấn thủ, bằng không địch quốc sẽ đến xâm phạm biên cương của ta. Nay cữu cữu đẫ lớn tuổi, sức khỏe cũng không còn tốt, trọng trách giữ biên quan liền giao cho đại biểu ca của ngươi. Trong khoảng thời gian ta trở về này nghe nói ngươi trừng trị nhị vương gia, rồi sau đó lại đem dư đảng của hắn một lưới bắt trọn, cữu cữu ta lòng cũng mang an ủi a!" Liễu Tuấn Phong nói xong hốc mắt cũng ướt át.

"Vì nước diệt trừ gian nịnh là làm bổn phận mà thần tử phải làm, điệt nhi làm như vậy cũng là vì toàn bộ quốc gia suy nghĩ a!"

"Ân, hảo hảo, muội muội đã dạy dỗ được một cái hảo hài tử."

"Đúng rồi, cữu cữu, điẹte nhi còn không có gặp qua biểu tỷ muội cùng biểu đệ đâu." Vũ Văn Hiên chuyển hướng đề tài, chỉ sợ Liễu Tuấn Phong nói đến những điều trong lòng nàng đang nghĩ đến.

"Nga, cũng phải, người tới, gọi tiểu thư cùng thiếu gia tới bái kiến Vương gia"

"Dạ, lão gia."

"Cha, người tìm ta với tỷ tỷ." Không lâu hai tiểu hài tử ước chừng mười mấy tuổi đến.

"Đúng vậy, tới bái kiến biểu ca các ngươi."

"Liễu Vân, Liễu Vũ bái kiến biểu ca."

"Biểu đệ biểu muội, các ngươi hảo."

"Các ngươi về sau phải cùng biểu ca hảo hảo học tập, tương lai cũng làm trụ cột nước nhà a." Liễu Tuấn Phong nhân cơ hội giáo dục con mình.

"Dạ, cha"

Trong lúc vui vẻ trò chuyện, Vũ Văn Hiên cũng đã muốn biết rõ ý tứ cữu cữu. Liễu Tuấn Phong là muốn ủng hộ nàng làm thái tử, tương lai trở thành đế vương, cũng định là hết sức phù trợ. Về công mà nói cữu cữu là thần tử, về tư mà nói cữu cữu là trưởng bối Vũ Văn Hiên đương nhiên không có khả năng cho hắn biết chính mình kỳ thật không có ý muốn xưng đế, cũng liền hi hi ha ha cùng hắn giả bộ ngớ ngẩn để cho qua.

"Cữu cữu, điệt nhi có thể đi thăm phủ đệ của người một chút không?"

"Có thể a, quản gia dẫn Vương gia đi dạo một chút đi."

"Không cần, điệt nhi chính mình tùy ý đi một chút là được rồi." Nói xong Vũ Văn Hiên liền đứng dậy đi ra ngoài.

Vũ Văn Hiên đi một hồi, gặp một cái phòng nhỏ có vẻ đơn sơ, phía trước có một cái cô gái đang ngồi giặt quần áo, bên người cô gái ấy còn hai, ba thùng đầy quần áo chờ nàng giặt.

"Hừ, làm cái gì cũng chập chạp, ta nói cho ngươi biết hôm nay không đem hết những cái này làm xong thì không được ăn cơm, không được ngủ." Một cái đại thẩm ở một bên nhìn nàng quát.

"Là, ta đã biết, Khoan thẩm". Cô gái khúm núm dùng hai tay, khoa tay múa chân trả lời.

"Hừ" Khoan thẩm hừ một tiếng.

"Cũng không biết lão gia giữ ngươi ở trong phủ làm gì, thật sự là dư thừa mà." Khoan thẩm cắn hạt dưa khinh thường nói.

Cô gái như cũ cúi đầu giặt quần áo, không nói tiếng nào.

"Biểu ca, nguyên lai ngươi ở trong này a." Liễu Vũ từ phía sau vỗ Vũ Văn Hiên một cái.

"Ân. Đúng rồi, biểu muội, cái cô gái giặt quần áo kia là ai a?" Vũ Văn Hiên tò mò.

"Nga, nàng a, là tỷ tỷ của ta. Cũng không biết vì cái gì phụ thân không thích nàng, để cho tỷ tỷ ở trong phòng này, làm coing việc của hạ nhân, ai." Liễu Vũ thở dài.

"Nga, nói như vậy cái đại thẩm kia chính là người hầu hạ tỷ tỷ ngươi đi?"

"Đúng vậy, bất quá Khoan thẩm thường xuyên khi dễ tỷ tỷ, phụ thân thấy được cũng không quản, Khoan thẩm lại càng được nước làm tới, phụ thân cũng không cho phép chúng ta quản chuyện này."

"Ngươi, con nha đầu này, ngươi như vậy mà giặt cái gì a, mạnh tay lên!" Khoan thẩm một cước đá cô gái ngả lăn, nàng ngẩng đầu ủy khuất nhìn Khoan thẩm.

"Nhìn cái gì vậy, còn không mau chóng giặt." Khoan thẩm đem vỏ hạt dưa trong miệng phun ra mặt nàng.

"Ngươi mặc kệ sao, biểu muội?"

"Phụ thân hạ lệnh không cho quản, cho nên ta..." Liễu Vũ khó xử nói.

"Thật sự là đáng giận, thế nhưng lại có loại nô tài khi dễ chủ như vậy." Vũ Văn Hiên nhất định phải quản việc này rồi.

"Ngươi này xú nha đầu!" Khoan thẩm càng nhìn càng sinh khí, một cước đá vào người cô gái, cô gái ngã xuống làm đổ bồn nước đang giặt quần áo, làm cho quần áo trên người nàng ướt hết.

"Dừng lại, bà già mập này, ngươi thật sự đáng giận mà." Vũ Văn Hiên bước nhanh đi qua đi ngăn cản.

"Ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không a?" Vũ Văn Hiên nâng cô gái té trên mặt đất dậy.

"Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?" Liễu Vũ cũng qua xem.

"Tam tiểu thư." Khoan thẩm nhìn thấy Liễu Vũ liền hành lễ.

"Ngươi không sao chứ?"Vũ Văn Hiên lại hỏi một lần, cô gái lắc đầu

"Ngươi, nói như thế nào nàng cũng là  chủ tử của ngươi, ngươi thế nhưng lại đối đãi chủ tử của mình như thế?" Vũ Văn Hiên quay đầu căm tức nhìn Khoan thẩm.

"Ngươi là người nào?" Khoan thẩm không biết Vũ Văn Hiên, cũng không biết thân phận nàng, chỉ nghĩ là một công tử nhà giàu tới trong phủ làm khách.

"Làm càn, đây là đương triều tam hoàng tử, Tiêu dao vương Vũ Văn Hiên." Liễu Vũ xuất khẩu quát lớn Khoan thẩm.

"Phốc đông." Khoan thẩm lập tức nhuyễn chân, hôm nay đúng là xui xẻo, thế nhưng làm cho tam hoàng tử nhìn đến cảnh này.

"Hừ, ngươi không sao chứ? Nói như thế nào ta cũng là biểu ca ngươi, lấy lại công đạo cho ngươi chỉ là chuyện nhỏ." Vũ Văn Hiên cúi đầu lại hỏi nàng một lần, cô gái như trước lắc đầu.

"Biểu ca, ta đã quên nói cho ngươi, tỷ tỷ nàng không thể nói chuyện được." Liễu Vũ nói ra nguyên nhân.

"Nga, ngươi nô tài này thật sự đáng giận, theo ta đi gặp cữu cữu. Vũ nhi biểu muội ta mang nàng đi gặp cữu cữu, còn ngươi đi xem tỷ tỷ ngươi. một chút đi." Vũ Văn Hiên đem nàng giao cho Liễu Vũ giúp đỡ, chính mình mang theo Khoan thẩm đi gặp Liễu Tuấn Phong.

"Quỳ xuống cho ta, cữu cữu, trong phủ giống có loại ác nô thế này mà người cũng không quản sao?" Vũ Văn Hiên một cước đem Khoan thẩm đá đến quỳ trên mặt đất.

"Sao lại thế này?" Liễu Tuấn Phong buông chén trà khó hiểu hỏi, Vũ Văn Hiên đem toàn bộ sự tình mình thấy được nói cho Liễu Tuấn Phong

"Nga, như vậy a, ngươi trước đi xuống, đợi xử trí đi." Vũ Văn Hiên nghe khẩu khí cữu cữu cũng biết việc này đến cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm" Vũ Văn Hiên đang muốn xuất khẩu hỏi, chợt nghe đến bên ngoài có người thông báo

"Mẫu hậu như thế nào đến đây?" Vũ Văn Hiên khó hiểu.

"Thần tham kiến hoàng hậu nương nương", "Nhi thần bái kiến mẫu hậu."

"Đều đứng lên đi, ca ca không cần đa lễ, đây là ở ngoài cung cũng không cần giữ lễ tiết." Hoàng hậu đối Vũ Văn Hiên nháy mắt mấy cái, rồi ra vẻ uy nghiêm nói với Liễu Tuấn Phong đang cúi đầu hành lễ.
 
"Ân, hoàng hậu nương nương. Mời ngồi."

"Ca ca, bản cung nghe nói ca ca mời Hiên nhi đến quý phủ làm khách, bản cung tò mò liền theo tới, Hiên nhi chưa gây ra phiền toái gì cho ngươi đi?" Tuy nói là ngoài cung, nhưng là hoàng hậu vẫn xưng bản cung cũng để cho Liễu Tuấn Phong biết là bọn họ đã là quân thần có khác biệt.

"Nương nương bận tâm rồi."

"Kia đây là có chuyện gì a?" Hoàng hậu nhìn tới Khoan thẩm đang quỳ gối một bên.

"Mẫu hậu, là như vậy..." Vũ Văn Hiên không đợi cữu cữu mở miệng liền đem sự tình chân tướng nói một lần.

"Ai, ca ca, cũng nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn là không bỏ xuống được. Như vạy đi, để cho nha đầu kia cùng bản cung hồi cung đi, ca ca thấy thế nào?"

"Thần không có ý kiến, đa tạ hoàng hậu nương nương." Liễu Tuấn Phong trong lòng không vui cũng không có biện pháp a, quan lớn hơn một cấp cũng đủ áp người chết, huống chi tiểu muội mình ngày xưa nay là mẫu nghi thiên hạ.

"Vậy được rồi, nha đầu kia bản cung liền mang đi. Người tới a, thỉnh Liễu nhị tiểu thư cùng nhau hồi cung. Ngươi, cũng cùng ta hồi cung đi." Hoàng hậu đứng lên phân phó người bên cạnh mang Liễu nhị tiểu thư đi, rồi liếc Vũ Văn Hiên một cái ý bảo nàng cùng nhau về

"Dạ, mẫu hậu."

"Thần cung tiễn hoàng hậu nương nương."

Vũ Văn Hiên thập phần buồn bực đây là có chuyện gì a?

"Đúng rồi, biểu muội ngươi tên là gì a?" Vũ Văn Hiên nhịn không được quay qua hỏi.

"Nàng tên Mạc Hi Văn" Hoàng hậu mở miệng nói.

"Hả?" Vũ Văn Hiên khó hiểu.

"Việc này kể ra rất dài, về sau mẫu hậu sẽ nói cho ngươi, bây giờ trước tiên nên mang nàng hồi cung, thỉnh Thái y kiểm tra vết thuơng cho nàng. Tiểu tử, ngươi có biết nàng với ngươi còn có hôn ước hay không?" Hoàng hậu nhìn Vũ Văn Hiên cười cười.

Vũ Văn Hiên trên người bắt đầu ra mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Hi Văn đang ngồi ở một bên cúi đầu nắm chặt ngón tay, da đầu từng trận run lên.

Editor: Mãi đến bây giờ mới có thời gian edit lại. Thật lòng xin lỗi mọi người nhiều ạ! Và cảm ơn mọi người đã đọc. Buổi chiều vui vẻ!