Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 51: Xử lý




Rốt cục cũng đến nơi, Tỉnh Dao áp giải Vũ Văn Hiên tiến vào đại đường Ám Vũ các. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất giãy dụa, nếu đúng theo như lời Vũ Văn Hiên, nghĩa phụ là một ma đầu giết người không chớp mắt, chính mình lại đem hắn đưa đến nơi này, chẳng phải là hại hắn rồi sao? Nếu không phải, Vũ Văn Hiên cũng không tất yếu đi ác ý hại nghĩa phụ, thật sự là rất rối rắm .

"Nghĩa phụ, con đã đưa Vũ Văn Hiên đến." Tỉnh Dao cúi người, chấp tay hồi bẩm.

"Ân, xú tiểu tử, hôm nay ngươi còn không chết ở trong tay lão phu?" Ngô Sóc xoay người, căm tức nhìn Vũ Văn Hiên.

"Lão già này, ta cũng không biết mình có chỗ nào đắc tội ngươi? Hơn nữa Vũ Văn Hạo là hắn tự làm tự chịu, trách không được người bên ngoài a!" Vũ Văn Hiên một chút cũng không sợ người đang đứng trước mặt mình.

"Hảo tiểu tử, ngươi thế nhưng đã biết lão phu là vì Nhị vương gia mới bắt ngươi, lão phu thật đúng là xem nhẹ ngươi rồi!" Ngô Sóc âm hiểm cười nói.

"Đừng, ta tự biết mình kém cỏi, ngươi cũng đừng xem trọng ta a! Nhưng mà mưu phản soán vị vốn là Vũ Văn Hạo không đúng, muốn đối phó bổn vương như thế nào cứ việc đến đây đi, bổn vương mới không sợ ngươi!" Vũ Văn Hiên thách thức.

"Nghĩa phụ!!!" Tỉnh Dao muốn ngăn cản.

"Lui ra, hôm nay lão phu muốn đích thân giải quyết xú tiểu tửnày, vì nhị vương gia báo thù." Ngô Sóc rút ra bội kiếm trong tay.

"Hừ, lão già tuổi lớn khẩu khí cũng lớn lắm!"

"Nghĩa phụ, không cần!" Tỉnh Dao ngăn hai người kia lại.

"Lui ra có nghe hay không?" Ngô Sóc phất tay tát một cái, làm Tỉnh Dao văng sang một bên..

"Lão già kia, ngươi sao có thể đánh người?" Vũ Văn Hiên đỡ lấy Tỉnh Dao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị đánh sưng lên thật sự là làm cho nàng rất đau lòng.

"Ta đã nói với ngươi rồi, nghĩa phụ ngươikhông phải là người tốt, mấy năm nay không biết hắn đã ám sát bao nhiêu trung lương chi sĩ đâu."

"Nhưng mà hắn cũng là người đem ta nuôi lớn."

"Dao nhi, ngươi nhanh chóng lui lại, để cho nghĩa phụ giết xú tiểu tử này." Ngô Sóc lấy kiếm chỉ vào Vũ Văn Hiên,

"Lão già khẩu khí thật lớn! Cũng không biết hôm nay ai sẽ chết đâu!" Vũ Văn Hiên sớm đem hết thảy chuẩn bị chu đáo, vừa mới dứt lời liền nghe từng trận tiếng bước chân truyền đến.

"Thuộc hạ tham kiến Vương gia!" Trong đại đường đứng đầy binh lính cùng với cung tiển thủ.

"Lão già, hết thảy kế hoạch của ngươi bổn vương đã sớm đã điều tra rõ, sở dĩ ta vào đến là vì muốn đem hang ổ của ngươi tiêu diệt hết. Nếu ngươi thúc thủ chịu trói có lẽ bổn vương còn có thể lưu ngươi một mạng."

"Ha ha, lão phu mới không phải là cái tham sống sợ chết. Coi như ta thua trong tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi!" Ngô Sóc đương nhiên biết, nếu quân đội có thể vào tới nơi này, như vậy người của hắn cũng đã bị bắt hết. Xem ra thật sự là trời không giúp hắn.

"Không cần, ta van cầu ngươi!" Tỉnh Dao bắt lấy ống tay áo Vũ Văn Hiênkhẩn cầu.

"Ngươi hỏi thử nghĩa phụ của ngươicó bằng lòng buông tha ta hay không?" Vũ Văn Hiên mặt lạnh hỏi nàng.

Tỉnh Dao nhìn người trước mắt thật không biết có phải là Vũ Văn Hiên mà nàng biết không.  Lúc này hắn không hề là cái hi hi ha ha lưu manh nữa, mà là một cái vương giả, một cái vương giả nắm quyền sinh sát trong tay.

"Tỉnh Dao, thực xin lỗi!" Vũ Văn Hiên xuất thủ đánh bất tỉnh Tỉnh Dao.

"Đem nàng đưa về." Vũ Văn Hiên đem Tỉnh Dao giao cho binh lính mang đi,

_______________

"Nghĩa phụ!" Tỉnh Dao từ trong ác mộng bừng tỉnh, kêu to.

"Ngươi tỉnh?" Vũ Văn Hiên sớm kêu người đổi quần áo sạch sẽ cho nàng, ngồi ở bên giường chờ nàng tỉnh lại.

"Nghĩa phụ của ta đâu? Ngươi đã làm gì người rồi?" Tỉnh Dao bắt lấy vạt áo trước ngực  Vũ Văn Hiên hoảng loạn hỏi.

"Ngươi nghĩ ta đã làm gì?" Vũ Văn Hiên kéo tay nàng ra, đứng lên nhìn xuống, lạnh lùng hỏi nàng.

"Ngươi đã giết nghĩa phụ có phải hay không?" Tỉnh Dao mang ánh mắt thù địch nhìn, làm cho Vũ Văn Hiên thập phần không thoải mái.

"Hừ, đi theo ta!" Vũ Văn Hiên cầm lấy tay nàng, đem nàng ôm dìu nàng xuống giường.

"Buông, ta tự đi!" Tỉnh Dao giãy dụa, lại tránh không thoát.

Vũ Văn Hiên đem nàng đưa đến nhà lao của huyện nha. 

"Nhìn thấy không, nghĩa phụ của ngươi ở đây." Vũ Văn Hiên chỉ vào người bị khóa ở bên trong phòng giam.

"Nghĩa phụ, nghĩa phụ!" Tỉnh Dao ghé vào cửa quát to.

"Không cần hô, hắn nghe không được ngươi nói đâu."

"Vì cái gì?" Tỉnh Dao nhìn chằm chằm người vẫn đang cúi đầu trong phòng giam.

"Bởi vì hắn bị bổn vương phế bỏ võ công, còn có thị lực, thính lực toàn bộ phế bỏ. Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không giết hắn hơn nữa sẽ cho người hảo hảo mà chiếu cố hắn. Người ngươi đã xem qua rồi, đi thôi!" Vũ Văn Hiên không nói nhiều, trực tiếp túm lấy Tỉnh Dao mang đi.

"Vũ Văn Hiên ta hận ngươi!" Tỉnh Dao mặt đầy nước mắt, trợn mắt nhìn Vũ Văn Hiên.

"Không bận tâm, ta không ngại." Vũ Văn Hiên không thèm để ý làm cho Tỉnh Dao thực không chấp nhận được...

______________

"Ai nha, Lăng Nặc muội muội, không bằng chúng ta đi tìm hỗn đản đi?" Thu Hàm đề nghị cùng Lăng Nặc.

"Hảo, chúng ta khi nào thì đi?" Lăng Nặc đã muốn nôn nóng.

"Ha ha, nhìn ngươi sốt ruột kìa! Dù sao cũng phải thu thập một chút. Ta đã muốn phân phó xuống, ngày mai chúng ta sẽ lên đường, thế nào?"

"Hết thảy nghe theo Hàm tỷ tỷ." Có thể ra ngoài tìm hỗn đản, Lăng Nặc vui vẻ hẳn lên.

"Tiểu bảo bảo, chúng ta sẽ đi tìm phụ thân của ngươi, có vui hay không a?" Lăng Nặc cho tiểu ma đầu bắt lấy ngón taymình, hỏi nàng, còn tiểu bảo bảo chỉ biết chép miệng y y nha nha đáp lại nàng.

Buổi tối Lăng Nặc ngồi ở trong phòng suy nghĩ xem phải mang theo những gì, cẩn thận suy nghĩ cũng thì thấy ở vương phủ này chỉ cần ra ngoài sẽ có người đem hết thảy hành lý thu xếp thỏa đáng, cho nên cũng không cần mang theo gì.

Sáng sớm hôm sau, Thu Hàm liền ôm hài tử đến tìm Lăng Nặc cùng nhau lên đường, hơn nữa Thu Hàm cũng phái ảnh vệ thông tri Vũ Văn Hiên rằng các nàng đã muốn khởi hành đi tìm, nói cho Vũ Văn Hiên phải đợi các nàng.

"Vương gia, hai vị Vương phi gửi thư đến, nói là muốn tới tìm ngài." Huyện quan nơm nớp lo sợ cùng Vũ Văn Hiên nói chuyện.

"Bổn vương đã biết, bổn vương ra lệnh cho các ngươi chiếu cố tốt vị cô nương, hiện nay như thế nào ?" Vũ Văn Hiên nhìn lão đầu trước mắt hỏi.

"Hồi Vương gia, vị cô nương kia đến nay vẫn không ăn không uống, tựa hồ là một lòng muốn chết." Huyện quan cũng không dám giấu diếm cái gì.

"Nga, bổn vương đã biết, bổn vương hiện tại phải đi xem nàng. Còn có, làm cho người ta chuẩn bị đồ ăn đem lại phòng nàng." Vũ Văn Hiên đứng dậy đi đến phòng của Tỉnh Dao, huyện quan cúi đầu khom lưng nhanh chóng đi làm việc Vũ Văn Hiên phân phó.

"Oành." Vũ Văn Hiên đẩy mạnh cửa ra, Tỉnh Daonằm ở trên giường thấy là nàng, liếc mắt một cái liền quay đầu đi.

"Bổn vương nghe người ta nói ngươi không chịu ăn cái gì, một lòng muốn chết có phải hay không?" Vũ Văn Hiên cũng không quan tâm thái độ nàng như thế nào, yên ổn ngồi xuống, cùng nàng nói chuyện.

"Bại hoại, ngươi muốn giết cứ giết, bằng không hãy thả ta đi." Tỉnh Dao mở miệng nói chuyện.

"Giết ngươi, ha ha, ta không nỡ xuống tay giết nữ nhân mình thích a!" Vũ Văn Hiên ngồi vào bên giường,  vén vài sợi tóc rơi ở má nàng lên, thưởng thức cười nói.

"Vô lại!"

"Ta liền vô lại, ngươi làm gì được?" Vũ Văn Hiên mặt dày, xem nhẹ cơn giận của Tỉnh Dao.

"Vương gia, đồ ăn đã đến." Hạ nhân ở ngoài cửa hồi báo.

"Mang vào đi!" Hạ nhân đem đồ ăn bưng đi vào, sau đó liền thức thời lui xuống.

"Ai, ngồi dậy ăn một chút gì đi, không ăn không uống nhiều ngày như vậy nhìn ngươi thực gầy, ta cũng thực đau lòng!" Vũ Văn Hiên kéo nàng làm ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt không giấu được đau lòng.

"Không cần ngươi giả mù sa mưa, ta không ăn. Trừ phi ngươi chịu thả nghĩa phụ, để cho ta mang nghĩa phụ đi."

"Ngươi!!! Muốn ta với ngươi nói bao nhiêu lần, ngươi mới có thể tin? Nghĩa phụ ngươi không phải người tốt, ngươi vì cái gì vẫn cố chấp như vậy?" Vũ Văn Hiên mỗi lần nghe nàng nhắc tới đề tài này liền có chút không kiên nhẫn.

"Cho dù nghĩa phụ có xấu đi nữa, hắn đối với ta vẫn có dưỡng dục chi ân. Ngươi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!" Tỉnh Dao lớn tiếng quát.

"Ta đi có thể, với điều kiện ngươi ăn trước một chút" Vũ Văn Hiên cầm khối bánh đưa tới miệng nàng, Tỉnh Dao hất một cái làm rơi hết bánh xuống đất.

"Ngươi!!! Hảo." Vũ Văn Hiên sinh khí, bưng chén cháo trên bàn lên uống một ngụm, đè vai Tỉnh Dao lại, cuối xuống môi chạm môi nàng. Vì bất ngờ Tỉnh Dao mở miệng, cháo trong miệng Vũ Văn Hiên miệng thuận lợi tiến vào miệng nàng. Vũ Văn Hiên trừng mắt Tỉnh Dao, ý tứ nói, ngươi không nuốt xuống ta sẽ không buông ngươi ra. Tỉnh Dao hiểu được, bị buộc nuốt xuống hết cháo trong miệng.

Tỉnh Dao vừa được buông ra, liền phất tay đánh qua, Vũ Văn Hiên bắt lấy tay nàng.

"Bộ dạng thục nữ như vậy, cũng không bạo lực được nga. Ta nói ngươi như thế nào không ăn cơm, nguyên lai thích ta uy ngươi như vậy. Ngươi sớm nói a, ta là không ngại. Còn có ngươi không ăn no thì làm sao có sức để giết ta đâu? Hơn nữa ta đối chính mình rất tin tưởng, một ngày nào đó ngươi sẽ là tức phụ của ta." Vũ Văn Hiên nói xong, buông tay nàng ra, cười lớn rời đi.

Đợi Vũ Văn Hiên rời đi, Tỉnh Dao uất ức, ghé vào trên giường khóc lớn. Ai bảo nàng hiện tại bị phong bế lại huyệt đạo, nội lực không sử dụng được, còn bị người ta sỉ nhục...

**********

Tác giả có lời muốn nói: Đi công tác xóc nảy lâu như vậy, rốt cục đã trở lại!

Editor: Bỏ bê lâu quá!! Thực có lỗi a!! *cuối đầu*