Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Chương 61: Trần ai lạc định (Hoàn)




Edit: Arisassan

Chuyện Thái tử chết đã nhấc lên một gợn sóng lớn trên mặt hồ nước ở kinh thành, bên ngoài tuy không công bố nguyên nhân chết của Thái tử, nhưng cùng ngày hôm đó có rất nhiều quyền quý cũng ở ôn tuyền sơn trang, cho nên nguyên nhân chết của Thái tử vẫn bị lan truyền nhanh chóng. Thái tử do sinh hoạt phòng the quá độ mà đột tử, cộng thêm sự truyền bá của người có tâm, khiến cho người dân toàn quốc đều phải ồ lên.

Thánh Thượng vốn đã có bệnh nặng trong người, biết được tin đó xong lập tức hộc máu rồi hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại, một quân vương anh minh thần võ chỉ trong một đêm đã biến thành một lão nhân tuổi xế chiều, gắng gượng thân mình triệu kiến các nhi tử vào.

Nguyên nhân chết của Thái tử đã được điều tra rõ, là do trúng phải dược vật khiến cho dục vọng trong cơ thể tăng cao, lúc phát tiết thì vì dược tính mà tử vong. Lúc Thái tử chết, tuy không có chứng cứ chứng minh được rằng cái chết của Thái tử có liên quan đến Tam hoàng tử, nhưng lúc đó hắn có mặt ngay trong trường đua ngựa của ôn tuyền sơn trang, khó thoát khỏi liên lụy, cũng thành đối tượng bị hoài nghi chủ yếu, cho nên vẫn bị Thánh Thượng răn dạy một phen, khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, hận ý đối với Lục hoàng tử Nguyên Cẩm Chử càng tăng thêm vài phần.

Thánh Thượng cuối cùng giao cho Lục hoàng tử đi điều tra cái chết của Thái tử, còn bảo hắn nhất định phải tìm được hung phạm. Nguyên Cẩm Chử nhanh chóng ra lệnh cho ôn tuyền sơn trang ngừng kinh doanh, đồng thời kiểm tra bốn phía. Sau khi tra rõ thì tất cả mọi chứng cứ đều chỉ về phía Lương Hữu, liền sai người vây quanh phủ đệ của Lương Hữu để điều tra, cuối cùng tìm ra được chứng cứ ở trong thư phòng chứng minh hắn cấu kết với Tam hoàng tử bí mật mưu đồ sát hại Thái tử, cũng đem hết những chứng cứ đó trình lên Thánh Thượng.

Thánh Thượng đang bệnh nặng vô cùng giận dữ, lấy tội danh giết hại huynh đệ biếm Tam hoàng tử thành thứ dân, đồng thời giam hắn lại trong một tòa trang viên ở ngoại ô kinh thành.

Do ôn tuyền sơn trang tạm thời ngừng kinh doanh, cho nên Trì Tu cùng Hàn Liệt cũng vô cùng rảnh rỗi ở nhà không có chuyện gì làm. Hôm nay Trì Tu trở về từ chỗ của Từ Sơ Ngôn, trên người còn mang theo hơi rượu, sau khi tắm rửa xong liền mượn rượu mà cùng Hàn Liệt lăn sàng đan một lần.

"Hôm nay ngươi uống thuốc hả?" Hàn Liệt vẻ mặt ửng hồng, thở hổn hển hỏi, hôm nay thằng nhãi này cũng quá dũng mãnh rồi, suýt chút nữa đã ép cậu đến chết.

Trì Tu cúi đầu cười khẽ bên tai Hàn Liệt, cắn cắn lỗ tai cậu mà nói: "Vi phu có uống thuốc hay không ngươi còn không biết sao? Ngươi cũng đâu phải chưa từng thể nghiệm qua lần nào."

Hàn Liệt hung hăng trừng mắt nhìn Trì Tu một cái, da mặt của thằng nhãi này càng ngày càng dày, lời như thế mà cũng nói ra miệng được. Hai lần trước cậu bị làm đến ngất xỉu là do tự tìm đường chết câu dẫn, hôm nay thì là do Trì Tu tự chủ động xáp lên.

"Hình như hôm nay ngươi rất cao hứng thì phải?" Hàn Liệt lấy tay chọt chọt y, hỏi.

Trì Tu cười nói: "Mấy chuyện phiền lòng ở kinh thành sắp kết thúc hết rồi, đợi sau khi Thất hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, ổn định cục diện xong, chúng ta đi ngao du Tứ quốc đi."

"Được đó! Nhưng liệu Từ Sơ Ngôn có chịu thả chúng ta đi không?" Mấy tháng trước cậu đã nói ra việc muốn cùng Trì Tu du ngoạn Tứ quốc, liền bị Từ Sơ Ngôn níu kéo lại.

Trì Tu nói: "Đó là do hiện tại thế cục trong kinh chưa ổn định, cho nên mới không cho phép chúng ta rời đi. Hiện tại ta đã cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị, đợi sau khi tất cả mọi chuyện đều đã trần ai lạc định, chúng ta có thể ra ngoài du ngoạn."

"Cũng là ngươi có năng lực." Hàn Liệt hôn môi Trì Tu một hơi, lại hỏi: "À mà, Thái tử thật sự do Lương Hữu cùng Tam hoàng tử hợp mưu hại chết sao? Bọn họ đâu có ngu như vậy."

"Cái chết của Thái tử quả thật không phải do bọn họ gây ra, là Lục hoàng tử vì muốn nhất tiễn song điêu mà tính kế, vừa có thể giết chết được Thái tử, vừa hãm hại được Tam hoàng tử, còn hắn thì ngồi đó làm ngư ông đắc lợi. Hơn nữa người của hắn quả thật tìm ra được chứng cứ hai người họ lén lút lui tới cùng dược vật dẫn đến cái chết của Thái tử trong nhà Lương Hữu."

"Đây rõ ràng là vu oan mà, vậy Thánh Thượng có tin hay không? Loại người âm hiểm giả dối như Tam hoàng tử, sao có thể để lại chứng cứ khiến cho người ta dễ dàng bắt thóp được nhược điểm của mình? Ta thắc mắc không biết Lục hoàng tử đã dùng thủ đoạn cao minh nào khiến cho người tin tưởng mấy chứng cứ này."

Trì Tu trả lời: "Tuy rõ ràng là vu oan, nhưng cũng không oan uổng bọn họ mấy, Lương Hữu cùng Tam hoàng tử xác thực có âm thầm lui tới với nhau, giữa bọn họ đã sớm có quan hệ, là người trên cùng một thuyền rồi, mà Lương Hữu cũng là một ám tuyến do Tam hoàng tử sắp đặt bên người Thái tử."

"Lương Hữu thật đúng là co được giãn được, có thể lên được lẫn xuống được luôn nha!" Hàn Liệt há to miệng, cảm thán nói.

"Kỳ thật quan hệ của hai người bọn họ vô cùng bí ẩn, cả Lục hoàng tử cũng không biết, đều do thân thích kia của ngươi làm lộ ra thôi, Lương Hữu cùng Tam hoàng tử coi như bị hủy trong tay nữ nhân này." Trì Tu cười nói.

"Ngươi đang nói đến Hàn Hương á? Đúng là đồng đội heo mà!" Hàn Liệt tò mò nhìn Trì Tu đợi y kể tiếp.

"Sau khi Hàn Hương sinh được một đứa con trai, địa vị ở trong Lương gia cũng theo đó mà cao lên hẳn, do có Hàn Văn dạy dỗ, nên liền hại chết chính thê của Lương Hữu, sau đó còn giết chết cả tiểu thị mà Lương Hữu sủng ái nhất. Lương Hữu biết thế mới cực kỳ giận dữ, từ nay về sau không còn bước vào phòng của cô ả nữa, còn tuyên bố muốn hưu cô ta. Sau khi toàn bộ người Hàn gia đều bị sung quân, cuộc sống của Hàn Hương ở Lương gia càng ngày càng không thuận lợi, chưa kể nhi tử của cô ta do bị mẹ của Lương Hữu mang theo bên người nên cũng không thân thiết, hận ý trong lòng cô ta đối với người Lương gia mới càng ngày càng tăng dần."

Trì Tu dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau đó trong lúc vô tình cô ta phát hiện được chuyện giữa Lương Hữu với Tam hoàng tử, dưới tâm trạng khiếp sợ liền nổi lên tâm tư oán độc, muốn trả thù Lương Hữu. Trùng hợp lại bị gian tế do Lục hoàng tử xếp vào biết được, sau khi chuyện của Thái tử phát sinh, liền giật dây cô ả dẫn người đến thư phòng của Lương Hữu để tìm ra mấy chứng cứ đó, đương nhiên hơn phân nửa đều là vu oan, nhưng nhân chứng vật chứng đều có, Tam hoàng tử cùng Lương Hữu cũng không thể nào rửa sạch được."

"Nghe nói Lương Hữu bị phán tru di cửu tộc, Hàn Hương cũng chạy không thoát đâu ha?" Hàn Liệt phát hiện đám người cực phẩm ở Hàn gia đều là thiên tài trong việc tìm đường chết.

"Cô ta hoàn toàn bị người của Lục hoàng tử mê hoặc, Lục hoàng tử hứa rằng chỉ cần cô ta tố giác chuyện Lương Hữu cùng Tam hoàng tử, chẳng những sẽ tha cho cô ta một mạng, còn sẽ dàn xếp cho cô ta thật tốt." Trì Tu giải thích.

Trong số tin tức y tra được, ngay từ đầu Lương Hữu đối xử với Hàn Hương cũng không tệ lắm, thậm chí do cô ta sinh được con trai nên còn cho cô ta toàn quyền quản gia. Bản thân cô ả tâm thuật bất chính, chẳng những hại chết chính thê hiền lành kia của Lương Hữu, còn khiến cho Lương gia phải gà bay chó sủa, bị thiệt một chút đã cảm thấy cả thế giới nợ mình, nên mới sinh ra hận ý muốn trả thù Lương gia, đương nhiên một phần cũng do Lương Hữu tự tìm đường chết, không đáng để đồng tình.

Hàn Liệt nhướng nhướng mày nói: "Ta không tin Lục hoàng tử sẽ tốt bụng với giữ chữ tín đến mức thật sự dàn xếp cho cô ta."

"Đúng là có dàn xếp, chẳng qua là dàn xếp dưới địa phủ." Trì Tu châm chọc nói.

"Thật sự hết nói nổi mà, thế chẳng phải lần này Hàn Hương đã hại chết con của mình luôn sao?" Trong khoảng thời gian này Hàn Liệt luôn ở nhà, cho nên không biết rõ tin tức bên ngoài lắm.

"Đúng thế, mấy ngày trước Lương gia đã bị tru di cửu tộc." Trì Tu gật đầu nói.

"Khẩu vị của Tam hoàng tử lẫn Thái tử cũng mặn thật." Hai vị hoàng tử đều có quan hệ dây dưa không rõ với Lương Hữu, hơn nữa cả ba người đều đã có gia thất, điều này khiến cho Hàn Liệt cảm thấy vô cùng kinh tởm.

"Tam hoàng tử cùng Lương Hữu là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nghe bảo Thái tử lại yêu thích Lương Hữu thật lòng, cụ thể cũng chỉ có bọn họ mới biết." Y chỉ nói cho Hàn tiểu miêu nghe một chút, mấy chuyện xấu xa đó vẫn không nên cho mèo con biết thì tốt hơn.

"Tam hoàng tử vừa bị oan uổng vừa bị giam cầm, hắn không định cắn ngược lại à?" Hàn Liệt cũng không có hứng thú với chuyện của Lương Hữu cùng hai vị hoàng tử, nên mới chuyển đề tài.

Trì Tu vươn tay sờ sờ đầu cậu: "Hắn đã bắt đầu âm mưu bí mật tạo phản."

"A! Chỗ Hạ tướng quân cùng cữu cữu của ngươi đã thu phục được chưa vậy?" Ấn tượng của Hàn Liệt đối với hai người kia vô cùng tốt, cũng không muốn hai người này bị Tam hoàng tử lôi xuống nước.

Hạ tướng quân cùng Trì Tu nhất kiến như cố, trong khoảng thời gian này lại thường đến nhà họ làm khách, hai người dần dần trở thành bạn tri kỉ, Hàn Liệt cũng rất thích ở chung với loại người hào sảng như Hạ tướng quân. Hơn nữa cậu cũng đã nhận ra, người nọ thường tới là vì bà bà mình, dưới sự khuyên bảo của cậu và Trì Tu, Lâm thị đã dần buông lỏng, nói không chừng không bao lâu sau Hạ tướng quân sẽ trở thành cha dượng của bọn họ.

Mẹ của Lâm thị cùng Hạ tướng quân là thân đường muội, quan hệ vô cùng thân thiết, cho nên hai người có thể xem như là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Vốn là một đôi được mọi người ngầm thừa nhận, nhưng không ngờ Lâm gia lại xảy ra biến cố, khiến cho đôi người lưỡng tình tương duyệt phải chia xa, Hạ tướng quân tới bây giờ vẫn chưa thành hôn chủ yếu là vì trong lòng vẫn không quên được Lâm thị. Hàn Liệt là người hiện đại, nên cũng ủng hộ Lâm thị đi tìm kiếm hạnh phúc thêm một lần nữa; Trì Tu trọng sinh một đời tầm nhìn cũng cởi mở hơn, cho nên phu phu hai người liền trở thành thần trợ công của Hạ tướng quân trên con đường truy thê.

"Hạ tướng quân sẽ không vì Lâm Hiểu Ngữ mà trợ giúp Tam hoàng tử, ông ấy nói sẽ không giúp ai cả, muốn tiếp tục ở vị trí trung lập." Cả đời này rất nhiều chuyện đã thay đổi, tỷ như đời trước Thái tử không hề chết như vậy, bệnh của Thánh Thượng cũng không có nặng như thế.

"Chỗ cữu cữu của ngươi thì sao?"

"Lâm Hiểu Ngữ quỳ ở ngoài thư phòng cữu cữu một ngày một đêm, Lâm Hiểu Doanh cũng khóc lóc kể lể Mộc Quân Hề hủy mất thanh danh của mình, cữu mẫu đau lòng nữ nhi, luôn miệng khuyên nhủ cữu cữu. Lúc ông ấy đến quý phủ của Hạ tướng quân xin giúp đỡ, đúng lúc ta có mặt ở đó, sau khi hai người chúng ta trần thuật cái lợi và cái hại cho ông ấy nghe, cữu cữu mới suy sút rời khỏi." Trì Tu biết trong lòng cữu cữu của mình rất thương yêu hai đích nữ, cũng vì hai người mà thao nát tâm, nhưng y cũng không thể để cho hai nữ nhân kia lôi Lâm gia xuống địa ngục được, nếu cữu cữu y tham gia tạo phản, thì dù cho quan hệ giữa y và Hàn Liệt với đám người Từ Sơ Ngôn không tồi, cũng không thể cứu được Lâm gia.

"Ai, lại là hai đứa đồng đội heo." Hàn Liệt thở dài, Lâm Hiểu Ngữ đã sớm bị ái tình cùng quyền lợi che mắt, chỉ biết suy xét vì Tam hoàng tử, không hề nghĩ cho người nhà mình chút nào.

"Đúng vậy, sau khi cữu cữu trở về cự tuyệt thỉnh cầu của hai người, Lâm Hiểu Ngữ thậm chí còn bảo rằng nếu cữu cữu không giúp phu quân của ả thì sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ*, cữu cữu dưới cơn nóng giận liền cho ả một bạt tai, cùng ả chặt đứt quan hệ phụ nữ, cũng vì thế mà ngã bệnh." Trì Tu nhớ đến dung nhan già cả cùng mái đầu đầy tóc bạc của cữu cữu mình, trong lòng càng thêm chán ghét hai biểu muội kia.

[*quan hệ phụ nữ ở đây là phụ thân với nữ nhi (cha và con gái) ấy, tương tự như quan hệ phụ tử, chứ không phải là nghĩa "phụ nữ" thường hiểu:))]

"Nhắc mới nhớ, hai ngày sau ta sẽ đưa ngươi cùng mọi người đến một địa phương bí mật ở tạm, đợi đến khi cục diện triều đình ổn định lại, ta sẽ đón các ngươi trở về, lúc đó chúng ta có thể đi du ngoạn." Trì Tu hôn hôn trán Hàn Liệt, nói.

Hàn Liệt thở dài, tuy cậu không muốn rời khỏi Trì Tu, nhưng cậu biết mình không có võ công, cũng không biết quyền mưu này nọ, có ở lại cũng trở thành gánh nặng cho y: "Được, ngươi nhất định phải chú ý an toàn, ta đợi ngươi trở về dẫn ta đi ngao du Tứ quốc."

"Yên tâm đi, ta không có tham dự vào, chỉ là không thể rời đi thôi." Trì Tu ôm chặt Hàn Liệt, lại hôn lên đôi môi mềm mại kia, y cũng không biết bọn họ sẽ tách ra bao lâu, chỉ có thể lần thứ hai tiến vào cơ thể chú mèo nhỏ của mình.

Hàn Liệt cùng đám người Lâm thị được Trì Tu đưa đến một thôn trang hẻo lánh, sau đó y lập tức rời đi.

Một năm sau, ngay cả thôn trang tương đối hẻo lánh này cũng nhận được tin tức Thất hoàng tử sắp đăng cơ.

Hàn Liệt nhận được thư do Trì Tu gửi đến, trong lòng cũng thở phào một hơi to, Trì Tu bảo rằng bọn họ còn phải chờ thêm nửa năm nữa, đợi sau khi thế cục trong triều ổn định xong sẽ tới đón bọn họ về nhà.

Nửa năm sau, thế cục trong triều dần dần ổn định lại, Trì Tu đúng hẹn mà đến, đưa Hàn Liệt cùng người nhà trở về kinh thành.

Hàn Liệt ngồi ở trên xe ngựa ngắm nhìn kinh thành phồn hoa, ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, âm thanh người bán rong rao hàng nơi nơi, cảm xúc trong lòng cũng tăng lên theo, mọi người tựa như không hề bị chuyện chính quyền thay đổi ảnh hưởng, vẫn như trước sinh hoạt bình tĩnh an nhàn, có thể thấy được Thất hoàng tử đúng là một đấng minh quân.

Hai người ăn cơm tắm rửa xong liền bắt đầu dây dưa với nhau, từ phòng tắm tới phòng khách đến cả trên giường, bọn họ hung hăng hôn môi đối phương, đều muốn đem người sáp nhập vào bên trong cơ thể mình, tựa như chỉ có thế mới có thể thỏa được nỗi lòng tương tư trong một thời gian dài như vậy.

Sau khi nhẹ nhàng vui vẻ lăn sàng đan mấy lần xong, Hàn Liệt do thể lực chống đỡ không nổi nên trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bên môi Trì Tu nồng đậm ý cười, mồ hôi từ trán chảy xuống, trong mắt y mang theo cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cúi đầu khẽ hôn lên cánh môi sưng đỏ của Hàn Liệt, cuối cùng mới ý do chưa tẫn mà ôm lấy chú mèo nhỏ y mong nhớ tận xương ngủ thiếp đi.

Trong một năm này đã xảy ra rất nhiều biến cố mà đời trước của y chưa từng có; Tam hoàng tử do tạo phản bức vua thoái vị không thành mà bị giết, Lục hoàng tử bị tử sĩ đâm trúng mệnh căn, về sau cũng chỉ có thể làm một thái giám, gia quyến của hắn cũng bị người Tam hoàng tử an bài giết hết toàn bộ, cả ba nhi tử đều chết, đời này hắn không thể có thêm hài tử nào được nữa, đừng bảo Thánh Thượng vốn không ưa hắn, dù cho có muốn lập hắn làm Thái tử thì cũng vì chuyện này mà triệt để cắt đứt duyên phận của hắn với ngai vàng.

Sau đó Thánh Thượng một mình bí mật triệu kiến Nguyên Cẩm Diệp, không biết đã nói những gì, tiếp đó lại triệu kiến vài vị đại thần, cũng ở trước mặt mọi người hạ chiếu truyền ngôi cho Thất hoàng tử Nguyên Cẩm Diệp, không bao lâu sau Thánh Thượng liền chết bệnh, tân đế đăng cơ.

Sau khi tân đế đăng cơ được một thời gian thì bị ám sát, cả Trì Tu cũng bị ám sát rất nhiều lần, cho nên y vẫn không dám đón đám người Hàn Liệt trở về.

Sau đó tai họa ngầm do Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử mai phục cũng dần dần lộ ra hết, tân đế cùng đám người Từ Sơ Ngôn lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng quét sạch vây cánh này, thế cục trong triều cũng ổn định lại. Cả đời này không có chuyện bố cục phong thủy, Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng vì nội đấu mà một chết một bị thương, toàn bộ vây cánh đều bị diệt trừ, cho nên sau khi Nguyên Cẩm Diệp đăng cơ chỉ dùng nửa năm liền hoàn toàn chưởng khống toàn cục, lúc này Trì Tu mới dám đón ái nhân cùng người nhà trở về kinh thành.

Sau khi trở lại kinh thành, ôn tuyền sơn trang lại một lần nữa khai trương, do Từ Sơ Ngôn là bảo hoàng đảng, nên được tân hoàng đặc biệt phong vương, vinh sủng không suy, khai trương xong quyền quý đến ôn tuyền sơn trang càng nhiều hơn gấp mấy lần, Hàn Liệt ngược lại cũng trở nên vô cùng bận rộn.

Lâm thị cuối cùng cũng bị Hạ tướng quân đả động, dưới sự ủng hộ của nhi tử cùng lời chúc phúc của người nhà mà bước lên kiệu hoa của Hạ tướng quân, phu thê hòa thuận, ân ái vô cùng.

Lâm cữu cữu do không tham gia vào âm mưu phản loạn của Tam hoàng tử, cho nên vẫn chưa bị liên lụy đến, nhưng Lâm Hiểu Ngữ sau khi nghe tin Tam hoàng tử thất bại thì cực kỳ thương tâm, tự vẫn trong phủ Tam hoàng tử. Lâm Hiểu Doanh được Lâm gia gả đến một hộ thương gia ở biên quan, có người nhà quan tâm chăm sóc nên cuộc sống cũng không tồi, do khắc sâu giáo huấn từ tỷ tỷ nên cô dần dần tỉnh ngộ, không tìm đường chết nữa, bình lặng mà sống qua ngày, cuối cùng cũng cho Lâm cữu cữu cùng Lâm cữu mẫu một niềm an ủi.

Do có quan hệ với đám người Từ Sơ Ngôn, nên rất nhiều người đã mộ danh đến tìm Hàn Liệt nhờ tạo vườn, khiến cho kế hoạch ngao du Tứ quốc của bọn họ lại bị trì hoãn thêm.

Đến một ngày nọ, Trì Tu thật sự không chịu nổi việc bị mèo con nhà mình bỏ lơ nữa, đích thân đi xách người trở về.

"A a, ta không được... Ta sai rồi..." Hàn Liệt đáng thương cầu xin Trì Tu, cậu cảm giác như mình sắp chết luôn vậy.

"Ai cho phép ngươi chạy loạn khắp nơi mà không chịu trở về nhà chứ, hiện tại mới biết sai thì đã chậm rồi." Trì Tu căn bản cũng không muốn buông tha Hàn tiểu miêu, chủ yếu là cho cậu biết được sự lợi hại của mình, để cậu nhớ rằng bỏ lơ phu quân mình là một hành động không hề tốt.

Một lúc sau lại truyền ra tiếng thở dốc đầy phẫn nộ của Hàn Liệt: "Ngươi cái đồ vương bát đản này... Cầm thú... A a... Ta chết mất..."

Trước khi ngất xỉu, Hàn Liệt kịp trừng mắt một cái, trong khoảng thời gian này cậu vì muốn chuẩn bị cho Trì Tu một cái kinh hỉ nên vẫn luôn chịu đựng, bây giờ còn bị thằng nhãi này lấy cớ bị bỏ lơ mà liều mạng gây sức ép, phải sống sao cho vừa lòng đây? Nói tới nói lui đều là nước mắt...

Hết chương 61

Edit: Hurray ✧⁺⸜(●′▾‵●)⸝⁺✧ cuối cùng cũng xong rồi. Về phiên ngoại thì do mình lười nên khi nào rảnh sẽ edit nhé. Mà phiên ngoại cũng không liên quan tới cốt truyện chính đâu nên không đọc cũng không sao◝( ′ㅂ")و ̑̑ Thật sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua, nhờ các bình luận của mọi người mà mình mới có động lực edit nhanh như vậy, chứ lúc trước toàn nửa-1 tháng/chương thôi (๑˃̵ᴗ˂̵)و

Hẹn gặp mọi người ở truyện sau nhé ("・ω・)ノ⁺✧