Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Chương 3: Thuyết phục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Mấy ngày trước sau khi Hàn Liệt nghe Tiểu Thất kể lại những gì mình nghe lén được, trong lòng liền nổi lên một trận lửa giận, nhưng vì muốn cho cha mẹ mình cảm thấy hoàn toàn thất vọng đối với những cực phẩm kia nên đã dặn Tiểu Thất tạm thời đừng nói, chờ đến đúng thời điểm thì hẵng lấy ra, mà ngày hôm nay chính là thời cơ thích hợp nhất.

"Cha, mẹ, nếu hai người không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tương lai của Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi chứ! Chỉ cần phân gia ra thì bọn họ không có quyền tự mình quyết định tự do thân thể của hai người đệ muội nữa, nếu không thì sau này ta gả đến Trì gia xung hỉ cũng không an lòng được." Hàn Liệt tuy không muốn cha mẹ mình phải trằn trọc khổ sở, nhưng vì để sau này gia đình mình có thể sống qua những ngày tốt đẹp nhất, cậu chỉ có thể nhẫn tâm mà châm thêm lửa vào.

Nghiêm thị vẻ mặt bi ai, không ngờ rằng mấy năm qua nhịn nhục làm trâu làm ngựa cho nhà này cuối cùng cũng chỉ đổi lại được số phận bị bán mất tử nữ, móng tay vô thức găm sâu vào lòng bàn tay lúc nào không hay. Nhìn thoáng qua đám con xanh xao vàng vọt đang đứng bên cạnh, lòng bà dâng lên một cỗ oán khí, đồng thời cũng thầm quyết định trong lòng.

"Nhi tử, mau nói đi, ngươi có biện pháp gì?"

Hàn lão tam khiếp sợ nhìn Nghiêm thị, khóe miệng run rẩy: "Mẹ nó này, ngươi định phân gia ra sao?"

"Không phân chứ làm gì? Ngũ lang đã đi xung hỉ rồi, giờ chẳng lẽ bắt ta phải ngồi nhìn Tứ tỷ nhi đi làm con dâu nuôi từ bé cho một thằng ngốc luôn hay sao? Thế thì còn đường sống nào cho mẹ con ta trong cái nhà này nữa chứ?"

Nghiêm thị hung hăng trừng Hàn lão tam rồi nói tiếp: "Làm như ta không biết cả nhà đại tẩu có chủ ý gì vậy, không phải là muốn bán con gái của ta xong lại đòi bạc từ tay lão thái thái để chi tiêu trên đường đến phủ thành sao. Không ngờ rằng mấy năm nay ta nhịn nhục làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, thế nhưng đổi lại cư nhiên là cái kết quả như vậy, ôi..."

Sắc mặt của Hàn lão tam cũng hiện lên vẻ bi thống, nhìn thoáng qua hai đứa trẻ vẫn đang khóc, cùng nét thương cảm trên mặt đại nhi tử lẫn nhi tức, ông còn có thể nói gì được nữa. Nhớ tới sự bất công của cha mẹ, ông thân là con cái nên không thể oán hận được, chỉ là ông không thể cứ thế mắt mở trân trân ra mà nhìn con mình từng đứa từng đứa bị người nhà tính toán bán đi.

"Ai... Mấy đứa muốn làm gì thì làm." Nói xong ông ôm đầu đau khổ mà ngồi xổm xuống chân tường.

Hàn Liệt thấy thế trong lòng cũng cảm thấy không nỡ, nhưng vì để những ngày sau này tốt đẹp hơn, cậu chỉ có thể làm như vậy.

Do đó cậu nói với mấy người Nghiêm thị quyết định của mình, đồng thời dặn bọn họ phải phối hợp theo.

Nghiêm thị nghe xong gật gật đầu, có chút luống cuống hỏi: "Chúng ta phân gia xong rồi thì phải làm sao?"

"Phân gia xong, đầu tiên là xử lý phần đất ruộng được phân cho thật tốt, sau đó tìm biện pháp kiếm tiền để lo cho cả gia đình. Hai người đệ muội hiện quá gầy yếu xanh xao, sau khi phân gia phải tìm cách bồi bổ lại. Còn đại ca đại tẩu nữa, phân gia xong cũng có thể an tâm mà mang thai, nhà chúng ta ai cũng là người chăm chỉ chịu khó, ta tin rằng cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp." Hàn Liệt mang theo vài phần động viên mà nói với bọn họ.

Năm ngoái đại tẩu của Hàn Liệt đã từng hoài thai một lần, nhưng do bị lão thái thái sai sử tới tới lui lui làm việc nhà liên tục, một ngày nọ lúc bị kêu đi nấu nước thì sảy luôn thai, chuyện này cũng để lại một bóng ma trong lòng người nhà tam phòng.

Đại ca cùng đại tẩu của Hàn Liệt nghe xong thì trong mắt đều lộ ra vẻ mong đợi, đặc biệt là đại tẩu, thời gian qua cô chịu đựng quá đủ rồi, nhịn không được mà chen một câu vào: "Nếu chúng ta được sống riêng, thì sau này dù có khổ có mệt cỡ nào ta cũng đều nguyện ý."

"Chúng ta cũng thế, oa oa..." Hai bé con cùng hô lên.

Người nhà mẹ đẻ của Nghiêm thị vốn rất kiên cường, hồi còn trẻ bà là một cô gái trời sinh hiền lành nhưng cũng không yếu đuối, nhưng sau này khi gả tới Hàn gia, vì chồng con nên mới giống như Hàn lão tam dần dần trở nên mềm yếu bánh bao, hiện tại vì tương lai của các con, bà không muốn nhịn thêm chút nào nữa.

Hàn Liệt trông thấy ánh mắt vốn vô thần của Nghiêm thị dần dần lộ ra một tia sáng hiếm hoi, trong lòng cảm khái, quả nhiên tình thương của mẹ lúc nào cũng là vĩ đại nhất.

Không lâu sao, lục lang nhà tứ thúc tới gọi tam phòng ra ăn cơm, Lưu thị đây là nể mặt Hàn Liệt chủ động đồng ý đi xung hỉ, nếu không thì giờ chắc vẫn còn đang mắng chửi trong viện, sao có thể có cơm cho bọn họ ăn được.

Bữa ăn ở Hàn gia chia làm hai bàn, một bàn nam một bàn nữ, mà số lượng thức ăn thì tùy thuộc vào Lưu thị phân ra sao. Nhớ lại lần đầu tiên ra ăn cơm Lưu thị phân cho mình toàn rau dại với bánh cao lương, cậu cảm thấy đau hết cả đầu, trong lòng vì cuộc sống tương lai sau này của mình mà đốt một ngọn nến.

Hôm nay Trì gia tới hối hôn, có đưa qua một khối thịt heo, Lưu thị liền cắt một ít ra nấu món miến hầm thịt.

Hàn Liệt nhìn Lưu thị gắp phần lớn thịt cho vào bát của ngũ thúc, rồi nhìn xuống hai miếng thịt heo nho nhỏ trong bát của mình, khóe miệng giật giật, đồng thời lại cảm thấy may mắn, những ngày như vầy cũng sắp kết thúc rồi.

Kỳ thật Hàn gia cũng được coi là một hộ nhà giàu có trong thôn, hồi còn trẻ Hàn lão gia tử đi theo sư phụ mình ra ngoài bán hàng rong cũng kiếm được chút tiền, sau đó do đất nước loạn lạc nên đành về quê, lấy tiền ra mua đất xong mới dần dần mà ổn định lại.

Hiện tại tổng cộng Hàn gia có tới bốn mươi mẫu đất, trong tay lão gia tử cũng còn tích một ít của cải nhưng cuộc sống trong nhà cũng chẳng khá giả gì cho cam, chỉ có năm mới mới được ăn thịt, nguyên nhân chủ yếu là do trong nhà phải nuôi một người đọc sách, hơn nữa cả nhà đại phòng hiện giờ đã dọn lên thị trấn ở, chi phí tiêu dùng càng ngày càng tăng.

Đại bá của Hàn Liệt hiện đang làm việc ở một học đường trong trấn, nhưng một đồng cũng chưa từng mang về, tất cả chi phí ăn mặc của nhà họ đều do người Hàn gia lo liệu, đại đường ca cùng ngũ thúc của Hàn Liệt hiện tại cũng đang lên lớp tại học đường.

Đầu năm nay đọc sách vốn là một việc xa xỉ, giấy bút nghiên mực đều rất quý giá, chi phí để được vào học tại học đường cũng không phải chỉ gạch một nét là xong, nên khi trong nhà phải nuôi tận mấy người đọc sách như vầy thì tốc độ tiền chảy ra ngoài cũng chẳng khác gì nước chảy. Hồi còn trẻ lão gia tử luôn hâm mộ những người có cơ hội được đọc sách, cho nên vẫn luôn cố gắng lo liệu mọi thứ cho nhi tử mình đi học, đại nhi tử cũng không làm lão thất vọng, mấy năm trước khảo trúng tú tài, nên càng được lão gia tử coi trọng, do đó hơn phân nửa thu nhập trong nhà đều rơi cả vào trong túi áo của người đại phòng họ.

Do hôm nay được ăn thịt nên người trong nhà ai cũng vui vẻ, tuy số lượng mình được phân cho rất ít, nhưng chỉ một chấm nhỏ hương thịt thôi cũng làm cho tất cả thèm chảy dãi rồi.

Hàn Liệt vừa xem xét lại tình trạng hiện tại của Hàn gia trong đầu, vừa gắp một miếng thịt nhỏ đưa vào trong miệng, ngay cả cậu cũng phải cảm thán rằng sau một thời gian không được ăn thịt, giờ dù chỉ được ăn một miếng nhỏ như vậy thôi cũng cảm thấy nó ngon cực kỳ.

Hàn lão gia tử tuy bất công nhưng vẫn đối xử với con cháu rất tốt, nên khi trông thấy con cháu mình ăn chưa đã thèm liền bảo lão thái thái đem nồi miến hầm thịt còn lại bị mụ giấu làm của riêng kia ra phân.

Lưu thị sầm mặt, nhưng mụ không dám cãi lời chồng, lấy nồi ra đặt ầm một phát xuống bàn rồi về chỗ tiếp tục ăn, một lúc sau chợt vang lên tiếng mắng chửi của mụ.

"Ngươi là heo đấy à? Tướng ăn gì mà xấu chết đi được" Đây là mắng nhị bá mẫu của Hàn Liệt.

"Hừ, suốt ngày chỉ biết khóc, nhìn cũng hết muốn ăn." Đây là mắng mẹ của Hàn Liệt.

"Còn đám con nít tụi bây, đừng có mà ăn không ngồi rồi mãi như thế, ăn xong mau về phòng mà thêu hoa đi, ít nhất có thể kiếm cho nhà được chút tiền." Đây là mắng các tỷ muội của Hàn Liệt.

Kỳ thật Lưu thị chỉ đang phát tác nỗi buồn bực vì tiếc nồi thịt heo kia thôi, Hàn Liệt vừa liếc nhìn mụ già ăn một muỗng lại mắng một câu kia, vừa đồng tình nhìn những nữ quyến phải ngồi cùng bàn với mụ, kiểu này thì đồ ăn bên đó chắc toàn dính phải nước miếng của mụ ta rồi. Nghĩ lại chỉ thấy không biết nói gì.

Cơm nước xong, thấy lão gia tử chuẩn bị về chính phòng để nghỉ ngơi, Hàn Liệt liền lên tiếng gọi lão lại.

"Gia gia, ta có việc muốn thương lượng cùng người."

Hàn lão gia tử cũng biết việc xung hỉ đây đã ủy khuất Hàn Liệt rất nhiều, đành gật đầu cười hiền với cậu: "Có chuyện gì thì tới chính phòng rồi nói."

Lão thái thái đứng gần đó nghe vậy cũng đi theo vào, hai người nhà lão nhị cũng áp sát vào cạnh cửa để nghe.

"Gia gia, ta sắp phải đi xung hỉ rồi, người cũng biết thế phải không?" Hàn Liệt hỏi, mặt lộ ra vẻ ủy khuất.

Lão gia tử hít sâu vào, lấy thuốc lá từ trong hộp ra rít vài hơi rồi mới nói: "Ta biết chuyện này làm ngươi rất ủy khuất, nhưng nhà mình quả thật đang rất khó khăn. Trì gia cũng cam đoan rằng nếu đại nhi tử nhà họ xung hỉ không thành thì vẫn đối xử với ngươi như con ruột, sau này ngươi muốn cưới vợ sinh con gì đều được, đương nhiên nếu ngươi có thể xung hỉ thành công làm cho đại nhi tử Trì gia khỏi bệnh thì nhà họ càng không bạc đãi ngươi. Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi, chỉ cần hợp tình hợp lý nằm trong khả năng thì ta đều sẽ thành toàn."

Lưu thị vừa nghe lời này xong thì tức giận, lão già này sao có thể hứa bậy như thế? Lỡ Hàn Liệt muốn bạc hay đồ cưới thì sao, mụ quay qua ném cho lão gia tử vài ánh mắt mang theo dao nhỏ xong, liền hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Liệt.

Hàn Liệt trực tiếp bơ đi ánh mắt đâm xỉa vô dụng của Lưu thị, ra vẻ bi thương nhìn Hàn lão gia tử: "Gia gia, ta nguyện ý đi xung hỉ, nhưng ta rất lo cho tam phòng, đặc biệt là hai đứa em nhỏ tuổi của ta."

"Lo cái gì mà lo, có ai cấm bọn họ ăn mặc đâu." Lưu thị lạnh mặt hừ một tiếng.

"Câm miệng!" Dù sao Hàn lão gia tử cũng là người từng trải, lão nhìn thôi cũng biết Hàn Liệt có chuyện quan trọng muốn nói, cho nên mới lên tiếng quát mắng Lưu thị.

Lưu thị đen mặt ngồi đó, ánh mắt âm u nhìn về phía Hàn Liệt, cứ như chỉ cần Hàn Liệt nhắc tới chữ tiền là mụ sẽ nhào lên ăn thịt cậu vậy.

"Gia gia, tam phòng có ta bị bán đi là đủ rồi, ta không muốn đệ đệ muội muội mình sau này phải khổ sở như vậy nữa, cho nên tam phòng chúng ta muốn phân gia ra ở riêng." Hàn Liệt cúi đầu không để người khác nhìn ra biểu tình của mình, ngữ khí kiên định nói.

"Cái gì?" Hàn lão gia tử không thể tin nổi, đứng bật dậy mà nhìn Hàn Liệt.

Lưu thị cũng khiếp sợ nhìn về phía Hàn Liệt, bọn họ muốn phân gia sao?

Hết chương 3

*Miến hầm thịt heo:



*Bánh cao lương (bánh màu vàng ấy):