Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 46: Lôi hướng trí




Tần Miễn cười hỏi: “Thế nào rồi?”

Phương Hồng Liễu nhỏ giọng: “Đã xong, hai chúng ta đi một vòng thôn, dựa theo lời ngươi nói kể cho những người khác nghe, lúc này truyền khắp thôn rồi.”

Chu Thúy Hoa tiếp lời: “Mọi người đều biết chuyện hôm nay là do hai lão ăn nói ‘không từ’, đã phân gia còn đến gây phiền toái cho các ngươi. Lúc này trong thôn bàn tán rất náo nhiệt, đa số đều nghiêng về các ngươi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tần Miễn cầm hai xâu tám mươi văn tiền đã chuẩn bị sẵn ra “Hôm nay hai vị đại tẩu cũng thấy đó, ta và Thiết ca thật sự bị họ ép đến không còn cách nào. Rơi vào đường cùng, ta mới nghĩ ra cách này, chỉ cầu từ nay có thể sống yên tĩnh. Nên ta không muốn để người thứ tư biết việc hôm nay do ta nhờ người làm. Hai vị đại tẩu chắc cũng hiểu được?”

Ánh mắt hoà nhã của thiếu niên bỗng trở nên sắc bén, mơ hồ hiển lộ khí thế bức người, Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu đều chấn động. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phương Hồng Liễu cuống quít tỏ thái độ “Tiểu huynh đệ cứ yên tâm, chúng ta cam đoan sẽ không để ai biết.”

Chu Thúy Hoa cũng gật đầu không ngừng.

Tần Miễn mỉm cười, đưa hai xâu tiền qua “Đa tạ hai vị đại tẩu.”

“Khách khí.” Tiền tới tay, hai phụ nhân đều cười tủm tỉm, đứng dậy cáo từ.

“Chúng ta không quấy rầy các ngươi ăn cơm nữa.”

Tần Miễn tiễn các nàng ra khỏi cửa sân, bẻ hai cành hoa quế đưa cho họ “Hoa này rất thơm, hai vị đại tẩu hẳn sẽ thích, lấy cắm ở sương phòng cho nâng cao *** thần.”

Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu động tâm, nói cảm tạ nhận lấy.

Đi ra không xa, gặp được một vị lão thẩm.

“Các ngươi vừa từ nhà đó đi ra sao?” Lão như cười như không liếc nhìn sân tường nhà Tần Miễn.

Phương Hồng Liễu cười nói: “Đúng vậy. Nghe nói nhà họ đào được hai cây hoa quế từ trên núi, rất thơm. Hai chúng ta da mặt dày đến xin bẻ một cành. Chính là nó, thím ngửi thử chứ?”

…….

Tần Miễn, Lôi Thiết ăn xong bữa trưa, liền cùng nhau đến nhà Trương Đại Xuyên. Hai phu thê Trương gia có tổng cộng ba hài tử, lão Đại là nhi tử, mười một tuổi tên Trương Bảo Lộ, lão Nhị và lão Tam đều là khuê nữ, cả hai đều rất xinh xắn, lão Nhị chín tuổi tên Trương Nhất Mĩ, lão Tam sáu tuổi tên Trương Nhị Lệ.

Lúc Tần Miễn mới biết còn nói đùa với Trương Đại Xuyên hắn sẽ đặt tên tự cho đám nhỏ.

Đi qua bờ rào cao chừng nửa người, Tần Miễn thấy cửa nhà chính đang mở.

“Trương ca có nhà không ạ?”

Chỉ chốc lát sau, một nam tử cao lớn từ trong nhà đi ra, trên mặt đeo nụ cười “Có. Mau vào nhà ngồi chơi.”

Tần Miễn và Lôi Thiết cọ hết bùn dưới giày mới vào nhà.

“Sao hai người các ngươi hôm nay rãnh rỗi tới đây chơi vậy?” Trương tẩu châm trà cho hai người, cười hỏi.

Trương Bảo Lộ không ở nhà, Trương Nhất Mĩ và Trương Nhị Lệ hơi rụt rè dính sát người Trương tẩu.

Tần Miễn đưa bọc điểm tâm trong tay cho Trương tẩu “Đây là đồ ăn vặt nhà làm ta nghĩ ra, đem qua cho mấy hài tử nếm thử.”

Trương tẩu và Trương Đại Xuyên liếc nhau, bật cười ra tiếng. Trong mắt họ, Tần Miễn vẫn còn là hài tử nên lời này nghe vào tai càng buồn cười.

Quan hệ hai nhà không tệ, Trương tẩu không khách sáo nhận lấy, mở ra xem “Mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn, coi chừng về sau ngày nào mấy đứa trẻ cũng chạy đến nhà các ngươi. Thứ này làm thế nào? Vừa đẹp vừa thơm.”

Tần Miễn không cho là đúng, nói: “Cũng đơn giản. Thứ này gọi là bánh quẩy đường. Lúc nhào bột cho thêm chút đường, xoắn bột thành hình xoắn, lăn qua mè rồi cho vào nồi chiên là thành.”

Chiên thứ này tốn nhiều dầu, chưa lễ chưa Tết ai dám làm món chiên. Do đó Trương tẩu nghĩ tình cảm giữa Tần Miễn và Lôi Thiết rất không tệ, hơn nữa Tần Miễn còn là đương gia trong nhà.

Thấy hai hài tử đều nhìn chằm chằm bao giấy dầu, nàng cho mỗi đứa lấy một cái, gói bọc lại “Còn không cám ơn Tần thúc thúc của các con.”

“Cám ơn Tần thúc thúc.” Hai đứa trẻ cầm món điểm tâm cao hứng bừng bừng chạy ra ngoài chơi.

“Hôm nay đến có chuyện gì à?” Trương Đại Xuyên hỏi. Biết Lôi Thiết không thích nói chuyện, dứt khoát không nhìn y mà hỏi thẳng Tần Miễn.

Tần Miễn nói ra chuyện sắp khai trương cửa tiệm và muốn nhờ người làm tăm trúc.

Lôi Thiết ngồi một bên uống nước trà với tư thái mọi chuyện để Tần Miễn làm chủ.

Trương tẩu mừng rỡ “Đây là chuyện tốt a. Hai ngày nay đương gia đang cân nhắc lên trấn trên hoặc huyện tìm việc làm. Xem, vẫn là hai huynh đệ nhớ tới ngươi.”

Trương Đại Xuyên cũng vui mừng, thời điểm này nông dân đều nhàn rỗi, nhiều người đi trấn trên tìm việc cũng không nhất định tìm được, hơn nữa có nhiều công việc vất vả mà tiền công ít ỏi.

“Làm tăm trúc rất đơn giản, giao cho ta.”

Việc nên nói, Tần Miễn vẫn muốn nói rõ “Tiền công trả theo số lượng tăm trúc. Một trăm tăm trúc mười văn tiền, vì để xiên thức ăn nên cây tăm không thể có dằm trúc. Mấy ngày đầu khai trương chưa rõ buôn bán thế nào, nên đệ dự tính ngày đầu tiên chuẩn bị trước bốn trăm tăm trúc. Trong đó một trăm cây cần sơn đỏ làm dấu trên đầu. Sau này cần bao nhiêu tăm trúc sơn đỏ phải xem tình trạng thực tế.”

Trúc có ở khắp nơi lại không cần tiền mua, đây chính là việc làm ăn không cần vốn. Sao Trương Đại Xuyên, Trương tẩu không đồng ý, không hẹn mà cùng gật đầu.

“Các ngươi tìm ta nghĩa là tin tưởng ta, nhất định ta sẽ làm vừa ý các ngươi.” Trương Đại Xuyên cam đoan.

Ra khỏi nhà Trương gia, Lôi Thiết lại đi tìm người đào giếng. Tần Miễn rãnh rỗi đi theo y một chuyến, bàn ổn thoả mọi việc.

Hôm sau, bốn người đào giếng tới cửa, làm việc ở trong sân. Tần Miễn, Lôi Thiết giúp không được gì, không qua làm phiền họ.

Tần Miễn nhớ kiếp từng thấy máy bơm giếng ở nông thôn, bèn vẽ ra kết cấu, vốn định lập tức mang đến tiệm rèn làm một cái, nhưng nghĩ nghĩ, lại cất bức vẽ vào không gian, về sau hãy tính.

Không ngờ ăn sáng xong chưa được bao lâu, một vị khách hiếm gặp tới nhà.

“Đại ca, đại tẩu.” Lôi Hướng Trí cười ôn hoà.

“Ngũ đệ về rồi, mau vào nhà ngồi.” Tần Miễn nhiệt tình đón tiếp. Hắn đã nhiều lần nghe người ta nói học vấn của Lôi Hướng Trí không tệ, tháng Hai năm sau sẽ tham gia thi đồng sinh, rất có khả năng đậu tú tài. Có câu ‘Trong triều có người dễ làm việc’, nhân tài như vậy cần phải thiết lập quan hệ tốt.

Ba người vào chỗ của mình trong phòng khách, Lôi Thiết hiếm khi chủ động quan tâm đệ đệ nhỏ nhất “Hôm nay được nghỉ?”

“Vâng, sáng mai lại tới học đường.” Lôi Hướng Trí bưng chén trà, cung kính trả lời ca ca.

Lôi Thiết: “Trong nhà có xe trâu, ngày mai ta đưa ngươi đi

“Vâng, đa tạ đại ca.” Lôi Hướng Trí vui vẻ nhận lời.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Lôi Thiết không nói gì nữa.

Lôi Hướng Trí nhìn cây hoa quế trong sân “Nhà đại ca, đại tẩu biến hóa thật lớn, có thể nhìn ra cuộc sống các huynh không tệ, đệ và bọn tam ca cũng an tâm.”

Tần Miễn cười nói: “Biến hóa rất lớn, ngươi và bọn Tam ca ngươi rãnh rỗi hãy đến nhà chơi.”

Lôi Hướng Trí gật gật đầu, nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Tần Miễn nói: “Hôm nay ngũ đệ đến đây là vì lời đồn đãi trong thôn nhỉ?”

Lôi Hướng Trí sửng sốt, theo bản năng tránh né ánh mắt sắc bén của hắn, nhưng nghĩ chính mình cũng không có ác ý, bèn nghênh đón ánh mắt hắn, hai hàng mày rũ lộ vẻ bất đắc dĩ, bình thản nói: “Quả thật như thế. Tiểu đệ biết rõ đại ca cùng cha nương có mâu thuẫn đã lâu, không dám cầu đại ca, đại tẩu tha thứ cha nương, chỉ nguyện sẽ không vì thế mà đoạn tình nghĩa huynh đệ, huynh muội.”

Lôi Thiết im lặng không nói.

“Đó là tất nhiên.” Tần Miễn gật đầu, ý bảo Lôi Hướng Trí uống trà “Ngũ đệ có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói vậy hẳn cũng rõ mâu thuẫn này khó có thể điều hòa, chi bằng thuận theo tự nhiên. Đại ca ngươi cũng không phải người không nói đạo lý, vẫn luôn là huynh đệ, huynh muội của các ngươi. Chỉ là ta lắm lời nói một câu, thỉnh ngũ đệ đừng để trong lòng.”

Lôi Hướng Trí nghe cách ăn nói của hắn bất phàm, chọn từ đúng trọng tâm, liền biết lúc trước cả nhà họ đã xem thường thiếu niên này, đứng lên, thở dài: “Trưởng tẩu dạy bảo, Hướng Trí không dám khinh thường. Đại tẩu cứ nói không cần ngại.”

“Vậy xa lạ quá. Mau ngồi.” Tần Miễn có hảo cảm với đứa nhỏ này, không ngại chỉ điểm hắn ta vài câu “Nếu có thể, ngũ đệ nên khuyên cha nương nhiều một chút. ‘Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ’ trong thuyết [Lễ kí], thanh danh trong nhà và ngũ đệ ứng thí làm quan có tương quan với nhau, nếu không thể ‘tề gia’, người khác sẽ nhìn ngũ đệ thế nào?

Lấy tình hình hiện tại suy đoán, dù tương lai mấy huynh đệ các ngươi lại phân gia, cha nương hơn phân nửa sẽ do đệ phụng dưỡng, tính cách bọn lão Nhị là một sóng ngầm không nhỏ, càng sớm xử lý càng tốt. Đạo lý trong đó chắc không cần ta nhiều lời.”

Lôi Hướng Trí gật đầu, mỉm cười “Đa tạ đại tẩu chỉ điểm. Đệ hiểu được. Cha nương để ý nhất chính là đệ, nói cách khác có thể ước thúc họ chính là đệ. Đại tẩu yên tâm, sau khi trở về đệ sẽ phân tích chi tiết cho họ nghe.”

“Ý ta chính là vậy.” Tần Miễn khen ngợi gật đầu.

Sau cuộc trò chuyện với hắn, Lôi Hướng Trí cảm thấy buồn bã trong lòng tán đi rất nhiều, đứng dậy nói: “Đại ca, đại tẩu còn bận nhiều việc, đệ không quấy rầy nữa.”

“Ngươi đợi một chút.” Tần Miễn đi vào phòng, khi đi ra trong tay có thêm hai đĩnh bạc và hai bọc điểm tâm, đưa cho Lôi Hướng Trí “Mấy hôm trước đại ca ngươi còn nói muốn trợ giúp đệ đệ đi học, hai lượng bạc này ngươi cầm để phòng thân. Không nhiều, nhưng làm tâm ý của đại ca ngươi. Còn điểm tâm này ngươi mang về nếm thử.”

Lôi Hướng Trí từ chối không nhận “Không cần, tiền bạc cha nương cho đệ đã đủ dùng.”

Tần Miễn nhét đồ vào tay hắn ta “Cầm lấy, là nam nhân thì sảng khoái chút, đừng lằng nhằng giống như nữ nhân bà bà mụ mụ.”

Nữ nhân… Lôi Hướng Trí dở khóc dở cười.

Lôi Thiết nói chắc nịch: “Cho ngươi thì ngươi cứ lấy.”

Lôi Hướng Trí đành phải nhận.

Tần Miễn nói: “Chuyện tiền bạc không cần nói với người khác, tự ngươi giữ.”

Lôi Hướng Trí gật đầu nói: “Đệ hiểu rõ.”

Hắn ta cất bạc vào tay áo, cáo từ với đại ca đại tẩu, đi xa. Một đường không nhanh không chậm cất bước, thầm nghĩ thuyết phục Đỗ thị thế nào, còn chưa tới cửa nhà liền thấy Đỗ thị và hai phụ nhân xấp xỉ bà đứng chống nạnh cãi nhau, chung quanh còn có một vòng người vây xem náo nhiệt, “Lão bà nương như ngươi dựa vào đâu mắng lão nương? Thứ không sinh được nhi tử! Sang năm con ta chính là tú tài, nhi tử ngươi ở đâu a?”

Phụ nhân kia vốn đang vênh váo đắc ý, nghe được lời này, gương mặt đỏ bừng nháy mắt trở nên trắng bệch, hét một tiếng nhào tới Đỗ thị “A – Đỗ Tú Nương! Cái miệng rộng của ngươi ngoài mắng người phun phân còn có thể làm gì? Lão nương phải xé miệng ngươi!”

-Hết chương 46-

———–