Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 147: Thanh niên giống với tần miễn




Các xa phu không cần thương lượng cũng ra cùng một lựa chọn – cho xe dừng lại. Tất cả mọi người nhanh chóng xuống xe đi đi lại lại.

Trước lúc trời tối, đoàn xe tiến vào một Huyện thành, dừng trước cửa một khách ***.

Hai thanh niên dáng vẻ mười phần thư sinh sóng vai từ khách *** đi ra, thấy đám Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ, nở nụ cười hữu nghị với họ, chắc hẳn cũng là lên kinh đi thi.

Thu xếp phòng ở trọ xong, đám người Tần Miễn cùng nhau xuống lầu, ra đại đường ăn cơm.

Hai thư sinh cũng đang ăn cơm, đột nhiên thấy một con sói to đứng bên cạnh bàn, giật mình kinh hoảng, lại thấy một đứa nhỏ khả ái cầm chân gà đút sói ta ăn, không khỏi sợ hãi hô lên thành tiếng, lo đứa bé bị cắn phải. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mãn Mãn quay đầu làm mặt quỷ với họ, giọng nói giòn giã mang theo vẻ *** quái “Ngạc nhiên không!”

Lôi Thiết nhìn nhóc một cái “Mãn Mãn.”

Mãn Mãn le lưỡi, lộ ra nụ cười ngọt ngào với hai thư sinh kia, bàn tay nhỏ vỗ vỗ đầu Nhất Điểm Bạch, ngữ khí kiêu ngạo “Hai vị thúc thúc không cần sợ, Nhất Điểm Bạch là nhà chúng ta nuôi, ngoan ngoãn lắm.”

Viên Viên giống Mãn Mãn như khuôn đúc ôm quyền với hai người, tiếng nói non nớt mà nghiêm trang “Đệ đệ còn nhỏ, thỉnh nhị vị thúc thúc bỏ quá cho.” Mấy người Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn, Chương tiêu sư và các khách nhân khác trong *** đều nhịn không được cười ha hả, cảm thấy chúng rất đáng yêu.

Hai thư sinh mở to mắt trừng trừng, suýt chút hoá đá. Hai… hai tiểu hài tử này thật sự chỉ mới ba bốn tuổi sao?

Tần Miễn xoa xoa đầu hai đứa con, từ xa chắp tay với hai người nọ “Khuyển tử *** nghịch, xin nhị vị chớ trách.”

Hai thư sinh vội vàng xua tay “Không sao, không sao.”

Cơm nước xong, bốn người Chương tiêu sư đi tới bàn Tần Miễn. Vì phải chiếu cố Viên Viên và Mãn Mãn, tốc độ ăn cơm của Tần Miễn, Lôi Thiết chậm hơn những người khác.

“Tần công tử, Lôi công tử.”

Tần Miễn đứng lên “Bốn vị đại ca, mọi người đã ăn no chưa?”

“Rồi. Tần công tử, ngươi ngồi đi.” Chương tiêu sư ngồi xuống băng ghế trống bên cạnh, cũng không dong dài, nói thẳng mục đích đến “Nếu không có gì ngoài ý muốn, xế chiều ngày mai chúng ta sẽ đi ngang qua Táng Hoa lĩnh. Táng Hoa lĩnh là một trong những nơi có khả năng đụng mặt bọn cướp nhất. Những lần áp tiêu lúc trước của chúng ta, trong mười lần sẽ có bảy lần gặp phiền phức tại đó. Ngày mai, nhị vị công tử nhất định phải trông chừng hai đứa bé.”

Tần Miễn bình tĩnh cảm tạ “Đa tạ Chương tiêu sư nhắc nhở, ta và A Thiết nhất định sẽ trông nom chúng thật kỹ.”

Lôi Thiết gật đầu với Chương Bưu, ánh mắt gặp sóng không sợ hãi, khí tức trầm ổn như núi.

Hai nhóc lanh lợi Viên Viên và Mãn Mãn đồng thanh nói tạ “Cám ơn bá bá!”

Chương Bưu cũng không biết bản lĩnh Tần Miễn, Lôi Thiết thế nào, kỳ thật, y lo sự có mặt của hai đứa bé sẽ gây thêm trở ngại, chỉ là không tiện nói thẳng lời này. Giờ nhìn hai tiểu gia hoả khả ái, nỗi băn khoăn vơi đi phần nào. Nếu Tần Miễn, Lôi Thiết không có bản lĩnh, làm sao dám dẫn thân sinh nhi tử theo mạo hiểm?

Y cười ha hả sờ đầu nhỏ của Viên Viên “Không cần cảm tạ, đến lúc đó, bốn bá bá sẽ bảo vệ các ngươi.”

Một đêm không lời.

Ngày kế, đoàn người chuẩn bị xong lại khởi hành tiếp. Một đội buôn trọ cùng khách *** với họ cũng đang chuẩn bị hành trang, hai thư sinh gặp ngày hôm qua thuộc đội xe bên đó.

Tần Miễn sáng tỏ, đại khái hai thư sinh này cũng lo ngại nên mới tìm đội buôn cùng đồng hành.

Hai đội nhân mã một trước một sau rời khỏi khách ***, ra khỏi cổng thành.

Thừa dịp khí trời tốt, đội xe Tần Miễn ngoại trừ dừng một lần trên đường cho mọi người tiểu tiện thì không dừng lại nữa, cơm trưa giải quyết luôn trên xe. Tần Miễn, Lôi Thiết ôm Viên Viên Mãn Mãn một chốc thì kỵ mã, một chốc thì chơi trò chơi, nên hai tiểu gia hỏa không hề cảm thấy nhàm chán.

Không rõ đội xe phía sau mang tâm tư gì, vẫn luôn duy trì một cự ly cố định với bọn hắn, phía trước dừng, bọn họ cũng dừng.

Như Chương Bưu dự kiến, ước chừng cuối giờ Mùi, phía trước xuất hiện một mảnh núi non trùng điệp, hai dãy núi tựa như hai đường thẳng song song, kẹp quan đạo vào giữa. Ngẩng đầu nhìn lên cao, trăm hoa ngày xuân phủ kín hai dãy núi, đóa hoa ngũ sắc đua tranh nở rộ, rực rỡ đa vẻ, đẹp không sao tả xiết. Gió xuân nhẹ thổi, những cánh hoa đủ màu sắc tung bay theo gió, rải xuống mặt đất một tầng mỏng. Nhưng bốn phía yên tĩnh cùng bóng râm âm u lại tăng thêm ý cảnh khủng bố cho khe núi này, khiến những bông hoa sắc màu sặc sỡ kia dường như cũng không xinh đẹp đơn thuần, trái lại tràn ngập khí tức tử vong. Chả trách nơi đây bị gọi tên là “Táng Hoa lĩnh”.

Bốn chiếc xe ngựa bất tri bất giác đều thả chậm tốc độ.

“Dừng!” Chương Bưu đi đầu đội xe, ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt sắc bén lóe ra *** quang, bất động thanh sắc quan sát hai bên.

Lôi Thiết có ý để Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Trung phơi bày chút thực lực, nhìn bọn họ ra hiệu.

Lôi Tần Trung, Lôi Tần Trung gật đầu, ruổi ngựa đến bên cạnh Chương Bưu, thấp giọng nói: “Chương tiêu sư, hai chúng ta cùng ngài đi trước mở đường.”

Trong lòng Chương Bưu tăng thêm vài phần hảo cảm với Tần Miễn, Lôi Thiết. Nếu Tần Miễn, Lôi Thiết chỉ để bốn tiêu sư bọn họ đi trước mở đường, đáy lòng họ khẳng định sẽ không thoải mái.

“Lôi Tần Nhạc, xe ngựa chúng ta đi sau cùng.” Lôi Thiết phân phó.

“Dạ.”

Lôi Thiết nhéo nhéo tay Tần Miễn “Tức phụ, ngươi chiếu cố Viên Viên và Mãn Mãn.”

“Yên tâm.” Tần Miễn để Viên Viên, Mãn Mãn chia ra ngồi trên hai đùi mình. Hắn và Lôi Thiết đã sớm phát hiện trong cây cối trên núi có không ít khí tức con người. Công lực của Chương Bưu, so với bọn hắn mà nói chỉ tính là bình thường, nhưng bản năng nhận biết nguy hiểm của y thực đáng tán thưởng.

Viên Viên, Mãn Mãn không biết kinh sợ là gì, bốn cái tay nhỏ chơi trò đập tay.

“Nhi tử, lát nữa sẽ có người xấu muốn bắt nạt chúng ta. Có thấy sợ không?” Tần Miễn đánh tiếng với hai đứa con trước, tránh cho bất ngờ bị động tĩnh bên ngoài dọa.

Viên Viên và Mãn Mãn không hẹn mà cùng lắc đầu, trên mặt chẳng hề sợ hãi, đồng thời nhìn qua Lôi Thiết.

“Lão cha rất lợi hại, sẽ đuổi cổ hết bọn người xấu.” Mãn Mãn tự hào nói.

Viên Viên gật đầu tán đồng.

Khoé môi Lôi Thiết hơi nhếch, nhìn Tần Miễn, có vài phần khoe khoang đắc ý.

Tần Miễn trợn trắng mắt với y, tủi thân hỏi hai hài tử “Phụ thân không lợi hại sao?”

Mãn Mãn do dự một chút “Phụ thân cũng lợi hại… Phụ thân biết làm cơm, Mãn Mãn và ca ca đều không biết.”

Lôi Thiết im lặng cười cười.

Tần Miễn bị thằng con đâm một đao, hung hăng trừng mắt Lôi Thiết, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ “Về sau ta dạy hài tử luyện công, huynh phụ trách nấu cơm.”

Mặt Lôi Thiết cứng đờ “Tức phụ…”

Tần Miễn không để ý tới đối phương.

Lôi Thiết thừa dịp Viên Viên, Mãn Mãn không chú ý, lại gần hôn khoé môi tức phụ một cái “Tức phụ, ngươi lợi hại hơn, ngươi biết mà.” Có thể chinh phục ta, sao không lợi hại cho được?

Độ nóng trên mặt Tần Miễn thoáng cái gia tăng.

“Trước tiên đừng vội.” Chương Bưu nói với Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận, rồi như có như không nhìn thoáng qua đội xe phía sau. Hai đội xe, bọn cướp vừa nhìn liền biết đội buôn càng có của ngon để kiếm hơn, thế nên tình cảnh của đội buôn nguy hiểm hơn họ. Dưới tình huống như vậy, nếu đội buôn khoanh tay đứng nhìn, sau đó đối mặt chính diện với bọn chúng thì đừng mong họ xuất thủ tương trợ. Nếu người bên đội buôn đủ thông minh, nên chủ động đề xuất hợp tác.

Chỉ chốc lát sau, một người cưỡi ngựa chạy chậm đến đây. Quả nhiên là muốn thương lượng hợp tác.

Sau khi thương lượng xong, hai đội ngũ hợp hợp làm một, người có sức chiến đấu phân bố dàn trải bên ngoài đoàn xe, bảo vệ toàn bộ xe ngựa vào giữa.

Chương Bưu căn dặn nhóm thư sinh, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không nên kinh hoảng, lại càng không được bỏ chạy tán loạn.

Sao nhóm thư sinh có thể không khẩn trương. Lôi Hướng Trí biết thực lực đại ca, đại tẩu không thấp, bình tĩnh trấn an những người khác. Xét tổng thể, mọi người đều khá trấn định.

Chương Bưu rất hài lòng, lúc này mới cùng một người của đội buôn là Phùng Thành đi trước dẫn đoàn, tiến vào khe núi.

Đoàn xe chạy đến giữa đường, trên núi chợt vang lên một trận hò hét, hơn bốn mươi sơn tặc lao xuống núi, bao vây lấy đoàn xe.

Võ công đám sơn tặc này không yếu. Nhưng bốn tiêu sư nhóm Chương Bưu không phải dạng thường, tám hộ vệ của Phùng Thành bên kia cũng có năng lực. Trận chiến này tuy kịch liệt, nhưng bọn sơn tặc chẳng những không chiếm được chút lợi lộc nào, còn tổn thất bảy tám đồng bọn.

Lôi Thiết cả xuống xe cũng không xuống, một mũi tên bắn trúng người cầm đầu, ghim ngay giữa mi tâm.

Một tên này triệt để đánh tan sĩ khí bọn cướp, nhanh chóng chạy biến không còn tăm tích.

Chương Bưu bội phục nhìn thoáng qua xe ngựa Tần Miễn, đối với hành trình kế tiếp càng thêm an tâm. Hắn giương giọng hỏi: “Có ai bị thương không?”

Bộ Thanh Vân từ trong xe ngựa ló đầu ra: “Chương đại ca, không có, chúng ta đều rất khoẻ. Vất vả cho mọi người.”

Lôi Tần Nhạc cũng lớn tiếng nói: “Bên này cũng không có việc gì.”

Đội thương buôn có hai người bị thương nhẹ, không có trở ngại gì.

Mọi người không trì hoãn, lập tức ra khỏi cốc, để tránh nhóm sơn tặc quay ngựa lại.

Đoàn xe vừa chạy gấp ra sơn cốc, đằng sau bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập.

Lôi Tần Trung nhìn thoáng qua phía sau, hội báo “Đại gia, tiểu gia, là một tiểu mã đội năm người.”

Lôi Tần Thuận hừ nhẹ một tiếng “Nhóm người này cách chúng ta gần như vậy, chỉ sợ là cố ý chờ chúng ta giết hết sơn tặc rồi mới chạy qua.”

Lôi Tần Trung cũng có suy nghĩ này, nhưng không thể làm gì “Chúng ta không bị thương đã là chuyện tốt, mặc kệ họ đi.”

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, chốc lát sau liền đến trước mặt, vội vã lướt qua.

Lôi Tần Thuận lơ đãng nhìn lướt qua nhóm người cưỡi ngựa, bỗng “Hở?” một cái, giật mình nhìn theo bóng lưng những người kia.

“Sao vậy?” Lôi Tần Trung thuận miệng hỏi.

Lôi Tần Thuận hạ giọng, ngữ khí không xác định lắm “Người cưỡi con ngựa đầu tiên… trông rất giống tiểu gia. Nhưng chắc là ta nhìn nhầm rồi.”

Nhĩ lực của Tần Miễn và Lôi Thiết đều rất tốt, vô tình nghe được lời hắn ta nói, ngờ ngợ liếc nhau.

Thiên hạ rộng lớn, có người giống nhau cũng không lạ, hơn nữa quả thật có khả năng là Lôi Tần Thuận nhìn lầm. Tần Miễn không để chuyện này trong lòng.

Đoàn xe và đội buôn đều ra Bắc, hai nhóm người có chút quen biết, biết được đích đến của đội buôn cũng kinh thành. Chẳng qua đội xe Tần Miễn mang vác nhẹ, đi được nhanh, đồng hành với đội buôn một ngày thì tách ra.

Năm ngày sau, đoàn xe tới thành Kim Thủy. Thành Kim Thủy là một thành lớn, Chương Bưu đề nghị dừng ở đây một ngày, nghỉ ngơi hồi phục thật tốt, mọi người không ai dị nghị. Nơi này chỉ còn cách kinh thành hai ba ngày đường, không cần vội vã như trước nữa.

Cách kinh thành càng gần, bầu không khí kỳ thi mùa xuân càng nồng đậm. Khắp các con đường thành Kim Thủy đều là thư sinh, đại đa số đều giống như bọn Tần Miễn, tranh thủ nghỉ ngơi ở thành Kim Thủy.

Chương Bưu dẫn đội xe dừng trước cửa khách *** Vận Lai.

Viên Viên, Mãn Mãn khẩn cấp muốn xuống xe.

“Phụ thân, ta muốn đi xuống.”

Lôi Thiết thoải mái ôm một lúc hai hài tử lên “Tức phụ, ta dẫn bọn hắn xuống trước.”

“Được.” Tần Miễn lấy bao hành trang đưa cho Lôi Tần Trung, khoá kỹ cửa và cửa sổ xe ngựa lại.

“Các vị khách quan, mời vào trong!” Tiểu nhị ra ngênh đón, kinh thán ngắm nhìn cỗ xe ngựa đầy khí thế, niềm nở chào hỏi, lúc nhìn đến hai đứa bé giống nhau như đúc, lời hay liền bật ra “Hai vị tiểu công tử khả ái lại thông minh, vị công tử này thật có phúc.”

Lôi Thiết nhàn nhạt gật đầu.

“Đa tạ.” Tần Miễn cười cười với tiểu nhị, chỉnh lại mũ trên đầu hai tiểu gia hoả.

Vừa đi tới cửa, một thanh niên từ đối diện tiến đến.

Tần Miễn trong lúc vô ý nghênh diện với đối phương, hai người đồng thời ngẩn ra.

Người chung quanh cũng có chút sững sờ, bởi vì hai người này quá giống nhau, trừ lông mày và cặp mắt thì vẻ ngoài gần như y hệt nhau. Mày và mắt Tần Miễn dài hơn, hàng mày dày mà không rối, anh khí mười phần mắt là mắt hạnh, sáng sủa *** ranh, tóm lại nhìn rất thuận mắt. Lông mày thanh niên hơi mảnh, đôi mắt phượng hẹp dài một mí, lúc hơi híp lại có chút âm trầm. Một điểm khác nữa là độ tuổi, thanh niên kia hẳn là lớn hơn Tần Miễn bốn năm tuổi.

-Hết chương 147-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]