Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 142: Một tuổi




“Hì hì…” Mãn Mãn vỗ bàn tay bé tí, cười đến chảy nước dãi. Viên Viên nghi hoặc nhìn sang chỗ lão cha, chẳng lẽ là trò chơi mới?

Lôi Thiết trấn định đứng dậy khỏi mặt đất, để hai tiểu gia hoả nằm xuống, đong đưa chiếc giường dỗ chúng đi vào giấc ngủ.

Tần Miễn chạy tới, mỗi tay ôm một đứa, về giường lớn đặt hai đứa nằm giữa giường, mình thì nằm phía bên trái giường.

Lôi Thiết ngơ ra một lát, lắc lắc đầu, mở tủ lấy một bộ áo ngủ mới ra đưa hắn mặc vào, bị đối phương hung dữ đoạt lấy.

Lôi Thiết tự giác nằm bên phải giường, hồi tưởng lại xưng hô mới của tức phụ, ánh mắt không tự chủ dừng trên mặt hắn, chỗ nào nó của cơ thể lại không yên phận dựng đứng lên. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn vô tình bắt gặp, giơ chân tính đạp thêm một cước, lại không cẩn thận bị Lôi Thiết vươn tay túm được, bị nhẹ nhàng nhéo nhéo, thấy ngưa ngứa rụt về.

“Tức phụ, đừng quậy, ngủ.”

Tần Miễn giơ ót về phía đối phương, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Lôi Thiết vỗ về hai đứa con, chờ chúng ngủ say, ẵm hai con về lại giường chúng, rồi nằm dịch tới sau lưng tức phụ, kéo người vào lòng, lúc này trong lòng mới an tĩnh, thỏa mãn khép hai mắt. Không biết có phải Tần Miễn nhận ra hay không, hai bên khóe miệng cứ cong cong.

Sáng sớm vài ngày sau, tiếng pháo đinh tai nhức óc làm bừng tỉnh cả thôn trang nhỏ, pháo nổ liên tục chừng một khắc (15phút), ngừng hai nhịp rồi lại vang tiếp, tiếng đồng chiêng xen lẫn gõ vang kéo dài không dứt.

Lôi Hướng Trí trúng cử.

Trong kỳ thi Hương giành được giải Á nguyên, cũng tức là đệ nhị bảng.

Toàn thôn oanh động, các thôn dân đều ngầm nói một phần tổ tiên Lôi Đại Cường và Đỗ thị toả khói xanh. Lôi Hướng Trí là cử nhân duy nhất xưa nay của thôn Thanh Sơn, chiếu theo tình hình, khả năng hắn tham gia thi Hội và thi Đình lấy được thành tích cao rất lớn. Nghĩ đến mai sau Lôi Hướng Trí có thể trở thành Thám hoa, Bảng nhãn hoặc Trạng nguyên, các thôn dân liền không kiềm chế được tâm trạng hưng phấn. Người ngoài đã kích động như thế, càng khỏi nói đến người bên lão trạch.

Yến tiệc vào ba ngày sau, Tần Miễn, Lôi Thiết phái Phúc thúc đến đưa tặng Lôi Hướng Trí sáu bộ thư tịch và bao lì xì mười lượng, không đi tham gia tiệc rượu.

Thi Hội cũng là mỗi ba năm một lần, kỳ thi Hội kế diễn ra vào tháng Tư hai năm sau, còn gọi là kỳ thi mùa xuân, Lôi Hướng Trí có dư dả thời gian để chuẩn bị.

Náo nhiệt qua đi, thôn Thanh Sơn tiến vào mùa thu hoạch bận rộn tháng Mười.

Nhìn đống đậu nành nhóm hạ nhân gặt trở về, Tần Miễn vô tình nhớ ra món chao bị hắn quên bẵng, vội bảo Lôi Thiết ôm bình chao ra, mở nắp.

Trải qua hai năm ủ kín dài dằng dặc, các khối chao vẫn giữ nguyên hình dạng vuông vắn, màu sắc đỏ tươi, chất mềm mịn, dậy mùi thối, vị ngon mịn, tê cay đã nghiền.

Chỉ một khối chao đã khiến Tần Miễn ăn ba chén cơm liền, dạ dày đều chống đỡ còn tưởng ăn. Lôi Thiết cũng rất thích vị ngon cay này, ăn nhiều không kém tức phụ.

Tần Miễn không buông tha bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, bảo Phúc thúc đặt làm một ngàn hũ sứ màu trắng kích cỡ tương đương với hũ đựng chao sau này, cũng in tên hàng hoá và nhãn hiệu, rồi sai người mua một mẻ lớn đậu hủ về, dạy họ cách chế biến chao. Chao ướp xong cho vào hũ sứ đẹp mắt, mỗi hũ mười hai khối, đợi một năm sau bán ra với giá một lượng bạc mỗi hũ. Những lúc không có khẩu vị ăn uống, dùng chao ăn với cơm là một chọn lựa không còn gì bằng.

……

Lại một năm đông đi xuân tới, đảo mắt cái đã đến năm Hiếu Huệ đế thứ hai mươi sáu.

Viên Viên và Mãn Mãn giống như cây mầm nhỏ, khỏe mạnh lớn dần, qua hai ngày nữa là sinh thần tròn một tuổi của chúng.

Tròn một tuổi bước phát triển trọng đại đầu tiên trong cuộc đời của bé, Tần Miễn vô cùng coi trọng, trước hai ngày liền bắt tay chuẩn bị, ném hai đứa cho lão cha chúng, mình thì đích thân bận rộn cùng quản gia và các hạ nhân.

Lôi Thiết ngồi trên thảm mềm mại của phòng khách cùng hai tiểu gia hỏa. Viên Viên rất có thiên phú vận động, chuyện thích làm nhất là trèo lên trèo xuống người lão cha. Lôi Thiết ngàn năm vô cảm vịn bé, tránh cho bé ngã sấp xuống, đôi lúc còn giúp bé bò lên trên.

Mãn Mãn không cam tâm bị lạnh nhạt, ném đồ chơi trong tay xuống, bò hai bước muốn đến trước mặt lão cha, rồi như có chút đăm chiêu dừng lại, cảm thấy bò thì quá chậm, hai tay chống đỡ mặt đất, cái mông nhỏ dùng sức đứng lên, tập tễnh đi tới trước mặt Lôi Thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn treo nụ cười hớn hở, non nớt kêu: “Lão cha, lão cha!”

Lôi Thiết kịp thời ôm bé, để bé ngồi xuống, dịu giọng nói: “Mãn Mãn, phụ thân ngươi không cho ngươi học đi quá sớm.”

Hai bé gọi Lôi Thiết là lão cha, Tần Miễn là phụ thân để phân biệt nhé

Biểu cảm trên mặt y thật sự không phong phú, người ngoài nhìn vào sẽ cho là y đang nổi giận. Nhưng Mãn Mãn không sợ y chút nào, bổ nhào về trước, được lão cha đón lấy, cười rộ khanh khách, rồi giống như muốn thi đấu với ca ca, bò lên người lão cha.

Lôi Thiết thuận thế nằm dài xuống mặt thảm, để hai tiểu gia hỏa bò đến bò đi khắp người, kéo kéo tóc y, lôi vạt áo y.

Y ngẩng đầu nhìn ra cửa. Sắp trưa rồi, tức phụ vẫn chưa trở về.

“Ca ca.” Mãn Mãn túm áo Viên Viên.

Viên Viên quay đầu nhìn Mãn Mãn, nghiêm túc gọi: “Đệ đệ.”

“Hì hì…” Mãn Mãn bò lên ***g ngực Lôi Thiết, duỗi cánh tay nhỏ mập mạp tò mò chọc chọc mặt y, bóp bóp mũi y, lại túm lỗ tai y.

Viên Viên nhìn nhìn lão cha, lại xem xem Mãn Mãn, nhướng mày, dường như muốn ngăn cản đệ đệ bắt nạt lão cha, nhưng cũng không muốn khiến đệ đệ thất vọng, bèn cúi xuống ôm lấy đầu lão cha, cánh môi nhỏ mềm mại hôn nhẹ xuống mặt lão cha một cái.

Ánh mắt Lôi Thiết dịu dàng vô cùng, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của bé.

Tần Miễn khoanh tay ôm ngực dựa vào khung cửa, trên mặt treo nụ cười cảm khái. Viên Viên ít nói, Lôi Thiết cũng nói ít, hắn luôn lo lắng Viên Viên và Lôi Thiết hơi xa cách, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều. Tiểu tử Viên Viên này rất thông minh.

Ánh sáng ở cửa bị che chắn một phần, Lôi Thiết ngẩng đầu nhìn sang, cặp mắt thâm thúy nhiễm lên tia dịu dàng. Thiếu niên mười bảy tuổi cao lên nhiều, hiện chỉ thấp hơn y nửa cái đầu, trường bào màu xanh nhạt *** xảo phác thảo theo vóc dáng thon dài cao ráo, tôn lên khí chất ngọc thụ lâm phong, mặt và cổ bị phơi nắng mấy ngày mà biến thành màu tiểu mạch, cả người nom càng khỏe mạnh mà gợi cảm, khiến y gần như không dời tầm mắt đi được.

“Viên Viên, Mãn Mãn, phụ thân về rồi này.” Tần Miễn bước mấy bước đi tới, ngồi xuống thảm, cúi người hôn mặt Viên Viên một cái, cũng hôn mặt Mãn Mãn một cái, nhìn ánh mắt ngóng trông của người nào đó, nhếch môi cười cười, đưa lưng về phía Viên Viên Mãn Mãn, dùng lực hôn môi người nào đó.

“Phụ thân!”

“Phụ thân.”

Mãn Mãn cao hứng bừng bừng bò đến Tần Miễn, Viên Viên tuổi còn nhỏ đã lộ ra phong thái chững chạc, không nhanh không chậm bò theo sau Mãn Mãn.

“Phụ thân, quả quả.”

Tần Miễn biết hai tiểu gia hỏa muốn ăn trái cây, hái hai trái đào mật từ trong không gian ra, đưa cho Lôi Thiết một trái, lột vỏ, dùng thìa múc thịt quả đút chúng.

“Tức phụ, sắp xếp thế nào rồi?”

Tần Miễn đang muốn nói, Viên Viên mặt vô biểu cảm đột nhiên phun ra hai chữ “Tức phụ.”

Thìa trong tay Lôi Thiết run lên, thịt quả rơi xuống thảm trải sàn.

Tần Miễn sửng sốt, rồi cười lăn lộn đến nện tay xuống đất mấy cái “Ha ha ha…”

Lôi Thiết yên lặng nhìn Viên Viên một lúc lâu, chỉ vào Tần Miễn “Hắn là tức phụ ta, ngươi không thể gọi.”

Viên Viên chớp mắt nhìn y hồi lâu “À.” Cũng không biết có hiểu thật hay là vô ý phát âm.

Tần Miễn cười đến thở không nổi, khóe mắt còn chảy vài giọt nước mắt.

Lôi Thiết cưng chìu nhìn hắn, dùng ngón cái lau đi nước mắt, vỗ nhẹ lưng hắn.

Mãn Mãn cười hì hì, cũng vươn bàn tay nhỏ vỗ lưng Tần Miễn “Phụ thân, ngốc!”

Tần Miễn cứng đờ, vội vàng ngừng cười, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang tiếp tục đút con trai ăn.

“Nhi tử, không thể nói phụ thân ngốc, phụ thân là người thông minh nhất nhà mình.”

Lôi Thiết lắc lắc đầu, đút Viên Viên ăn tiếp.

Tần Miễn lấy khăn lau phần thịt quả rớt trên thảm, trả lời câu hỏi khi nãy của Lôi Thiết “Đã an bài xong, những việc còn lại quản gia sẽ dẫn người lo liệu.”

Hai ngày sau, sinh nhật tròn tuổi của Viên Viên và Mãn Mãn đến.

Hai tiểu gia hỏa được mặc đồ mới, nom càng thêm lanh lợi đáng yêu, đầu đội mũ hình con vịt nhỏ, mặc áo trong ngắn màu lam, áo khoác ngoài cùng màu vàng với mũ, vị trí trước ngực có túi áo to màu làm, trên túi thêu hình quả táo Quần bó chân bên dưới màu lam, chân mang hài thêu đầu hổ.

Tần Miễn cầm từ tủ áo ra hai chiếc hộp gấm giống nhau như đúc, một hộp khắc danh tự Tần Duệ Kỳ của Viên Viên, hộp còn lại khắc danh tự Lôi Duệ Lân của Mãn Mãn. Hắn lấy ra hai nén bạc mười lượng, để mỗi nén vào từng hộp, rồi khoá hộp gấm lại.

Lôi Thiết không hiểu.

Tần Miễn vỗ vỗ chiếc hộp, cười cười giải thích: “Về sau mỗi lần sinh nhật các con, chúng ta đều cho chúng một khoản tiền, đặt vào đây. Chờ chúng được mười tuổi thì đưa chúng số tiền này, để học cách quản lý tài sản.”

Lôi Thiết hiểu ra, gật đầu. Tức phụ luôn có nhiều ý tưởng kỳ lạ.

Nay hạ nhân của Du nhiên điền cư nhiều hơn, các mặt đều có người lo liệu trông chừng. Lần này mở tiệc chiêu đãi khách nhân, Tần Miễn an bài địa điểm trong Du nhiên điền cư. Rừng cây nhỏ của điền cư được chỉnh sửa vào năm ngoái, một mảnh đất trống lớn trồng cỏ xanh, thích hợp dùng để mở tiệc rượu.

Gần giữa trưa, khách khứa lục tục tới cửa.

Trước khi ăn mì trường thọ, tiến hành nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.

Trải thảm lên mặt cỏ, Tần Miễn, Lôi Thiết ôm Viên Viên, Mãn Mãn đặt trên thảm. Trên thảm bày thư tịch, bút, mực, giấy, nghiên mực, con dấu, bàn tính, tiền đồng, bạc trắng, cọng hành, con dấu, kiếm gỗ… chừng hai mươi mấy món.

Khách đến đều hiếu kỳ vây xem chung quanh.

Tần Miễn ngồi xổm một bên, nói với Viên Viên, Mãn Mãn: “Viên Viên, Mãn Mãn, cầm thứ thích nhất đưa cho phụ thân và lão cha nào.”

Viên Viên cầm nghiên mực gần mình nhất lên, nhìn nhìn rồi buông xuống, nhìn quanh một vòng, bị con dấu hình tròn hấp dẫn, nhưng ngắm nghía chốc lát vẫn không lấy, cuối cùng ánh mắt dừng tại kiếm gỗ, tò mò cầm lên thưởng thức.

Mãn Mãn mới đầu bò theo sau ca ca, thấy con dấu, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng bò qua cầm lấy, nắm rất chặt, nâng cái đầu nhỏ lên cười với Tần Miễn “Phụ thân, hì hì…”

Các khách nhân cười to chúc mừng.

“Hai nhi tử, một văn một võ, văn võ song toàn a. Chúc mừng chúc mừng!”

-Hết chương 142-

—————-