Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 140: Cục cưng ‘khai huân’




Kỳ thật, Tần Miễn và Lôi Thiết quyết định xây học đường, một mặt tất nhiên là để gia đình đặc biệt này của bọn hắn dung nhập tốt hơn với thôn Thanh Sơn, mặt khác, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì nhi tử bọn hắn. ‘Sĩ nông công thương’, nếu không có gì ngoài ý muốn, Viên Viên, Mãn Mãn sau khi lớn lên sẽ theo đường khoa cử. Đưa chúng đến trấn trên học, hắn và Lôi Thiết không yên lòng, không bằng tha về bên cạnh, vừa có thể chăm sóc sinh hoạt vừa có thể phụ đạo bài vở cho chúng. Về phần mời người về giảng dạy riêng, Tần Miễn không nghĩ tới, hắn không muốn cướp đi lạc thú kết giao bạn bè cùng nhau học tập của các con.

Nghe Tần Miễn nói, các thôn dân đều mang vẻ mặt vui mừng, tốp năm tốp ba nghị luận sôi nổi.

“Này đúng là chuyện tốt trời ban nha. Học đường ở trấn trên thì mặc kệ ngươi học để biết chữ hay học đi thi, mỗi tháng đều phải đóng hai trăm văn tiền. Một năm cũng hơn hai lượng.”

“Ai nói không phải đâu chứ.”

“Ban phổ thông một tháng hai mươi văn — nếu hài tử chăm chỉ, đủ thông minh, chỉ tiêu hai mươi văn tiền liền học được mấy ngàn chữ, tuyệt đối có lời.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Lôi Thiết và tức phụ y đúng là người phúc hậu.”

“Chờ học đường xây xong, ta phải đưa hai tiểu tử nhà ta đến đó học chữ. Còn đỡ hơn ngày nào cũng chọc mèo đuổi chó, gây rắc rối miết.”

“Hà hà, ta sẽ cho tiểu tử nhà ta học thi ân khoa, tương lai làm quan lớn tốt biết bao nhiêu!”

“Ha ha, ngươi đang nằm mơ phải không?” “Ngươi đi chết đi.”

……

Các thôn dân lớn tiếng trò chuyện, không khí sôi động vô cùng.

Lý chính cười ha ha, không dám vỗ vai Lôi Thiết, bèn vỗ Tần Miễn “Tốt, tốt, tốt, ta đại diện các thôn dân đa tạ các ngươi. Ta tin thôn Thanh Sơn chúng ta về sau sẽ càng ngày càng tốt.”

“Lý chính thúc khách khí quá, chúng ta chỉ đóng góp một phần tâm ý.” Tần Miễn lấy ra một thỏi năm mươi lượng bạc đưa cho ông, thành khẩn nói “Lý chính thúc, ngài cũng biết ta và A Thiết rất bận rộn, sợ là không đủ lực quan tâm chuyện học đường. Nên gánh nặng này phải phiền ngài gánh vác. Ngài cầm trước số này, nếu không đủ thì báo với chúng ta một tiếng là được.”

Trước mặt nhiều thôn dân, lý chính thẳng thắn nhận lấy “Được, nếu ngươi đã tin ta, ta liền nhận phần tiền đóng góp cho thôn này. Chuyện này ta đứng ra lo. Phu tử ban phổ thông không cần tìm người có công danh gì, chỉ cần kiên nhẫn có trách nhiệm là được, ta sẽ nghĩ cách Phu tử ban khoa cử thì phải tốn chút sức. Thiết tử, tức phụ Thiết tử, ta nhớ các ngươi có chút giao tình với Hoắc viện trưởng trong Huyện, không biết có thể phiền ngươi hỏi thăm ngài ấy một chút, lựa chọn người thích hợp không? Trẻ con muốn thi khoa cử trong thôn không ít, học đường xây xong thì phải dạy dỗ chúng thật tốt, không thể chậm trễ.”

Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói: “Hoắc viện trưởng là viện trưởng một thư viện, sự vụ bận rộn, muốn gặp ngài ấy sợ là không dễ. Bất quá, ngày mai ta và A Thiết đi thư viện nói với Ngũ đệ một tiếng, hảo hữu đệ ấy là nhi tử Hoắc viện trưởng, nhờ Hoắc công tử giới thiệu sẽ thích hợp hơn.”

Lý chính gật đầu: “Đúng, vẫn là ngươi suy tính chu đáo, vậy phải nhờ ngươi và Thiết tử tốn nhiều tâm tư.”

Viên Viên và Mãn Mãn trong xe đẩy mơ màng muốn ngủ. Tần Miễn, Lôi Thiết cáo từ với mọi người, ôm hai hài tử lên, đẩy xe không về nhà.

Phía sau, các thôn dân vẫn đang bàn luận sôi nổi.

Hai bé con gục trên vai hai phụ thân, theo bước chân đung đưa, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Về đến nhà, Tần Miễn và Lôi Thiết thay phiên trông con và tắm rửa.

Lôi Thiết tắm rửa xong về phòng, hai đứa nhỏ ngủ say sưa trong giường chúng, đứa lớn thì không nhúc nhích nằm kề lên gối dựa, hình như cũng ngủ, áo ngủ trên người xốc xếch, lộ ra bờ lưng và cẳng chân trắng nõn. Y nhẹ nhàng đi qua, nắm hai cẳng chân thon gọn, liên tục hôn xuống bờ lưng của thiếu niên.

Tần Miễn mẫn cảm run lên, vẫn bất động nằm sấp lên gối dựa. Lôi Thiết cởi áo ngủ vừa mới mặc ra, đè lên…

Bởi vì có hai đứa con, cơ hội hai người cá nước thân mật ít hơn trước kia rất này, lần làm tình này đặc biệt lâu, nghe Tần Miễn nhịn không được xin tha, Lôi Thiết mới bỏ qua cho hắn.

“Tức phụ…” Môi Lôi Thiết cứ quanh quẩn ở cổ Tần Miễn, độ nóng cơ thể vẫn rất cao.

Tần Miễn cảnh giác lui về sau, tiếng nói cũng khản “Thật sự không thể tiếp nữa.”

Lôi Thiết lôi hắn vào lòng, vỗ nhẹ lưng hắn, ngăn hắn giãy dụa, hôn vụn trên đỉnh đầu hắn “Ngủ. Chờ ngươi ngủ sẽ tắm rửa cho ngươi.”

Tần Miễn yên lòng, nhưng vẫn nhịn không được lầm bầm “Đã nói dừng mà huynh cứ…”

“Tức phụ… nhìn ngươi.” Giọng nói Lôi Thiết kề sát lỗ tai hắn, thực sầu muộn, tựa như chứa đựng uất ức.

Tim Tần Miễn đập bang bang, mặt nóng ran như mới từ ôn tuyền bước ra, trở mình ôm lấy vòng eo rắn chắc mạnh mẽ của nam nhân, ngẩng đầu hôn một cái thật vang lên cằm nam nhân, cánh môi bị đâm, duỗi tay sờ sờ, quả nhiên là lớp râu ngắn ngủn mọc ra. Hắn không kiềm được gãi nhẹ hai cái, nhịp thở nam nhân lại bắt đầu dồn dập, vội vàng rụt tay về, nhắm mắt lại, kích động nói: “Ta muốn ngủ.”

Lôi Thiết chậm rãi thả lỏng người, thấp giọng nói: “Ngủ.”

Tần Miễn cảm thấy tu chân rồi cũng có điểm không tốt — cơ thể bình phục quá nhanh, thế nên Lôi Thiết luôn cảm giác thân thể hắn có thể ‘đón nhận’ nhiều hơn. Buổi sáng rời giường, ánh mắt nóng cháy của tên kia cứ me theo tuần thị cao thấp người hắn, làm lưng hắn tê rần, xụ mặt liếc xéo y.

Lôi Thiết đẩy giường bọn nhỏ đến cửa phòng bếp, giống như không có việc gì ngồi trước lòng bếp châm thêm củi.

“Tức phụ, một mình ta vào Huyện là được.”

Lôi Thiết ít nói, nhưng không gặp chướng ngại giao tiếp, Tần Miễn rất yên tâm “Cưỡi ngựa hay là ngồi xe?”

“Cưỡi ngựa, đi nhanh về nhanh.”

“Huynh cứ nói rõ sự tình, tin là Hoắc công tử sẽ vui lòng hỗ trợ. Lát nữa ta dặn người hái chút đào mật và nho, huynh đem cho hắn và Ngũ đệ.”

“Ừ”

Ăn sáng xong, Lôi Thiết mang theo hoa quả cưỡi ngựa ra ngoài.

Tần Miễn ở nhà chăm hai đứa con. Trời nóng, ba cha con không ra ngoài, đợi ở trong phòng khách. Hai tiểu gia hỏa rất ngoan, ăn uống no đủ xong nằm trên giường tự mình chơi, hai huynh đệ không phải ngươi đụng ta thì ta vỗ ngươi. Tần Miễn tranh thủ vẽ bản thiết kế quần áo, tính sao cũng phải làm cho một nhà bốn người bọn hắn mấy kiểu đồ gia đình, vừa tưởng tượng đến khung cảnh kia liền thấy thú vị rồi.

Buổi chiều, Lôi Thiết trở về.

Tần Miễn cùng hai cục cưng ngủ trưa trong phòng, cảm giác có người lên giường, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, ậm ờ hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?”

“Đã ăn. Ngủ.” Lôi Thiết hôn trán hắn một cái.

Tần Miễn ngủ tiếp, trong lúc ngủ mơ còn không quên chen vào lòng người nọ. Lúc tỉnh dậy, hắn hỏi Lôi Thiết chuyện sao rồi.

Lôi Thiết: “Nói việc này cho Hoắc công tử, Hoắc công tử lập tức đi tìm Hoắc viện trưởng, mang theo lời của Hoắc viện trưởng. Vừa lúc Hoắc viện trưởng có một hảo hữu họ Trần, gần đây muốn tìm nơi yên tĩnh để ổn định, hẳn là sẽ nguyện ý đến thôn chúng ta truyền thụ học vấn. Hoắc viện trưởng hỏi ý kiến Trần tiên sinh trước, có tin tức sẽ nói cho Ngũ đệ, lại để Ngũ đệ chuyển lời cho chúng ta.”

“Nếu là hảo hữu, hiểu nhiên Hoắc viện trưởng rất hiểu vị Trần tiên sinh kia, chuyện này chắc ăn tám chín phần rồi. Hôm nào ta phải nói với lý chính một tiếng, đến lúc đó đặc biệt đi mời, không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.”

Lý chính làm việc hiệu suất rất cao, chỉ dùng ba ngày đã mua đủ gạch ngói cát đá cần xây phòng. Xây học đường là đại hỉ sự của thôn, nam nhân trưởng thành rãnh rỗi trong thôn đều đi hỗ trợ, nhóm phụ nhân cũng vận động đi đưa trà lạnh, canh đậu xanh cho họ giải khát.

Cuối tháng Tám, Lôi Hướng Trí được nghỉ trở về, mang theo tin của Hoắc viện trưởng, vị Trần tiên sinh kia đồng ý đến thôn Thanh Sơn làm phu tử.

Lúc này, học đường cũng xây xong, gọi là ‘Học đường thôn Thanh Sơn’. Hai gian phòng, hai gian thư phòng, bên cạnh có một hành lang thông tới hậu viện, hậu viện là chỗ ở của phu tử.

Các thôn dân sợ thất lễ với phu tử, còn cố ý lên núi đào một ít cây kim ngân cúc dại về trồng trong sân. Tuy không thể nói là thanh lịch tao nhã, nhưng cũng có nét thú vị.

Hai ngày sau, lý chính tự mình đón Trần Phi Niên, Trần phu tử về thôn Thanh Sơn. Trần phu tử ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu, dáng người gầy gò, hai mắt hữu thần, nâng tay hay nhấc chân đều toát ra khí chất nho nhã, dù là thôn dân không biết chữ cũng nhìn ra ông là nhân sĩ học thức uyên bác.

Phu tử dạy ban phổ thông là đại nhi tử của lý chính, La Hữu Đức, cũng không phải lý chính thiên vị con mình, mà là năm đó lý chính muốn nhi tử học thành tài, La Hữu Đức và đệ đệ hắn, La Hữu Phúc thật sự đọc sách nhiều năm. La Hữu Đức dạy người biết chữ cũng đủ khả năng. Người trong thôn đều không có ý kiến.

Đầu tháng Chín, học đường khai giảng. Ban phổ thông thu hơn năm mươi học trò, niên kỉ bất đồng, từ sáu đến mười sáu tuổi. Ban khoa cử thu tám học trò.

Ngày đầu tiên khai giảng, nhóm phụ huynh hiếu kỳ chạy tới vây xem bên ngoài ban phổ thông. Đều là người trong thôn, La Hữu Đức đuổi họ đi cũng không tốt, đành mặc kệ. La Hữu Đức khá thông minh, dạy những mặt chữ đơn giản trước, chẳng hạn như trên, dưới, trái, phải, trời, gió, mưa vân vân, cùng với các dòng họ trong thôn.

Ban khoa cử bên kia thì nhóm phụ huynh không dám lại gần. Đối với họ, thi ân khoa là việc thần thánh, sao họ dám ảnh hưởng lũ trẻ học tập Ngoài ra, nghe nói Trần phu tử là Tiến sĩ, là người mang công danh đấy.

Tóm lại, học đường giảng dạy vô cùng thuận lợi. Không ít thôn dân cảm khái, từ lúc có học đường, nhóm con nít ranh không còn chơi bời lêu lổng, cả thôn an tĩnh hơn nhiều. Chờ trưa về bảo bọn nhỏ viết vài chữ lên mặt đất cho họ xem, thậm chí còn có thể dạy lại họ viết chữ, đáy lòng là kiêu ngạo không nói nên lời.

Thời gian như nước chảy, đảo mắt liền đến tháng Chín, ngày thi Hương sắp đến.

Thi Hương tổ chức tại các Phủ thành, thế nên Lôi Hướng Trí và các học trò khác phải đến phủ Thanh Thiên lần nữa.

Lôi Hướng Trí ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nhìn ra được hắn có chút khẩn trương. Thi Hương mỗi ba năm một lần, nếu lần này không đỗ, phải chờ ba năm sau thi lại, chẳng trách người luôn tự tin như Lôi Hướng Trí cũng thấy hồi hộp. Bất quá, ở nhà điều tiết hai ngày, hắn đã bình tĩnh trở lại.

Lần này Tần Miễn và Lôi Thiết không đưa Lôi Hướng Trí đi, nhưng phái bốn gia tướng Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Viên, Lôi Tần Huệ và Lôi Tần Kiên hộ tống hắn ta đến phủ Thanh Thiên. Trải qua hơn một năm trong huấn luyện cường độ cao của Lôi Thiết, bốn người Lôi Tần Thuận đã có thể coi là cao thủ, nói lấy một địch mười không phải đùa.

Thôn dân thôn Thanh Sơn cũng rất quan tâm Lôi Hướng Trí, đề tài nhân vật liên tục mấy ngày đều là hắn.

Mà đề tài ở nhà Tần Miễn, Lôi Thiết lại là — Viên Viên và Mãn Mãn năm tháng tuổi. Trong thôn có tập tục trẻ con được năm tháng, có thể ngửi được mùi ngũ cốc, phụ mẫu nên khai huân(1) cho con, nói ngắn gọn là cho chúng nếm thử vị thịt. Khai huân bình thường sử dụng thịt thỏ hoặc nạc cá, tượng trưng thông minh và lanh lợi.

Giờ cơm trưa, Tần Miễn chuẩn bị thịt thỏ lẫn nạc cá.

Viên Viên, Mãn Mãn ngồi trong lòng Tần Miễn, Lôi Thiết, hai mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn cơm, hai tay vươn ra muốn bắt lấy đồ ăn, nom có vẻ nóng vội.

“Ê a…”

Tần Miễn cười ha ha “Sao hai tiểu tử các ngươi biết những thứ này ăn được a?”

Lôi Thiết: “Nhi tử chúng ta đương nhiên là thông minh.”

Tần Miễn buồn cười nhìn y, miệng nói: “Chắc chắn rồi!”

Hắn dùng đôi đũa chấm chút nước canh bôi vào lưỡi Mãn Mãn. Mãn Mãn chép miệng cười rộ lên, dáng vẻ rất hài lòng. Tần Miễn lại gắp một chút thịt thỏ mềm vụn bỏ vào miệng bé. Hai cánh môi của bé con chuyển động, nhưng dù sao vẫn chưa mọc răng, thịt băm theo nước miếng rớt ra ngoài. Tần Miễn vội dùng đũa đẩy thịt vào lại, miệng bé con lại động đậy, lần này ăn vào bụng.

“A Thiết, huynh – huynh làm gì vậy?” Khoé miệng Tần Miễn giật giật. Hắn thấy Lôi Thiết dùng chiếc đũa chấm rượu đút Viên Viên.

Lôi Thiết trấn định nói: “Như vậy có thể rèn luyện tửu lượng.”

Nếu lỗ tai đối phương không đỏ lên, không chừng Tần Miễn sẽ tin lời y rồi. Bất quá thật hiếm khi nam nhân bộc phát tính tình trẻ con, hắn cười khẽ không nói gì, nhìn về phía Viên Viên.

Cái miệng nhỏ nhắn của Viên Viên mở ra, hiển nhiên là bị cay, vậy mà bé không hề khóc, một lát sau chép chép miệng, lại nhìn thức ăn trên bàn.

Lôi Thiết dùng chiếc đũa chấm chút canh thịt cho bé liếm, rồi thổi nguội một hạt cơm, bỏ vào miệng bé.

-Hết chương 140-

Chú giải:

(1) Khai huân: Tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay

———-