Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 122: Lôi hướng trí luận phân gia




“Nhất định bằng lòng.” Lôi Thiết gật đầu, nhìn chằm chằm gấu nâu, thầm nghĩ: Dù nó không muốn cũng phải tìm cách bắt nó muốn.

Không hiểu sao gấu nâu chợt cảm thấy ngực phát lạnh.

Nhất Điểm Bạch tán thành gật đầu “Wâu.”

Lôi Thiết nhìn Tần Miễn chơi đùa chốc lát, cảm thấy nếu bàn tay kia của tức phụ sờ mình thì tốt rồi.

“Tức phụ, ta đói bụng.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn đứng lên, hôn mạnh một cái trên môi Lôi Thiết, ý vị thâm trường nhìn y “Thế nào?”

Lôi Thiết không hiểu.

“Tục ngữ nói ‘Có tình uống nước cũng no’, huynh no rồi phải không?” Tần Miễn ôm lấy bờ vai y, nhìn y mỉm cười.

Lôi Thiết gật đầu, hôn đáp lại, lần này hôn lâu hơn. Lòng Tần Miễn ngọt lịm, vòng tay qua hông đối phông.

Tuy Lôi Thiết đã dùng nước linh tuyền và chân nguyên xử lý vết thương cho gấu nâu, nhưng chung quy nó bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều, phải chăm nuôi vài ngày mới có thể bình phục.

Tần Miễn bắt mấy con gà trong không gian cho gấu nâu làm thức ăn, tạm thời để nó và Nhất Điểm Bạch ở lại không gian.

Ra khỏi không gian, Lôi Thiết hỏi Tần Miễn “Tức phụ, buổi tối nấu món gì?”

“Muốn ăn thịt gà xào đậu phộng.” Tần Miễn lục lọi các thứ trong sọt “Huynh đi làm gà trước, rút xương chừa thịt, xắt hạt lựu. Rồi rửa mớ rau dại này, ngày mai làm sủi cảo ăn.”

“Được.” Lôi Thiết dời bộ bàn ghế nhỏ đến bên giếng.

Tần Miễn vào bếp ngâm đậu phộng trước.

……

Hai ngày sau, lão trạch mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Do trong sân lão trạch sau này xây lên mấy gian phòng, nên sân và nhà chính không thể chứa quá nhiều người. Vì khách khứa nhiều, đầu bếp mời tới không chỉ một nên một bàn bếp lò của lão trạch không đủ dùng, cần dựng tạm thêm. Sân phơi lúa đủ rộng thoáng, thế là Lôi Đại Cường quyết định bày tiệc ở đây.

Mặt trời không lộ mặt, trời râm, may mắn không có dấu hiệu sắp mưa.

Ăn sáng xong, các thôn dân có nói đến hỗ trợ, chuyển củi, gạch, nguyên liệu nấu ăn, bàn ghế đi mượn, nồi niêu xoong chảo chén bát… đến sân phơi lúa. Hết một chuyến lại một chuyến, sân phơi lúa nhanh chóng náo nhiệt. Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ dùng gỗ, vải bố dựng tạm một phòng bếp đơn giản.

Khoảng giờ Thìn, đầu bếp chuyên nấu tiệc mời từ thôn kế bên đến, mang theo nhóm trợ thủ phụ xử lý nguyên liệu nấu ăn. Không qua bao lâu, sân phơi lúa tản ra từng đợt hương thơm, xương hầm, thịt viên chiên, thịt nướng,… các món thơm nức mê hoặc bọn nhóc lảng vảng quanh bên ngoài khu bếp, không muốn rời đi. Có mấy đứa gan lớn lẻn vào muốn trộm vài viên thịt chiên bị Triệu thị bắt được, nàng ta hùng hùng hổ hổ doạ chúng bỏ chạy. Nhưng xoay người một cái, chính bản thân lại lén lấy vài viên thịt ăn. Nhóm đầu bếp cảm thấy thật trơ trẽn.

Tần Miễn phái Phúc thẩm, Toàn thẩm đến đó phụ, cũng ám chỉ các thẩm, lỡ như có người nào đó bên lão trạch có hành vi quá đáng, hãy kiếm cớ rời đi.

Giờ Tỵ, ba cỗ xe ngựa không nhanh không chậm từ ngoài thôn chạy vào, dừng trước cửa lão trạch. Lôi Hướng Trí dẫn theo Hoắc viện trưởng, Cung phu tử, Lưu phu tử cùng vài đồng học quan hệ tướng đối tốt với mình xuống xe ngựa. Ba người Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Vệ thị khách khí mà nhiệt tình, nghênh đón các vị khách vào nhà ngồi. Chẳng bao lâu sau, Lôi Hướng Lễ và lý chính xuất hiện, cũng vào phòng. Có các nhân vật có uy tín danh dự ở đây, Lôi Đại Cường và Đỗ thị không dám làm ra hành động mất mặt nào.

Tần Miễn, Lôi Thiết vẫn đang ở nhà mình.

Tần Miễn bận rộn nuôi cấy tình cảm cùng gấu nâu, bưng nước đút thức ăn cho nó, cố gắng giữ chân nó lại Lôi Thiết ở một bên nhìn tức phụ và gấu nâu bồi dưỡng cảm tình.

Gần đến trưa, phỏng chừng sắp dùng cơm, hai người mới cùng nhau đến sân phơi lúa.

Trên sân phơi bày hơn mười bàn tiệc, nhìn qua khá là đồ sộ. Nhóm thân thích già trẻ lớn bé đều đến đông đủ, không ai vắng mặt, một là vì tới uống tiệc rượu, hai là muốn mượn cơ hội này lôi kéo làm quen các tú tài, phu tử tú tài. Các hương thân trong thôn đến hơi muộn, không người nào đi tay không, đều mang theo rau củ, trứng gà… Mọi người đều kiếm ăn từ ruộng, không phải kẻ có tiền gì, quà mừng cho nhau thường chỉ như thế.

Tần Miễn, Lôi Thiết ngồi xuống không lâu, xe ngựa do Song Hưởng lâu phái đi chạy tới nơi. Bọn tiểu nhị lục tục cầm ra vài hộp đồ ăn nhiều tầng xuống xe, lần lượt sắp các món còn toả hơi nóng bên trong dọn ra hai bàn tiệc thượng đẳng. Cùng lúc đó, hạ nhân nhà Tần Miễn cũng ôm hai mươi vò rượu xuất hiện.

Vừa thấy dòng chữ ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ trên vò, tất cả mọi người hiểu rõ đây là sự bày tỏ của đại ca đại tẩu Lôi Hướng Trí, thật hâm mộ Lôi Hướng Trí, đồng thời có chút kích động — hiện ai chẳng biết rượu của Nhất Tuyến Thiên đường vừa ngon vừa đắt, bữa nay chính là cơ hội hiếm có.

Sau khi hoả kế Song Hưởng lâu và hạ nhân sắp xếp đồ này nọ, cùng nhau đến trước mặt Tần Miễn, Lôi Thiết nhịp nhàng hành lễ rồi cáo lui.

Lát sau, Lôi Đại Cường dẫn nhóm người Hoắc viện trưởng, lý chính tới đây. Người tiếp khách nhanh nhẹn tươi cười an bài họ nhập tọa.

Nhóm người Hoắc viện trưởng vừa nhìn các món trên bàn liền biết là của Song Hưởng lâu, một bàn tiệc thượng đẳng này bao gồm bốn món nguội bốn món điểm tám món nóng, tổng cộng mười sáu món, đặt ở Song Hưởng lâu ít nhất phải mười lăm lượng bạc.

Tần Miễn, Lôi Thiết từng gặp gỡ tiếp xúc với Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử, Cung phu tử vài lần, bèn đi qua chào hỏi.

Hoắc viện trưởng khắc sâu ấn tượng với bọn hắn, vui tươi hớn hở nói “Không cần đa lễ”.

Lôi Đại Cường nhìn quanh một vòng, hơi tức giận. Ông có cố ý đưa tin tới Đặng gia bên kia, nhưng không có một người nào bên Đặng gia tới dự. Trước kia thân thích của Đặng thị không đến thì thôi, nhưng nay con ông đỗ tú tài, bọn họ vẫn không đến, rõ ràng là không đặt ông vào mắt.

Nghĩ thế, ông không khỏi lén trừng mắt với Lôi Thiết, càng thêm không thích đứa con này.

Lôi Thiết là loại người nào? Ngay lúc phát hiện được ánh nhìn của ông, y hờ hững bình tĩnh nghênh thị.

Lôi Đại Cường chật vật dời tầm mắt đi.

Tần Miễn, Lôi Thiết được sắp xếp ngồi ở bàn tiệc trung đẳng, cùng bàn với họ là Lôi Đại Cương, các nhi tử Lôi Đại Cương, tướng công Lôi Tiểu Vân và nhi tử. Tướng công Lôi Tiểu Vân và nhi tử một lòng muốn bám víu Lôi Hướng Trí, rất lạnh nhạt với Tần Miễn, Lôi Thiết. Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không tự tìm mất mặt, kính một chén rượu theo lễ rồi im lặng dùng bữa.

Tay nghề các đầu bếp được mời không tệ, món ăn đều đặc sắc. Tần Miễn và Lôi Thiết mở rộng tâm hồn ăn uống no say. Ăn no, hai người tản bộ về nhà, buổi tối lại đến đây ăn cơm chiều.

Lúc cáo từ, Lôi Hướng Trí lén ra hiệu Lôi Thiết một ánh mắt.

Lôi Thiết gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cùng Tần Miễn rời đi.

Sau khi tiễn bước toàn bộ khách khứa, người bên lão trạch tranh thủ thời gian dọn dẹp, rửa một đống lớn bát đũa, đem trả lại bàn ghế cho các nhà… Đốt đống lửa tại sân phơi lúa bận rộn hơn một canh giờ mới xong việc.

Hôm sau, ăn sáng xong, Lôi Hướng Trí kiếm cớ mời Lôi Đại Cường, Đỗ thị vào phòng mình. Xưa nay chuyện phân gia là do trưởng bối làm chủ, Lôi Hướng Trí thuyết phục Lôi Đại Cường, Đỗ thị trước.

“Lão Ngũ, thần thần bí bí như vậy là việc gì?” Đỗ thị hiền từ nhìn tiểu nhi tử. Lôi Hướng Trí mời họ ngồi xuống “Cha, nương, ta có một chuyện quan trọng muốn thưa, nhưng ta hi vọng các ngài đừng quá giật mình làm kinh động những người khác trong nhà.”

Lôi Đại Cường nghe hắn ta nói trịnh trọng, mặt nghiêm túc hẳn “Ngươi nói đi, chuyện gì?”

Đỗ thị cũng gật đầu liên hồi, khẩn trương hỏi: “Là chuyện gì?”

Lôi Hướng Trí đi thẳng vào vấn đề “Cha, nương, ta muốn phân gia.”

“Cái gì!” Đỗ thị vẫn không khống chế được cảm xúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hạ giọng, vội vàng hỏi “Lão Ngũ, sao ngươi lại có ý này?”

Lôi Đại Cường không muốn phân gia, song không nỡ nổi giận với tiểu nhi tử, cố nén giận nói: “Nói lý do của ngươi trước.”

Lôi Hướng Trí nói: “Ta muốn để Nhị ca, Tam ca, Tứ ca và ta tách ra nhau. Cha, nương, tiểu nương và tiểu muội ở cùng ta.”

Câu sau cùng khiến Lôi Đại Cường, Đỗ thị vui vẻ ra mặt, biết ngay tiểu nhi tử là đứa con tri kỷ nhất.

“Ta muốn phân gia là có vài nguyên nhân. Cha, nương, các ngài nghe trước, nếu cảm thấy nhi tử nói không có lý, chúng ta lại thương lượng.” Lôi Hướng Trí biết nên thuyết phục cha nương thế nào, không hề hoang mang.

Lôi Đại Cường gật gật đầu “Được, ngươi nói đi.”

Lôi Hướng Trí nói: “Thứ nhất, người nhà mình ngày càng nhiều, phòng ốc rõ ràng không đủ ở. Nhân khẩu trong nhà hưng vượng, về sau cha nương khẳng định cháu chắt đầy sảnh đường, chung quy không thể mãi chen chúc trong vài gian phòng này được. Trái phải hai bên nhà ta đều có người, muốn nới rộng thêm cũng chẳng thể.”

Lôi Đại Cường không thể không thừa nhận điểm này.

“Thứ hai, niên kỉ cha nương cũng lớn, nên được hưởng phúc. Sau khi phân gia, cha nương ở cùng ta, cũng chỉ phải bận tâm vì một mình ta, thanh thản thoải mái hơn hiện tại biết bao, không phải sao? Nương, ngài nói có phải không?” Lôi Hướng Trí kéo tay Đỗ thị, cười nói “Nương không cần mệt nhọc, người liền trẻ đi vài tuổi, nhi tử còn mong đợi nương ở mãi với nhi tử. Cha luôn là người tâm cốt của nhi tử, nhi tử muốn bồi cha.”

Đỗ thị cười đến không khép miệng, oán trách vỗ vỗ cánh tay hắn “Ngươi chỉ nói ngọt.”

Lôi Đại Cường vui vẻ, cũng đã động tâm.

Lôi Hướng Trí lại ra liều thuốc mạnh nhất “Tương lai nhi tử muốn làm quan. Đến lúc đó, cha nương ở cùng ta, có lẽ sẽ chuyển vào thành ở, nơi này cần có người trông coi. Khi đó, lưu ai ở lại thì thích hợp? Không bằng hiện tại liền phân ra.”

Đến đây, Lôi Đại Cường và Đỗ thị đã hoàn toàn bị thuyết phục, trong đầu toàn là hình ảnh nhi tử được phong quan, mình nở mày nở mặt đeo vàng bạc đầy người.

Nhưng cả hai còn hơi băn khoăn.

“Nhị ca và nhị tẩu ngươi khẳng định không muốn tách ra khỏi ngươi.” Đỗ thị cau mày, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đại nhi tử của mình thật phiền chán.

Còn Lôi Đại Cường thì băn khoăn “Xưa nay luôn chú trọng, lão nhân còn, không phân gia. Hơn nữa bình thường phân gia, lão nhân đều đi theo trưởng tử. Nếu ta, nương ngươi, tiểu nương ngươi ở cùng ngươi mà không phải Nhị ca ngươi, chẳng phải người trong thôn sẽ đâm sau lưng chúng ta à?”

‘Trưởng tử’ ’Nhị ca’, lời này của ông nói trắng ra là không coi Lôi Thiết là nhi tử. Nếu Tần Miễn có mặt ở đây, khẳng định sẽ nhịn không được mà trách móc thẳng mặt. Còn về ‘đâm sau lưng’, người trong thôn nhàn thoại về bốn người Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Lôi Hướng Nhân, Triệu thị còn ít à?

Lôi Hướng Trí cũng biết thanh danh của cha nương mình ở trong thôn không tốt, nhưng bất kể ra sao, cha nương chưa từng để hắn ta thua thiệt gì. Huống chi, làm con sao có thể nói phụ mẫu sai.

“Nương yên tâm, với Nhị ca Nhị tẩu, ta có biện pháp.” Lôi Hướng Trí nói xong, nhìn về phía Lôi Đại Cường “Về phần cha, ngài cũng không cần lo lắng. Tuổi ta nhỏ nhất, nay còn đang cầu học, chỉ cần nói với bên ngoài nhị lão lo lắng cho ta là được.”

Lý do này cũng ổn. Lôi Đại Cường, Đỗ thị suy ngẫm một lát, đều gật đầu.

Triệu thị và Lôi Hướng Nhân trốn bên ngoài, lỗ tai dán chặt lên cửa, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, nhưng rất mơ hồ, một chữ cũng không nghe rõ, đành phẫn nộ rời đi.

Lôi Hướng Trí nói tiếp: “Cha, nương, hôm nào chi bằng hôm nay, hôm nay nhà mình liền lo việc phân gia. Hiện Nhị ca, Tam ca, Tứ ca chưa có chỗ ở, tạm thời để họ ở lại đây, những mặt khác nên phân đều phân, về sau làm việc, ăn cơm cũng không làm chung.”

Trong lòng Đỗ thị có chút buồn bã, tách ra rồi, rất nhiều việc đều phải tự mình làm, nhưng nghĩ đến hình ảnh sau khi nhi tử làm quan mình được đeo kim ngân châu báu đầy mình, lập tức chút buồn bã cũng tán đi.

Lôi Đại Cường vẫn đong đo suy tính với Lôi Hướng Trí “Lão Ngũ, nhà chúng ta có mười hai mẫu ruộng nước, tám mẫu ruộng cạn, ngươi, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca ngươi mỗi người một phần, ta, nương và tiểu nương ngươi đều còn trẻ, nhất định cũng phải một phần, như vậy sẽ chia không đều.”

Lôi Hướng Trí biết tật xấu hẹp hòi của cha mình lại tái phát, trấn an: “Bình thường cha nương cho ta tiền, ta đều dành dụm một ít, đã dùng mua thêm vài mẫu ruộng.” Kì thực phần nhiều trong đó là đại ca đại tẩu phụ trợ cho hắn, nhưng hắn sẽ không nói họ biết, nói ra chỉ đưa đến phiền phức cho đại ca đại tẩu.

Lôi Đại Cường, Đỗ thị vừa nghe, vô cùng đau lòng tiểu nhi tử. Nhưng bình thường họ đã cho Lôi Hướng Trí không ít tiền, nếu lúc này lại đem tiền mua ruộng trả cho nó, bọn họ cũng không vui. Như thế chẳng khác nào ruộng do bọn họ mua?

Thế nên hai phu thê không nói gì.

-Hết chương 122-

———–