Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 114: Hai ‘phấn cầu’




“Triệu Tứ Phát, ngươi là đồ trời đánh!” Thê tử Triệu Tứ Phát trợn mắt, bổ nhào qua, dùng sức đánh vào người gã, tuyệt vọng nhìn gã, nước mắt lã chã, đau đớn muốn chết “Có phải ngươi muốn bức ta và nhi nữ chết mới vừa lòng hay không? Hả?”

“Tẩu tử, bình tĩnh một chút.” Nhóm phụ nhân bên cạnh vội giữ chặt nàng, khuyên giải.

Thê tử của Chu Nhị Hảo và Lý Tam Lại đều đỏ mặt, hận không thể chui vào lòng đất trốn.

“Lý chính, căn bản không có việc này!” Chu Nhị Hảo nguỵ biện “Toàn thôn đều biết trong khu chế biến có chó dữ, chúng ta đâu phải những đứa ngu, tự mình chạy tới đó chịu chết.”

“Không có chuyện này?” Tần Miễn bình tĩnh phản bác “Chẳng lẽ ba ngươi cùng lúc bị mộng du? Mộng du còn mang theo thang, mang theo bánh bao? Hay là để ta cho người đi thăm dò thuốc mê này rốt cuộc là ai mua, mua ở đâu?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Chu Nhị Hảo nghẹn lời, đáy lòng minh bạch, một khi điều tra ra, gã càng thêm không còn mặt mũi.

Lý Tam Lại hừ lạnh, ngẩng đầu, dáng vẻ ‘vò đã mẻ không cần sợ sứt thêm’ “Ta tò mò, tiến vào khu chế biến để đi dạo, không được sao?”

Không cần Tần Miễn mở miệng, đã có thôn dân không ưa nổi gã, nói “Nửa đêm nửa hôm đi dạo? Lý Tam Lại, ngươi lấy cớ cũng chọn cớ chẳng ra gì!”

Triệu Tứ Phát đẩy tức phụ mình ra, hung ác nói: “Lần này không trộm được, coi như các ngươi gặp may!” Mọi người ồ lên, khó tin nhìn gã.

“Tần Miễn, Lôi Thiết, ai bảo các ngươi khinh thường người, những người khác các ngươi đều mời, lại cố tình không mời mấy người bọn ta. Các ngươi đã bất nhân thì đừng trách bọn ta bất nghĩa!” Triệu Tứ Phát ra vẻ hùng hồn kêu to.

Tần Miễn không giận mà còn cười, bình thản nói: “Chúng ta không mời ngươi là vì lần mời người tới đào hồ nước, người khác đào mười xẻng, ngươi mới đào một xẻng. Dạng người như vậy, ta không mời nổi. Các vị thúc bá, việc này đâu phải ta bịa đặt đúng không? Lần đó, rất nhiều người đứng đây cũng có mặt.”

Một vài thôn dân nhao nhao lên tiếng phụ hoạ.

“Phải, lúc ấy ta cũng ở đó, Lưu đại gia cũng vậy nhỉ? Chúng ta đều thấy rõ!”

Triệu Tứ Phát vươn cao cổ “Con người sẽ thay đổi! Sao ngươi biết sau đó ta không sửa đổi?”

Nụ cười của Tần Miễn lạnh hơn, nhìn gã bằng ánh mắt bỡn cợt “Ngươi cho rằng ta không biết chuyện con trâu nhà ta suýt chút bị mất là do ngươi làm sao? Chúng ta không nói là vì giữ mặt mũi cho ngươi, nhưng có vài người da mặt dày không hề biết xấu hổ.”

Vẻ mặt Triệu Tứ Phát đại biến, ánh mắt lảng tránh.

“Cái gì?” Các thôn dân giật mình không thôi. Ước chừng nửa tháng trước, con trâu nhà Tần Miễn biến mất, đám thanh niên còn vội phụ tìm kiếm. Bọn họ đều nghĩ con trâu bức khỏi cây cọc chạy đi, lúc đó còn cảm thấy kỳ lạ, trâu nhà Tần Miễn rất dịu ngoan, sao tự dưng lại bỏ chạy?

Lôi Tần Lý giương giọng vạch trần chuyện xấu của Triệu Tứ Phát “Lý chính, chư vị, lúc trước trâu nhà chúng ta suýt chút bị mất là do Triệu Tứ Phát làm. Chuyện này Thất gia tận mắt chứng kiến. Triệu Tứ Phát, ông cụ là gia gia ngươi, vì ngươi mà cầu tình, hi vọng đại thiếu gia, tiểu thiếu gia chúng ta cho ngươi một cơ hội. Đáng tiếc ngươi không biết quý trọng.” Đại Hạ vương triều, trộm trâu giết trâu đều là tội lớn.

Tiếng nghị luận của các thôn dân càng lúc càng lớn, ánh mắt khinh thường quét tới quét lui trên người Triệu Tứ Phát.

Triệu Tứ Phát đen mặt, mím môi, không nói một lời.

Tần Miễn chuyển sang lý chính, khách khí hỏi: “Lý chính, dám hỏi ngài cảm thấy nên xử trí việc này thế nào mới thích hợp?”

Lý chính khó xử. Khẳng định là không thể đưa lên quan, cả ba đều có hài tử, lớn nhất chưa tới mười tuổi, nhỏ nhất mới hơn hai tuổi, nếu thật đưa họ ra gặp quan, tức phụ hài tử trong nhà sẽ không còn chỗ tựa. Nhưng nếu không trừng phạt, sau này ông làm sao quản lý cả thôn? Không có quy củ không thành phạm vi. Huống hồ, ông còn nợ nhân tình của Tần Miễn Lôi Thiết.

Ông trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Cháu lớn xem như vầy thì thế nào? Lần này các ngươi phát hiện đúng lúc, trong khu chế biến cũng không có tổn thất nào, vậy thì bắt ba người họ đi diễu thôn thị chúng, lấy làm cảnh cáo, đồng thời không được ăn cơm uống nước một ngày.”

Tần Miễn sớm đoán được hình phạt sẽ không quá nặng, chỉ có thể gật đầu.

Ánh mắt băng lãnh của Lôi Thiết quét qua ba người Chu Nhị Hảo, lại nhìn các thôn dân chung quanh, tiếng nói rét lạnh “Nếu như có lần sau, đưa lên quan. Nếu có ai cho rằng lần sau ra tay với Du nhiên điền cư mà vẫn có thể tìm người nói giúp, cứ thử một lần.”

Tất cả mọi người chấn động. Lời này chẳng những cảnh cáo ba người Chu Nhị Hảo, mà còn nhắc nhở bọn họ.

“Làm phiền lý chính.” Tần Miễn chắp tay xin lỗi lý chính, cùng Lôi Thiết rời đi.

Lý chính nhìn ba người Chu Nhị Hảo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tần Miễn, Lôi Thiết đều không phải người tâm địa hẹp hòi, nếu ba người Chu Nhị Hảo chịu bỏ tật xấu, chưa chắc Tần Miễn, Lôi Thiết sẽ không thuê họ làm việc, chỉ tiếc ba tên không nên thân, khiến người muốn đồng tình cũng không đồng tình nổi.

Lý chính phân phó vài thôn dân sức lực lớn “Các ngươi áp giải ba người họ đi diễu thôn.”

“Dạ, lý chính.”

Tần Miễn căn dặn ba người Lôi Tần Trung “Ta thấy Chu Nhị Hảo, Lý Tam Lại, Triệu Tứ Phát cũng không phải dạng người chịu giáo huấn sẽ sửa đổi, về sau cần đề phòng họ.”

“Dạ, tiểu thiếu gia.”

Tần Miễn có chút lo lắng, nói với Lôi Thiết: “Chu Nhị Hảo nói mục đích của Lý Tam Lại là công thức làm miến, huynh nghĩ có phải là thật không?”

Lôi Thiết: “Cho người theo dõi hắn.”

Lôi Tần Kiên liên tục theo dõi Lý Tam Lại nhiều ngày, không thấy gã tiếp xúc với người khả nghi nào, cơ bản có thể nhân định Chu Nhị Hảo cố ý đánh lừa dư luận. Để thận trọng, Lôi Thiết tăng thêm bốn người gác đêm ở khu chế biến.

Tức phụ Triệu Tứ Phát là người chất phác, chuyện này không có quan hệ trực tiếp với nàng. Tần Miễn không đuổi việc nàng, nhưng trước mặt mọi người trong xưởng miến nhắc nhở nàng, lần này giữ lại là do xem xét hài tử nàng còn nhỏ, nhưng nếu Triệu Tứ Phát tiếp tục gây chuyện, hắn không thể tiếp tục thuê nàng nữa.

Chuyện này xem như qua.

……

Nguyên một buổi sáng, Tần Miễn gấp rút biên soạn cố sự [Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài]. Thuyết thư giấc chiều, Lâm Cường kể là một cố sự anh hùng rung động tâm can Thuyết thư giấc tối, Diệp Phùng Thu kể là một cố sự tình ái đau khổ triền miên. Gần như mỗi một buổi, trà thất của Song Hưởng lâu đều chật cứng. Thậm chí không ít quán trà nhỏ còn rập khuôn kể lại hai cố sự này, nhưng tiến độ chỉ có thể dừng sau Song Hưởng lâu. Việc này còn gây ra một trò cười. Nghe nói có vị Triệu công tử lắm tiền tự nhận là kiến thức rộng rãi hơn người, bất kể vật việc mới mẻ gì, công tử ta đều biết nhanh hơn, thể nghiệm sớm hơn đa số mọi người. Có một lần, y đến quán trà nghe một chương truyện [ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ], vỗ tay tán dương, hưng trí bừng bừng lôi kéo hảo hữu Trương công tử cùng đi nghe truyện kể mới mẻ. Kết quả lại bị hảo hữu mình chê cười một trận, nguyên lai cố sự này là từ trà thất Song Hưởng lâu chuyển qua. Triệu công tử xấu hổ không thôi, từ đó về sau, gần như mỗi ngày đều chạy đến Song Hưởng lâu nghe thuyết thư giấc tối, buổi tối ngủ lại ở lâu Như Quy, cống hiến rất nhiều cho doanh thu của Song Hưởng lâu. Bởi vì người thật việc thật này, Song Hưởng lâu càng thêm nổi danh.

Lôi Thiết từ ngoài ruộng trở về, tắm rửa xong lên lầu, tóc còn mang theo hơi ẩm.

“Tức phụ, nghỉ ngơi một lát.”

“Chút nữa đi, [ Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài ] chỉ còn chương đại kết cục, ta sắp viết xong rồi.” Tần Miễn không hề ngẩng đầu lên. Vì tránh khiến người hoài nghi, bút hắn dùng không phải bút ký hay bút bi, mà là bút lông, lúc sao chép rất vất vả. Đương nhiên chữ cũng không phải dễ nhìn lắm. Gặp chữ phồn thể không biết viết còn phải hỏi Lôi Thiết.

Lôi Thiết lấy đi bút trong tay hắn, tiếp nhận việc của hắn. Tần Miễn đọc, y viết.

“Cố sự tiếp theo là gì?”

Tần Miễn cười gian trá “[ Thiên Tiên phối ], tiên nữ hạ phàm yêu phải một phàm nhân. Sau khi cố sự [ Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài ] kết thúc, buổi thuyết thư giấc tối nghỉ ba hôm, hoà hoãn khẩu vị của họ.”

Lôi Thiết nhìn hắn một cái, bút lướt nhanh.

Lôi Tần Nhạc ở bên dưới thưa “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, tiểu nhân đưa nước quả đã về.”

Tần Miễn lười xuống lầu, đi ra ban công “Tình hình trong tửu lâu tốt chứ?”

“Tốt ạ, sinh ý rất hưng thịnh.” Lôi Tần Nhạc lau mồ hôi trên mặt, ngửa đầu nói “Tiểu nhân còn có một chuyện muốn bẩm báo. Trấn trên mới mở một đoàn xe ngựa, xe ngựa đều là loại xa hoa, chuyên đưa đón khách nhân ở huyện Chiêu Dương và các huyện phụ cận tới Song Hưởng lâu dùng bữa.”

“Hả? Lão bản mở đoàn xe đưa đón này là người thông minh nha.” Tần Miễn hỏi “Có biết lão bản là ai không?”

Lôi Tần Nhạc ra vẻ thần bí nói:“Tiểu thiếu gia, ngài và đại thiếu gia đều biết lão bản đó đấy.”

Tần Miễn nhớ tới một người “Niếp Hành?”

“Phải ạ.” Lôi Tần Nhạc vỗ mông ngựa “Tiểu thiếu gia thật lợi hại, đoán một phát liền chuẩn!”

Tần Miễn cười cười.

“Sinh ý của đoàn xe ngựa kia tốt lắm!” Lôi Tần Nhạc tiếc hận “Tiểu thiếu gia, sớm biết như thế, chúng ta tự tổ chức đoàn xe là được rồi, người kia cũng là dính vinh quang của chúng ta!”

Tần Miễn cười mà không nói. Đoàn xe xuất hiện là nằm trong dự đoán của hắn. Trừ Lôi Thiết, hắn không có nói cho bất cứ ai, mục đích hắn mở tửu lâu không chỉ vì bản thân, mà còn muốn lôi kéo nền kinh tế trấn Lưu Thuỷ phát triển. Đoàn xe của Niếp Hành chỉ là nhà đầu tiên bị hấp dẫn. Đợi khi thương nhân bị hấp dẫn đến ngày càng nhiều, sinh ý Song Hưởng lâu sẽ càng tốt. Tuy đây là một quá trình tương đối dài, nhưng đối với người có đủ lợi thế trong tay, cũng không phải việc khó. Hơn nữa, hắn chờ đợi nổi. Đến lúc đó, ý nghĩa của Song Hưởng lâu sẽ không chỉ là một gian tửu lâu và khách *** đơn giản thôi đâu.

“Lôi Tần Nhạc, ngươi đi thêm một chuyến. Niếp Hành rất khôn khéo, nhất định sẽ không nói rõ xe ngựa y đưa đón khách nhân đến thẳng Song Hưởng lâu dùng bữa nghỉ chân. Nhưng Song Hưởng lâu chúng ta cần tỏ rõ thái độ. Ngươi bảo Tôn chưởng quầy nói rõ cùng hắn, vạn nhất trong quá trình khách nhân ngồi xe ngựa nhà bọn hắn đến Song Hưởng lâu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có quan hệ gì đến Song Hưởng lâu. Mặt khác, nói Tôn chưởng quầy nghĩ cách nhanh chóng mua một gian tiệm tại trấn trên, không thể quá nhỏ, nhưng cũng không cần quá lớn, cỡ gấp đôi cửa hàng ‘Món ăn ngon’ là được. Cố gắng đừng để vị trí quá chếch.”

“Dạ!”

Lôi Tần Nhạc xoay người định chạy.

“Từ từ!” Tần Miễn buồn cười nói “Không cần vội quá, ngươi hái vài trái đào mang theo ăn trên đường.”

“Cám ơn tiểu thiếu gia!” Chủ tử đối đãi bọn họ rất tốt, làm việc vì chủ tử, cả người Lôi Tần Nhạc tràn trề sức mạnh.

Buổi chiều, Lôi Tần Nhạc trở về, nói tất cả đều thuận lợi, Tôn chưởng quầy bảo hắn ta chuyển lời của Niếp Hành. Niếp Hành muốn gặp trực tiếp Tần Miễn một lần, xác định chuyến xe ngựa đưa rước khách nhân đến thẳng Song Hưởng lâu.

Tần Miễn dự định ngày kế sẽ đến trấn trên, thuận tiện giao bản thảo.

Ăn xong cơm chiều, hai phu phu tiến vào không gian tưới nước cho ‘phấn cầu’ giống như mọi ngày. Không biết vì sao, dạo này Nhất Điểm Bạch rất chú ý ‘phấn cầu’, nên Tần Miễn mang nó cùng đi vào.

Tần Miễn chầm chậm tưới nước, tiện tay sờ sờ ‘phấn cầu’, chợt khựng lại, híp mắt nhìn kỹ, ngoắc ngoắc Lôi Thiết “A Thiết, hôm qua lúc chúng ta tiến vào, trên ‘phấn cầu’ có lằn tuyến này không?”

Trên ‘phấn cầu’ có thêm một rãnh nông hơi trũng xuống, nhìn qua giống như một viên ‘phấn cầu’ đang từ từ phân chia thành hai.

Lôi Thiết cẩn thận quan sát một lượt, lắc đầu “Không có.”

Để xác nhận suy đoán, hai người quyết định mấy ngày kế tiếp sẽ chú ý chặt chẽ động tĩnh của ‘phấn cầu’.

Ngày kế, Tần Miễn đến trấn trên, gặp mặt Niếp Hành tại Song Hưởng lâu.

Ý của Niếp Hành là, hi vọng chuyến xe của mình có thể kết nối cùng Song Hưởng lâu. Như vậy các khách nhân phương xa nghe tiếng có ý muốn đến Song Hưởng lâu dùng bữa, có thể đón chuyến xe của hắn. Đương nhiên, việc này cũng có lợi cho Song Hưởng lâu. Không ít khách nhân ở xa rất hứng thú đến Song Hưởng lâu ăn cơm, nhưng họ ngại xa, lười tự đánh xe hoặc tìm xe, nay có sẵn xe để cưỡi, mà còn chạy thẳng đến nơi, giảm đi rất nhiều phiền toái cho họ. Hơn nữa ‘Chuyến xe đưa rước đặc biệt’ vừa nghe đã thấy đẳng cấp.

Do tuyến xe Thuận Phong đối với Song Hưởng lâu mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Song Hưởng lâu đối với tuyến xe Thuận Phong lại có ý nghĩa quan trọng, Niếp Hành mở đoàn xe ngựa này chính là nhắm đến nguồn khách hướng về Song Hưởng lâu. Trải qua tranh luận kịch liệt, Tần Miễn và Niếp Hành đạt thành hiệp nghị, thu nhập mỗi tháng của tuyến xe Thuận Phong của Niếp Hành sẽ trích ra một phần cho Song Hưởng lâu.

Sau chuyện này, Tần Miễn và Niếp Hành càng thêm hiểu biết và tán thưởng thủ đoạn kinh thương của đối phương, xem như thành bằng hữu.

Mà ‘phấn cầu’ bị Tần Miễn, Lôi Thiết chú ý biến hóa mỗi ngày một lớn, đến thượng tuần tháng Chín, cuối cùng biến thành hai đóa ‘phấn cầu’ giống hệt nhau, tựa như ảnh ngược của nhau.

Tần Miễn vô cùng chờ mong ngày ‘phấn cầu’ nở rộ, cả Lôi Thiết cũng nhiệt tình hơn với nó, thời điểm rãnh rỗi đều sẽ vào xem.

-Hết chương 114-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]