Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 8: Thạch giáp




Mạc Hoài Song đối với độ nguy hiểm của thế giới này có nhận thức mới, lúc học Đạt Mã cũng càng thêm thật lòng.

Cách một trăm mét có dựng lên một bia ngắm bắn, Mạc Hoài Song dựa vào tư thế đầu trọc dạy, nhắm, bóp cò, một chùm ánh sáng màu trắng phát ra từ Đạt Mã, vị trí gần bia ngắm liền tiêu tán trong không trung, Vu Thấu nhìn hắn một cách hèn mọn.

Mạc Hoài Song cũng không nổi giận, một lần nữa tạo lại tư thế tiếp tục luyện.

Học Đạt Mã từ lúc mặt trời lên cao, đến khi Vu Thấu rốt cuộc mở lòng từ bi tha cho hắn đi ăn cơm, hai cánh tay của Mạc Hoài Song đã không thể nâng lên nổi, tay cầm thìa đều run run.

Đương nhiên cố gắng suốt buổi như vậy vẫn có chút thành quả, ít nhất hiện tại hắn đã có thể trúng đến 30%.Dù cho Vu Thấu đối với chuyện này vẫn là vẻ mặt khinh bỉ, Mạc Hoài Song vẫn có chút đắc ý nho nhỏ.

Sau bữa cơm chiều, Vu Thấu vô cùng “nhân từ” cho hắn nửa giờ nghỉ ngơi, Mạc Hoài Song cố gắng mát xa tay phải của mình, chuẩn bị huấn luyện cách đấu.

Cái gọi là cách đấu, trong lòng Mạc Hoài Song vô cùng hiểu biết, bắt đầu chính là bị đánh, đương nhiên trên thực tế cũng quả thật như vậy.

Buổi tối mười giờ, hắn bị đánh mặt mũi bầm dập, cả người không có chỗ nào lành lặn, Vu Thấu vung tay lên, chấp thuận cho hắn trở về ngủ.

Mạc Hoài Song chịu đựng đau đớn từ trong cương cốt, khập khiễng trở về kí túc xá.

Đến lúc cửa được mở ra, hai người cùng kí túc xá đang cao hứng thảo luận cái gì, nhìn thấy Mạc Hoài Song tiến vào, hai người liền ngừng lại, ngẩng đầu đánh giá Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song nỗ lực cười, “Xin chào, ta là Mạc Hoài Song.”

Nụ cười này động vào vệt máu ứ đọng trên mặt, Mạc Hoài Song phút chốc hít vào một hơi.

“Bằng hữu, làm gì, thảm như vậy.” Một người mắt nhỏ, mũi ưng, làn da hơi trắng, thân hình đơn bạc nhìn Mạc Hoài Song thương tích cả người cười hỏi.

“Cùng đầu trọc học cách đấu bị đánh.” Mạc Hoài Song cũng không sợ mất mặt, có sao nói vậy.

“Bằng hữu được a, vừa tới liền có thể luyện tập với Vu Thấu đội trưởng.” Ngữ khí của mũi ưng mang theo hâm mộ.

“Ta là Nạp Nhân, đây là Sư Gia.” Mũi ưng nói xong chỉ chỉ một thiếu niên làn da có chút đen, vẻ mặt thật thà chất phác, nói, “Ta là luyện thạch giả, Sư Gia là chiến sĩ, còn ngươi?”

Vấn đề đột ngột này làm cho Mạc Hoài Song sửng sốt một chút, sau khi biết được giá trị vũ lực biến thái của thế giới này, Mạc Hoài Song không cho rằng thân thể nhỏ bé nàu có thể đạt tới trình độ này, trầm mặc hai giây, cuối cùng hắn nói, “Luyện thạch giả.”

“Oa kháo!” Nạp Nhân vừa nghe liền nhảy khỏi giường, “Nếu là luyện thạch giả, vậy Vu Thấu đội trưởng sau lại đánh ngươi như vậy?”

Mạc Hoài Song: “Phải làm một nhiệm vụ, hắn cũng là vì tốt cho ta.”

Nghe được là làm nhiện vụ, Sư Gia ở một bên hâm mộ, đối với đội viên dự bị mà nói, có thể làm nhiệm vụ chính là tượng trung cho việc được Cửu Bác tiếp nhận.

Nạp Nhân biết quy củ của dong binh đoàn, không có hỏi Mạc Hoài Song phải làm nhiệm vụ gì, chuyển đề tài sang người đội trưởng, “Ngươi có nghe nói đội trưởng cùng đội trưởng “Hắc Duệ” quyết đấu võ đài không?”

Mạc Hoài Song trong lòng lộp bộp một chút, dừng lại công tác rót nước chuẩn bị vệ sinh thân thể, “Sao vậy?”

“Nghe nói là đệ đệ của Cư Chính đùa giỡn người của chúng ta, bị đánh! Ta nói, hắn thực sự xứng đáng như vậy. Nếu ta là ca ca ta đã mặc kệ, người này còn không biết xấu hổ đến tìm đội trưởng đòi người. Đội trưởng ta là ai chứ, làm sao có thể đáp ứng, vì vậy chuyện này cũng chỉ có thể dùng võ đài để giải quyết. quy định cũ, người thua liền công khai giải thích, bồi thường gấp bội.”

Nạp Nhân vừa dứt lời, Mạc Hoài Song ở một bên liền tiến vào trầm mặc, Sư Gia lúng ta lúng túng mở miệng, “Cư Chính khẳng định không có ý tốt, đội trưởng chỉ mới bước vào cấp bảy, hắn là khi dễ người mới.”

Nạp Nhân không đồng ý, “Đội trưởng tự nhiên là lợi hại nhất, bách chiến bách thắng!”

Mạc Hoài Song trầm mặc tiếp tục rót nước, cẩn thận lau mặt rửa mặt, rửa chân. Trong lòng cũng không rõ tư vị gì khi nghe được tin tức này.

Hắn chán ghét Diên Thiệu Bách đối hắn bắt buộc, rồi lại không thể không thừa nhận người này đã cứu hắn một mạng. Nghĩ vậy người này vô thanh vô thức vì mình nhận lấy, ở sâu trong nội tâm của Mạc Hoài Song có chút cảm kích nho nhỏ.

Người này làm thủ lĩnh, kỳ thật không tệ.

Mạc Hoài Song lau người xong, lại cùng hai người nói chuyện phiếm một lúc, cởi áo khoác lên giường ngủ.

Giường làm bằng kim loại cứng rắn, cho dù có đệm cũng khiến cho cả người đều đau, Mạc Hoài Song cẩn thận xoay người thử tìm kiếm nơi không bị đau trên người mình.

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ được, mà ngay tại lúc mơ hồ, Mạc Hoài Song cảm giác được mình đến một nơi hư vô.

Diêu linh hình tam giác bay bay ở trước đó không xa, kiểu dáng kia, hình dạng kia, nhan sắc kia, chính là đầu sỏ gây nên kết cục hôm nay của hắn. Mạc Hoài Song nhìn thấy diêu linh này liền quên hết mọi thứ mà vọt qua, hắn nghĩ nếu như chạm vào nó lần nữa có lẽ sẽ trở lại được Trái Đất, tất cả phát sinh ở nơi này giống như một giấc mơ vậy.

Không đợi hắn chạy lên hai bước, diêu linh lay động một chút, một âm thanh liền vang lên. Một kí hiệu màu vàng cực đại xuất hiện trong không trung, dưới kí hiệu đều đầy chữ giản thể. Chính là trước đám chữ này có che một màn sa, làm cho người ta không nhìn thấy rõ ràng được.

Mạc Hoài Song bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh, dừng bước lại, mắt trừng lớn nhìn đám chữ trong không trung, đáng tiếc cách một tầng màn sa nên không thấy rõ lắm.

“Bàn tay vàng?” Mạc Hoài Song âm thần nói một tiếng, tay nhéo nhéo mặt mình một chút, không đến nơi đến chốn — được rồi, hắn đang nằm mơ.

Chính là cho dù biết mình đang nằm mơ, Mạc Hoài Song vẫn nhịn không được muốn nhìn kí hiệu cũng chữ ở trên không trung, trong lúc này, hắn có cảm giác, đây chính là bàn tay vàng, là chỗ dựa để hắn biến cường!

Hắn cứ nhìn như vậy, nhìn, thẳng đến khi bị Nạp Nhân đánh thức bắt đầu lặp lại một ngày huấn luyện.

Hai ngày sau, trận lôi đài của  Cửu Bác cùng Hắc Duệ đã chính thức đến.

Mọi người của Cửu Bác đều dừng lại huấn luyện, sáng sớm liền tụ tập ở quảng trường, một đại dội xe thiết giáp to lớn đứng ở trên quảng trường chuẩn bị mang người đến lôi đài. Lôi đài chính là ở vị trí trung tâm của thành lính đánh thuê Dư Kha, sau khi Mạc Hoài Song lên xe tầm bốn mươi phút, hơn một trăm xe thiết giáp mới chạy đến nơi.

Lúc xuống xe đập vào mắt chính là một lôi đài giống như kiến trúc thời La Mã, toàn bộ kiến trúc giống như một khối đá lớn được đào rỗng đừng sừng sững nguy nga, làm cho người ta cảm thấy được nó thô sơ nhưng cũng bị rung động bởi vì sự rông lớn của nó.

Ở cửa lôi đài, một bản điện tử hơn hai thước viết: tám giờ Cư Chính đối chiến với Diên Thiệu Bách.

Bởi vì hai người đối chiến là cấp bảy, bình thường cơ hội có thể nhìn thấy đã thiếu càng thêm thiếu, mới sáng sớm, cửa liền vây đầy người đến quan sát.

Mạc Hoài Song làm một thành viên trong binh đoàn,  vô cùng may mắn được đi vào bằng cửa sau. Bảy giờ rưỡi, xung quanh lôi đầy không còn một chỗ ngồi, không chỉ như vậy, chỉ cần là nơi có thể đứng đều chứa đầy người.

Mạc Hoài Song đứng ở trên cao nhìn xuống lôi đài, tổng diện tích tuyệt đối trên vạn mét vuông.

Trên lôi đài là một khối bản điện tử, trên đó có ghi tỉ lệ của hai phe.

Cư Chính: 1.1

Diên Thiệu Bách: 3

Sau khi Nạp Nhân ngồi vào chỗ của mình nhìn thấy tỉ lệ này liền tức giận, lấy ra một tấm kim loại, khều khều cánh tay Mạc Hoài Song cùng Sư Gia, “Bỏ tiền, ta muốn cược đội trưởng thắng, cược chết bọn họ!”

Sư Gia khô khốc cười theo, cũng lấy một tấm kim loại từ tay áo ra.

Nạp Nhân không khách khí cầm lại, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song sờ sờ cái mũi, từ tay áo lấy ra một phiến đá màu tím, “Chỉ có từng này.”

Nạp Nhân cũng không ngại ít, giống như cường đạo mà cầm lấy.

Bảy giờ năm mươi, Nạp Nhân đầu đầy mồ hôi từ trong đám người trở về, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đưa cho Mạc Hoài Song một tấm kim loại mỏng manh, trên đó có khắc con số năm mươi cùng với tên của Diên Thiệu Bách, ở góc dưới còn có một kí hiệu được chạm nổi.

“Lão tử cược chết bọn họ!” Nạp Nhân đem tấm của mình nhét vào tay áo.

Tám giờ đúng, trong tiếng hoan hô của mọi người, trận đấu của hai người bắt đầu lên sân khấu.

Không có giới thiệu, không có chủ trì, hai người trên sàn đấu đồng thời chạm vào vị trí trước ngực, trong nháy mắt kim loại giống như có sự giống đem hai người bao lại bắt đầu từ vị trí ngực.

Mạc Hoài Song choáng váng đầu có ngốc lăng nhìn hai người dưới lôi đài, này, ni mã thật sự là trận đấu sắt thép đúng không!

Hắn, hắn vẫn luôn cho rằng đá biến thành nước đã là chuyện rất trâu bò, nhưng hiện tại hắn liền phát hiện ra hiểu biết của mình quá hạn hẹp rồi, thật sự!

Thế giới này thần kì đã muốn vượt qua tưởng tượng của hắn!

“Kia, đó là cái gì?” Mạc Hoài Song đã không còn tâm trạng muốn quan tâm ai thắng ai thua, hắn hiện tại rất muốn biết, cái kim loại có thể cử động kia là cái gì?

Nạp Nhân căn bản không có nghe được Mạc Hoài Song đang hỏi cái gì, những người khác đã kêu gào không ngừng. Gọi đến khản cả giọng, xem tình huống như vậy giống như muốn bằng thực lực của bản thân mà thể hiện mình là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất!

“Đó là thạch giáp.” Gia Sư hảo tâm tiến đến bên tai Mạc Hoài Song nói, “Được chế tạo từ luyện thạch giả.”

Mạc Hoài Song vừa nghe thấy nhất thời nội tâm “bang bang” nhảy dựng lên, luyện thạch giả? Nói cách khác một ngày nào đó hắn có thể chế tạo ra thứ thần kì như vậy?

Có lẽ, không chỉ có thể làm sắt thép, hắn còn có thể làm “đại hiệp sắt thép” một phen.

Mạc Hoài Song càng nghĩ càng cam thấy kích động, nhịn không được liền đứng lên muốn xem tình huống dưới lôi đài cẩn thận hơn một chút.

Trên lôi đài, Diên Thiệu Bách mặc một thân áo giáp màu đen, toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất, kính màu bạc, mắt kia mũi kia, hoàn toàn là dựa vào mặt mũi của hắn mà làm ra.

Hắn cầm trong tay một cái Đạt Mã, nháy mắt Đạt Mã được hoàn thành,  Diên Thiệu Bách liền khởi xướng một trận công kích viễn trình dày đặc lửa đạn.

Cư Chính không cam chịu lạc hậu, nhanh chóng đánh trả Diên Thiệu Bách. Thạch giáp màu đen ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách phát động công kích liền bắt đầu bao trùm toàn thân một cách hoàn mỹ.

Diên Thiệu Bách lấy đà thoát khỏi công kích, lắc mình muốn tiếp cận, đồng thời Đạt Mã phóng ra chùm sáng như  cái võng hướng về phía Cư Chính.

Trên lôi đài chùm sáng đan vào nhau, Diên Thiệu Bách cùng Cư Chính đều lấy tốc độ ưu việt vượt qua cực hạn thị lực của Mạc Hoài Song tấn công, linh hoạt giống như xà.

Trên khán đài không khí nóng đến nỗi làm cho lòng người phát sợ, nhóm lính đánh thuê nữ quên hết tất cả cởi áo ra, cái gì cũng không cố kị đứng ở trên ghế hò hét, muốn dùng phương  thức này thu hút sự chú ý của hai người dưới lôi đài.

Mạc Hoài Song căn bản không coi trọng “Cảnh đẹp” này, trong lòng hắn đều là hình ảnh giáo chiến của hai người, mắt hắn trừng trừng nhìn, hai tay nắm thật chặt, người không tự giác đứng trên ghế,  chờ đợi nhìn Diên Thiệu Bách, trong lòng không ngừng reo hò— nhất định phải thắng, nhất định phải thắng, nhất, định, phải, thắng!