Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 34: Mục đích




Chờ đến khi khoang miệng bị xâm lấn, Mạc Hoài Song lúc này mới giật mình phản ứng lại mình rốt cuộc đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì, nhất thời khí huyết dâng lên, mặt đỏ tới mang tai kéo lấy cái tay đang làm loạn của Diên Thiệu Bách.

Người này còn biết xấu hổ không? Thậm chí ngay cả chuyện sắc dụ này cũng đều làm được!

Diên Thiệu Bách không phải là ngồi không, thịt mỡ thật vất vả mới đến bên miệng, làm gì có chuyện thả ra, ngón tay thuận thế lui ra, nắm lấy cằm Mạc Hoài Song, cúi đầu hôn lên.

Mang theo chút hung ác gặm cắn bờ môi mình ước mơ đã lâu, thô bạo cạy mở hàm răng, tiến vào dùng sức đo đạc mỗi tấc đất thuộc bề mình.

Sau khi Mạc Hoài Song run lên một giây liền nhiệt tình đáp lại, kỹ xảo của hắn trúc trắc nhưng không chút nhân nhượng nào cũng Diên Thiệu Bách quấn quýt lấy nhau,cảm giác như chiến sĩ đang ra sức chống lại địch ngoại xâm, đầu lưỡi còn không quên tùy thời phản kích.

Duấn hấp (?), liếm láp, tay Mạc Hoài Song bất tri bất giác đặt lên người Diên Thiệu Bách.

Diên Thiệu Bách bị nhiệt tình của hắn khích lệ, một tay mạnh mẽ ngăn chặn lấy đầu của hắn, đè ép gặm cắn, rất có tư thế muốn đem người khảm vào xương cốt, một tay khác linh hoạt kéo áo của Mạc Hoài Song, khẽ vuốt từ vòng eo hắn hướng lên trên. Đây là chuyện từ lúc hắn ở trong phòng điều khiển kiểm tra nhìn thấy nụ cười của Mạc Hoài Song đã muốn đối với hắn làm làm.

Mạnh mẽ giữ lấy hắn, tiến vào hắn, ở trên người hắn lưu lại mùi vị thuộc về mình.

Da dẻ Mạc Hoài Song trơn bóng nhẵn nhụi, dù cho là đồ sứ thượng đẳng cũng không thể sánh được, chạm đến bên dưới, Diên Thiệu Bách càng cảm thấy khát khao khó nhịn,không kiềm chế được duỗi chân mạnh mẽ xen vào hai chân của Mạc Hoài Song, khiến cho hắn mở hai chân ra, vật nóng hừng hực chọc vào bụng dưới, tay theo cột sống trượt vào quần Mạc Hoài Song, nhẹ nhàng nhào nặn cái mông của hắn.

Mạc Hoài Song từ trước đến nay chưa có cảm nhận khoái cảm này liền có chút không nhịn được toàn thân run rẩy, đầu óc vốn loạn thành một mảnh cũng nhờ loại kích thích này mà tỉnh táo lên. Cảm nhận bàn tay kia còn đang làm loạn ở hạ thân mình, Mạc Hoài Song  chỉ cảm thấy cúc hoa căng thẳng, theo bản năng liền tranh đấu.

Việc này không đúng, kịch vản tuyệt đối không phải diễn như vậy!

“Đừng sợ, không đau, ta đảm bảo.” Ngữ khí Diên Thiệu Bách khẽ nói khẽ bên tay Mạc Hoài Song.

Thân thể mạnh mẽ đè lên thân thể Mạc Hoài Song khống chế tự do của hắn, ngón tay không khách khí thăm dò vào khe mông.

“Không –“ Cột sống của Mạc Hoài Song đột nhiên không khỏi ưỡn một cái, giãy dụa giống như sắp chết dùng sức kéo tay Diên Thiệu Bách, “Thiệu Bách, đừng như vậy, đừng như vậy.”

Thanh âm lo lắng khiến cho lòng người khẽ run rẩy, khiến trong lòng người không khỏi sinh ra ý nghĩ tà ác, muốn cho hắn càng phát ra những âm thanh tươi đẹp hơn.

Hạ thân Diên Thiệu Bách không khỏi trướng đến phát đau.

“Song Song, ta sẽ khiến ngươi cảm thấy thoải mái.” Diên Thiệu Bách vừa nói vừa giơ tay về phía trước, nắm chặt lấy yếu đuối của nam nhân.

Dưới sự kích thích của dục vọng cùng sợ hãi, Mạc nho nhỏ đã đứng thẳng tắp từ lâu, khóe miệng Diên Thiệu Bách bắt đầu nhếch lên bắt đầu lấy lòng hắn.

Mạc Hoài Song dùng sức lôi kéo tay Diên Thiệu Bách, thở mạnh, “Thiệu Bách, Thiệu Bách, a –!”

Ngón tay Diên Thiệu Bách khẽ xẹt qua phần đỉnh, kích thích khiến cho Mạc Hoài Song không nhịn được khẽ rên lên, phần gáy khẽ ngẩng, bày ra một vòng cung duyên dáng.

Phía trước không nhịn được chảy ra chất lỏng trong suốt.

Khóe miệng Diên Thiệu Bách chậm rãi giương lên, lần thứ hai khẽ thổi qua nơi mẫn cảm của Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song run lên, âm thanh nhỏ vụn mà nghẹn ngào từ môi tràn ra ra, thể hiện hắn hoàn toàn tan rã.

“Sướng hay không sướng, hả?” Diên Thiệu Bách khẽ cắn vành tai Mạc Hoài Song, động tác càng thêm nhanh chóng hung mãnh.

Khoái cảm không chừng tập kích, cảm giác thoải mái đi khắp toàn thân, Mạc Hoài Song đã hoàn toàn quên đi giãy dụa, chỉ có thể vô lực chịu đựng, hắn ngẩng đầu không ngừng hô hấp, khóe mắt còn mang thoe mang theo một vệt diễm lệ ửng đỏ.

Trong miệng vô ý thức  nỉ non, ” Thiệu Bách, đừng như vậy ~” âm thanh mang theo tiếng  khóc nức nở, khiến cho lòng người sản sinh ra dục vọng muốn làm nhục.

“Ngoan, lại kêu lớn hơn một chút.” Diên Thiệu Bách  khẽ hôn khóe mắt của hắn.

Đang lúc này, một tiếng chuống chói tang vang lên, Mạc Hoài Song cũng từ trong khống chế của dục vọng hoàn toàn tỉnh lại.

“Máy liên lạc của ngươi. Nhanh nhận!” Trong lòng hắn vui mừng vì tránh được một kiếp.

Mẹ nó, đừng thấy hiện tay là tay chân  giúp hắn, ai biết một khắc sau sẽ phát sinh cái gì?!

Diên Thiệu Bách nhìn vẻ mặt Mạc Hoài Song vạn phần tỉnh táo, tâm trạng có chút tiếc nuối vì bỏ qua thời cơ tốt nhất. Hắn liếc nhìn máy liên lạc, sắc mặt có chút khó coi.

Mạc Hoài Song thấy hắn có ý buông lỏng, lập tức không ngừng cố gắng, “Thời gian này liên lạc với ngươi, nói không chừng có chuyện quan trọng, chúng ta sau này còn nhiều cơ hội.”

Nói xong dùng sức đẩy hắn đi nhận liên lạc.

Diên Thiệu Bách  thấy việc đã đến nước này, tăng tốc độ muốn giúp Mạc Hoài Song phóng thích,lùi một bước thả Mạc Hoài Song ra, lấy khăn tay xoa xoa tay, chẩn bị nhận máy liên lạc.

Mạc Hoài Song vừa được tự do, cũng không đoái hoài đến chỉnh trang lại mình, lập tức kéo quần không biết bị cởi ra lúc nào, quay người chuẩn bị chạy.

Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng nở nụ cười, tay phải giơ ra liền bắt được cổ tay Mạc Hoài Song, “Muốn chạy, hả?”

“Không.” Lời lẽ Mạc Hoài Song đanh thép, trong ánh mắt không tránh khỏi có chút nịnh nọt.

Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng dùng sức lôi kéo tay Mạc Hoài Song đặt lên tiểu Thiệu Bách, nhỏ giọng nói bên tai hắn, “Đến mà không có gì là bất lịch sự, ngày hôm nay không thu tiền hàng, ngươi chung quy vẫn phải trả môt chút lợi tức.”

Mạc Hoài Song nhất thời khí huyết dâng lên, gương mặt tuấn tú nhất thời hồng toàn bộ, cắn răng nghiến lợi tiến tới cắn người này hai cái, có còn biết xấu hổ hay không! Có còn xấu hổ hay không!

Dù cho Mạc Hoài Song càng thêm giận dữ cùng xấu hổ, Diên Thiệu Bách cũng không dự định buông tha cho hắn, bữa tiệc lớn còn chưa được ăn khiến cho hắn rất khó chịu, ngay cả bữa ăn nhẹ còn chưa có, lúc này hắn hận không thể đánh người gọi đến một trận cho hả giận.

Kéo mạnh Mạc Hoài Song khiến hắn ngồi lên chân mình, đem đồ vật nhét ở trong tay hắn, Diên Thiệu Bách lúc này mới ấn nhận máy liên lạc vẫn không ngừng vang lên.

Mạc Hoài Song nhìn cự vật màu đỏ tím, gân xanh dữ tợn trong tay, tâm lý không khỏi bỡ ngỡ một trận, loại này hoàn toàn không phù hợp có được hay không? May mà nửa đường bị cắt đứt, cái này nếu như thực sự bị đâm, hoa cúc của hắn khẳng định sẽ tàn phế, đầy người thương tổn!

Cho nên nói không cần biết ra sao, hắn cũng kiên quyết không thể là người ở dưới!

Diên Thiệu Bách thấy hắn chỉ ngây ngốc bất động, tiện tay nắm chặt tay hắn, bất đầu luật động trên dưới.

Máy liên lạc cũng truyền đến âm thanh của Mạc Cát Hội.

“Diên đoàn trưởng, ta là thành chủ Minh Giáp.”

“Ừm.” Thanh âm Diên Thiệu Bách rất lạnh nhạt, hoàn toàn không khiến người khác tưởng tượng được hắn đang làm chuyện hoàn toàn không có tiết tháo, “Có việc?”

Mạc Hoài Song nghe đến âm thanh Mạc Cát Hội tay liền nhất quyết dừng lại, ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn trừng mắt nhìn về phía Diên Thiệu Bách, thuận tiện lộ ra hàm răng có thể cắn chết độc giác thúc cấp bảy của hắn, rất có ý ngươi nếu làm xằng bậy ta sẽ cắn chết ngươi.

Nói thật, nếu như người gọi đến là người khác, Mạc Hoài Song thật sự không ngại khiến cho người không biết xấu hổ này phát ra một chút âm thanh kỳ quái mất mặt, thế nhưng nếu là Mạc Cát Hội thì không thể được.

“Diên đoàn trưởng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta muốn lại ủy thác thêm.”

“Xin lỗi, Mạc thành chủ. Cửu Bác không đồng thời tiếp nhận hai đơn ủy thác từ một người.”

Mạc Cát Hội trầm mặc, sau một phút, hắn giống như đặt quyết tâm, nói: “Được! Đương nhiên Cửu Bác có quy định như thế, ủy thác trước đó kết thúc. Ta hiện tại một lần nữa ủy thác.”

Diên Thiệu Bách hướng Mạc Hoài Song nhướng nhướng mày, cười đến có chút ác ý, ánh mắt ra hiệu hắn tiếp tục.

Mạc Hoài Song nhe răng một chút, mở nắm tay của Diên Thiệu Bách nắm lấy mình ra, đem “Công cụ” nhét vào trong quần hắn, thuận tiện vỗ nhẹ lên mông hắn, sờ soạng hai cái.

Cơ thịt săn chắc, rất co dẫn, cảm giác tương đối tốt!

Ánh mắt Diên Thiệu Bách đầy tiếu ý liếc nhìn hắn một cái, ngữ điệu nói chuyện lại tự đắc giống như tâm thần phân liệt, “Mạc thành chủ muốn ủy thác cái gì?”

“Ta muốn mời vị lính đánh thuê đóng vau con trai ta tham gia giải thi đấu luyện thạch giả thế giới hai tháng sau.”

Diên Thiệu Bách nghe được liền nhìn về hướng Mạc Hoài Song, lông mày nhếch lên, dò hỏi ý kiến hắn.

Mạc Hoài Song nhếch miệng, sảng khoái giơ một ngón tay lên, thuận tiện vẽ vào đằng sau tám số không, ý là muốn một tỷ, loại coi tiền như rác này không làm thịt thì phí.

Diên Thiệu Bách gật đầu một cái, “150 triệu, chắc giá.”

Mạc Hoài Song trợn mắt lên nhìn hắn, ngọa tào! Đủ hắc! Chẳng trách có thể làm đoàn trưởng!

“Duyên đoàn trưởng, cái giá này có chút quá cao đi.”

“Mạc thành chủ có thể suy nghĩ thêm một chút.” Duyên Thiệu Bách không khách khí đóng máy liên lạc, căn bản chưa cho Mạc Cát Hội có cơ hội mặc cả.

Mạc Hoài Song trong nháy mắt thấy hắn đóng máy liên lạc, đầu óc giật mình một chút, quay người liền chuẩn bị rời đi.

Tay Diên Thiệu Bách đặt ở eo hắn khẽ dùng sức, vươn người đem người đặt lên giường, chẩn bị tiếp tục làm chuyện chưa xong.

Kết quả không đợi lúc ra sức lột quần Mạc Hoài Song dưới sự phản kháng của Mạc Hoài Song, máy liên lạc lại vang lên lần thứ hai.

Diên Thiệu Bách mò lấy máy liên lạc, đè lên Mạc Hoài Song bắt máy.

‘Diên đoàn trưởng, cái giá này ta tiếp nhận, nhưng ta có thêm điều kiện.”

“Mời nói.”

“Ta yêu cầu thạch giáp hắn thi đấu giống như đúc với thạch giáp hôm nay, nếu như không thể đạt được yêu cầu này liền không trả bất kỳ phí dụng nào.”

Diên Thiệu Bách nhìn về phía Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song không chút do dự gật đầu một cái, 150 triệu, không cần thì phí!

“Có thể.” Diên Thiệu Bách giải quyết dứt khoát, “Kính xin Mạc thành chủ phái người nơi làm việc của Cửu Bác ở Minh Giáp hoàn thành một chút thủ tục cần thiết”

“Một lời đã định.” Mạc Cát Hội nói xong đóng máy liên lạc.

Diên Thiệu Bách một lần nữa đem máy liên lạc để qua một bên, ánh mắt sâu thẳng nhìn về phía Mạc Hoài Song, tay không an phận từ vạt áo tiến vào bên trong thăm dò.

“Nói chính sự!” Mạc Hoài Song đè lại cái tay đang làm loạn của Diên Thiệu Bách, “Ngươi nói xem tại sao hắn lại chịu chi một số tiền lớn như vậy khiến ta đi thi đấu, có mục đích gì?”

Mục đích đương nhiên là có.

Sau khi Mạc Cát Hội đóng máy liên lạc, phái người đón Mạc Khúc Ngang từ trường học trở về.

“Ba ba, ngươi tìm ta có chuyện gì.” Lúc này Mạc Khúc Ngang đã thu hồi thần sắc dữ tợn lúc mới nhận được tin tức Mạc Hoài Song giành thắng lợi, trên mặt đầy vẻ kính cẩn.

“Ngươi mấy tháng này rất nỗ lực.” Mạc Cát Hội khẳng định thành tích của  của Mạc Khúc Ngang, ra hiệu hắn ngồi xuống lại nói: “Ta hi vọng ngươi có thể tham gia giải thi đấu luyện thạch giả thế giới hai tháng sau, đệ đệ ngươi cũng sẽ tham gia.”

Sau khi Mạc Khúc Ngang nghe được yêu cầu này không nhịn được tay nắm thành quyền, trong lòng là khuất nhục không thể nói ra được, tại sao?! Hắn không tin phụ thân luôn luôn tin tức linh thông lại không biết được thành tích của nhi tử âu yếm của hắn. Đây là không nhịn được muốn kéo hắn làm hòn đá kê chân? Muốn nói cho toàn thế giới biết Mạc Khúc Ngang hắn là tên rác rưởi, đến tận hai mươi hai tuổi, cũng bất quá chỉ có thành tích 6.1?

Dựa vào cái gì?! Hắn là con trưởng của Mạc gia, dựa vào cái gì phải chịu phần oan ức này, còn bị phụ thân ruột của mình cưỡng ép yêu cầu đi cho con của tiện nhân kia giày xéo!

Nội tâm Mạc Khúc Ngang một trận vặn vẹo.