Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 68: Bày mưu lập kế




Tiếng nức nở khe khẽ từ từ trở nên to dần, nửa là vì sợ hãi cái chết, nửa là vì ngỡ ngàng mờ mịt. Nhiều tộc nhân nghĩ thầm, có lẽ lần này là nguy cơ lớn nhất của Báo tộc.

“Giờ không có thời gian đâu mà khóc lóc vậy, Y Ân không sao, cứ tin hắn sẽ mau trở về thôi. Trước lúc đó thì chúng ta chỉ cần thủ vững trong bộ lạc là được rồi.”

Giang Tiều hít một hơi thật sâu, cố gắng làm tâm tình bình tĩnh lại, giọng điệu tỉnh táo mang sức thuyết phục lớn lao. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là bảo vệ tộc nhân Y Ân, cũng đồng thời bảo vệ bạn bè mình.

“Thật sao? Tộc trưởng thực sự không sao?”

Một giống đực bỗng nhiên ngước đầu nhìn chằm chằm Giang Tiều hỏi, trên mặt toát vẻ mừng rỡ, giọng nói cũng khôi phục chút sức sống. Các tộc nhân khác thì bán tín bán nghi, dù sao tình hình lúc đó cũng quá  hung hiểm…

“Đừng quên, bọn ta có kí huyết khế, chẳng phải bây giờ ta vẫn khỏe mạnh đứng trước các ngươi sao?”

Giang Tiều nỗ lực nở nụ cười, nói chắc chắn.

Y Ân có thể bị thương nặng, nhưng hắn quả thực vẫn còn sống, chỉ vậy là đủ rồi –đây không chỉ là lí do để an ủi tộc nhân, mà còn để thuyết phục chính bản thân Giang Tiều.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không chừng Lang tộc sẽ đến chỉ sau một khắc nữa, bọn quái vật đó thực rất đáng sợ.”

Một thú nhân đã  tận mắt thấy hoảng loạn hỏi, hắn chưa từng gặp những quái vật mạnh mẽ nhưng tàn nhẫn tanh máu đến nhường ấy.

“Rốt cuộc là quái vật gì?” Nhiều lần nghe bọn hắn nhắc tới quái vật, Giang Tiều cau mày hỏi, mơ hồ, trong lòng lại nảy sinh một suy nghĩ, chẳng lẽ là—

" Nửa người nửa thú, hình như không thể biến thân hoàn toàn, nhưng mạnh hơn thú nhân giống đực thuần túy nhiều. Đáng sợ nhất là, bọn họ hình như tuyệt nhiên không cảm thấy đau đớn, gãy xương đổ máu vẫn trơ trơ… "

Người mới tự thuật vừa nói vừa rùng mình, nhớ lại khoảnh khắc quái vật nọ bổ tới, da đầu vẫn còn tê dại. Nếu không nhờ Y Ân dẫn bọn họ đi, số người thương vong hẳn còn nhiều nữa.

" Ta nhớ rồi, biểu tình như vậy –hoàn toàn là chờ xem kịch vui, lẽ nào hắn sớm biết mọi chuyện sẽ có kết cục như vậy ? "

Kết lẩm bẩm, trong đầu hiện ra vẻ mặt mỉm cười của giống cái nọ, hắn đã linh cảm sắp có chuyện từ trước.

" Biểu tình gì ? Ngươi nói giống cái hồi trước nào ? Chẳng phải ngươi để người theo sao ? "

Giang Tiều đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu, Kết vừa nói thế xong, hắn cũng cảm thấy y vậy.

" Bị cắt đuôi rồi… "

Giống cái giảo hoạt ấy, cư nhiên cắt đuôi người theo dõi.

" Giờ nghĩ lại, Lang tộc rất bất bình thường, bọn họ am hiểu nhất là tập kích, mà lần này lại đánh trong rừng ? Rất có ý vị bất chấp trắng trợn. "

Đạt Lý chen lời, hắn nói những câu này hoàn toàn bắt nguồn từ trực giác, nhưng nếu Lang tộc lợi hại đến vậy, sao phải đợi tới giờ mới động thủ ?

" Giản tế ti, ta nhớ lần trước ngươi nói qua về loại quái vật này, chắc là có cách chứ ? "

Giang Tiều thở phào, mỉm cười đầy hi vọng, dáng vẻ tươi cười trấn định ấy bất ngờ lại khiến tâm tình đang xao động của mọi người thư thái hơn một chút.

" Ơ…Không sai, bất quá cụ thể ra sao, còn phải bàn bạc lại với ngươi một chút. "

Giản tế ti ngơ ngẩn, nhưng thấy ánh mắt hàm chứa thâm ý của Giang Tiều, đành tiếp lời. Aiz, từ lúc cái người tên Giang Tiều này xuất hiện, đây là lần thứ mấy mình phải nói dối rồi ? Nhưng tình huống hiện giờ, hắn cũng hiểu rõ rằng việc quan trọng nhất đầu tiên là phải ổn định mọi người.

" Gọi mấy người Ưng tộc tìm tung tích Y Ân từ trên không, Kết đi chọn ra mười lăm giống đực không bị thương kinh nghiệm dày dạn đến gặp ta. " Dừng một chút, Giang Tiều lại nhìn về phía đám giống cái vẫn đang bối rối, " Lần trước đối phó gia lợi lợi, mọi người vẫn giành được thắng lợi, tuy tình thế lúc này có phần nghiêm trọng hơn, nhưng không phải không có cơ hội thắng. "

" Nhưng, thứ bây giờ chúng ta phải chống lại chính là Lang tộc và Hùng tộc, họ có thể sánh bằng rất nhiều gia lợi lợi thú lợi hại…. "

Một giống cái nhỏ giọng, cũng đồng thời là suy nghĩ của nhiều giống cái khác. Sau cuộc chiến thảm liệt mười năm trước, bọn họ bị ám ảnh quá nặng nề về sự mạnh mẽ và tàn nhẫn của Lang tộc .

" Nói không sai, nhưng chỉ vì vậy mà các người chùn bước ? Núp sau lưng tộc nhân, nhìn bạn đời và anh em mình từng người một chết đi ? Cuối cùng trở thành chiến lợi phẩm cho Lang tộc ? "

Nét mặt Giang Tiều nghiêm khắc nhất từ trước tới nay, không lưu tình quật thẳng vào tư tưởng mỗi người, không cho phép bọn họ trốn tránh thêm nữa.

" Không muốn –"

" Không muốn –"

" Chúng ta không muốn ! "

Lúc đầu chỉ lẻ tẻ một hai người, nhưng càng về sau tiếng hô càng lúc càng lớn, nhiều giống cái ứa nước mắt, nhưng trong lòng bùng lên một ngọn lửa –vì giống cái trân quý, ít khi nào bị giết, nhưng việc phải sống nhục nhã, sinh con đẻ cái cho kẻ thù, so ra còn khổ sở hơn cái chết. Thay vậy, chẳng thà chiến đấu tới chết cùng tộc nhân mình đi !

" Cát Nhĩ, ngươi chia nỏ cho mọi người, rồi giải thích cách sử dụng một chút. "

Thấy mọi người sĩ khí mười phần, người nào cũng ôm quyết tâm thà chết, lòng Giang Tiều vui mừng. Nỏ đã sớm làm xong, phối hợp với nước thuốc Cát Nhĩ chế, hiệu quả kinh người. Vấn đề ngắm bắn thì không phải lo, Giang Tiều phát hiện, dù là giống cái nhưng bọn họ có thiên phú rất đáng kinh ngạc ở phương diện này. Ngay đến Kết và Cát Nhĩ, mới thử vài lần thôi đã quen tay, phải chăng đây là bản tính trời sinh của thú nhân?

" Ha ha, vũ khí này quá cừ luôn, cho chúng nếm mùi lợi hại của chúng ta chớ. "

Cát Nhĩ cười đắc ý, nước thuốc đó hắn phải trăm đắng nghìn cay mới chế ra được ấy.

Bất luận là vì những mệnh lệnh đâu vào đấy của Giang Tiều, hay vì tiếng cười vô tư của Cát Nhĩ, cũng đều hóa giải thần kì những bất an trong lòng người lúc này, thậm chí vài người còn dấy lên tia hi vọng –chẳng biết chừng, bọn họ có thể tạo ra kì tích thật !

Kết mang theo mấy thú nhân đã lựa kĩ đến quảng trường, phát hiện bầu không khí âm trầm đã hoàn toàn thay đổi, thấy giống cái người nào người tay nấy cầm nỏ, bụng liền sáng tỏ ngay.

" Đêm nay Lang tộc nhất định sẽ đột kích, hai con quái lúc trước chỉ là nhử, chắc chắn vẫn còn nhiều hơn. " Giang Tiều nhìn chăm chú mười lăm thú nhân trước mặt, nói chậm rãi, quả nhiên sắc mặt bọn họ xấu đi trông thấy. Cũng dễ hiểu thôi, chỉ hai con đã quá lắm rồi, nhiều hơn nữa là giết người luôn sao ?

" Nhưng chẳng nhiều lắm đâu, nếu không bọn họ đã đánh tới từ lâu rồi. Việc các ngươi phải làm là dẫn chúng tới cấm địa. "

Chỉ dựa vào mười lăm thú nhân mà đối phó đám quái vật ấy rõ ràng không thực tế, nhưng nếu để dụ địch thôi thì cũng đủ rồi.

" Cấm địa ? Ngươi tính –"

Kết lập tức đoán được ý muốn của Giang Tiều, mặt biến sắc, nhất là khi nhìn đến Đạt Lý trong đội.

Hai người trao đổi ánh mắt, Đạt Lý nhếch miệng muốn nói gì, rồi lại thôi.

Song, Kết vẫn thấy được nỗi áy náy sâu sắc trong ánh mắt hắn, cùng tình cảm quyến luyến không rời, cuối cùng chuyển thành một nét quyết tuyệt.

Lòng đau đớn không chịu nổi, khóe môi vẽ thành một nụ cười nhợt nhạt, Kết không cách nào ngăn cản lựa chọn ấy, thậm chí hắn càng thêm yêu thương sâu sắc một Đạt Lý như vậy.

Cấm địa, nơi mai táng một phần thú nhân chết đi, nhiều năm các thú nhân già đều lựa chọn ra đi ở đây. Cấm địa không có cỏ cây muôn thú gì, hoàn toàn là một vùng đất chết, chỉ có một lối vào. Chặn cửa lại thì dù có là quái vật hùng mạnh cũng đành chịu chôn sống bên trong.

Giang Tiều lặng lẽ, mười lăm người này chính là một đội cảm tử, dù hắn chưa nói hết, nhưng hẳn bọn họ cũng đã hiểu rõ rồi.

Song, không ai lâm trận bỏ chạy.

Trong mười lăm thú nhân này, có bảy người Báo tộc, bảy người Ưng tộc, và còn –một Lang tộc.

Giang Tiều mang ánh mắt phức tạp nhìn Sâm, hắn phải dùng đến cách này để nói cho Lôi thân phận của mình sao ? Quả thực, đứng trước cái chết, nhiều chuyện rất có thể dễ dàng tha thứ.

Trước đây là một con sói cô độc chẳng quan tâm bất kì thứ gì, giờ thì chỉ vì một Lôi, mà sẵn sàng lựa chọn hi sinh. A, được chết cùng một chỗ, cũng là một loại hạnh phúc !

Y Ân, Y Ân….lẩm nhẩm tên Y Ân, Giang Tiều cười khổ, có lẽ ngay cả loại hạnh phúc ấy, với hắn cũng là điều xa xỉ.

Mặt trời dần lặng xuống, Y Ân nằm trong bụi cỏ, đôi mắt chiếu rọi sắc thái lộng lẫy của ánh tà dương, mí mắt càng thêm nặng trĩu.

Hắn bị thương quá nặng, dù có năng lực tự lành mạnh mẽ của Báo tộc, cũng không tài nào ngăn được máu tươi chảy ào ào như suối, tràn thành một vũng, nhuộm đỏ cả một mảng cỏ xanh biếc dưới thân.

Máu càng chảy ra, thân thể hắn càng mất đi sức sống. Tắm mình trong ánh trời chiều ấm áp, từng tia lãnh ý lại thấm ra tận xương.

Hắn nghĩ mình sẽ chết ở nơi này.

" Ha ha, ngươi cũng có ngày này sao ? "

Tiếng nói tao nhã, dường như vọng tới từ nơi xa xôi nào, Y Ân không thấy rõ người trước mắt, hắn thậm chí không phát hiện có người đến gần. Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng đại não sắp ngừng đình chỉ, hắn không cách nào nhận ra chủ giọng nói ấy.

Kiều nửa cúi nhìn người trong vũng máu, cao ngạo như một vị thần nắm giữa vận mạng chúng sinh.

Chính là người này, ba lần bảy lượt coi hắn như không, lại nâng niu một giống đực trên tay. Nghĩ đến đấy, hận ý trong lòng càng sâu, y ngồi xuống, tát một bạt tai lên khuôn mặt tuấn mỹ kia.

" Kiều… "

Âm thanh yếu ớt, nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại hàm chứa tình ý vô hạn, cặp mắt kia rõ ràng đã mất đi thần thái, nhưng vẫn xanh biếc chấn động lòng người.

Trái tim lạnh như băng, vì một tiếng này nháy mắt đã tan chảy, mềm mại đến lạ kì. Bất luận thế nào, thú nhân trước mặt này vẫn luôn có sức ảnh hưởng cực kì lớn.

" Bốp—"

Lại một cái tát tai, còn mạnh hơn cái trước, khuôn mặt xinh đẹp vỡ tan thành nghìn nghìn vạn vạn bóng hình xấu xí.

Kiều vạn phần không cam lòng, Y Ân gọi " Tiều ", không phải y.

Dù sắp chết rồi, tên khốn kiếp này vẫn có thể tổn thương y sâu đậm.

" Cứ vậy mà chết, chẳng có lợi cho ngươi quá sao ? Còn tên ngu xuẩn kia nữa… " Thu tay lại, chẳng buồn nhìn đến lòng bàn tay đau rát, y lạnh lùng ra lệnh –" Mang người đi. "

Một thú nhân Lang tộc tiến đến, định vác Y Ân lên vai, mặc dù lòng đầy bất mãn việc phải nghe lệnh một giống cái.

" Đần độn, ngươi làm vậy hắn càng chết nhanh hơn. " Kiều đạp một cước, căm tức nói.

" Ngươi –"

Thú nhân bị đạp nổi trận lôi đình, nhưng không dám có bất kì hành động trả thù nào. Giống cái này rất được tộc trưởng bọn hắn ưa thích.

Cuối cùng, mấy người thú nhân phải làm một cái cáng đơn giản bằng cành cây, cẩn trọng khiêng Y Ân về.

Kiều đứng nhìn bên cạnh, hận đến cực điểm, nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì.