Để Y Ân có thời gian suy nghĩ thật kỹ, Kết kéo Cát Nhĩ cùng Đạt Lý ra ngoài.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, trong phòng khách nhà Y Ân, bình thường giờ này là đúng giờ ăn chiều, nhưng hôm nay lại thanh thanh tĩnh tĩnh không một làn khói dầu.
Lôi an vị trên ghế nằm của Giang Tiều bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời bên ngoài. Khác hẳn với những lời đã nói ngày hôm qua, hiện tại hắn không thúc giục Y Ân nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Hoặc có thể nói là, hắn chỉ còn cách kiên nhẫn và chờ đợi mà thôi.
Y Ân ngồi tùy tiện trên một thảm da thú dày, con ngươi xanh thẫm tĩnh mịch đến dọa người, như thể chỉ cần liếc mắt thôi cũng sẽ bị hút vào, không cách nào thoát ly. Bên ngoài là cuồng phong gào thét, không biết chừng Giang Tiều đang vừa lạnh vừa đói, phải chịu khổ ở một nơi nào đấy, lòng hắn bây giờ cũng lạnh lẽo như băng.
Kiên trì từ ngày hôm qua đến bây giờ, đã là cực hạn của hắn, lý trí an ủi bản thân, Lôi sẽ không gây thương tổn Giang Tiều, nhưng không thể cứ mặc kệ như vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào, phàm là chuyện gì liên quan đến Giang Tiều, tâm tình của hắn đều rất dễ bị ảnh hưởng.
“Ta đáp ứng ngươi.”
Tuyết rơi tán loạn, Y Ân rốt cuộc không thể ngồi yên, nếu như Lôi quan tâm Giang Tiều nhiều đến như vậy, thì lần này hắn thua triệt để. Câu nói này vừa ra khỏi miệng, tảng đá lớn trong lòng liền hoàn toàn được giải phóng, cho dù cảm thấy thực có lỗi với mẹ Lôi, nhưng bây giờ hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, “ân oán” nhiều năm như vậy làm hắn có chút mệt mỏi.
“Sớm đáp ứng một chút chẳng phải tốt hơn sao?”
Lôi từ trên ghế nhảy dựng lên, duỗi lưng một cái, giọng nói mang theo hưng phấn. Y Ân cuối cùng vẫn không tin, hắn sẽ không đả thương Giang Tiều. Tuy hắn cũng nghĩ như vậy, thời điểm nhìn Giang Tiều giơ đao cốt thú lên, nếu như mũi dao hướng về hắn, cái này không đáng là gì, thế nhưng nó lại hướng về phía Giang Tiều, tim hắn cơ hồ đã ngừng đập.
Lúc hắn rời đi, hắn đã lo ổn thỏa mọi chuyện, giúp Giang Tiều chuẩn bị thảm, còn có đồ ăn, mặt đất trong hang đá vôi rất ấm áp, cũng rất an toàn. Hắn phải chắc chắn Giang Tiều không có chuyện gì mới dám rời đi như vậy.
“Bọn ta cũng muốn đi.”
Hai người vừa ra ngoài, Cát Nhĩ cùng Kết không biết từ nơi nào nhảy ra.
“Để bọn họ đi cùng đi!”
Thấy Y Ân chuẩn bị cự tuyệt, Đạt Lý tiến lên can ngăn. Tối qua, khi ba người rời đi, hắn đã nhận “lệnh” đứng canh tại chỗ này, có bất cứ động tĩnh gì cũng phải thông tri cho hai người kia…
Nhìn hai người lo lắng lại kiên quyết như vậy, Y Ân ngầm đồng ý.
Cát Nhĩ ngồi trên người Hắc Báo, Kết ngồi trên người Đạt Lý đã hóa thú, còn Lôi dẫn đường, nhanh chóng chạy tới Na trát, rẽ quặt bảy lần tám lượt hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Vị trí ẩn nấp dưới một hang đá vôi rộng lớn mà Lôi vô tình phát hiện ra, nếu không chú ý, căn bản không tài nào phát hiện ra được.
“Không ổn…”
Mọi người vừa đi tới cửa hang động nơi Giang Tiều ẩn thân, thì thần kinh của Y Ân liền căng lên, hắn ngửi được một mùi hương lạ lẫm, không phải từ một người phát ra, mà là do năm sáu thú nhân hỗn hợp tạo thành.
Càng đi vào sâu bên trong, trên mặt đất càng có nhiều dấu chân mất trật tự. Còn chuyện vì sao bên ngoài lại không thấy gì, là do gió tuyết quá lớn, triệt để che dấu mất hết tất cả.
Thảm da thú bị giẫm bẩn, rổ đồ ăn cũng bị đổ vỡ…… Duy chỉ có bóng dáng Giang Tiều là không thấy đâu.
Khoảng không gian trong động đá vôi đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm thanh nước rơi tí tách theo quy luật, như đang gõ vào lòng của mỗi người. Giằng co một phút đồng hồ, bây giờ bọn họ không thể không tiếp nhận sự thật… Giang Tiều biến mất, hơn mười phần là bị bắt đi.
Bọn họ thậm chí còn thấy may mắn vì chưa nhìn thấy thi thể của Giang Tiều.
“Đều tại ngươi, đều là tại ngươi…”
Cát Nhĩ gắt gao nhìn chằm chằm vào Lôi, nghiến răng nghiến lợi rống giận, nếu như không phải tại hắn ta bắt Giang Tiều đến nơi này, thì y làm sao lại đụng phải mấy tên chết tiệt kia?
“Ta…”
Lôi muốn biện hộ cho mình, nhưng cũng đành chán nản cúi đầu, bởi cho dù hắn không cố ý thương tổn Giang Tiều, thì sự tình đã hóa thành như vậy, nguyên nhân cũng là do hắn.
“Ngươi nghĩ rằng làm bất kỳ chuyện xấu gì cũng đều được tha thứ hay sao? Giang Tiều mà có mệnh hệ gì…”
Kết cũng lạnh lùng nhìn lôi, lúc trước đã sớm cảnh cáo hắn không được thương tổn Giang Tiều, hắn đã đáp ứng thế nào? Sớm biết như vậy, ngay từ đầu không nên để hắn tới gần Giang Tiều.
Nhắc đến người kia, Kết không nói tiếp nữa, hắn không dám tưởng tượng đến kết cục sẽ ra sao…
“Tuyết rơi nhiều che mất dấu chân, mùi cũng không lưu lại.”
Đạt Lý ngửi ngửi xung quanh, phát hiện những mùi này chỉ tới cửa động, ra tới ngoài thì tiêu tán mất.
Như vậy càng khó tìm được Giang Tiều.
“Bọn bắt cóc Giang Tiều là người của Lang Tộc.” Lôi ngửi mùi trong đá vôi rồi khẳng định. Mùi Lang Tộc, đến chết hắn cũng không thể nào quên. Thế nhưng hắn lại cau mày, cố gắng ngửi thêm vài cái… “Còn có một mùi kỳ quái khác …”
“Đúng vậy. Ta cũng ngửi được, ban đầu cảm thấy có chút quen, nhưng sau đó lại khan khác.”
Đạt Lý xoa xoa cánh mũi, khẳng định lời nói của Lôi, hắn bắt đầu nhận thức sự cổ quái không nên lời này.
“Ta biết rồi, là Chi Hoàng, người này hẳn là người trong tộc chúng ta, sợ bị phát hiện nên dùng Chi Hoàng để che dấu mùi.”
Cát Nhĩ cẩn thận phân tích, chỉ có Chi Hoàng mới có công dụng che dấu mùi của thú nhân rất tốt.
Nhưng mà, người này là ai?
“Ngày trước, không phải ngươi nói trong tộc có kẻ phản bội, nuôi Gia Lực Lực thú để tập kích bộ lạc sao? Ta nghĩ, có lẽ bọn họ là cùng một người.”
Kết thoáng chốc nghĩ ngay đến chuyện phát sinh lúc trước, hắn có dự cảm, hai chuyện này tuyệt đối có liên quan đến nhau.
Nghe hết lời Kết nói, sắc mặt Y Ân càng khó coi hơn, việc kia còn chưa tra ra, bây giờ Giang Tiều lại bị bắt đi…
Ngay lúc cả nhóm người đang nháo nhào liều mạng để tìm Giang Tiều, thì hắn đang lảo đảo đi trên tuyết, nhiều lần suýt trượt ngã. Cuồng phong bão táp lướt qua mặt, đau rát như dao cắt, bông tuyết cũng thành chướng ngại cản trở tầm mắt, khổ nỗi cái này là do thiên nhiên tạo nên, có muốn trốn cũng trốn không được. Huống chi… còn có năm, sáu con mao lông óng mượt như nước đang gầm gừ theo sát hắn…
Sau ngày Lôi rời đi không bao lâu, Giang Tiều đang tựa lên cột đá nhắm mắt dưỡng thần, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Ban đầu, hắn còn tưởng là bọn Y Ân đến, trong lòng rất cao hứng. Cho đến khi nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ xuất hiện, hắn mới choáng váng.
Năm, sáu thú nhân tráng kiện vẻ mặt hung ác tiến vào, mà người dẫn đầu bọn họ lại là “địch thủ lâu năm” Giang Tiều chán ghét tới cực điểm – Kiều.
“Ngươi có vẻ hưởng thụ quá nhỉ.”
Kiều nhìn thảm da thú dưới mông Giang Tiều và thức ăn bên cạnh, chậm rãi nói.
Ngữ khí như vậy, rõ ràng tâm tình của y lúc này không tệ lắm. Nhưng lại làm Giang Tiều toát mồ hôi lạnh, vì mỗi lần tên này có ý muốn hãm hại mình đều dùng cái giọng này. Hơn nữa, giọng điệu càng nhẹ nhõm, vui sướng, mưu kế càng ngoan độc.
“Theo sau ngươi hẳn là Lang Tộc… Nhưng như ta được biết thì Lang Tộc và Báo Tộc luôn là tử địch của nhau.”
Giang Tiều liếc nhìn mấy thú nhân giống đực ở phía sau Kiều rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hắn không rành mấy hoa văn trên mặt thú nhân lắm, nên không chắc họ có phải là người của Lang Tộc hay không. Nhìn dáng vẻ hung tàn, giảo hoạt kia… hắn lập tức nghĩ ngay đến cuộc chiến tàn bạo mười một năm trước mà Lôi đã kể, cùng với việc Kiều chung phe với chúng càng làm hắn thêm kinh ngạc.
Kiều đáng ra phải là người nhớ rõ trận chiến kia nhất, bởi y là con trai tộc trưởng mà, chỉ từ những điều này, làm sao y lại có thể cấu kết với địch nhân?
“Không mượn ngươi quan tâm, ngươi tốt nhất nên lo cho chính mình trước đi!”
Kiều nở một nụ cười đầy giả tạo, vận khí của hắn quả thực rất tốt khi vô tình trông thấy Lôi cõng Giang Tiều đang bất tỉnh trên lưng chạy về phía Na Trát. Khó lắm mới có cơ hội như vậy, hắn mà không hành động thì hẳn sẽ có lỗi lớn với bản thân.
Men theo dấu chân tới hang động đá vôi dưới lòng đất, hắn không đi vào mà đứng đợi bên ngoài cả buổi, sau đó chỉ thấy mỗi Lôi đi ra, trong đầu liền tính kế. Lôi vừa ly khai, hắn cũng đi theo.
Chỉ khác, hắn không trở lại bộ lạc, mà đi thẳng đến rừng rậm. Thực tế, hắn đã tập hợp mấy tên này giấu trong rừng từ lâu, chỉ cần có lệnh của hắn, sinh mạng của Giang Tiều lập tức sẽ chấm dứt.
Tính cả Kiều, tổng cộng có bảy người, hỏi Giang Tiều có sợ không? Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ bị dọa đến bật khóc. Nhưng bây giờ đã không như lúc trước, cho dù có đang đứng ở thời khắc sinh tử cũng không sợ hãi, quay mắt về phía Kiều, trong nội tâm ngược lại.
Đương nhiên, bây giờ không thể cậy mạnh được, phải làm cho chúng nghĩ ta không chịu nổi một kích để giảm sự đề phòng của chúng mới được. Với chủ ý này, Giang Tiều bắt đầu tận lực sử dụng tố chất “bản sắc diễn xuất” của mình.
Hiện tại phải kéo dài thời gian, chờ Y Ân chạy tới, đến lúc đó, hy vọng vẫn còn kịp.
“Ngươi, ngươi muốn cái gì… ”
Bị ánh mắt ác độc nhìn chăm chú như vậy, Giang Tiều lui về phía sau một bước, lắp bắp hỏi.
“Không được à nha, ta chỉ muốn ngươi chết mà thôi.”
Thấy Giang Tiều sợ hãi lùi về sau, Kiều càng tiến lên một bước, móng tay bén nhọn đâm thẳng vào ngực Giang Tiều. Do khí lực của Giang Tiều không được bao nhiêu, bị đâm một phát liền ngã xuống đất. Kiều nhìn từ trên xuống gương mặt không thể bình thường hơn của Giang Tiều, mà tỏ ra khinh thường.
“Ngươi phản bội toàn bộ lạc, nếu tộc trưởng mà biết được, ông ấy nhất định sẽ rất đau lòng. ”
Giang Tiều yếu ớt nói, hắn co người lại thành một khối, chỉ hận bản thân không thể cuộn thành quả bóng nhỏ rồi lăn đi.
“Không cần ngươi phải giả đò tốt bụng, đây chẳng phải đều là do các ngươi bức ta sao? Loại người quái dị như ngươi, làm sao xứng trở thành bầu bạn của Y Ân? Cho dù ta không chiếm được, thì cũng không tới lượt của ngươi.”
Đụng trúng chỗ đau, lòng oán hận của Kiều càng dâng cao, hắn liền hung hăng chà đạp Giang Tiều. Đá liên tiếp vài chục cái, càng đá lại càng thêm hận.
“Á…”
Đừng nhìn dáng người nhỏ con của Kiều, mà khinh thường, khí lực của y không hề nhỏ, vị trí của mỗi cước đá đều xảo trá không thôi, cảm giác đau đớn một hồi lại một hồi kịch liệt, hận không thể đá cho người này đến bất tỉnh.
Cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, Giang Tiều cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra âm thanh, chỉ khi nào đau đớn kịch liệt, chịu không nổi nữa hắn mới rên khẽ một hai tiếng. Hắn không thể phản kích, bởi chọc giận Kiều, chỉ làm mình chết sớm hơn.
Vốn ở bên yếu thế, những câu nói khiêu khích của Kiều vốn phải được tự động bỏ sang một bên, thế nhưng cái tính bướng bỉnh của Tiều tự dưng lại xuất hiện.
Dựa vào cái gì mà nói mình không xứng? Vì tướng mạo sao? Kiều ngoại trừ có một khuôn mặt dễ nhìn ra, còn lại còn có cái gì?