Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 12: Một hồi hư kinh? (Một hồi sợ bóng sợ gió?)




Giang Tiều bị đôi mắt phiêu lượng kia nhìn đến phát hoảng, hắn thực tình không ứng phó nổi loại tình huống này, tâm tư xoay chuyển trăm hồi cuối cùng vẫn thành thật đáp, “Phải…”

Sau một khắc chợt thấy mỹ nhân khe khẽ cười rộ lên, nhiệt độ xung quanh như tăng thêm vài phần, Giang Tiều bất giác đổ mồ hôi.

“Ha ha, cậu căng thẳng cái gì, sợ tôi ăn thịt sao? Nếu là đao Y Ân cho, vậy coi như quên đi.”

Vai bị vỗ nhẹ vài cái, Giang Tiều ngực càng thêm thắt lại, tim dộng bình bịch, không biết trong tột cùng hồ lô vị mỹ nhân này có bán thứ gì.

“Này, ngươi có chủ ý gì? Nói thẳng ra đi.”

Cát Nhĩ ngờ vực nhìn tên gian xảo đáng ghét kia, bình thường Kiều nói năng chả tốt đẹp được vậy, chỉ cần là thứ y vừa ý, y nhất định sẽ không buông tay.

“Tôi còn có chủ ý gì được?” Kiều miễn cưỡng duy trì nụ cười thanh nhã, ngoảnh lại nói với Giang Tiều: “Tài nghệ làm vỏ đao thật không ngoa, nhà tôi có một tấm kim mãng bì thượng hảo, có thể làm giúp tôi một cái được không?”

“Được, không thành vấn đề.”

Giang Tiều kìm nén ý muốn lau mồ hôi, lén thở phào một tiếng, dứt khoát trả lời. Chỉ cần không phải thanh long cốt đao của hắn thì cái gì cũng được hết.

“Chỉ đơn giản vậy…?”

Cát Nhĩ nhìn Kiều từ trên xuống dưới, ngờ ngợ trong bụng y đang toan tính điều gì.

“Quyết định vậy đi!” Kiều coi Cát Nhĩ như không tồn tại, nở nụ cười với Giang Tiều, thanh âm càng lúc càng nhu hòa êm tai.

“Được…” Giang Tiều bị nụ cười kia làm hoa cả mắt, ngây ngô gật đầu.

“Nè, ngươi không nên bị cái tên này tam ngôn lưỡng ngữ làm cho….” Người cũng đi rồi, còn đứng nhìn gì vậy?

Cát Nhĩ ở bên cạnh bất mãn nhắc nhở, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, suy đoán dò hỏi: “Ngươi không phải cũng thích tên đó chớ?”

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Tiều tuy không hóa thú được, trong mắt mọi người vốn chỉ là một giống đực vô dụng, nhưng thích giống cái lại là chuyện bình thường.

“Sao được, sao có thể…” Giang Tiều nghe xong hoảng hốt, lắp bắp phủ nhận. Tuy rằng Kiều dáng dấp xinh đẹp, nhưng y là giống cái, tức là “Thụ” á, mà mình dù hình dạng là “Công” bất quá nội tâm vẫn là thụ –hai tiểu thụ thì làm gì với nhau cơ?

Hắn chẳng qua là có chút ước ao, giá như mình được một nửa tướng mạo của Kiều, sẽ dễ dàng được nhiều người yêu mến hơn!

“Thật sự?”

Cát Nhĩ nghiêng đầu nhìn gương mặt to bè nọ dần đỏ lên, còn chưa tin tưởng lắm, tuy rằng tên Kiều kia tính cách rất đáng ghét, nhưng khuôn mặt lẫn dáng dấp đều không tệ, hơn phân nửa giống đực trong bộ lạc đều bị hắn che mắt.

“Ừ, Kiều xinh đẹp như vậy, ta thế này, làm sao xứng đôi được…” Để Cát Nhĩ khỏi hồ nghi, Giang Tiều tìm đại một lí do thoái thác, trong bụng vẫn còn đôi chút chột dạ.

“Mặc kệ nói thế nào, ngươi sau này tránh xa Kiều ra một chút, ta cảm thấy hắn không yên lòng với ngươi. Còn nữa, ngươi đã đáp ứng rồi, phải làm cho ta trước…” Đối với lí do này, Cát Nhĩ lại dễ dàng chấp nhận, bất quá vẫn không quên nhắc nhở Giang Tiều.

“Ngươi yên tâm…” Giang Tiều lơ đãng trả lời, hắn cũng không muốn đến gần Kiều quá, trước mặt con người hoàn mỹ thế, chính mình cũng không tránh được cảm giác tự ti nặng nề.

“Trả cho ngươi.” Nhá nhem tối, Y Ân vừa về tới nhà, chỉ thấy Giang Tiều đưa cho mình một vật đồng dạng, liếc mắt qua thì thấy một bao vỏ đao rất đẹp –mà vật liệu chế tác vỏ đao, hắn lại vô cùng quen thuộc.

“…?” Vẫn không đưa tay đón lấy, Y Ân cau mày nhìn hắn, ánh mắt dày đặc nghi vấn. Xem chừng cũng đoán ra, Giang Tiều trả hắn thanh long cốt đao.

Hôm qua không phải hắn vẫn còn phấn chấn lắm sao? Chỉ hận không thể ôm đi ngủ luôn, sao giờ đột nhiên lại từ bỏ?

“Ta đã nghe Cát Nhĩ nói rồi….Vật quý giá như vậy, ta không thể nhận được.” Giang Tiều khẽ cắn môi, tuy lòng vạn phần không muốn, nhưng vẫn duy trì tư thế vừa đưa qua vừa giải thích.

“Không muốn thì vứt đi.” Lạnh lùng buông xuống một câu, Y Ân xoay người đi vào nhà bếp, vật hắn đã cho đi, theo lý cũng sẽ không thu hồi lại.

“Khụ khụ…Ngươi–” Giang Tiều vội vàng đuổi theo, lại không tìm được lời nào để nói, chỉ biết ôm bảo bối vào lòng. Ném đi? Trừ phi đầu hắn bị lừa đá thôi.

“Đi nhóm lửa, nướng bánh.” Thấy hắn thành thành thật thật bảo vệ món đồ kia, Y Ân lạnh lùng thả lại một câu, trở ra xử lí con mồi đã săn về, môi mỏng khẽ vẽ lên một đường cong khó dò.

“A!” Giang Tiều ngoan ngoãn gật đầu, mãi ảo não vì lẩn quẩn chuyện thanh đao, dĩ nhiên quên mất làm bữa tối.

Một mặt như vậy, mặt khác thì hì hì khúc khích cười, thiếu điều miệng toét tới tận mang tai nữa mà thôi.

Lúc đang ăn, Y Ân như chợt nhớ điều gì, quan sát Giang Tiều hỏi: “Vỏ đao là ngươi làm?”

Ngải Phật Sâm có bao nhiêu cân lượng hắn đều biết rõ, tay nghề lão tuy không tệ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm loại hình thức có phần hơi “Hoa tiếu” (màu mè =))) thế này. Vốn mà nói, vũ khí đối với giống đực chú trọng tính thực dụng là tốt rồi, chỉ giống cái mới thấy hứng thú với mấy kiểu trang trí thế này thôi.

“Ừ…Ông ấy còn hỏi ta có muốn theo học chế tạo vũ khí hay không…” Nhớ đến lão hồ tử sang sảng kia, Giang Tiều có chút buồn cười, chỉ cần tiếp xúc sơ qua là biết, kì thực Ngải Phật Sâm là một thú nhân rất tốt.

“Ngươi không đồng ý?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng Y Ân đồng thời cũng dùng giọng điệu khẳng định.

“Ta tương đối vẫn thích may y phục hơn. Cơ mà, sao ngươi biết…?” Tuy có chút ngượng ngùng, Giang Tiều vẫn nói ra nguyên nhân từ chối Ngải Phật Sâm trước đó, bất quá có chút nghi ngại, Y Ân làm sao biết mình nhất định sẽ cự tuyệt? Dù sao, trong mắt mọi người, rèn vũ khí tất nhiên là một nghề nghiệp không tệ.

“…” Y Ân cũng không nói cho hắn biết, rằng người này ánh mắt lấp lánh rực rỡ lúc bàn chuyện may y phục với Cát Nhĩ và ánh mắt lúc nói chuyện làm vũ khí là hoàn toàn khác biệt.

Giang Tiều những lúc như thế, rất tự tin, quanh thân cơ hồ phủ một tầng quang tuyến nhàn nhạt, khiến cả người hắn dường như đều phát sáng lên. Ừm, so với vẻ nhút nhát rụt rè bình thường của hắn thì rõ ràng tuyệt nhiên bất đồng.

“Phải rồi, lúc bọn ta trở lại có gặp Kiều…Ta đồng ý giúp y làm vỏ đao.” Không nhận được câu trả lời, Giang Tiều cũng không tiếp tục truy vấn nữa, biết rõ nếu Y Ân không muốn nói, mình có làm thế nào đi nữa cũng không cạy miệng được. Nghĩ đến chuyện nhỏ xen giữa lúc trở về, hắn cẩn thận dè dặt mở lời, vừa tỉ mỉ quan sát sắc mặt Y Ân.

Cát Nhĩ nói Kiều được rất nhiều giống đực ưa thích, vậy Y Ân rốt cuộc có thích y không?

“Ừ.” Hạ thêm củi vào dưới giá nướng, Y Ân thờ ơ đáp. Giang Tiều làm cái gì nữa, hắn cũng sẽ không can thiệp vào hơn.

“Y trông rất đẹp….” Bất quá, mình vẫn thích dáng dấp Y Ân hơn…

Nhìn thú nhân đang trở lật giá nướng dưới ánh lửa, khuôn mặt hoàn mỹ ấy lúc nghe tên Kiều không có lấy một tia biến hóa, lúc này tâm tư Giang Tiều mới khẽ khàng nhẹ nhõm.

Chờ đến khi hắn ý thức được chính mình đang nghĩ gì, quỷ dị lắc đầu, vội vàng đem ý niệm này dứt bỏ đi.

“Ừ.” Nhìn Giang Tiều hành động cổ quái, Y Ân biết hắn lại đang nghĩ chuyện không thành có, nói lại thổ tự như kim.

“Ừ” là ý gì? Là thừa nhận Kiều rất đẹp? Giang Tiều bất mãn nghĩ, sâu trong đáy lòng tràn ra chút loại thất vọng mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Quả nhiên, Y Ân cũng là loại thuộc hệ động vật thị giác.

“Không cần thì vứt đi, ha ha, quả nhiên Y Ân sẽ nói vậy mà.” Nghe Giang Tiều thuật lại, Cát Nhĩ sáng sớm qua ăn chực nhà hắn cũng gật gật đầu.

Từ khi được tay nghề nấu nướng của Giang Tiều mở mang tầm mắt, hắn chẳng còn muốn ăn cơm a mỗ nấu nữa.

“Cát Nhĩ,….ngươi và Y Ân lớn lên cùng nhau, hắn thích gì nhất?” Giang Tiều thái xuống rất dứt khoát một loại củ quả từa tựa khoai lang, dự định rán mỏng lên làm đồ ăn vặt cho Cát Nhĩ. Chỉ tiếc loại củ này hàm lượng tinh bột không cao, hắn thế nhưng thích ăn khoai nướng nhất.

Qua tiếp xúc một thời gian dài, Giang Tiều mới phát hiện ra Cát Nhĩ là cái hàng ăn không chiết khấu!

“Thích gì á…? Không biết!” Cát Nhĩ suy nghĩ một chút, vấn đề nan giải nha. Y Ân trước giờ luôn lặng thinh chẳng nói chẳng rằng, chưa từng thấy hắn có vẻ nhiệt tình với bất cứ thứ gì.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Nhìn Giang Tiều bận rộn, hắn cũng không có chút ý tứ nào muốn giúp một tay. Vốn lần trước tới còn có tẹo ngại ngùng –nhưng dưới tình huống càng làm càng rối, thôi hãy cứ làm kẻ rỗi rãi còn tốt hơn nhiều.

“Y Ân tặng ta thanh long cốt đao quý giá như vậy, ta muốn đáp lễ hắn.” Xắt lát xong bỏ vào chảo, tức thời tiếng dầu sôi lách tách nổi lên, che giấu điểm mất tự nhiên trong giọng nói Giang Tiều. Mặc dù chỉ là đáp lễ, nhưng trao đổi lễ vật này nọ hai bên vậy, cũng là lần đầu tiên hắn thử….

“Cái này còn không đơn giản quá sao, ngươi làm thứ gì giỏi nhất thì tặng hắn thứ đó!” Vén gọn một lọn tóc không nghe lời ra sau đầu, Cát Nhĩ nói không chút nghĩ ngợi, trước đây bọn giống cái kia cũng làm tặng đủ loại đồ đạc đông tây giãi bày tâm ý với Y Ân còn gì.

“Nếu đã tặng quà, phải tặng thứ đối phương thích nhất chứ?” Tuy rằng có rất ít kinh nghiệm tặng quà cho người khác, Giang Tiều vẫn cảm thấy, cho dù có làm thứ mình giỏi nhất, đối phương mà không thích cũng chẳng có nghĩa lý gì.

“Ngươi nói hình như cũng không sai!” Cát Nhĩ càng nghĩ càng thấy có lý, trách không được trước đây chẳng có giống cái nào biểu lộ thành công. Chỉ là, lời này do một thú nhân giống đực ngũ đại tam thô (cao lớn thô kệch) nói ra –luôn có chút không tự nhiên thế nào!

Vớt “khoai miếng” xốp giòn rán trong chảo dầu ra, Giang Tiều không quên dặn –“Coi chừng nóng!”

“Phù phù –Bỏng chết ta rồi!” Chậm một bước nữa Cát Nhĩ đã muốn phun luôn “khoai miếng” trong miệng, nóng đến la toáng lên rồi nhưng vẫn còn tiếc nuối chưa muốn nhổ ra.

“Tiếc là, nơi này gia vị quá ít đi…Nếu có sốt cà chua…” Nhìn “khoai miếng” giản dị kia, Giang Tiều lắc lắc đầu tiếc rẻ, nếu phối với sốt cà chua chua ngọt ngọt, mùi vị sẽ còn thơm ngon hơn nữa.

“Đúng rồi, gia vị…” Trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, Y Ân thích ăn thịt như thế, đặc biệt là thịt nướng, nếu mình có thể cho thêm gia vị –

“Sốt cà chua là gì? Cũng là đồ ăn ngon sao?” Vừa nhắc đến đồ ăn, Cát Nhĩ đặc biệt lên tinh thần, ngó Giang Tiều đứng lẩm bẩm tại chỗ, lắc lắc vai hắn hỏi tới.

“Cát Nhĩ, không phải ngươi thường hay ra ngoài hái thuốc sao? Có phát hiện được thực vật nào có mùi vị đặc biệt không? Tỷ như –loại rắc lên thịt nướng ấy…” Giang Tiều khó khăn mô tả, nếu nói cái gì mà chua ngọt mặn đắng cay, Cát Nhĩ nhất định không hiểu được.

“Vị đặc biệt ý là chỉ cái gì?” Cát Nhĩ vẻ mặt mờ mịt, nghĩ nghĩ một chút rồi đột nhiên hưng phấn đề nghị, “Ngày kia ta đi hái thuốc, không bằng ngươi đi cùng ta đi?” Hắn chung quy cũng cần biết Tiều muốn cái gì!

“Ý hay, nhưng Y Ân liệu có đồng ý không?” Giang Tiều không chắc chắn hỏi lại, những mối nguy trong rừng rậm hắn cũng đã kinh qua rồi, dù là năng lực mạnh mẽ như Y Ân, muốn bảo vệ đồng thời hai người cũng phải rất cật lực…

“Hai chúng ta có thể lén đi, không cần lo lắng, là khu vực ngay sát bộ lạc đây thôi, không đi xa quá đâu…” Cát Nhĩ cười tủm tỉm động viên, trước đây hắn cũng từng lẳng lặng chạy ra ngoài một mình vài lần, không phải đều không xảy ra chuyện gì sao?

“Được rồi..!”Tuy cho rằng đề nghị này khá liều lĩnh, nhưng nguyện vọng muốn làm cho Y Ân kinh hỉ quá mãnh liệt, Giang Tiều do dự một chút cuối cùng vẫn đáp ứng.