Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 52: Đây là bảo vật




Tiến đến Thừa Càn điện, mọi người đều đồng loạt nhìn Sất Duệ Kỳ cùng Sẫm Hảo Nguyệt. Ai cũng biết quan hệ của bọn họ xưa nay rất tốt, chỉ là những năm gần đây bọn họ không có đi được cận nữa khiến mỗi một nữ nhân đều nghĩ bản thân có cơ hội. Không nghĩ đến hôm nay lại đi cùng nhau rồi. Trong lòng đám nữ nhân muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu.

Mọi người đều đồng loạt hành lễ nhưng Sẫm Hảo Nguyệt vẫn là xem như bản thân là tượng đá một dạng đảo mắt nhìn xung quanh tìm bóng dáng đám người Sẫm gia. Nàng rất ít phải hành lễ với người khác nha.

Sẫm Hảo Lân nhìn thấy cũng có chút không vui, nếu lúc nãy không phải tiểu tỷ tỷ bảo có chuyện phải thương lượng thì hắn cũng không để nàng cùng nam nhân khác ở chung một chỗ đâu. Được miễn lễ hắn đứng lên bước đến nắm cổ tay của tiểu tỷ tỷ dắt về chỗ ngồi trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Sau khi mọi người an vị, hoàng thượng ban thưởng không ít đồ cho bốn vị tướng quân chức mừng bọn họ thắng trận trở về. Sẫm hảo Nguyệt nhìn rương châu bảo mà Sẫm Bí Uy được ban không chớp mắt. Xem ra đi mười một năm liền nhận được không ít đồ nha.

Đường tướng quân bước ra giữa đại điện quỳ một chân xuống ôm quyền nói: “Hồi hoàng thượng, lần này ở biên cương thần vô tình tao ngộ được vật trân quý độc nhất vô nhị muốn dâng lên cho hoàng thượng.”

“Chuẩn.” Hoàng thượng cao hứng, ánh mắt chứa đầy tia mong chờ cùng háo hức.

Đường tướng quân quay sang phía sau hô to một tiếng: “Hiến bảo.”

Lập tức bên ngoài một cung nhân cầm một khay bước vào cung kính hành đại lễ. Vật được đựng trên khay được chiếc khăn lụa đỏ trơn thuần phủ kính khiến mọi người đều hiếu kỳ nhìn không rời mắt, cả hô hấp nhất thời cũng bị đình trệ.

Thái giám bên cạnh hoàng thượng bước xuống tiếp nhận khây rồi mang đến trước mặt hoàng thượng. Hoàng thương đưa tay kéo khăn xuống, đôi mắt vốn tràn đầy hiếu kỳ liền có chút tối lại, trầm giọng hỏi: “Đường khanh gia nói đây là bảo vật?”

Trước mắt hắn chỉ có một cái ly bạch ngọc nhỏ làm gì có cái gì gọi là đặc biệt đâu. Hắn vươn tay cầm lên chiếc ly nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không ra huyền cơ gì.

Mọi người có mặt cũng có một số người ném ánh mắt chẳng đáng cho Đường tướng quân cùng chiếc ly hắn dâng. Loại ly này ở bên đường cũng có bán a, có gì trân quý gì đâu.

“Vâng.” Đường tướng quân vẫn cung kính đáp: “Đây gọi là Ẩn Ảnh bôi, hoàng thượng chỉ cần đổ nước vào trong liền có thể thấy được hình xuất hiện ở bên trong.”

Lúc đầu hắn cũng không biết đâu, chỉ là tiện tay dùng đựng rượu liền thấy được. Thầm nghĩ bên trong chính là hình của mỹ nhân a, thế là dâng lên cho hoàng thượng thôi.

Hoàng thượng nghe vậy lập tức cho cung nữ rót rượu vào trong ly. Quả thực, nước vào hình lập tức hiện lên. Bên trong chỉ là một mỹ nhân vận y phục cổ đại kiều diễm cười khiến hoàng thượng cao hứng vỗ tay.

“Quả nhiên kỳ diệu, ban thưởng.”

“Tạ hoàng thượng.” Đường tướng quân tạ ân xong liền trở về chỗ ngồi của mình.

Hoàng hậu ở ngồi ở bên phải của hoàng thượng cũng hiếu kỳ nhìn sang. Khi ánh mắt của nàng sắp chạm đến trong ly còn chưa kịp nhìn thấy thứ gì liền bị hoàng thượng cầm qua đưa cho Tiêu hiền phi ở bên trái xem. Điều này khiến mắt của hoàng hậu tối đi không ít, mặt cũng có chút đỏ lên.

Vạn quý phi ngồi ở bên dưới cũng là đố kỵ nhưng chỉ dám giấu ở dưới đáy lòng thôi. Ai bảo nhi tử của nàng lại không tốt như Sất Duệ Kỳ cơ chứ.

Sẫm Hảo Nguyệt nghe được liền bĩu môi thất vọng. Tưởng là thứ gì đặc biệt hóa ra chính là thứ này, ở hiện đại nàng xem còn ít sao? Yến hội chỉ có ăn là tốt nhất thôi. Không nói nhiều nàng cùng ba tiểu đệ đệ cùng cắm đầu bào hết thức ăn có mặt trên bàn.

Lúc này Quân tướng quân cũng đứng lên hiến báo của mình. Bảo vật của hắn chính là một đôi vòng ngọc chuyển màu theo thời tiết. Hoàng thượng cáo hứng ban cho Tiêu hiền phi cùng Vạn quý phi mỗi người một chiếc.

Mặt hoàng hậu triệt để đông cứng lại, hoàng thượng đây là công khai bôi bẩn lên mặt của nàng rồi. Tay ở dưới bàn nắm chặt gấy váy kiềm chế sự tức giận. Mắt nàng nhìn cổ kiệu của Sất Vưu Thần không rời. Nếu không phải hoàng thượng ít di giá đến chỗ nàng, nếu không phải Sất Vưu Thần không thừa nhận nàng thì nàng làm sao có kết quả như hôm nay.

Hác tướng quân cũng dâng phần lễ vật mà hắn xem là bảo vật lên. Bảo vật của Hác tướng quân chính là một bức long phụng hí châu, nhưng điều đặc biết chính là khi mở ra đây chỉ là một trang giấy trắng nhưng khi thổi tắt hết nến liền thấy rõ được hình vẽ tinh xảo bên trong, ngàn năm hiếm có.

Mọi người trong đại điện nhìn đến mắt lom lom, bảo vật của lần này chính là trân quý nha. Hoàng thượng cười đến vui vẻ thu nhận. Bảo vật này Sẫm Hảo Nguyệt cảm thấy là đáng giá nhất cả buổi yến hội hôm nay.

Đến lượt Sẫm Bí Uy bước ra đứng giữa đại điện quỳ xuống. Hắn ở phía tây không có bảo gì hiếm lạ chỉ là có được một con mèo Tây Vực. Con mèo này một bên mắt lam sắc, một bên hoàng sắc, hắn vốn là mang về cho Sẫm Hảo Nguyệt chơi làm lễ vật nhưng hoàng thượng thấy được bảo hắn nhượng lại.

Mọi người vừa thấy cung nhân ôm con mèo lông trắng dài trắng muốt vào liền ồ lên một trận. Nhất là đám nữ quyến, bọn họ ai cũng cảm thấy con mèo kia khả ái. Chỉ có Sẫm Hảo Nguyệt là tỏ ra hững hờ, bản thân nàng còn không có thời gian chăm sóc làm sao sẽ để ý đến một con mèo chứ, có đẹp hơn nữa thì nàng cũng không lưu tâm đâu.

Sẫm Bí Uy thấy được nữ nhi mình như vậy liền cảm thấy tâm nhẹ nhõm. Lòng hắn vốn là cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nhưng không ngờ hoàng thượng mang đi chính là may mắn a.

Hoàng thượng cười ha hả nói: “Hoàng hậu, Trẫm biết nàng thích mèo nên đặc biệt bảo Sẫm khanh gia nhượng lại.”

“Đa tạ hoàng thượng.” Hoàng hậu mặt mày cứng đờ vẫn cố gắng cười tạ ân. Nhận lấy còn mèo mà trong lòng thập phần không hài lòng. Trên đời này thứ nàng ghét nhất chính là mèo, lại nói nàng dị ứng lông thú vật a. Hoàng thượng đây là có ý tứ gì?

Mọi người trở về chỗ của mình, đám nữ quyến cũng bắt đầu thể hiện tài nghệ của bản thân. Đây là cơ hội để các nàng biểu diễn a, nếu là tốt tối nay liền sẽ có người đến tặng hoa đăng cho mình a.

Sẫm Hỉ Mộc chỉ có năm tuổi thôi lại nói lớn lên trong quân doanh nên đối với những thứ tao nhã này chính là cảm thấy buồn chán. Hắn gục đầu vào Sẫm Chi Dĩ bên cạnh ngủ một các ngon lành.

Sẫm Chi Dĩ bĩu môi nhìn đám nữ nhân đang thi nhau phô diễn mà chép miệng lắc đầu, hắn cũng không có hứng thú nha. Hắn nhìn qua Sẫm Hảo Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, lát nữa ngươi biểu diễn thứ gì?”

“Giết người.” Sẫm Hảo Nguyệt nhàn nhạt phun ra hai chữ. Đồ ăn đã hết hiện tại không được xuất cung cảm giác của nàng chính là muốn giết người.

Sẫm Chi Dĩ gật gù tán thành, đúng là cung yến không có gì vui. Chẳng trách đại tỷ lại không hề muốn tham gia như vậy. Chỉ là mấy bảo vật lúc này hắn thấy đại tỷ cũng chẳng có quan tâm a.

Sẫm Hảo Lân hết nhìn tiểu tỷ tỷ lại nhìn đến hai tiểu đệ đệ. Cung yến hắn cũng đã từng tham gia, cũng là cảm thấy rất tẻ nhạt chỉ là nếu miễn cưỡng ngồi hắn làm được.

“Nguyệt nhi nếu là buồn ngủ liền dựa vào ta đi.”

Sẫm Hảo Nguyệt không nói một lời nghiên thân thể nhỏ nhắn ghé vào người hắn, mắt cũng nhắm lại. Có người tình nguyện thích hầu hạ nàng lại là loại người thích được hầu hạ liền thành toàn thôi.

Sẫm Chi Dĩ thấy vậy liền cùng dựa vào đầu của Sẫm Hỉ Mộc ngủ. Cung yến làm nơi để ngủ quả là tốt nha, âm nhạc du dương, không khí ấm áp rất thích hợp để ngủ nha.