Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 48: Khóc nháo kỳ được




Dùng xong bữa Sẫm Hảo Nguyệt đưa Sẫm Hảo Lân ra phố dạo giới thiệu với hắn những thứ nàng biết. Sẫm Hảo Lân cực kỳ ngưỡng mộ tiểu tỷ tỷ, trong mắt hắn nàng chính là vạn sự thông.

Mọi người trên phố nhìn thấy hoàn khố nữ nắm tay nam nhân lạ mắt liền đồn thổi linh tinh. Hôm nay vừa trùng hợp bốn tướng quân nhập thành cùng một lúc bá tánh chia ra ở bốn cửa thành mà đón nên dù Sẫm Hảo Lân cưỡi ngựa trở về cũng sẽ có người không biết mặt hắn.

Sau khi chơi mệt liền hồi phủ nghỉ ngơi, về đến phủ Sẫm Hảo Nguyệt như là bị sét đánh vậy, nhận được tin khủng bố. Hóa ra trong mười một năm nay soái cha mỹ nương đã sinh thêm hai nam hài a.

Lúc nãy không thấy là vì nàng bận khóc bận nháo bận chuồn mà hai hài tử kia lại còn đang ngủ. Vì sao không ai nói cùng nàng, vì sao không ai đề cập đến, vì sao rõ ràng nàng là người quan trọng nhất trong Sẫm gia lại là người biết sau cùng?

Vừa thấy Sẫm Hảo Lân một nam hài năm tuổi, một nam hài mười tuổi phấn khích chạy ra: “Nhị ca đi đâu vì sao giờ này mới về?” Đi chơi cũng không mang bọn hắn đi, nhị ca thật xấu nha.

Sẫm Hảo Nguyệt lủi thủi bước vào bên trong, tay đỡ lấy cái trán nhiễm đầy vạch đen của mình, chắc nàng bệnh rồi. Đột nhiên từ trên trời rơi xuống hai tên tiểu tử có tính cách y hệt Sẫm Hảo Lân lúc nhỏ a, thật đau đầu. Có lẽ đối với Sẫm Hảo Lân đây là chuyện tốt nha, hắn luôn thích làm ca ca cơ mà.

Sẫm Hảo Lân chỉ vào Sẫm Hảo Nguyệt nói: “Đó là đại tỷ a, các ngươi mau gọi đại tỷ đi.”

Sẫm Chi Dĩ mười tuổi chấp tay sau lưng nhíu mày bước đằng sau Sẫm Hảo Nguyệt cao giọng hỏi: “Đây là đại tỷ hoàn khố của kinh thành sao?” Ở kinh thành đồn đại không ít về đại tỷ này, những thương gia đến biên cương cũng kể không ít chuyện về nàng khiến hắn rất tò mò a.

Sẫm Hỉ Mộc vỗ tay vui mừng nhảy cẩn lên chạy theo Sẫm Hảo Nguyệt: “Đại tỷ có phải rất hay khóc không? Nhị ca bảo mỗi lần đại tỷ khóc đều rất lợi hại mọi người đều dỗ rất mệt nhọc.”

Sẫm Hảo Nguyệt dừng cước bộ mắt trừng to đầy dữ tợn nhìn về phía Sẫm Hảo Lân gầm lên: “Sẫm Hảo Lân, ngươi cư nhiên nói xấu ta.” Thật uổng công bao lâu nay nàng nhớ hắn, nãy giờ thương xót hắn, bỏ công đưa hắn đi chơi.

“Vì bọn họ cứ hỏi về ngươi, ta cũng không có cách nào khác.” Sẫm Hảo Lân nhún vai bước đến cạnh tiểu tỷ tỷ: “Vả lại ta nói đều là sự thật a.”

Sẫm Hảo Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Sẫm Hảo Lân vậy. Hắn còn dám bảo bản thân nói sự thật nữa, nếu không phải bọn hắn khi dễ nàng thì nàng làm sao khóc chứ.

Sẫm Bí Uy từ trong tiền thính nghe được ầm ĩ bên ngoài bước ra. Đập vào mắt hắn chính là bốn hài tử mỗi người một biểu tình, soi mói, cao hứng, điềm tĩnh, nộ khí. Hắn bật cười bế Sẫm Hảo Nguyệt lên nói: “Đây là đại tỷ của các ngươi a...”

Lời còn chưa hết bên này đã nghe nữ nhi tu tu khóc rống lên. Sẫm Minh Kiệt nghe được tiếng khóc liền thả nhanh cước bộ bước ra.

“Mười một năm qua sóng yên biển lặng, ngươi vừa về liền chọc tôn nữ của ta khóc như vậy.” Vừa mắng tay vừa đoạt lại tôn nữ trong tay hài tử.

Sẫm Bí Uy ngơ ngác hắn cũng không hiểu vì sao Sẫm Hảo Nguyệt khóc cơ mà đột nhiên lại mắng hắn. Còn chưa kịp mở miệng thanh minh liền tiếp tục nghe bản thân bị phán cho hình phạt ‘cấm túc’. Ngoại trừ ngoan ngoãn chấp hành hắn thực sự không biết làm gì hơn.

Sẫm Hảo Lân nhìn hai tiểu đệ đệ như muốn nói ‘đó thấy chưa ta nói đâu có sai’. Hai tiểu hài tử lập tức gật đầu đúng là đại tỷ thật lợi hại a, một câu cũng chưa từng nói soái cha đáng kính đã bị phạt rồi, trong lòng thề ‘sau này tuyệt không chọc đại tỷ khóc’.

Sẫm Hảo Nguyệt được bế vào bên trong đặt xuống ghế thì mọi người bắt đầu bàn về chủ đề cung yến. Hóa ra năm nay cung yến tổ chức cực kỳ linh đình tổ chức tròn một ngày mừng bốn vị phó tướng trở về kết hợp với Thanh Đằng yến nha. Nàng nghe cung yến liền không có hứng thú chỉ ngồi một bên nẻ hạt dưa.

Sẫm Hỉ Mộc cùng Sẫm Chi Dĩ ở bên cạnh luôn miệng hỏi nàng: ‘đại tỷ thực sự là hoàn khố sao?’, ‘đại tỷ thực sự đi bức hôn’, ‘đại tỷ đánh người?’, ‘đại tỷ gạt vương gia’,...Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Hảo Nguyệt chỉ chung thủy ngồi nghe không hề trả lời từ nào.

Đột nhiên nói đến chuyện lần này ba vị tướng quân đều mang về một món bảo vật dâng lên hoàng thượng. Sẫm Hảo Nguyệt kích động đòi đi cho bằng được.

Mặt của Sẫm Minh Kiệt đen lại, trầm giọng hỏi: “Năm đó là phá chưa đủ lớn sao, hoàng thượng đã không cho ngươi tham gia nữa rồi.” Đành rằng không hiểu lý do nhưng hắn thấy cách này cực kỳ tốt nha, ít nhất đám hoàng thất đã bỏ qua tôn nữ của hắn.

Phí Khả Doanh không biết liền mở miệng hỏi. Hóa ra Sẫm Hảo Nguyệt vì không muốn tham gia yến tiệc nên đã phá đến trời long đất lỡ, hoàng thượng đã liệt vào sổ đen làm sao có thể tham gia a.

Ba tên tiểu đệ đệ nghe được trong lòng rất là ngưỡng mộ, ánh mắt đều là long lanh nhìn nàng. Bọn hắn đều hận vì sao bọn hắn không được cùng tiểu tỷ tỷ tham gia chuyện này.

“Năm đó người ta chỉ là nhất thời cao hứng, nhưng năm này sẽ không như thế nữa đâu.” Sẫm Hảo Nguyệt giơ tay lên trời cực kỳ nghiêm túc lập lời thề son sắt: “Người ta thề.”

Ria mép của Sẫm Minh Kiệt khẽ động: “Còn có người dám tin tưởng sao?” Chẳng phải mỗi lần gây chuyện xong đều phát thệ sao, thề xong qua một giấc ngủ tất cả đều xem như chưa từng xảy ra vẫn là tái phạm.

Sẫm Bí Uy nhìn nữ nhi cùng phụ thân của mình ở bên đôi co giằng qua giằng lại cũng nhịn không được phì cười. Chuyện của nữ nhi này hắn cũng nghe không ít a, nhưng là cũng đoán được lý do phụ thân dung túng nàng làm bậy liền cũng không đề cập đến nữa.

“Nguyệt nhi a, bất quá là lần sau vi phụ đưa ngươi đi dạo có được không, cung yến không có vui đâu.”

Sẫm Hảo Nguyệt đương nhiên biết là không vui lại thêm chuyện sợ Sẫm gia bị dòm ngó, hôn sự của bản thân bị can thiệp nên mới phá lớn như vậy. Nhưng là lần này khác nha.

Phí Khả Doanh thấy được thái bộ khóc nháo bất hợp tác của Sẫm Hảo Nguyệt liền nhìn sang ba nhi tử nói: “Sau này không được học theo đại tỷ làm bậy có biết không?”

Ba tên tiểu đệ đệ đồng loạt ngoan ngoãn gật đầu. Kỳ thực, bọn hắn thấy đại tỷ cũng không có làm gì bậy đâu. Chỉ là không muốn mỹ nương không vui lại không muốn cản trở đại tỷ nháo liền gật đầu cho có lệ thôi.

Sẫm Hảo Nguyệt nháo tròn một ngày hôm đó đều không có tác dụng. Nàng trở về Trúc viên kéo Lưu cố vấn vào phòng đóng cửa cài then cẩn thận hỏi chuyện.

“Ngươi nói xem, vì sao bổn tiểu thư đã khóc đến thương tâm như vậy mà ai cũng không chút động lòng? Tim bọn họ đến cùng làm từ gì?” Đương nhiên là trừ ba tên tiểu đệ đệ ra, bởi bọn hắn có nói giúp nàng a.

Trán của Lưu cố vấn chảy xuống vài vạch đen: “Tiểu thư a, người hà tất làm như vậy, chẳng phải lúc trước đều không muốn tham gia sao?” Không phải là không ai động lòng mà là không ai dám nhìn nàng sợ bị lung lay ý định a.

“Lúc trước khác, hiện tại khác.” Sẫm Hảo Nguyệt đứng lên xua xua tay: “Bổn tiểu thư không cần biết, ngươi mau nghĩ cách đi, bằng bất cứ mọi giá bổn tiểu thư muốn tham gia yến hội lần này.”

Lưu cố vấn bất đắc dĩ nhíu mày suy nghĩ. Quả thực không còn cách nào khác a. Sẫm Hảo Nguyệt chính là người đầu tiên bị hoàng thượng cấm không được phép tham gia bất kỳ cung yến nào cơ mà.