Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 27: Chứng tỏ bản lĩnh




Hôm nay Sẫm Hảo Nguyệt là nữ nhân đầu tiên tiến vào Luyện Quân khu khiến đám nam nhân vừa sợ vừa hiếu kỳ bản lĩnh của nàng. Buổi chiều mát mẻ, nàng vận bộ luyện võ phục của Luyện Quân khu cùng Cổ Sùng Kính và Ân Mặc Nguyên đi một lượt.

Sất Vưu Thần bị bệnh nên được miễn phần này. Sất Ngạo Lang vô cùng tự tin cưỡi trên còn ngựa phi vòng quanh. Sất Duệ Kỳ bước đến trước mặt Sẫm Hảo Nguyệt đầy khiêu khích: “Ngươi là hậu đại của võ tướng, chắc sẽ không sợ những thứ này chứ?”

Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi không đáp cũng không thèm nhìn hắn. Nàng chỉnh sửa lại sợi dây đang buộc ở ống tay áo của mình. Sất Duệ Kỳ bị người bỏ rơi liền sinh khí nói: “Bổn vương nói cho ngươi biết, hai tên bên cạnh ngươi một chút cũng không được việc, cái gì cũng làm không xong suốt ngày chỉ bị phạt thôi.”

Mặt của Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên triệt để đen thui như mực một dạng. Bọn họ đích xác là làm không tốt, nhưng cũng không cần nói ra như vậy chứ.

Sẫm Hảo Nguyệt nghe được liền nâng mắt nhìn hai tên đồng học của mình, nàng lười biếng nhếch mép nói: “Vậy ngươi thì sao, nếu cũng làm không tốt thì đừng nói người khác như vậy.”

Sất Duệ Kỳ vỗ ngực đầy tin tự nói: “Bổn vương đây làm sao thua bọn hắn được. Bọn hắn chính là tay trói gà không chặt, cả bắn tên cũng kéo không xong.”

Sẫm Hảo Nguyệt gật gù nâng tay vỗ lên vai Sất Duệ Kỳ nói: “Vậy ta cùng ngươi cá cược có được không?”

“Chơi thế nào?” Sất Duệ Kỳ vô cùng sảng khoái đáp ứng. Hắn đương nhiên sẽ tốt hơn một tiểu nữ oa rồi. Những lần trước nàng là may mắn nên mới thắng hắn thôi, lại nói nàng toàn dựa vào Tôn lão sư để trừng phạt hắn. Lần này ở Luyện Quân khu sẽ không dễ dàng cho nàng tác oai tác quái đâu.

“Chúng ta cá ba ván, thắng hai là toàn thắng.” Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ đề nghị. Dù gì giờ đám lão sư chưa đến liền bày trò khác chơi vậy: “Nếu ngươi thắng thì muốn thế nào cũng được, nhưng nếu ta thắng người phải hướng bằng hữu của ta bồi tội, đồng ý không?”

“Được, muốn chơi thế nào liền do người chọn, bổn vương tới bồi.” Sất Duệ Kỳ vẫn là to miệng tuyên bố. Là hậu đại của võ tướng thì thế nào, cũng là lần đầu tiến Luyện Quân khu mà thôi.

Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên đầy kinh ngạc nhìn Sẫm Hảo Nguyệt  không chớp mắt, nàng cá cược vì bọn hắn nha. Đám người xung quanh liên tục reo hò tán thành khiến bọn hắn hồi qua thần lập tức kéo tay nàng khuyên nhủ.

“Ngươi đừng làm như vậy, ngươi chỉ mới năm tuổi làm sao thắng nổi.”

“Đúng đó, chúng ta quen rồi ngươi không cần vì chúng ta đâu.”

Bọn hắn tự biết bản thân đối với võ thuật không được tinh thông nhưng cũng không tệ đến mức này đâu. Lại nói bọn hắn chơi cùng Sẫm Hảo Nguyệt nên Sất Duệ Kỳ chế trụ không được nàng liền mang bọn hắn ra trút giận. Chuyện này bọn hắn sớm quen rồi nên cũng không có nói gì với nàng a.

Sẫm Hảo Nguyệt hất tay bọn họ ra rồi chạy đi lấy một tờ giấy giơ lên cao nói: “Ai ném tờ giấy này đi xa nhất liền thắng vòng đầu. Ngươi nhường ta chọn trò chơi, ta nhường ngươi ném trước.”

Trong khi đám hài tử khác điều nghĩ rằng cứ như vậy mà ném thì Sất Duệ Kỳ bật cười to tiếp nhận lấy tờ giấy trên tay của Sẫm Hảo Nguyệt vo lại thành viên rồi dùng sức ném về phía trước. Viên giấy bay đi một đoạn khá xa hắn đắc ý nói: “Muốn lừa bổn vương sao, ha ha, tới ngươi.”

Đám tiểu hài tử có mặt liên tục vỗ tay không ngớt, luôn miệng khen Sất Duệ Kỳ thông minh. Nào có ai nghĩ đến chuyện vò lại mà ném cơ chứ. Nhưng Sẫm Hảo Nguyệt quả đáng sợ nha, dùng tới cả kế này, nếu là lúc nãy bọn họ lên đấu nhất định thua thảm a.

“Mọi người xác định khoảng cách, dùng viên đá giữ lại khoảng cách đó rồi mang viên giấy đó đến đây cho ta.”

Sẫm Hảo Nguyệt cũng là thầm tán thưởng hắn, cũng xem như có não nha. Nàng còn nghĩ là sẽ gạt được hắn chứ, bất quá hắn qua được nàng còn hậu chiêu. Nàng cầm lấy viên giấy có người mới đưa, rồi đợi gió nổi lên liền dùng sức ném thuận theo chiều gió.

Viên giấy vừa bị tác động lực lại thêm sức gió đương nhiên bay xa hơn rồi. Cho dù là tiếp đất được gió thổi bay cũng là xa hơn viên giấy của Sất Duệ Kỳ một đoạn. Lại nói chỗ hắn ném bị cố định bằng đá nên không thể dịch chuyển nha.

Sất Duệ Kỳ mím chặt môi chịu thua. Đấu với Sẫm Hảo Nguyệt hai năm người thua vì sao luôn là hắn. Hắn không tin bản thân không thể thắng được nàng lần nào.

Sất Ngạo Lang cũng hứng thú xuống ngựa xem. Sau khi thấy được người thua cuộc hắn hả dạ mỉa mai: “Thập nhất hoàng đệ, ngươi xem, ngươi thua cả một thiểu nữ oa, để phụ hoàng biết a, không biết sẽ còn thứ gì tốt cho ngươi xem nha.”

Hắn cũng có cùng Sẫm Hảo Nguyệt cược qua vài trận chỉ là không ở trước mặt nhiều người mà thua như Sất Duệ Kỳ a. Thấy Sất Duệ Kỳ chật vật chính là niềm vui của hắn. Lại nói mẫu phi bảo hắn nên giao hảo với nàng nhưng nàng chỉ có làm xấu mặt hắn thôi.

Sất Duệ Kỳ hừ một tiếng nói: “Đề thứ hai.” Hắn còn hai lần nữa, phải nắm thật chắc mới được.

Sẫm Hảo Nguyệt lại từ dreamcatcher treo bên thắt lưng nhổ ra một cọng lông vũ bạch sắc nói: “Ai thổi được lông vũ bay xa nhất sẽ thắng. Đương nhiên phải ở nơi không có gió mà chơi trò này.”

Sất Duệ Kỳ cầm lấy lông vũ đi đến một căn phòng. Mọi người đều đi theo bước chân của hắn. Sau khi thấy đầy đủ hắn hừ một tiếng nói: “Xem ta đây.” Hắn không tin mình vẫn thua, sức lực của tiểu nữ oa năm tuổi làm sao bằng được hắn mười tuổi chứ.

Hắn đặt lông vũ đến bên miệng lấy hỏi một thổi. Lông vũ đúng là bay một đoạn rồi hoa hoa lệ lệ rơi trên mặt đất. Hắn đắc ý nhìn nàng nói: “Đến ngươi.”

Sẫm Hảo Nguyệt lại nói: “Ta sẽ thổi lông vũ này đến bên bức tường bên kia.”

Mọi người bĩu môi không ai tin, có người còn bảo nàng nói khoác nữa. Nàng không nói chỉ là nhặt cọng lông vũ lên đặt bên môi liền tục thổi. Nàng chậm rãi bước theo lông vũ, dùng hơi giữ cho lông vũ thăng bằng trên không trung, đến khi lông vũ đến vách tường nàng mới ngưng thôi.

Nàng quay người nhìn về phía Sất Duệ Kỳ khoác tay trước ngực đầy khiêu khích. Tiểu oa nhi mười tuổi thôi mà, nàng đã học đến đại tứ rồi nha.

Đúng lúc này các giáo quan đến, bọn họ đành phải bước ra ngoài tiến hành tập theo sự hướng dẫn của các giáo quan. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên xem nàng như thần tượng mà đối đãi. Sất Duệ Kỳ đầy bụng khó chịu cũng không làm được gì.

Hôm nay là ngày đầu tiên Sẫm Hảo Nguyệt học, các giáo quan cũng biết nàng là hậu đại của võ tướng nên để nàng thử đứng tấn. Sau khi cảm thấy ổn thỏa liền để nàng cùng đám nam tử học quyền.

Đây đối với Sẫm Hảo Nguyệt chính là quá dễ dàng. Đời trước nàng học một lần, soái gia gia dạy nàng một lần, hiện giờ lại học thêm một lần. Đây chính là thấm vào máu vào từng tế bào luôn rồi, cho dù nàng bị mất trí nhớ cả tên cùng quên luôn thì bài quyền vẫn không bao giờ quên được. Chỉ là trước mặt đám người này nàng vờ như không biết gì cả.

Sau khi mọi người tan rã, Sất Duệ Kỳ mới đến trước mặt Sẫm Hảo Nguyệt ba người nói lời xin lỗi. Dù gì hắn cũng là vương gia, dám làm dám chịu nhưng nếu nói xin lỗi trước mặt nhiều người thì cũng rất mất mặt a.

Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên đương nhiên không dám nhận rồi. Bọn hắn thân là thần tử thôi, nào dám quá phận như vậy.

Sẫm Hảo Nguyệt ngồi dưới bãi cỏ đợi soái gia gia đến đón mình. Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Sất Duệ Kỳ liền bật cười: “Oan gia, ngươi nghiêm túc như vậy để làm gì? Chỉ là cá cược thôi mà.”

Sất Duệ Kỳ bị nàng làm cho vừa buồn bực vừa buồn cười. Nàng cùng hắn chính là oan gia nha, vừa gặp đã đấu đến hiện tại rồi, chỉ là, giờ đây hắn không còn muốn cùng nàng làm oan gia nữa, kết bằng hữu thôi. Có một điều hắn luôn để ở trong lòng, vĩnh viễn không lý giải được, nàng vì sao luôn luôn thắng được hắn?

Lúc này bốn người đều là im lặng nhìn nhau, giữa bọn họ như có một sợi dây liên kết vô hình vậy. Ba nam hài đứng một nữ hài lại ngồi chống tay ra phía sau, xung quanh vắng lặng chỉ có gió thổi thôi. Ánh mắt mang tiếu ý đầy tự tin của Sẫm Hảo Nguyệt để cả ba nam hài đều không thể thốt lên lời nào.

Qua không lâu Sẫm Minh Kiệt cũng đến, hắn hành qua lễ với Sất Duệ Kỳ rồi bế tôn nữ của mình lên hỏi thăm: “Nguyệt nhi hôm nay học thế nào?” Được đến đây ắt hẳn chính là tập trung học hành đi.

Sẫm Hảo Nguyệt ôm lấy soái gia gia làm nũng hoàn toàn khác với thái độ tự tin lúc nãy khiến ba nam hài chút có ngỡ ngàng không tin tưởng mắt mình. Lý nào lúc nãy tốt như vậy bây giờ lại sắp khóc rồi.

Nhìn theo bóng của hai người Sẫm gia ba nam hài nhìn nhau rồi cũng ly khai. Sẫm Hảo Nguyệt chính là dấu chấm hỏi to nhất của bọn họ.