Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 7




Cái quả này chắc không ai xa lạ đâu ha Thêm cái hình liên quan cho đẹp. Truyện này sắp nh nơi giới thiệu nông sản rồi Ahihi

“Được rồi, Tiểu Bảo, đừng khóc nữa. Hôm nay Tần đại thúc của ngươi cho ngươi một bao bánh ngọt này.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo nói.

Vừa nghe đến có bánh ngọt, Tiểu Bảo rất nhanh liền ngưng khóc, chỉ còn lại một chút tiếng nấc nhỏ nhỏ do khóc lâu quá mà ra. Trần Tĩnh đem Tiểu Bảo đặt lên trên ghế, nhận lấy bố khăn Dương Dật đưa cho, nhẹ nhàng lau khô tóc cho nó.

“Mau nín, lại đây mang bánh ngọt ra ăn cùng với cha ngươi.” – thấy Tiểu Bảo rút cuộc cũng ngưng khóc, Trần Tĩnh lấy bao bánh ngọt trong ngực ra đưa cho nó.

“Phu quân, ngươi coi chừng Tiểu Bảo nhé, để ta đi làm cơm tối. Các ngươi chắc cũng đói bụng rồi.” – Trần Tĩnh nói xong, liền đi vào trong bếp.

“Cha ngồi xuống đây này, chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt đi.” – Nhóc Béo rõ ràng là đã đem toàn bộ lực chú ý tập trung hết lên trên túi bánh ngọt.

Dương Dật nhìn nó, quả nhiên đúng là trẻ con, chỉ cần cho một chút đồ ăn, tất cả sợ hãi hay gì đó đều ném hết qua một bên mà. Hắn ôm lấy Tiểu Bảo ngồi lên trên ghế, mở túi bánh ngọt ra, bên trong là hơn mười khối bánh được xếp ngăn nắp như mạt chược, nhìn có vẻ giống bánh đậu xanh và đậu đỏ.

Nhóc Béo thực sự chính là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, nó cầm lấy một khối bánh đậu xanh đưa đến bên miệng Dương Dật, Dương Dật vui vẻ cắn một miếng nhỏ, cảm thấy phi thường ngon miệng. Thấy cha cắn một miếng, lúc này Tiểu Bảo mới đem toàn bộ khối bánh còn lại nhét vào miệng của mình. Cái miệng nhỏ phình ra, nhai nhai mấy cái liền nuốt hết vào bụng.

“Cha, cho ngươi ăn.” – Nhóc Béo đem tất cả số bánh còn lại trong túi giấy đưa cho cha nó. Nó còn nhớ rõ, trước kia những thứ này toàn bộ đều là để cho cha ăn. Nó được ăn một khối đã là tốt lắm rồi. Mặc dù mấy thứ này ăn rất ngon, nhưng cha nó thân thể không tốt, phải ăn nhiểu mới được.

“Tiểu gia hỏa, ngươi ăn đi, cha hiện tại ăn một khối bánh đậu đỏ rồi. Ngươi cũng mau cầm một khối cho a mỗ đi.” – Dương Dật hướng trong túi giấy cầm lấy một khối bánh đậu đỏ, về sau hắn mới biết, thứ này không phải là bánh đậu đỏ mà là bánh mứt táo. Hương vị cũng đậm hơn một chút.

“Thật tốt quá” – Nhóc Béo nhanh chóng lấy một khối bánh đậu xanh, lạch bạch chạy vào trong bếp.

Trần Tĩnh đang nấu nước để thịt con gà rừng ban sáng thì thấy Tiểu Bảo chạy vào.

“A mỗ, mau há miệng. Aaa. Nhanh lên, nhanh lên.” – Nhóc Béo vừa nó vừa làm động tác “a” cho Trần Tĩnh xem.

Y nhìn thấy Tiểu Bảo đang cực kỳ vui vẻ cũng nở nụ cười, há miệng “a” một tiếng. Tại thời điểm Tiểu Bảo đem một khối bánh đậu xanh nhét vào miệng y, y ngây ra một lúc, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

“Là cha nói ta đem cho a mỗ ăn.” – Tiểu Bảo hoàn thành nhiệm vụ, cao hứng nói.

“Cảm ơn Tiểu Bảo, bánh ngọt rất thơm. Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, mau mau đi ra ngoài, ở trong này rất nóng.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Bảo nói.

Nhóc Béo được khích lệ, cao hứng hấp tấp chạy ra ngoài.

Chờ nước sôi, Trần Tĩnh đem gà bỏ vào chậu gỗ, đem nước đổ từng chút một lên người con gà. Đến khi con gà bị ngập trong nước, y liền cầm chân nó lật qua lật lại mấy lần. Đến khi cảm thấy đã ổn, Trần Tĩnh liền bê chậu gỗ ra dòng suối nhỏ cạnh nhà bắt đầu vặt lông. Y không muốn làm ở trong nhà, vì khi làm gà xong sẽ để lại mùi rất khó chịu, mà dọn dẹp cũng rất phiền phức.

Nhóc Béo ngồi ở trên đùi Dương Dật, trừ miếng đầu tiên nhét hết vào miệng ăn ra, về sau Dương Dật đều đút nó ăn. Tiểu gia hỏa lúc này mới dùng miệng nhỏ ăn từng miếng từng miếng một. Cho ăn hết ba khối bánh đậu xanh cùng bánh mức táo, Dương Dật sợ nó ăn quá nhiều buối tối không chịu ăn cơm mới đem bánh cất đi. Bánh này để đến ngày mai cho ăn tiếp chắc cũng không có vấn đề gì, liền cất xuống ngăn bàn.

Vừa từ nhà chính đi ra, Nhóc Béo liền thấy Trần Tĩnh ôm chậu gỗ ra ngoài. Thế là một đứa nhỏ cùng với một đại nhân cứ thế đi theo phía sau y.

“A mỗ, ta đến hỗ trợ.” – Tiểu Bảo ngồi chồm hổm xuống trước mặt Trần Tĩnh.

“Nhóc Béo, a mỗ chưa đồng ý, ngươi sao lại có thể đem tay thò vào. Nước trong chậu đang bốc hơi, nhất định rất nóng, sẽ bị bỏng đấy. Nhớ kỹ lần sau không được như vậy nữa.” – ngay lúc Nhóc Béo định thò tay vào chậu, liền bị Dương Dật bắt được.

“Tiểu Bảo, cha ngươi nói rất đúng. Nước này rất nóng, ngươi cho tay vào sẽ bị phỏng. A mỗ làm rất nhanh, một lúc là xong thôi. Các ngươi không có việc gì làm thì đi hái ít măng, để đến tối xào ăn.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Y cũng không muốn hai cái người này càng giúp càng thêm bừa bộn.

Buổi tối nay, đồ ăn vô cùng phong phú, canh gà rừng bên trong bỏ thêm một ít mộc nhĩ, cá nướng, măng xào có thêm một ít trứng đất được phu quân băm nhỏ bỏ vào. Trần Tĩnh lúc rửa mộc nhĩ sợ thứ này có độc đã cẩn thận đem băm một ít rồi ném cho mấy con gà con ăn, thấy chúng nó ăn xong không bị làm sao mới đem bỏ vào nồi canh gà.

Dương Dật nếm một ngụm canh gà, hương vị vô cùng ngon. Hắn trước tiên đem một cái đùi gà gắp cho Nhóc Béo, lại đem cái đùi gà còn lại gắp cho Trần Tĩnh. Kỳ thực, Dương Dật thích nhất là ăn canh sau đó gặm xương gà, còn về phần thịt đùi, hắn thực sự không quan tâm mấy.

Trần Tĩnh lần này không có chối từ. Y nhìn Dương Dật thật sâu, phu quân cho tới bây giờ cũng chưa từng đem món ngon mà gắp cho y.

Mà bên kia Nhóc Béo lại vô cùng cao hứng. Là đùi gà đó, đùi gà mà nó thích ăn nhất. Trước kia a mỗ đều đem cả hai cái đù gà gắp cho cha, nó có muốn ăn cũng chỉ có thể ngồi nhìn thôi.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Dương Dật nhìn thấy Trần Tĩnh lấy từ trong túi áo một ít trái cây. Hắn nhìn kỹ một chút thì nhận ra đó vậy mà lại là quả ô liu. Khó trách hắn cảm thấy dầu hạt cải mùi vị có chút quen thuộc, có lẽ là ép ra từ quả ô liu này.

“Trần Tĩnh, ngươi hái quả này ở đâu vậy?” – Dương Dật cầm lấy quả ô liu hỏi.

“Phía sau núi. Hiện tại vẫn chưa có nhiều quả chín. Đây là mấy quả chín trước rơi xuống, ta nhặt được lại để quên ở trong túi áo. Đợi nhiều một chút có thể đem đi phơi nắng rồi om lên ăn.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, thức này om lên ăn với cơm thực sự rất là ngon.

“Lúc nào chín, chúng ta đi nhặt nhiều một chút, chúng có thể ép ra dầu đấy.” – Dương Dật kích động nói. Dầu ô liu chính là vô cùng có giá, vô cùng tốt cho sức khỏe.

“Nó cũng có thể ép ra dầu sao? Chúng ta chỉ biết lúc ép hạt trà sẽ thả một ít bầu dục này vào, dầu ép ra sẽ có một mùi hương thơm ngát.” – Trần Tĩnh nói, y đây là lần đầu tiên nghe nói quả bầu dục này còn có thể ép được ra dầu.

“Chúng ta ở đây có dầu hạt trà sao?” – Dương Dật ngạc nhiên hỏi, thực là đồ tốt nha.

“Lúc nào rảnh mình cùng lên núi nhặt bầu dục đi.” – Dương Dật hướng Trần Tĩnh nói. Có nhiều dầu một chút có thể là thật nhiều đồ ăn ngon. Dương Dật coi vậy chứ cũng thực ham ăn, rõ ràng muốn nuôi sống gia đình vậy mà giờ chỉ biết nghĩ cách làm ra đồ ăn ngon.

“Đợi khi nào quả chín, chúng ta cùng đi. Giờ thì đi ngủ thôi phu quân.” – Trần Tĩnh đợi Dương Dật đã nằm trên giường rồi mới thổi tắt nến.

Sáng sớm hôm sau, kỳ thực là mặt trời đã lên khá cao, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng, Dương Dật mới tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy đã thấy Nhóc Béo cả nửa thân trên đều đè trên ngực hắn, ngủ ngon lành. Khó trách vừa rồi Dương Dật có cảm giác như bị quỷ áp giường, nguyên lai là do cái tên tiểu quỷ này.

Cẩn thận đặt nhóc tiểu quỷ nằm lại trên giường, Dương Dật đi ra ngoài. Nhìn nhìn trong sân không thấy Trần Tĩnh, hắn đoán có thể là y đã ra ruộng rồi.

Mở ***g bàn ra, bên trong đã để sẵn hai chén cháo trắng, cùng với dưa chuột muối. Hôm nay đặc biệt còn có thêm một đĩa đậu que xào. Dương Dật nếm thử, cám thấy rất không tồi.

Ăn bữa sáng xong, Dương Dật quay trở lại phòng, Nhóc Béo vẫn còn ngủ, có lẽ do hôm qua thức dậy quá sớm, tối lại đi ngủ muộn nên vậy.

Dương Dật ngồi trước gương đồng, sờ sờ cái trán, hắn quyết định đem băng vải đang quấn trên đầu gỡ xuống. Cái thứ này bẩn đến mức chính hắn cũng ngửi thấy mùi hôi rồi. Vừa cởi băng vải xuống, Dương Dật thầm chửi một tiếng, trán của hắn căn bản là không có bị thương nặng gì, chỉ bị sưng lên một chút, sờ vào thấy hơi đau. Rõ ràng là chẳng bị làm sao, lại bắt hắn băng vào hại hắn còn tưởng rằng bị thương thực sự nghiêm trọng. Lại còn hại hắn phải uống thuốc đắng hai ngày, đúng là đáng hận mà.

Trần Tĩnh sáng sớm đã đi lên núi, y đi đến địa phương hằng năm vẫn trồng dưa chuột định đem hạt giống gieo xuống. phu quân nhà y rất thích ăn thứ này, phải trồng nhiều một chút. Kết quả, thời điểm hắn đi đến nơi, không ngờ trên mặt đất mấy cây dưa chuột đã mọc ra, lại còn có không ít quả.

Y ở trong bụi cây tìm hái hết quả lớn quả bé. Có đôi khi mấy tiểu hài tử cũng đến đây hái dưa chuột ăn, bất quá bây giờ thời tiết càng trở nên nắng gắt, người lớn trong nhà cũng không cho phép bọn chúng chạy lên núi. Chính vì vậy, lần này Trần Tĩnh hái được cả nửa giỏ dưa, không kể lớn nhỏ. Còn những quả đã già, cứ để đó, đến khi nó già sẽ rụng xuống rồi hạt trong đó lại mọc thành cây.

Trần Tĩnh sau đó còn đi hái một ít quả chua, bọn chúng ở đây mọc tương đối nhiều, có quả xanh có quả đỏ, thời điểm chín hẳn thì chuyển sang màu tím. Nhưng thứ quả này thực sự rất chua, nếu đã chín đến mức chuyển thành màu tím đen thì chua muốn chết. Nếu không phải ca nhi đang có thai, căn bản là không ai thèm hái thứ quả này cả, chỉ có chim chóc là thường xuyên đến ăn thôi.

Lúc trở về, Trần Tĩnh lại tìm được một ít trứng đất. Bởi vì tối qua lúc xào măng đập nát trứng đất cho vào xào cùng, hương vị rất là ngon, hôm nay thấy được làm y muốn hái một ít. Trần Tĩnh biết rõ, thứ này không có độc, bởi vì trước kia bọn hắn cũng thường hái lá cây này để khử đi mùi tanh của cá.

Sau khi tháo xuống băng vải trên đầu, Dương Dật lập tức đi lấy một chậu nước để giặt. Hắn hái một ít lá cây mà lần trước Trần Tĩnh hái để tắm cho Nhóc Béo. Loại là cây này thực thần kỳ, đem một ít lá cây bỏ vào chậu gỗ chà xát, rất nhanh trong nước nổi lên một ít bong bóng, Dương Dật cảm thấy nó rất giống bồ kết, dùng để giặt quần áo chắc không có vấn đề gì.

Trần Tĩnh mãi vẫn không thấy trở về, hắn đối với thế giới này lại không quen thuộc. Tất cả những gì Dương Dật có thể làm đó là cho Nhóc Béo ăn no, sau đó lại mang nó đi cắt cỏ cho gà, đổ cháo gạo thô cho gà rừng con. Xong xuôi rồi cũng chẳng biết phải làm gì, Dương Dật cùng Nhóc Béo ngồi dưới mái hiên, mắt to chừng mắt nhỏ. Cuối cùng, Dương Dật cảm thấy ngồi không chờ đợi Trần Tĩnh cũng chẳng được ích gì, tốt hơn hết là đi bắt một ít tôm nhỏ để bổ xung can-xi. Không chỉ riêng mình hắn muốn bổ xung can-xi, mà trong nhà cả ba người cũng đều cần cả.

Cho nên, khi Trần Tĩnh trở về, liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ở trong dòng suối nhỏ làm cái gì đó. Tiểu Bảo cùng với phu quân dùng giỏ trúc ở trong dòng suối vớt qua một cái, sau đó lại vớt ngược lại một cái. Hiện tại trong suối không có cá, phu quân không biết lại ở trong nước bắt cái gì để chơi. Trần Tĩnh lắc đầu, phu quân y từ khi tỉnh lại giống hệt như là biến thành một đại hài tử ấy.

“Phu quân, mặt trời đã lên cao lắm rồi, ngươi sao lại còn cùng hài tử ở ngoài phơi nắng.” – Trần Tĩnh đến bên cạnh Dương Dật nói.

Dương Dật bị tiếng động phía sau dọa sợ kêu lớn, hắn căn bản là không nghe được tiếng bước chân, đúng là người dọa người, hù chết người mà.

“A mỗ đã về. Ta cùng với cha ở đây bắt cái này. Cha nói, đây gọi là tôm có thể ăn được, nướng lên còn rất thơm nữa.” – Nhóc Béo giống như hiến vật quý nói, nó bắt được rất nhiều tôm đó.

“Thật sao? Vậy khi về sẽ nướng cho các ngươi ăn, được không? Nhưng mà hiện tại phải về nhà trước. Cũng đã trưa rồim ở ngoài này phơi sẽ bị cảm nắng.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Trong thùng gỗ đã có không ít tôm rồi. Thứ này tuy hương vị không tồi, nhưng căn bản không thể no bụng được. Hơn nữa, ăn nhiều còn có thể bị tiêu chảy. Cứ đem về nhà trước, sau đó để cho phu quân và Tiểu Bảo đem mấy con nhỏ cho gà mái ăn.

Vì vậy, nguyên bản Dương Dật muốn bắt thêm một ít tôm nữa lại phải cùng Nhóc Béo trở về. Vừa nhìn thấy Trần Tĩnh buông giỏ trúc trên lưng xuống, ánh mắt hăn liền sáng ngời. Đó là quả nho a, tuyệt đối không thể sai được. Thấy vậy, hắn liền chảy nước miếng. Hai ngày nay, ngoài trừ cơm canh cùng hai khối bánh ngọt ra, hắn chưa từng được nếm qua chút hoa quả nào. Đối với người kiếp trước mỗi ngày đều ăn hoa quả như Dương Dật mà nói, đây đúng là nắng hạn gặp mưa mà.

Dương Dật lấy một quả nho màu tím bỏ vào trong miệng ăn, lập tức nhận ra đây không phải là hương vị thơm ngọt của nho, hơn nữa lại còn chua đến mức khiến hàm răng hắn ê ẩm. Lập tức phi một tiếng, phun hết ra ngoài, thật sự là quá chua rồi, sao lại có loại nho nào chua như vậy chứ.

Trần Tĩnh muốn ngăn cũng không kịp, liền trơ mắt nhìn phu quân y đem quả chua ăn vào. Thấy hắn bị chua đến nhăn mặt nhíu mày, Trần Tĩnh cảm thấy, phu quân y càng ngày càng đáng yêu.

“Cha, ngươi sao lại ăn quả chua vậy? Ta còn không dám ăn a.” – Nhóc Béo hiếu kỳ hỏi, trước kia, nó chưa bao giờ thấy cha ăn cái này nha.

“Trần Tĩnh, ngươi từ đâu hái được loại quả chua này vậy?” – Dương Dật hỏi. Hắn biết ở thế giới này rượu rất quý, bởi vì phải dùng rất nhiều gạo thô mới nhưỡng ra rượu, thời điểm nấu món nào tanh mới lấy một chút rượu cho vào. Mà hiện tại ở đây có sẵn nho, không phải đó là thứ rất tốt để nhưỡng rượu đó sao. Bỏ nho vào bình gốm, cho đường rồi phong kín lại, chỉ cần một hai tháng là đã lên men tốt rồi. Lúc đó tha hồ mà dùng để nấu ăn. Không những thế, còn có thể đem đi bán. Dương Dật phi thường hưng phấn, hắn cảm thấy, cơ hội làm giàu đã đến rồi.

Bất quá, hiện thực luôn luôn tàn khốc hơn rất nhiều so với tưởng tượng, thời điểm Dương Dật phát hiện ra thứ hắn nhưỡng được không phải là rượu mà là dấm, hắn mới biết được, rượu không phải là thứ cứ tùy tiền nhưỡng là ra.