Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 38




“Cha, a mỗ khi nào mới về?” – Tiểu Bảo thấy Trần Tĩnh vừa rời khỏi nhà thì bắt đầu hỏi. Trần Tĩnh đã đồng ý khi nào trở về sẽ mua kẹo mạch nha cho nó.

“Tiểu Bảo, mẹ ngươi vừa mới đi thôi mà.” – Dương Dật cười vỗ đầu Tiểu Bảo, đứa nhỏ này sao lại thèm kẹo đến vậy chứ.

“Ngươi đi trông chừng tiểu đệ đệ đi, cha làm thức ăn ngon cho ngươi.” – Dương Dật lại nói với Tiểu Bảo. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều bận tới bận lui, rút cuộc bây giờ cũng có thể rảnh rỗi rồi. Hắn muốn làm một chút bánh mật để ăn, nhưng mà thứ đó phải dùng gạo nếp để làm, mà nơi này lại không có. Có điều, gạo thô tuy thô ráp nhưng lại rất dính, Dương Dật nghĩ hay là cứ lấy làm thử xem sao.

“Cha, ngươi thực sự làm thứ gì đó ngon để ăn sao? Nếu vậy ta sẽ đi chơi với tiểu đệ đệ.” – Tiểu Bảo vừa nghe thấy có đồ ăn ngon thì lập tức đồng ý.

Dương Dật đi vào nhà chính đong lấy hai chén gạo thô, hắn chỉ muốn thử xem có thể giống như kiếp trước làm ra được bánh mật đen không, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn thích bánh mật đen.

Từng muỗng từng muỗng gạo thô rất nhanh bị nghiền nhỏ, lại đem bàn chải trúc gom số bột đã nghiền lại rồi nghiền một lần nữa khiến bột gạo thô trở nên khá mịn.

“Như vầy có lẽ là được rồi.” – Dương Dật lấy ra một cái rây, đem những hạt to rây hết đi, số bột dùng được bắt đầu đem chưng lên, sau đó cho vào cối đá giã.

Trần Tĩnh hiện tại đang ở chợ chọn thịt, một tháng liên tiếp sau này chắc hẳn sẽ không có ai buôn bán gì cả, cho nên phải mua thật nhiều. Y chọn lấy một mảng lớn thịt đùi nạc, tuy rằng thịt mỡ xào rau thì hợp hơn, có điều Dương Dật lại thích thịt nạc cho nên ưu tiên chọn. Để đại thúc bán thịt giúp đem toàn bộ cắt ra, cả móng heo cùng xương cốt bỏ đi thì tất cả còn lại chừng hai chục cân, như vậy thì số thịt dùng cho cả tháng cũng không thiếu hụt nhiều. Trần Tĩnh còn phải đi mấy gian hàng bán đồ tết mua thêm hạt dưa, đậu phộng. Mấy thứ này lúc trước trong nhà cũng có một ít, có điều mấy ngày nay sớm đã bị ăn sạch. Tình cờ Trần Tĩnh phát hiện có người bán một giỏ hạch đào thì thật cao hứng, hai con mèo tham ăn ở nhà kia nhất định sẽ rất thích cho xem, phải công nhận thứ này rang lên ngào đường đúng là ăn ngon vô cùng. Nghĩ vậy, y mua rồi để hết vào trong gùi.

Đây là lần phiên chợ lớn cuối cùng trong năm nay của thôn, cho nên hôm nay Trần Tĩnh nhất định phải mua rất nhiều thứ.

“Trương Lạc, ngươi bán giày đó à. Tiểu Kiệt, cầm lấy kẹo này ăn đi, rất ngọt đấy.” – Trần Tĩnh đem kẹo mạch nha vừa mới mua được lấy ra một khối đưa cho Trần Kiệt đứng bên cạnh Trương Lạc.

Đứa nhỏ này vậy mà do dự mãi không dám nhận, cho đến khi Trương Lạc gật đầu nó mới vui vẻ cầm lấy kẹo mạch nha. Từ khi cha nó qua đời, đã rất lâu rồi nó không được ăn kẹo.

“Mau cám ơn Trần a mỗ đi. Ngươi đứa nhỏ này…” – Trương Lạc cười nói với con của mình. Trong lòng hắn rất áy náy, từ khi hán tử trong nhà mất đi, hắn chưa từng mua đồ ăn vặt cho hài tử. Nếu như hắn có thể mạnh mẽ như Trần Tĩnh, thời gian qua hài tử cũng có thể có cuộc sống tốt. Có điều hiện tại cũng coi như may mắn, có người đồng ý chịu ở rể nhà hắn, về sau cuộc sống của hắn và Tiểu Kiệt cũng coi như đỡ khổ cực hơn một chút.

“Không sao đâu, đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm. A, ta thấy đôi giày này không tệ nha.” – Trần Tĩnh cầm lấy một đôi giày làm từ da sóc thành một cái đầu hổ, đôi mắt được dùng chỉ đen thêu lên, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Bọc lại giúp ta đi.” – Trần Tĩnh mua lấy hai đôi giày cùng kích thước nhưng kiểu dáng có chút khác nhau.

Sau khi mua thêm một ít mứt hoa quả và ô mai, Trần Tĩnh thấy gùi cũng đã đầy nên quyết định trước tiên cứ về nhà cái đã. Nơi này cách nhà cũng không xa cho nên lát nữa lại đi thêm chuyến nữa xem có còn gì cần mua không, vả lại Tiểu Bảo nhất định là đang rất sốt ruột chờ rồi.

Dương Dật đem bột gạo thô đã chưng tốt đổ vào trong cối đá đã được rửa sạch, dùng nước sôi dội qua chày gỗ một lần, lấy tay cầm thử, cảm giác có chút nặng.

Cứ thế hắn bắt đầu giã, từng cái từng cái một, bột gạo thô đen sì bị đập càng thêm dính. Mà chỉ cần chày gỗ hơi bị dính một chút, Dương Dật sẽ đem nó nhúng vào nước ấm rồi lại tiếp tục giã. Qua một lúc, hắn cảm thấy có vẻ mình đã thành công rồi, mặc dù không giống như gạo nếp, nhưng mà độ dính thế này cũng coi như ổn. Vừa rồi hắn có nhúm lấy một miếng đưa lên miệng thử, nhau thấy hơi khác với vị của gạo thô, nếu như cho thêm chút đường nữa ăn sẽ càng ngon. Có điều phải giã thêm một lúc, như vậy thì bánh mới mịn và hương vị mới ngon hơn.

Trần Tĩnh theo đường cũ bước nhanh về nhà, y đang nghĩ xem năm nay sẽ đón năm mới như thế nào, không biết có nên mua một ít pháo hay không. Mọi năm trong nhà cũng có chuẩn bị một ít, có điều năm nay mua về, đến lúc đốt có thể sẽ dọa sợ hai tiểu ca nhi. Mà thôi, cứ chuẩn bị cũng được, nếu lo hù bọn nó sợ thì đem ra bên ngoài sân đốt, tin rằng Tiểu Bảo và Dương Dật sẽ thích.

“A… Ngươi không có mắt sao? Đi đường không chịu nhìn à.” – Trương Cúc từ trên mặt đất đứng lên, tức giận chửi bậy vài tiếng, đến khi nhìn thấy người mình đụng phải là Trần Tĩnh thì mặt liền biến sắc, cái gì cũng không dám nói, lập tức bỏ chạy.

Trần Tĩnh nhíu mày, không hiểu vừa rồi vì sao bị người này đụng trúng y lại có cảm giác bất an như vậy, vả lại trên người người kia hình như có mùi máu tươi.

Nghĩ tới đó, Trần Tĩnh bước nhanh hơn, trong lòng lại càng thêm bất an, cuối cùng y không nhịn được, trực tiếp dùng khinh công quay về.

Dương Dật giã bánh đến mức thở hồng hộc, Tiểu Bảo ước chừng là nghe được tiếng cối giã, nó mở hé cửa nhìn cha mình đang đứng dựa vào tường thở nặng nhọc.

“Cha, ngươi đang làm gì vậy? Sao nhìn bộ dạng lại có vẻ rất mệt như thế?” – Tiểu Bảo kêu lên, trong mắt nó lộ ra chút ranh mãnh cùng lý giải.

“Cha, có đại cẩu kìa.” – thời điểm Tiểu Bảo nhìn về phía sân nhỏ, nó liền thấy một cái đầu chó rất lớn đang từ khe cửa chui vào.

Dương Dật vừa nhìn thấy cặp mắt màu lục lộ ra hung quang kia thì trong đầu nổ đùng một cái, đây không phải là chó, tuyệt đối không phải là chó mà chính là sói.

Nắm chặt lấy chày gỗ trong tay, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm con sói đã chui được hơn nửa người vào nhà mình.

“Tiểu Bảo, mau vào nhà đóng chặt cửa lại! Nhanh lên! Mau vào đóng chặt cửa lại có nghe không!? Nhanh lên!” – Dương Dật gần như là gào lên, nếu không hắn căn bản là không thể thốt thành lời, ngay cả gào lên cũng mang theo chút run rẩy. Kỳ thực, tiếng gào của hắn cũng chẳng lớn là bao.

“Cha?” – Tiểu Bảo không hiểu, định hỏi.

“Mau đi vào, có nghe không!!?” – Dương Dật quát xong cảm giác không còn sợ hãi nữa. Đúng vậy, hắn còn có ba đứa nhỏ phải bảo vệ, sao có thể sợ hãi được. Cả thân mình đứng thẳng bước vài bước vào trong sân, trong tay cầm chắc chày gỗ, hắn nhất định không để cho con sói này làm tổn thương con của hắn.

Con sói kia từng bước từng bước tiến vào, nó đang cân nhắc xem mình đánh với Dương Dật có bao nhiêu phần thắng, chỉ cần đem người này cắn chết mang về, ngày hôm nay cả đàn sẽ không phải chịu đói. Hơn nữa, bên trong kia còn có một đứa nhỏ, nghĩ đến đó, ánh mắt của con sói lại càng thêm hung dữ.

Nhìn thấy con sói từng bước từng bước một đến gần, khí lực trên đùi của Dương Dật cũng từng chút từng chút biến mất, hắn cảm thấy hai chân mình đều mềm nhũn ra như mì sợi.

“Cố gắng lên! Cố gắng lên Dương Dật! Mày có thể làm được. Chẳng lẽ mày mới đến nơi này đã bị một chiêu bị sói cắn chết hay sao? Mày còn chưa ăn được Trần Tĩnh, còn có ba đứa nhỏ cần mày bảo vệ.” – trong lòng Dương Dật một mực cổ vũ cho mình, khiến hắn không thể lùi bước. Hắn phải bảo vệ hài tử, không thể để khi Trần Tĩnh trở về lại nhìn thấy thi thể của mình trên mặt đất được.

Con sói kia cũng nhìn ra Dương Dật đang sợ hãi, con mồi của nó đang sợ nó. Đúng rồi, bên trong còn có một đứa nhỏ, phải gọi huynh đệ đến hỗ trợ đem đứa nhỏ kia về hang mới được, nếu không đợi đến khi có nhiều con mồi khác đến, chúng sẽ không có cơ hội ăn.

“Hú ú u u u u…” – con sói ngửa đầu tru lên một tiếng, tiếng vang tuy không lớn nhưng đủ để trong núi nghe thấy.

Sân nhà đã ở ngay trước mắt, Trần Tĩnh đột nhiên nghe được tiếng sói tru, ngay cả nhìn cũng không nhìn, y lập tức dùng tốc độ cực nhanh lướt qua tường nhà mình, trong đôi mắt ấy chỉ còn bạo tàn.

Dương Dật thấy con sói hướng mình lao tới, hắn vốn định lấy chày gỗ vung qua thì ngay lúc đó thiếu chút nữa gậy của hắn rơi xuống đất, đây là chuyện gì đang xảy ra, hắn nhất định là đang nằm mơ, khẳng định là đang nằm mơ. Nếu không thì sao có thể thấy được chuyện này, Dương Dật trực tiếp đứng ngây người ngốc lăng tại chỗ.

Sói xám nhìn thấy con mồi của mình đột nhiên bất động, nó há to miệng hướng cổ Dương Dật cắn tới.

Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay lớn hữu lực nắm lấy cổ con sói. Sói xám vốn dĩ đang lao về phía trước đột nhiên thân thể bị khựng lại, rắc một tiếng, nó ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng đã bị Trần Tĩnh bẻ gãy cổ.

Dương Dật cuối cùng cũng thở phào một cái, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Vừa rồi đúng là hắn đã bị hù gần chết, hiện tại lại bị Trần Tĩnh làm cho hoảng sợ. Hắn thế mà lại thấy Trần Tĩnh bay vào trong sân, đây thực sự chính là Trần Tĩnh mà hắn biết sao? Y vậy mà lại biết bay. Chẳng lẽ, Trần Tĩnh thực ra chính là minh chủ võ lâm linh tinh gì đó? Dương Dật bắt đầu yy vô hạn.

Trần Tĩnh vốn cho rằng Dương Dật bị dọa đến ngốc, thật không ngờ hắn sau khi đặt mông ngồi xuống đất thì hồn bắt đầu phiêu đến cõi tiên. Y đem gùi cởi ra đặt xuống đất, rửa tay xong xuôi rồi nhưng hồn Dương Dật vẫn còn chưa trở về, đang định đi đem hắn kéo lên thì nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo từ trong phòng vọng ra.

“Hu hu… a mỗ! A mỗ! Vừa rồi cha quát ta, còn có, còn có sói muốn cắn cha chết. Cha! Hu hu…” – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Trần Tĩnh trở về thì rút cuộc tìm lại được thanh âm của mình. Vốn dĩ nó còn tưởng đó là một con đại cẩu, nhưng mà khi nó ở trong khe cửa nhìn ra thấy con cẩu ấy định cắn cha thì nó rút cuộc biết đây không phải chó mà chính là thứ mà a mỗ vẫn nói, sói, chính là sói xám ăn thịt người.

Tiểu Bảo nhỏ giọng hu hu khóc. Đứa nhỏ này thực sự bị dọa sợ, Trần Tĩnh nghĩ.

Dương Dật cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cả người hắn bay bổng, Trần Tĩnh của hắn vậy mà biết khinh công. Như vậy thì y nhất định chính là võ lâm cao thủ, chẳng trách lại mạnh như vậy. Hắn cũng muốn học, cái động tác vừa nãy của y quả thực đẹp trai đến ngây người. Kiếp trước Dương Dật vẫn luôn mong muốn trở thành một cao thủ võ công cao cường, có lẽ kiếp này hắn có thể thực hiện được.

“Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc nữa! Cha không phải cố ý quát Tiểu Bảo.” – Dương Dật cũng có chút sót ruột, hắn vô tình đem hài tử dọa khóc mất rồi.

“Không sao nữa rồi, Tiểu Bảo đừng khóc, a mỗ đã về, cha ngươi cũng không có việc gì. Sói đã bị giết chết, sẽ không lại cắn cha ngươi nữa.” – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo dỗ dành. Y nhìn về phía Dương Dật, thấy hắn không bị kinh hãi cũng yên tâm hơn một chút. Nhưng có điều, y nhớ là trước kia hễ bị dọa sợ, Dương Dật nhất định sẽ sinh bệnh phát sốt rồi còn bị mê sảng.

“Dương Dật, ngươi trước tiên đem cổng đóng lại cái đã.” – Trần Tĩnh nói.

Hai người tốn không ít thời gian mới đem Tiểu Bảo dỗ nín, mà vũ khí lợi hại nhất chính là kẹo mạch nha. Tiểu gia hỏa tuy còn nức nở nhưng mà đã cầm cây kẹo trong tay liếm đến vui vẻ rồi.

“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi sao lại biết võ công? Ngươi có phải là đại hiệp võ lâm hay không? Còn có, lần trước ngươi nói ngươi mất trí nhớ, bây giờ không phải là đã nhớ lại rồi chứ? Công phu kia của ngươi có thể dạy ta không?” – Dương Dật kéo lấy Trần Tĩnh hỏi. Đừng trách hắn vui đến mức cười như điên như vậy.

“Dương Dật, ngươi hỏi nhiều như vậy ta biết trả lời thế nào đây? Đúng là trí nhớ của ta đã khôi phục rồi, võ lâm đại hiệp là cái gì ta không biết, mà võ công của ta là từ sau khi nhớ lại mới khôi phục đấy.” – Trần Tĩnh vuốt vuốt Dương Dật vẫn còn đang vô cùng hưng phấn. Cũng may là bị võ công hấp dẫn, nếu không sẽ thật sự bị con sói kia dọa cho ngốc mất.

“Ngươi khôi phục trí nhớ rồi, có thể không thèm để ý đến ta và Tiểu Bảo nữa hay không?” – Dương Dật đột nhiên nhớ đến một vấn đề lớn. Trần Tĩnh khôi phục trí nhớ rồi liệu có còn nguyện ý ở cùng người đã từng thương tổn y sao? Tuy rằng người tổn thương Trần Tĩnh không phải hắn, nhưng mà thân thể này lại đúng là như thế.

“Làm sao có thể như vậy được. Đừng nghĩ lung tung, ta vĩnh viễn cũng không vứt bỏ ngươi và hài tử đâu, vả lại cũng không nỡ làm như thế.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Dương Dật. Dương Dật của hiện tại thật ngoan, dù bị y sờ sờ đầu cũng không thẹn quá hóa giận, đại khái lực chú ý của hắn bây giờ không đặt ở vấn đề này đi. Trần Tĩnh nghĩ, y nhất định phải sờ cho đã ghiền.

Nghe được lời cam đoan của Trần Tĩnh, Dương Dật thật cao hứng. Có một lão bà võ công cao cường thật là tốt, nếu không hôm nay hắn nhất định đã bị chuyển chỗ ở đến dạ dày sói rồi.

“Được rồi, để đến tối ta tỉ mỉ kể cho ngươi nghe có được không. Lần này là phiên chợ cuối cùng của thôn, người cứ ở trong nhà trước, đồ tết còn chưa có mua xong, ta phải đi chuyến nữa. Ta đã đem cổng sân đóng chặt rồi. Buổi sáng có thể là lúc đi đã không đóng kỹ cửa cho nên mới để sói chui vào được. Nghe lời.” – Trần Tĩnh nhớ tới, cổng sân y đã đóng chặt, Dương Dật nhất định không có khả năng đem cổng từ bên trong mở ra được, khẳng định là có người mở từ bên ngoài. Việc này nếu là lúc y chưa khôi phục trí nhớ nhất định sẽ không điều tra được, như mà hiện tại Trần Tĩnh sao có thể buông tha cho những kẻ ác nhân muốn hại chết người nhà của mình.

“Ta vừa bị sói dọa sợ, ngươi còn chưa có an ủi ta.” – Dương Dật còn muốn hỏi mấy thứ khác nữa, tuyệt nhiên không muốn để Trần Tĩnh đi ra ngoài.

“Đợi đến tối chúng ta nói có được không? Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, để đến tối ngươi muốn biết chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngươi hết.” – Trần Tĩnh lại vuốt vuốt đầu Dương Dật.

“Không cho phép xoa nữa, sắp thành ổ gà rồi.” – Dương Dật đập đập bàn tay đang vuốt đầu hắn của Trần Tĩnh. Vừa rồi hưng phấn quá nên để y sờ đầu mình nhiều lần như vậy, nếu mà không cao lên được thì nhất định chính là do Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh lại một lần nữa đeo gùi lên lưng, y muốn đi tra xem vì sao giữa ban ngày ban mặt sói lại bị hấp dẫn đến sân nhà mình.

Từ trong sân đem cổng đóng chặt lại, y cẩn thận quan sát bên ngoài, tuy không tìm được đồ vật gì rõ ràng nhưng lại ngửi được một lượng lớn mùi máu tươi. Thò tay vào góc tường quẹt một cái, đưa lên mũi ngửi, đây nhất định là máu của thỏ rừng. Ở ngoài cổng nhà y bị đổ rất nhiều máu thỏ rừng, sói bị hấp dẫn đến cũng không có gì kỳ quái. Mà có người nào đó đã đem cổng nhà bọn họ mở ra, lúc này mới để sói có cơ hội chui vào.

Trần Tĩnh đột nhiên nghĩ đến Trương Cúc toàn thân toàn là mùi máu tươi. Người đó chính là a mỗ của Trương Tú Nhi, chẳng lẽ chính là do hắn làm? Đây chính là muốn giết chết cả nhà của y mà. Trần Tĩnh hay tay nắm chặt, ba lần bảy lượt tổn thương Dương Dật, bây giờ lại còn muốn giết chết phu quân y và hải tử, không thể tha thứ được.

Y đem con sói bị giết chết lên núi chôn, sau đó lại coi như không có việc gì đi phiên chợ mua một ít đồ gì đó. Lúc về đến nhà, ở trên đường y lại thấy Trương Cúc đi theo sau lưng mình, thỉnh thoảng lại nhìn trộm, Trần Tĩnh lại càng có thể khẳng định chuyện này chính là do hắn làm.

Dương Dật từ sau khi Trần Tĩnh rời đi, trong lòng vẫn chưa được bình tĩnh lắm, có điều hắn vẫn cố ổn định lại tâm tình đi thay tã cho tiểu ca nhi, cho bọn nó uống sữa dê rồi trêu chọc một lúc. Lại để Tiểu Bảo đã ổn định tinh thần trông đệ đệ, lúc này mới đi xử lý đống đồ mà Trần Tĩnh mua về.

Đặt trên cùng gùi là mấy túi hạt dưa và đậu phộng, Dương Dật đem mấy thứ đó bỏ vào bình gốm đặt ở trong phòng. Mấy gói giấy dầu gói mứt và ô mai thì để vào trong tủ bát, ở trong phòng có hơi nóng, sợ là mấy thứ đó sẽ hư mất.

Còn lại hạch đào, Dương Dật nghĩ ngày mai hãy tách, hôm nay phải đem số thịt này xử lý cái đã. Số thịt heo hơi mỡ thì đem ướp gia vị, một ít thì để vào trong sân cho chúng đông lạnh. Như vậy thì đến mùa hè nhà hắn có thể ăn được thịt khô mĩ vị, mà hiện tại cũng được ăn thịt heo tươi. Trời lạnh thế này, không khí bên ngoài chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên.

Trần Tĩnh lúc trở về thì thấy Dương Dật và Tiểu Bảo đang ăn thứ gì đó đen sì, nhìn có vẻ rất ngon, miệng Tiểu Bảo phình ra nhai, hai má cũng phùng lên.

“Trần Tĩnh, mau đến đây ăn, ta vừa rồi làm bánh mật, thật không ngờ hương vị cũng khá ngon.” – Dương Dật đem một ít mứt quả xé ra để lên trên, lại bôi vào một ít mật ong, hương vị rất ngon, lại đặc biệt, vừa có vị ngọt ngào của mật ong và mứt quả, vừa có vị thơm của gạo thô, quan trọng hơn là hoàn toàn không có chút cảm giác khô ráp.

“Ngươi lại làm ra thứ kỳ lạ hiếm thấy gì rồi.” – Trần Tĩnh cười cười cắn một miếng bánh Dương Dật đưa tới, tinh tế nếm thử, mùi vị này đúng là không tồi, như thế nào mà khi ăn có vị của gạo thô lại cảm thấy rất mềm mịn.

Bánh mật