Một người chưa từng nuôi hài tử như Dương Dật không biết rằng, dù hài tử có đập mạnh tay lên giường cỡ nào cũng không thể gây ra được tổn thương cho nó. Hắn thực ra là đang bị Trần Tĩnh đùa giỡn.
Buổi chiều, Dương Dật đi cắt cỏ. Ngày hôm qua số cỏ xanh tìm được đã cho dê ăn hết. Trước đó hắn cho dê mẹ ăn kèm một ít cỏ xanh trộn thêm bã đậu, còn bây giờ thì là giá, số giá dùng để cho dê ăn đều là loại rất dài, đã mọc lá. Điều mà Dương Dật lo lắng nhất hiện tại chính là con dê mẹ này xảy ra chuyện, cho nên mỗi ngày hắn đều đi vào núi tìm cỏ xanh.
Trong một bụi cây trên sườn núi, Dương Dật tìm được một vùng lớn cỏ xanh mà trước kia chưa từng nhìn thấy. Hiện tại tuy rằng thời tiết đã mát mẻ hơn một chút, nhưng mà trong bụi cỏ vẫn thường có rắn trú ngụ, bình thường cũng sẽ không có ai lên núi.
Dương Dật dùng gậy trúc gõ gõ vào bụi cây, tuy rằng đã mang theo thuốc tránh rắn, nhưng mà vẫn phải coi chừng. Hắn đi vào bên trong cẩn thận đem số cỏ xanh đó cắt hơn phân nữa, chỗ này là lượng cỏ dùng cho hôm nay và ngày mai, số còn lại thì để đến ngày kia mới cắt.
Cắt cỏ xong, hắn nhìn lên thì thấy trên nhánh cây mọc không ít mộc nhĩ. Bởi vì rất lâu rồi trời không mưa cho nên chúng nó bị teo rút thành một cục nhỏ. Dương Dật rất cao hứng, đã lâu rồi không tìm được thứ này, hôm nay đúng là thu hoạch lớn. Hắn đem gùi đặt xuống đất, leo lên trên cây.
“Vù vù vù…” ngay lúc Dương Dật đang hái một cái mộc nhĩ thì một con ong mật bay đến trước mặt hắn lượn tới lượn lui. Hắn có chút không kiên nhẫn, dùng tay xua định đem con ong mật kia đuổi đi.
“A! Chết tiệt!” – Dương Dật vội vàng đem cái kim của con ong đâm trên tay nhổ ra, cho vào miệng hút vài cái, nhổ nước miếng đi. Thực là con mẹ nó quá đau, còn đau hơn là bị kim đâm vào nữa. Nhìn cánh tay đã có chút sưng lên, xem ra hôm nay hắn phải về nhà rồi, ngày mai lại tiếp tục đến hái vậy.
Thời điểm Dương Dật ngẩng đầu lên lần nữa, hắn nhìn thấy trên một gốc cách đó năm sáu mét có một tổ ong mật, có mấy con ong còn đang bay tới bay lui. Khó trách hắn lại bị đốt. Có điều, lần này bị đốt không uổng, nhìn tổ ong kia mà Dương Dật trong lòng chảy nước miếng.
Thứ này chính là đồ tốt, hắn quyết định phải đem tổ ong đó về nhà. Có điều, việc này phải tính toán cho thật kỹ, nếu không lại bị đốt nữa thì hắn lãnh đủ. Nghĩ nghĩ một hồi, không biết làm cách nào có thể đem tổ ong lấy xuống mà không kinh động đến lũ ong mật kia đây.
Lắc lắc lư lư phiêu về nhà, trên tay hắn bây giờ đau rát vô cùng, nhưng mà trong lòng thì tâm hoa nộ phóng. Mật ong, mật ong, ngày mai có thể có mật ong uống rồi. Càng quan trọng hơn là hắn đã nhớ ra ở kiếp trước những người thổ dân châu Phi thường dùng khói để xua đuổi ong mật, hắn ngày mai cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ đến đó Dương Dật đã có chút không đợi được.
“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta đã về, Tiểu Bảo, cha về rồi đây.” – Dương Dật tâm tình tốt, còn chưa bước vào cửa nhà đã kêu lớn.
“Cha, ngươi về rồi. A mỗ đang nấu sữa dê, tiểu đệ đệ mới tỉnh, nó vừa rồi còn liếm ngón tay của ta, nhột lắm. Cha, tiểu đệ đệ chưa có răng, lúc cắn ta cũng không đau.” – Tiểu Bảo kích động nói.
Nhìn Tiểu Bảo phấn kích như vậy, Dương Dật cũng không muốn gạt đi sự hưng phấn của nó, nhưng mà, bệnh đa số đều truyền từ miệng vào, cho nên hắn điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói – “Tiểu Bảo, không phải là cha đã nói với ngươi rằng không thể cho tay vào miệng sao? Bởi vì trên ngón tay không sạch sẽ, ngậm ngón tay có thể sẽ đau bụng đấy.”
“Cha, nhưng mà Tiểu Bảo đâu có cho tay vào miệng.” – Tiểu Bảo ủy khuất đáp, nó thực sự không có dùng lưỡi liếm ngón tay mà.
Dương Dật đầu đầy hắc tuyến, ngươi không có tự liếm ngón tay của mình, nhưng mà vấn đề là ngươi để tiểu đệ đệ liếm ngón tay của ngươi a.
“Ngươi xem, Tiểu Bảo nếu liếm ngón tay bị đau bụng, vậy thì tiểu đệ đệ nếu liếm ngón tay của Tiểu Bảo ca ca chẳng phải sẽ bị đau bụng sao? Hơn nữa, tiểu đệ đệ còn chưa biết nói chuyện, nếu thực sự bị đau bụng cũng không thể nói cho cha và a mỗ biết, cũng không thể nói cho Tiểu Bảo ca ca nghe được, có đúng không?” – Dương Dật ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, mặt nhăn mày nhíu, một lúc sau hay hàng lông mày giãn ra, mắt sáng rực nói – “Cha, ta biết rồi. Tiểu Bảo nếu liếm ngón tay bị đau bụng thì tiểu đệ đệ cũng vậy, Tiểu Bảo không nên đưa ngón tay cho tiểu đệ liếm, có đúng không?”
“Ừ. Tiểu Bảo đúng là thông minh nhất, cha chỉ vừa mới nói mà Tiểu Bảo đã hiểu, thật lợi hại.” – Dương Dật khích lệ. Khen ngợi trẻ con so với đánh đòn nó thì luôn luôn hữu dụng hơn. Nhìn Tiểu Bảo bây giờ cao hứng như vậy, hắn cũng không cần phải phiền não vì nó không nghe lời nữa, càng quan trọng hơn là nó có thể tự mình thông suốt, không có việc gì có thể so với chuyện này hoàn mỹ hơn.
Dương Dật biết nhất định Tiểu Bảo sẽ đi kể chuyện này cho Trần Tĩnh nghe, hắn bèn đem gùi đặt xuống đất, lấy ra một nắm cỏ xanh cho dê mẹ ăn, những thứ cần cầm vào nhà thì cứ tạm thời để đó.
“Trần Tĩnh, ngươi làm gì thế? Ta còn tưởng ngươi chỉ nấu sữa dê thôi chứ. Mau đứng lên, đừng làm nữa, để đó ta làm được rồi. Ngươi mau đi nghỉ đi. Còn nữa, ngươi nói Tiểu Bảo lần sau không được để Quân Hạo hoặc Quân An liếm ngón tay nó nữa, bệnh truyền vào từ đường miệng cũng không phải giả đâu.” – Dương Dật vừa vào trong bếp thì thấy Trần Tĩnh đang nhóm lửa, trong nồi cũng đã bốc khói rồi.
“Ngươi không phải là mới nói với Tiểu Bảo rồi sao. Đứa nhỏ kia rất thông minh, lại biết nghe lời, nếu hiểu rồi thì sẽ không làm thế nữa đâu.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Thấy bộ dáng sốt ruột của Dương Dật, Trần Tĩnh không tiếp tục làm nữa. Hiện tại y vô cùng thích nhìn hắn vì y mà bày ra bộ dáng gấp gáp, cứ nghĩ đến việc người này ngày hôm đó khóc vô cùng thê thảm y liền cảm thấy còn sống thật sự rất tốt.
“Ngươi làm sao vậy? Cánh tay sao lại bị sưng rồi?” – Trần Tĩnh thấy tay Dương Dật sưng lên hỏi. Y cẩn thận xem xét một lúc, thấy vết thương không phải là do rắn cắn trong lòng cũng yên tâm hơn.
“Đừng lo, ta không cẩn thận bị ong mật đốt thôi.” – Dương Dật bị Trần Tĩnh niết niết miệng thương, đau đến nhe răng.
“Sao lại có thể không cẩn thận như vậy. Rất đau có đúng không? Ta đi lấy thuốc bôi cho ngươi.” – Nói xong Trần Tĩnh lập tức đi lấy thuốc. Y lúc nào cũng chuẩn bị thuốc trị độc xà trong nhà, loại này đem bôi vào vết ong đốt cũng rất tốt. Trước kia y cũng từng bị đốt qua, vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất đau.
Vào trong phòng lấy thuốc ra, Trần Tĩnh cẩn thận dùng lá trúc quệt ra một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ trên cánh tay Dương Dật.
“Bây giờ chắc sẽ vẫn đau, nhưng mà qua ngày mai thì không sao nữa.” – Trần Tĩnh nói. Mặc dù y đã rất nhẹ nhàng bôi thuốc, nhưng hắn vẫn bị đau đến sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi cũng từng bị ong đốt?” – Dương Dật nghe những lời Dương Dật nói liền hỏi.
Trần Tĩnh gật gật đầu, hai năm trước có một con ong mật bay vào trong nhà, cứ quanh quẩn bên cạnh Tiểu Bảo, y lấy tay đập tới một cái, kết quả là bị đốt. Lúc ấy sưng rất to, con ong đó khả năng chính là ong độc.
Trước khi đi ngủ, Dương Dật lại một lần nữa cho hai tiểu ca nhi uống sữa dê, hắn bảo Trần Tĩnh cứ lên giường trước, còn Tiểu Bảo thì đã sớm ngủ ở gường đơn bên trong. Dương Dật đã cùng Trần Tĩnh thảo luận qua, nhà bọn hắn phải chuẩn bị một cái giường lớn để cho Tiểu Bảo và hai ca nhi ngủ, hiện tại cái giường trong nhà quá nhỏ, không đủ cho cả năm người cùng ngủ được.
“Trần Tĩnh, Quân An sao lại không chịu uống sữa? Cứ uống vào là lại nhổ ra.” – Dương Dật ôm tiểu Quân An nói. Tiểu gia hỏa này sau khi uống được hai phần thì không chịu uống nữa, cố tình đem sữa dê đút cho nó thì đều nhè ra làm ướt hết cả khăn vải kê dưới cằm, ngay cả quần áo mới thay cũng bị nó làm ướt.
“Ngươi ôm sai hài tử rồi. Quân An chắc là đã ăn no, ngươi bây giờ phải cho ăn là Quân Hạo. Ngươi không thấy tiểu gia hỏa kia há miệng đòi ăn sao?” – Trần Tĩnh nhìn về phía cái nôi của Quân Hạo trên giường nói. Hai hài tử này rất giống nhau, có lẽ Dương Dật đã nhớ nhầm đem Quân An đã uống sữa rồi lại đút cho lần nữa. Mà Quân Hạo vốn chưa được uống thì lại chịu đói bụng, đôi mắt chờ mong nhìn về hướng của Dương Dật. Trong mắt tiểu Quân Hạo rõ ràng là lên án cha nó, khi dễ nó không biết nói chuyện, lại còn không cho nó ăn, nó nhất định phải phát uy mới được.
“Trần Tĩnh, ngươi ôm Quân An trước cái đã, ta sợ lúc nãy cho nó ăn nhiều quá, nếu mà giờ bị nôn ra thì không tốt.” – Dương Dật đem tiểu Quân An đưa đến trong lòng Trần Tĩnh sau đó mới ôm lấy Quân Hạo.
Nhóc con đang bị đói vừa chạm miệng vào thìa sữa đã từng miếng từng miếng uống đến vui vẻ. Nhìn bộ dạng của nó Dương Dật bắt đầu hoài nghi có phải trước kia mình đã từng đút một đứa ăn quá no, còn một đứa thì phải chịu đói không. Xem ra, về sau hắn phải cẩn thận hơn, nếu để hài tử bị đói đi ngủ thì đúng là quá mức tàn nhẫn.
Sáng sớm Dương Dật đi vào trong kho củi, lấy ra ba nắm rơm bỏ vào trong gùi, hôm nay hắn muốn đi đến chỗ kia lấy cái tổ ong đó về. Bên trong gùi Dương Dật còn để sẵn một cái bình gốm miệng lớn, cái này dùng để đựng mật ong. Lấy thêm đá lửa và kéo, chuẩn bị xong xuôi hắn liền lẳng lặng xuất phát, làm việc nguy hiểm thế này Dương Dật căn bản không dám nói cho Trần Tĩnh biết.
Thời điểm đi qua hố nước đọng, Dương Dật đem mấy bó rơm dấp nước cho ẩm, hắn biết rõ hiện tại trời quá mức khô hanh, cho nên phải vô cùng đề phòng, nếu không sẽ xảy ra hỏa hoạn đem cả ngọn núi này thiêu cháy. Có điều, may mắn là bên cạnh tổ ong không có cây cối gì khác, nếu không sẽ rất phiền phức.
Dương Dật ở một khoảng đất trống cách cái cây không xa chất mấy tảng đá, bắt đầu châm lửa, sau đó đem rơm tạo thành một bó to, châm lửa đốt. Rất nhanh khói đã bốc lên mù mịt.
Đem bó rơm ẩm bị đốt cháy thoát ra khói đặc, Dương Dật cẩn thận đi đến gần tổ ong. Mấy con ong mật vốn dĩ đang bận rộn bị khói hun nhanh chóng bay đi mất, có một số con còn bị rớt xuống đất, rất nhanh đã chẳng còn bóng một con ong nào. Dương Dật cứ như vậy hun chừng ba phút, sau đó hắn đem bó rơm vứt xuống đất, khói đặt vẫn cứ như cũ bốc lên hắn cũng không quản.
Lập tức lấy ra cái kéo đâm vào cạy ra, cứ vậy cả tổ ong đã bị hắn cắt hở ra một cái lỗ lớn. Cầm lấy bình gốm, Dương Dật lấy kéo cắt xuống một khối lớn mật ong, cẩn thận đem mấy con ong mật dính trên đó gạt xuống, rất nhanh mật ong vàng óng đã được rót đầy vào trong bình, đây đúng là một tổ ong lớn. Xong xuôi, hắn dùng dao bổ củi đào không ít đất đổ vào trong đống lửa dập tắt nó, lấy chân dẫm tắt chỗ rơm ẩm ướt vừa nãy đã đốt, thu tất cả bỏ lại vào trong gùi. Kiểm tra kỹ lưỡng lại một lần, cảm thấy ở đó không còn một đốm lửa nào Dương Dật mới đeo gùi lên, lập tức trở về nhà. Hắn tuyệt đối không muốn mấy con ong mật tỉnh dậy phát hiện ra nhà bị phá trả thù.
“Trần Tĩnh, ta về rồi đây, xem ta kiếm được thứ gì tốt này.” – Vừa vào đến cửa hắn đã vui vẻ kêu.
“Sao tự nhiên lại vui như vậy? Trên người ngươi sao lại có mùi mật ong thế?” – Trần Tĩnh càu mày hỏi. Dù cho y nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra Dương Dật dám lén lút đi lấy mật ong.
Đem cái gùi đặt xuống đất, từ trong gùi lấy ra bình gốm giống như hiến vật quý hưng phấn đưa cho Trần Tĩnh xem.
“Mật ong này ngươi lấy được ở đâu?” – Trần Tĩnh đột nhiên có dự cảm không tốt. Dương Dật hắn cái gì cũng dám đi làm, nếu như bị cả bầy ong đốt thì phải làm sao bây giờ. Y không phải là chưa từng nghe người ta nói qua, một số thôn dân muốn lấy mật ong, kết quả lại bị ong đốt chết.
“Ta tự mình lấy, lợi hại không?” – Dương Dật cao hứng nói. Số mật ong này phải để cho hai tiểu ca nhi trong nhà ăn, cũng có thể cho Tiểu Bảo, có điều trước tiên phải đi hỏi Lý đại phu một tiếng, nếu không hài tử ăn vào bị đau bụng cũng không hay.
“Ai cho ngươi đi lấy?” – Trần Tĩnh giận tái mặt nói. Y kéo Dương Dật qua, sau khi kiểm tra qua mấy lần xác định trên người hắn không có vết ong đốt mới yên tâm.
“Trần Tĩnh, sao ngươi lại tức giận? Ta cũng đâu có bị ong đốt.” – Dương Dật có chút khó hiểu nhìn Trần Tĩnh, có mật ong ăn, mà hắn cũng chẳng bị thương, sao bộ dáng y lại tức giận như vậy chứ.
“Ta đúng là rất giận. Dương Dật, một mình ngươi đi lấy mật ong, nếu như ngươi bị ong đốt bị thương thì phải làm sao đây? Ta giận vì ngươi không chịu nói cho ta biết là ngươi đi lấy chúng. Bất luận là chuyện gì cũng phải nói ta một tiếng chứ, lỡ như ngươi lỗ mãng chạy tới đó gặp chuyện gì không may thì ta phải đi nơi nào để tìm ngươi đây?” – Trần Tĩnh nhìn Dương Dật nói. Y thực sự rất tức giận, trước kia Dương Dật chỉ ở trong nhà đã làm y lo lắng không thôi, giờ ra ngoài lại làm một ít chuyện nguy hiểm, khiến y lại càng không thể yên lòng.
“Được rồi, đừng nóng giận, ta nếu không nắm chắc thì sẽ không đi lấy đâu. Ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm. Nếu như ta xảy ra chuyện gì không phải là để người khác được lợi sao? Ngươi chỉ là của một mình ta thôi, ta sao có thể làm những chuyện ngu xuẩn chứ.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh sắc mặt rất khó coi thì bắt đầu làm nũng xin tha. Hắn biết rõ Trần Tĩnh căn bản là không thể kháng cự vẻ mặt ấy của hắn, có thể cứ vậy mà ăn sạch y thật tốt.
“Không được có lần sau nữa.” – Trần Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Dương Dật, lấy tay xoa xoa đầu hắn. Y không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi Dương Dật thì y phải làm thế nào. Dù là trước kia thân thể hắn kém cỏi, luôn luôn nằm trên giường bệnh y cũng chưa từng nghĩ rằng Dương Dật sẽ rời khỏi mình.
“Ừ. Trần Tĩnh, ngươi đừng giận nữa, về sau dù làm cái gì ta cũng nói cho ngươi có được không. Ngươi mới sinh hài tử, thân thể không được tốt, sao có thể sinh khí được, nào, đến, cười một cái, đừng cau mày nữa.” – Dương Dật kiễng chân hôn lên môi Trần Tĩnh. Đã sớm muốn nếm thử, nhưng mà trước đó sợ làm tổn thương hài tử cho nên vẫn nhẫn nhịn. Bây giờ hài tử cũng đã sinh rồi, đợi khi nào thân thể Trần Tĩnh tốt lên hắn có thể mở tiệc a
Dư vị của nụ hôn qua đi, Trần Tĩnh cảm thấy miệng mình đầy vị ngọt của mật ong, ngọt đến tận đáy lòng. Y đúng là bị mỹ nhân kế của Dương Dật mê hoặc đến choáng váng luôn rồi, toàn bộ tức giận đều ném hết ra sau đầu. Trước kia Dương Dật chưa bao giờ hôn y, kể cả khi lên giường cũng chỉ là tắt đèn rồi làm chuyện kia, chưa từng mặt đối mặt mà làm.
“Cha, các ngươi sao lại phải cắn miệng. A, cái này ăn thật ngọt.” – Tiểu Bảo lấy đầu ngón tay trắng nõn quệt lấy một ít mật ong, chớp chớp mắt nhìn Dương Dật và Trần Tĩnh. Tiểu gia hỏa sợ bị cướp mất, ngay lập tức đem ngón tay cho vào trong miệng mút một tiếng thật kêu, sau đó còn chép chép miệng, bộ dạng thưởng thức món ngon.
Lảm nhảm: Đôi trẻ này ngọt đến sâu răng. Chìa buồn vs những thanh niên muốn biến Trần Tĩnh nhà chúng ta thành nữ vương thụ nhớ Ko có chuyện đó đâu. a hi hi
Bó rơm
Tổ ong
Mật ong