Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 24




Trần Tĩnh tỉnh dậy rất sớm, thấy phu quân và Tiểu Bảo vẫn đang ngủ ngọt ngào, y nhẹ nhàng lau nước miếng trên miệng Tiểu Bảo, rồi đi vào trong bếp vo gạo nấu cháo. Mãi đến khi nước sôi, Trần Tĩnh mới nhìn đến khối đậu hũ đặt ở trên bàn. Cho thêm lửa vào trong lò, chỉ một lúc sau cháo cũng đã bắt đầu sôi.

Đem hòn đá đặt ở bên trên khung đậu hũ để sang một bên, cầm lấy miếng vải bố bên trong khung trúc nhẹ nhàng kéo một cái, một miếng đậu hũ lớn hơn bàn tay của Trần Tĩnh rất nhanh bị kéo ra. Y nhìn nhìn thứ này nhẹ nhàng lấy tay ấn vào một cái còn có chút co dãn trong lòng thầm nghĩ thật thần kỳ, nó chẳng những có thể đông lại rất nhanh, bây giờ lại còn có thể biến thành khối cứng như vậy.

Mở tấm vải bố, đậu hũ màu trắng bên trong liền hiện ra, rõ ràng ban đầu thứ này có màu hơi vàng, sao lại lại trở nên trắng bóc thế này. Trần Tĩnh cầm nó lên, ngửi qua một cái, cảm thấy hơi có mùi, chẳng lẽ do thời tiết quá nóng nên bị thiu mất rồi? Y cau mày, tối qua rõ ràng ngửi thấy không phải là cái mùi này.

Tuy rằng mùi vị có chút không giống ban đầu lắm, nhưng Trần Tĩnh vẫn cắt lấy một miếng nhỏ. Tối hôm qua y đã thấy rõ ràng, thứ này là dùng nước đắng có độc mà làm ra, không biết bên trong hiện tại có độc hay không, hôm nay phải đem cho mấy con gà thử trước nếu không y nhất định không thể yên tâm được.

Lấy một ít gạo thô trộn chung với đậu hũ, Trần Tĩnh đem ra đặt ở bên ngoài ***g gà. Trong nhà có một con gà trống nhỏ rất hung hăng, độc chiếm chỗ thức ăn này, rất nhanh đã mổ sạch sẽ. Y nhìn nó ăn sạch, nghĩ bụng một lát nữa sẽ đến xem thử, nếu nó không bị làm sao thì thứ kia chắc không có vấn đề gì.

“Cha, dậy đi, dậy đi! A mỗ đã rời giường từ lâu rồi, ngươi sao lại vẫn còn ngủ.” – Nhóc Béo mơ mơ màng màng tỉnh dậy, leo lên người Dương Dật kêu lên. Bởi vì vài ngày trước Dương Dật có nói qua với nó, muốn nó lúc ngủ dậy thì phải gọi hắn. Dạo gần đây hắn luôn ngủ quên mà Trần Tĩnh thì nhất định sẽ không đánh thức hắn. (Ngươi có mấy lần là không ngủ quên đâu, hình như còn chưa từng dậy sớm hơn Trần Tĩnh lần nàolời Tg).

Dương Dật đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác trên ngực mình như bị tảng đá đè lên liền lập tức tỉnh lại. Hắn lại ngủ quên, sao lần nào cũng như vậy nhỉ.

Cẩn thận đem Nhóc Béo vẫn tiếp tục ngủ để sang một bên, Dương Dật ba bước thành hai nhanh chóng mặc quần áo vào. Nghĩ đến số đậu hũ hôm qua làm, động tác lại càng nhanh hơn.

“Trần Tĩnh, ngươi sao lại không đánh thức ta? Ta đã nói là để ta làm mấy việc này rồi mà.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh hiện tại đang mang đậu ra phơi nói.

“Thấy ngươi ngủ ngon nên không gọi.” – Sau khi kiểm tra tốt số đậu, Trần Tĩnh ngẩng đầu cười cười.

“Ngươi đã xem qua đậu hũ chưa?” – Dương Dật vừa hỏi vừa đi vào trong bếp.

“Phu quân đi xem thử đi, nhưng mà hình như do thời tiết quá nóng nên bị thiu rồi.” – Trần Tĩnh nói xong đem đậu để trên mặt đất phơi nắng.

Dương Dật thấy đậu hũ hình vuông, màu sắc bình thường, tuy nhiên đã bị cắt mất một ít, đưa tay ấn xuống một cái. Trong lòng khẽ động, đầu đầy hắc tuyến, rõ ràng hắn muốn làm đậu hũ, vì cái gì mà giờ lại thô sáp như đậu phụ khô thế này? Tuy vậy nhưng mà nó vẫn rất đàn hồi, hẳn là do hắn để hòn đá quá nặng ép lên cho nên nước trong đậu đã bị ép đi hết. Xem ra là phải làm một cái khung ép đậu, nếu không thì tất cả số đậu hũ làm ra sẽ biến thành đậu phụ khô mất.

Cầm lên ngửi thử, thấy đúng là mùi có hơi chua chua, vừa rồi cũng nghe Trần Tĩnh nói mùi vị của nó bị biến đổi.

“Hẳn là bị thiu rồi. Tối nay chúng ta ngâm một ít đậu nành, để đến sáng mai làm, tối mai là có thể ăn. Như vậy sẽ không bị hư mất.” – Trần Tĩnh an ủi, sợ Dương Dật sẽ bị đả kích.

“Thiu rồi, thiu rồi cũng không sao. Đợi đến lúc nó thối, giữa trưa chúng ta đem nó chiên lên ăn.” – Dương Dật cười ha hả nói. Đã bao lâu rồi hắn không có ăn đậu hũ thối nhỉ, chắc cũng khoảng hơn nửa năm không nếm qua cái vị kia rồi. Ai bảo kiếp trước thân thể của hắn cứ đến mùa nóng là không ăn được mấy món chiên và cả mấy món cay nữa, cứ hễ ăn một lần là miệng lại bị nhiệt. Nhưng mà, hắn lại cực kỳ thích ăn mấy món chiên chấm thêm tương ớt ấy.

“Nó như vậy còn có thể ăn sao?” – Trần Tĩnh cau mày. Thức ăn bị thịu sao có thể ăn được? Y chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nếm qua, chỉ sợ Dương Dật và Tiểu Bảo ăn vào không tốt.

“Nhất định có thể ăn, hơn nữa hương vị khẳng định rất ngon.” – Dương Dật cao hứng nói. Bây giờ không làm ra được đậu hũ thì ăn đậu hũ thúi chiên cũng rất được.

Trần Tĩnh nhìn Dương Dật đang vui vẻ thầm nghĩ, trước kia phu quân đâu có thích ăn như vậy, mới bị đụng đầu một cái, cả ngày liền nghĩ làm thế nào để có thức ăn ngon, trở nên càng ngày càng tham ăn giống Tiểu Bảo.

“Được rồi, đừng có đứng nhìn cái khối đó mà chảy nước miếng nữa. Phu quân đem điểm tâm ăn hết đi, hôm nay trời nắng lắm, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một hôm, ngày mai là có thể thu hoạch gạo thô được rồi.” – Trần Tĩnh nói.

Đợi Nhóc Béo ăn cơm xong, Dương Dật bê chậu quần áo mang đi giặt, nó lôi kéo tay Trần Tĩnh, cũng đi theo phía sau hắn. Bọn họ hôm nay phải đi đến con suối lớn để giặt quần áo bởi vì dòng suối nhỏ bên cạnh nhà đã không còn nước nữa, tiện thể hắn và Tiểu Bảo bắt thêm một ít tôm cá luôn.

“Dương Dật, ngươi là hán tử sao lại đi giặt quần áo? Trần Tĩnh nhà ngươi sao không giặt?” – Lâm Thần cười nói, y nếu không quan sát Dương Dật cẩn thận, thực sự sẽ không tin rằng hắn là hán tử. Vốn ban đầu y còn tưởng đại ca lừa mình nữa ấy. Thật không ngờ sau khi nhìn kỹ, y không thể không tin hán tử kia dung mạo thực xinh đẹp, khó trách Trần Tĩnh lại sủng ái hắn như vậy. Có điều, mấy hôm nay Dương Dật mỗi ngày đều đến đây giặt quần áo, chưa từng có hán tử nào đã cưới ca nhi rồi lại chính mình chạy đi giặt quần áo cả.

“Trần Tĩnh nhà ta bây giờ bụng đã lớn như vậy rồi, đương nhiên là phải được nghỉ ngơi.” – Dương Dật vừa vắt khô một bộ quần áo vừa cười nói.

“Cha, ta muốn xuống.” – Nhóc Béo đứng ở gốc cây trên bờ kêu lớn.

“Tiểu Bảo không được quậy phá, cha ngươi đang giặt quần áo, ngươi xuống đó chỉ thêm loạn thôi.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo. Thực ra ban đầu y cũng không muốn đến, nhưng mà tiểu gia hỏa này cứ ồn ào nhất định đòi đi theo. Đã dặn nó không được nghịch nước, vậy mà ra đến đây lại bắt đầu không chịu nghe lời.

“Nhóc Béo, đừng xuống vội, đợi cha giặt quần áo xong sẽ mang ngươi xuống.” – Dương Dật quay đầu lên nói với Tiểu Bảo. Bởi vì chỗ hắn đang ngồi giặt đồ có rất nhiều đá vụn, lỡ xuống đây không cẩn thận có thể bị vấp ngã. Hắn không muốn Trần Tĩnh đang bụng to và Tiểu Bảo một mình xuống dưới này, nếu mà ngã bị thương, ở cái chỗ này ngay cả urgo cũng không bán thì phải làm thế nào. Dương Dật dĩ nhiên là không chọn mấy vị trí tốt để giặt đồ bời vì mấy chỗ đó là để cho ca nhi đến giặt, những hán tử chưa cưới ca nhi cũng chạy đến bên chỗ hắn ngồi giặt. Đây chính là tập tục và cũng là quy củ của Trần gia thôn, những thứ tốt đều phải hường cho ca nhi yếu đuối.

“Ca nhi nhà ngươi đúng là có phúc khí, ngay cả y phục cũng được ngươi giặt cho.” – Trương lượng có chút hâm mộ nói.

“Ngươi trước kia cũng rất có phúc mà, có điều, ngươi cũng không cần phải hâm mộ Tĩnh ca nhi, mấy năm y cũng đã phải chịu không ít khổ rồi. Nhớ ngày đó Tiểu Bảo mới sinh ra, thời điểm mua đông giá rét, cái đứa nhỏ Dương Dật kia nói bệnh liền bệnh, Trần a mỗ bởi vì chăm sóc cho Dương Dật đã không thể chịu nổi. Lúc đó, Trần Tĩnh vừa mới sinh Tiểu Bảo ba ngày đã phải xuống giường nấu cơm giặt đồ, thỉnh thoảng còn phải chạy lên thị trấn mua thuốc. May là Tĩnh ca nhi thân thể tốt, nếu mà yếu đuối như những ca nhi khác thì đã không thể vượt qua được rồi.” – Trầm a mỗ cười cười nói. Hiện tại Tĩnh ca nhi coi như là đã hết khổ, đứa nhỏ Dương Dật kia sau khi bị đụng đầu một cái liền tỉnh ngộ, đã biết yêu thương ca nhi nhà mình và hài tử.

Quần áo đã giặt sạch được đặt trên tảng đá, Dương Dật đem Nhóc Béo ôm đến mép nước cho tiểu gia hỏa rửa tay chân, nghịch nước một lúc.

“Phu quân, ngươi cẩn thận một chút, đừng để Tiểu Bảo bị rơi xuống nước.” – Trần Tĩnh đứng trên bờ nhìn cảm thấy rất lo lắng, Dương Dật ôm Tiểu Bảo mà người cứ lung la lung lay.

“Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ ôm chặt nó.” – Dương Dật kêu với lên, có điều hắn còn chưa dứt lời thì do hòn đá quá trơn, mà tay Dương Dật lại không đủ lực, cho nên Nhóc Béo liền bị ngã, mông ngồi bệt xuống nước.

“Oa oa oa… Cha không chịu ôm ta, hại Tiểu Bảo rơi xuống nước rồi.” – Tiểu gia hỏa lập tức khóc to.

Trần Tĩnh đeo giỏ trúc, Dương Dật ôm lấy Nhóc Béo cả người ướt đẫm vội vội vàng vàng trở về nhà.

“Cha, ngươi chiên bánh vàng vàng ăn thật ngon.” – Nhóc Béo ngồi một bên cắn miếng đậu hũ thúi, mặt mày hớn hở. Ăn ngon thật, cha càng ngày càng làm ra nhiều thứ ăn thật ngon.

“Lại vui vẻ rồi sao? Nhóc thối nhà ngươi, chỉ là rơi vào nước ướt quần áo một chút vậy mà cũng có thể gào thét lớn tiếng như vậy.” – Dương Dật một bên tiếp tục chiên một bên hướng ra ngoài cửa sổ nói với tiểu gia hỏa, lúc nãy lỗ tai của hắn thiếu chút nữa là bị Nhóc Béo làm cho điếc luôn.

“Không phải vậy đâu. Phu quân, ngươi đã quên mất, mấy tháng trước thôn chúng ta có một đứa nhỏ so với Tiểu Bảo lớn hơn một chút bị chết đuối. Tiểu Bảo lúc đó vừa vặn nhìn thấy nên mới như vậy.” – Trần Tĩnh giải thích. Y cũng không muốn Tiểu Bảo đi ra dòng suối lớn đó, quá mức nguy hiểm. Cái dòng suối đó hàng năm đều mang đi một hai hài tử, nếu không phải là người thôn này thì cũng là người thôn bên cạnh.

“Là vậy sao? Tiểu Bảo, sau này nếu không có a mỗ và cha bên cạnh, chỉ có một mình tuyệt đối không thể đến suối lớn bên đó chơi biết không?” – Dương Dật nhớ tới kiếp trước coi thời sự, hàng năm số hài tử chơi ở sông bị chết đuối không ít. Có lần hắn còn nghe được tin, có bốn năm hài tử bị chết đuối cùng một lúc, nghe xong tin đó mà trong lòng cảm thấy rất lạnh rất khó chịu.

“Vâng, cha, Tiểu Bảo sẽ không đi một mình đâu.” – Nhóc Béo lại dùng một chiếc đũa xiên một khối đậu hũ thúi chấm một chút tương, tương cha làm ăn cũng rất ngon.

Dương Dật dùng một ít tương, đường, tỏi, hành lá thái nhỏ và rượu, lại còn cho thêm một chút dầu trà, đem nấu lên vô cùng thơm, khiến tiểu gia hỏa ăn đến miệng đầy mỡ.

“Phu quân, thứ này mặc dù thúi, nhưng mà sau khi chiên lên ăn lại rất ngon.” – Trần Tĩnh sau khi nếm thử một miếng nói, mùi có chút thúi, cắn vào miệng lại ngon vô cùng.

“Thúi cũng ăn rất ngon có phải không, Nhóc Béo thấy ăn được không?” – Dương Dật nói xong bưng đĩa đậu hũ thúi đã chiên xong đặt ở cái bàn nhỏ dưới mái hiến.

Trần Tĩnh kẹp một miếng, chấm tương rồi đưa đến miệng Dương Dật. Phu quân vừa rồi một mực ở trong bếp bận rộn, ngay cả một miếng cũng chưa từng nếm qua.

Dương Dật cắn lấy nửa miếng, híp híp mắt hưởng thụ, hương vị thực sự không biết phải miêu tả thế nào, quả thực là quá mỹ vị rồi. Đúng là thứ chính mình làm ra ăn là ngon nhất.

“Ăn thật ngon, ăn thật ngon, cha, ngươi chừng nào thì làm đậu hũ vậy? Tiểu Bảo ngày mai còn muốn ăn nữa.” – tiểu gia hỏa trong bát vẫn còn chưa ăn hết đã nghĩ đến ngày mai rồi.

Ba người, ngươi uy ta một khối, ta uy ngươi một ngụm, đậu hũ thúi màu vàng óng ánh trong đĩa rất nhanh vơi xuống. Mắt thấy đậu hũ trong đĩa sắp hết, Nhóc Béo hai mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cái đĩa.

“Cha, a mỗ, mau ăn không hết.” – nhóc con phồng miệng vội vàng kêu lên.