Edit: Arisassan
Thẩm Tương Ngôn có hơi sốt sắng mà tiếp nhận tiểu anh nhi được bọc trong vải bông màu đỏ từ tay bà đỡ, hoàn toàn không dám dùng lực, sợ bản thân sơ ý một chút sẽ làm đau hài tử. Bọn hạ nhân thấy người Hầu gia lần đầu làm cha này ôm hài tử cứ như ôm một củ khoai lang bỏng tay, người nào người nấy đều không nhịn được che miệng cười, có một bà đỡ gan lớn còn tiến lên chỉ điểm cho Thẩm Hầu gia cách ôm hài tử.
Sau khi được chỉ điểm một phen, kỹ năng ôm hài tử của Thẩm Tương Ngôn rốt cuộc cũng ra dáng một chút. Tâm tình Thẩm Tương Ngôn hiện tại thật sự không biết phải mô tả như thế nào, trong lồng ngực chính là nhi tử của hắn, hài tử mới được sinh ra vừa đỏ hỏn vừa nhăn nheo, nào có đẹp như song thân mình. Thế nhưng đứa bé vẫn mang đến cho hắn một cảm giác không thể nói cũng không thể tả được, khiến Thẩm Tương Ngôn vừa kích động vừa kinh hỉ, âm thầm cảm thán một câu không hổ là sức mạnh huyết thống.
“Hôm nay chính quân sinh sản thuận lợi, tất cả mọi người đều có công, đặc biệt là Lý đại phu cùng các bà đỡ, thưởng cho mỗi người năm lượng bạc.” Mọi người vừa nghe có thưởng bạc, ai nấy đều cười híp cả mắt, liên tục tạ ơn.
Thẩm Tương Ngôn vẫn cảm thấy lo lắng cho Hạ Dung đang nằm mê man trên giường, chỉ ôm một chút liền buông tay đưa cho nhóm nhũ mẫu bế đi đút sữa. Bản thân thì trở lại bên cạnh giường, nhận khăn từ tay Hà Miêu rồi giúp Dung nhi lau mặt lau tay, Hạ Dung có vẻ như thật sự mệt mỏi, động tác của hắn mạnh như vậy mà người cũng không tỉnh lại tí nào. Thẩm Tương Ngôn đau lòng hôn một cái lên cái trán ướt mồ hôi của Hạ Dung, nhớ tới cảm giác vô lực mình cảm nhận được lúc Hạ Dung sinh nở, không nhịn được mà càng thương tiếc y hơn.
May mà lần sinh sản này của Dung nhi coi như thuận lợi, bằng không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Bất quá sau này hắn không muốn y phải đau khổ như vậy, hắn cũng không thể đảm bảo được mỗi lần như thế đều bình an. Thẩm Tương Ngôn hắn có thể có một đứa con trai là nhờ ơn ông trời có mắt, nghĩ như thế Thẩm Tương Ngôn liền tính toán tìm cơ hội đến chỗ Lý đại phu xin một đơn thuốc tránh thai, dù sao thuốc này vốn không tốt cho cơ thể, sao hắn có thể yên tâm để Hạ Dung uống được chứ.
Hạ Dung trong mộng liền mơ thấy tiểu viện chỉ có bốn mét vuông kia, trong viện chỉ có một mình y, y đang tựa lưng vào một thân cây nhỏ duy nhất trong viện, cô quạnh không ư, y cũng không biết những tháng ngày như thế này có được coi là cô quạnh không nữa. Ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, y khó thể giải thích được mà cảm giác như có thứ gì đó ở bên ngoài đang đợi y, y vốn không nên đứng mãi ở chỗ này. Đúng rồi, y đã đồng ý thay Hạ Quý xuất giá, tại sao hiện tại vẫn còn ở trong tiểu viện này vậy.
Bắt đầu từ lúc ngồi lên kiệu hoa, rồi cuộc sống sau khi đến Thẩm gia, từng hình ảnh đều cưỡi ngựa xem hoa mà xẹt qua trong tâm thức, vốn tưởng rằng mình bị gả cho một tên ma ốm không sống được bao lâu nữa, ai ngờ lại vớ được một phu quân tốt thiên hạ khó tìm. Đợi đến khi Hạ Dung lần thứ hai thấy rõ cảnh tượng xung quanh, một nam nhân có bóng lưng vô cùng quen thuộc đang kéo tay y chạy về phía trước. Dọc đường Hạ Dung đều cực kỳ thắc mắc, không biết nam nhân đang kéo tay mình rốt cuộc là ai. Mải suy nghĩ nên không để ý, dưới chân liền mất thăng bằng lảo đảo một chút, nam nhân kia lập tức quay người, Hạ Dung liền nở một nụ cười, khuôn mặt quen thuộc kia không phải là tướng công vẫn luôn sủng y yêu y đấy sao.
“Dung nhi, ngươi tỉnh rồi à?”
Hạ Dung mở mắt ra, trông thấy một khuôn mặt giống hệt như trong mơ đang phóng đại gấp mấy lần phía trước. Mặc dù đã tỉnh mộng, nhưng Hạ Dung vẫn cảm thấy mừng rỡ như vô số lần khi xưa, mừng rằng lúc Hạ phu nhân bảo y chuẩn bị gả thay, bản thân không nháo mà nhận mệnh đi lên kiệu hoa, bằng không thì sẽ vô duyên vô cớ mà bỏ qua nam nhân đối xử với y như trân như bảo này.
“Đừng nhúc nhích, ngươi muốn gì, tướng công giúp ngươi.” Thẩm Tương Ngôn thấy phu lang vừa tỉnh liền bắt đầu lộn xộn, sợ y tự làm đau bản thân, vội vàng lót một cái gối ra sau lưng y, đỡ người ngồi dậy.
Một hồi lâu vẫn không nghe Hạ Dung nói mình muốn gì, Thẩm Tương Ngôn hơi nghi hoặc nhìn Hạ Dung, phát hiện y liên tục nhìn chằm chằm vào mặt mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Sao lại nhìn ta liên tục vậy, lẽ nào tướng công ta quá anh tuấn, Dung nhi nhà ta nhìn bao nhiêu cũng không đủ sao?”
Hạ Dung thấy tướng công lại bắt đầu bịa chuyện, oán trách lườm hắn một cái, nhớ đến hài tử mới sinh, liền không nhịn được hỏi: “Tướng công, bảo bảo là nam hài hay nữ hài?”
Thẩm Tương Ngôn cười sờ sờ đầu Hạ Dung: “Là nam hài, trông hệt như ngươi vậy, để ta bảo nhũ mẫu ôm tới cho ngươi xem.” Nói xong liền sai Hà Miêu ôm hài tử đến.
Hạ Dung ôm lấy đoàn bánh bao nho nhỏ kia, cảm thấy vô cùng mừng rỡ, đây chính là hài tử của y với tướng công đó nha. Do Thẩm gia từ trước đến giờ nhân số đơn bạc, Hạ Dung từ sớm đã muốn giúp Thẩm gia kéo dài hương khói, hiện tại đứa bé là nam, thật tốt quá rồi.
“Dung nhi, đặt tên bảo bảo là Triêu Mộ được không?” Thẩm Tương Ngôn nhìn hai cha con trên giường, trong mắt có vẻ ấm áp mà từ trước tới giờ chưa từng có.
“Triêu Mộ, Thẩm Triêu Mộ, nghe hay thật đó, mà tại sao lại đặt tên này vậy?” Hạ Dung khó hiểu hỏi.
Thẩm Tương Ngôn ám muội cười cười, ôm cổ Hạ Dung, ấn một cái hôn xuống môi y: “Mộ quân triêu triêu dữ mộ mộ.*” Lập tức trông thấy khuôn mặt Dung nhi nhanh chóng đỏ bừng, đứa bé này là kết tinh tình yêu của hắn và Dung nhi, hắn muốn phần tình cảm này có thể bền vững thật dài thật lâu, cho nên không có tên nào tốt hơn tên này cả.
[*慕君朝朝与暮暮: Đại loại là “yêu người ngày ngày đêm đêm”]
——————————
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Thẩm Triêu Mộ, phủ An Khang Hầu bày yến hội vô cùng lớn, những gia đình trong trấn Phù Dung đều xem việc nhận được thiếp mời từ phủ An Khang Hầu là một vinh hạnh. Ngày hôm đó Hạ Dung từ sớm đã chuẩn bị trang phục cho Thẩm Triêu Mộ thật tốt, một năm qua đi, tiểu anh hài nhăn nhúm lúc trước đã nảy nở trở thành một đứa bé phấn điêu ngọc mài vô cùng đáng yêu. Không ai trông thấy đứa bé này mà không thích cả, trong phủ từ trên xuống dưới đều xem chuyện của bé là quan trọng nhất.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung rời đi để tắm rửa thay đồ, liền cầm trống bỏi trên giường lên chơi với nhi tử. Tiểu Triêu Mộ rất thông minh, đôi mắt to tròn có bảy phần giống với Hạ Dung nhìn chằm chằm vào trống bỏi, chơi chơi một hồi còn có thể duỗi hai cánh tay nhỏ nhắn bụ bẫm ra để nắm. Thẩm Tương Ngôn làm phụ thân cũng rất thích đùa ác, không bao giờ cho tiểu tử đụng tới được trống bỏi, mỗi lần đều chỉ cách có một chút, không bao lâu liền chọc cho Tiểu Triêu Mộ hít hít mũi, dáng vẻ tựa như muốn khóc lên.
Đúng lúc đó Hạ Dung tắm rửa xong đi ra, như trong dự đoán mà nhìn thấy tình cảnh này, khiến cho người làm cha như y đau lòng muốn chết, vội tiến lên ôm nhi tử dỗ dành: “Triêu Triêu không khóc nha, ngoan.” Một bên dỗ dành một bên oán giận tướng công nhà mình: “Tướng công ngươi cũng đừng bắt nạt nó chứ, hài tử sắp khóc rồi này.”
Thẩm Tương Ngôn lúng túng sờ sờ mũi, Triêu Triêu là nhũ danh của Thẩm Triêu Mộ, hắn đâu có cố ý đâu, ai bảo thằng nhóc này không thích đùa chứ, lần nào cũng chơi chiêu này, rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, vậy mà lại khóc. Vừa khóc một cái, hắn sẽ bị phu lang mắng liền.
Nhìn cảnh Hạ Dung ôm Triêu Mộ vỗ về, Thẩm Tương Ngôn không ghen mới là lạ, khiến cho Hầu gia hắn không được chỗ tốt nào, còn phải nói năng nhỏ nhẹ với tiểu tử đó. Thẩm Tương Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, dù sao nó cũng là nam hài, đừng chiều chuộng nó quá. Hà Hân, không thấy tóc chính quân vẫn còn ướt sao, mau ôm tiểu chủ nhân đi đi.”
Loại chuyện này xảy ra thường xuyên đến mức Hà Hân cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa, cậu không nói gì thêm, chỉ cười cười nhận lấy tiểu chủ nhân từ tay chính quân. Thẩm Tương Ngôn lấy lòng cầm khăn vải lau tóc cho Hạ Dung: “Dung nhi, đến đây, ủ tóc ướt sẽ sinh bệnh đó, để tướng công lau cho ngươi.”
Hạ Dung thấy Triêu Triêu được Hà Hân ôm rồi cũng không tiếp tục khóc nháo nữa, liền cảm thấy yên lòng. Thẩm Tương Ngôn thấy trong mắt Dung nhi nhà hắn đều là tên hùng hài tử kia, cuối cùng vẫn không nhịn được mà oan ức nói: “Dung nhi, không cho phép ngươi nhìn chằm chằm vào nam nhân khác.”
Trong phòng ngoại trừ một đại nam nhân là Thẩm Tương Ngôn ra, tất cả đều là tiểu thị cùng nha hoàn. Hạ Dung suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được nam nhân khác trong miệng tướng công ý chỉ nhi tử của bọn họ, nhất thời dở khóc dở cười nói: “Con chúng ta mới bao lớn chứ, sao có thể gọi là nam nhân được, tướng công ngươi cũng thật là, cả dấm chua của con mình mà cũng ăn.”
“Nhỏ cỡ nào thì cũng là nam, hơn nữa hôm nay nó đã tròn một tuổi rồi, lúc trước chúng ta đã thương lượng, phải tập thói quen độc lập cho nó, buổi tối đừng để nó ngủ chung với chúng ta nữa.” Trời mới biết hắn trải qua một năm này như thế nào, ban đầu thân thể Hạ Dung vẫn chưa khôi phục, hắn cũng đành chịu. Không lâu sau, nghe nhũ mẫu bảo nhi tử nửa đêm đòi y, liền nhất định phải ôm Tiểu Triêu Mộ vào ngủ chung với bọn họ, có hài tử ở đó, Hạ Dung sao có thể cho hắn đụng vào người. Đáng thương thay một đại nam nhân huyết khí phương cương như hắn, cả một năm đều phải ăn chay, oán khí trên đầu cũng sắp thực chất hoá tới nơi rồi.
Hạ Dung vừa nghe câu này xong liền biết chuyện này không còn đường cứu vãn, mặc dù vẫn luyến tiếc nhi tử, nhưng nghĩ tới khổ cực mà tướng công phải chịu trong một năm này, lại không thể nói lời cự tuyệt được, đành chấp nhận quyết định của tướng công.
Đợi đến khi tóc Hạ Dung vất vả lắm mới khô, một tiểu nha đầu đúng lúc đến truyền lời nói rằng khách mời đã đến đông đủ, Thẩm Tương Ngôn nhìn giờ một chút, quả thật cũng đến lúc phải ra ngoài rồi, lập tức gọn gàng búi nửa đầu tóc lên thành một búi tóc, tóc ở phía dưới thì xoã một cách tự nhiên. Hạ Dung nhìn nhìn bản thân trong gương một chút, vô cùng thoả mãn với tay nghề chải tóc của tướng công, kiểu tóc này vừa được búi ra, khí chất trên người y liền không giống như bình thường nữa.
Lúc hai người ôm hài tử đi đến phòng khách dùng để chiêu đãi khách mời, trong sảnh đã tập hợp đầy người. Vật phẩm dùng cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai cũng đã được dọn ra, chỉ chờ Thẩm Triêu Mộ đi lên chọn.
Hôm nay Cố Thần cũng ôm song nhi nhà y Lục Vân Sương đến, Tiểu Triêu Mộ vừa trông thấy Tiểu Sương nhi từ xa liền cong miệng cười, bắt đầu xoay tới xoay lui trong ngực Hạ Dung: “A a a a.” rõ là muốn Hạ Dung dẫn bé đến chỗ Tiểu Sương nhi.
Thẩm Tương Ngôn cũng chú ý tới bên này, vỗ vỗ mông hài tử nhà mình một chút, cười mắng: “Ngươi tên tiểu háo sắc này, nhỏ như vậy đã biết theo đuổi Sương nhi ca của ngươi, lớn lên không biết sẽ như thế nào nữa.”
Hết chương 57
Edit: Nhắc đến lễ chọn đồ vật đoán tương lai làm editor nhớ lại hồi nhỏ quá, hồi đó editor cầm bút với lược nha:3