Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 28




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Lúc Thẩm Tương Ngôn bưng một bàn món tráng miệng bước vào thì thấy tiểu phu lang của mình một tay sờ sờ bụng, một tay chống đầu trầm tư. Thẩm Tương Ngôn liền cảm thấy vô cùng thú vị, tiểu phu lang đang có tâm sự sao? Tiện tay đặt mâm tráng miệng để lên bàn, đồng thời cầm một miếng bánh hoa quế tiểu phu lang yêu thích nhất đung đưa trước mũi y, thấy y không phản ứng gì, Thẩm Tương Ngôn liền kinh ngạc cầm miếng bánh đung đưa thêm một vòng nữa, lúc này Hạ Dung mới hồi thần lại.

Hạ Dung thấy bánh hoa quế mình yêu thích nhất, lập tức há miệng muốn cắn khối điểm tâm này, thế nhưng Thẩm Tương Ngôn lại thu tay lại nhét khối bánh hoa quế vào trong miệng. Hôm nay Dung thị làm bánh hoa quế sữa bò, hương vị chắc chắn sẽ được tiểu phu lang yêu thích, mùi thơm của sữa phối hợp với mùi hoa quế nhàn nhạt, không quá ngọt cũng không quá béo. Tuy mùi vị quả thật không tệ, thế nhưng Thẩm Tương Ngôn cũng không quá thích ăn loại bánh ngọt như thế này, nhiều nhất là thấy Hạ Dung ăn ngon nên hắn mới nếm thử một hai khối thôi.

Hạ Dung thấy bánh ngọt gần tới bên mép rồi lại không cánh mà bay, cuối cùng lọt vào trong miệng tướng công, liền bĩu môi đứng dậy tự mình tới chỗ mâm lấy một khối. Y mới không muốn chỉnh người phu quân đang càng ngày càng thích bắt nạt mình đâu.

Hồi trước lúc y sinh bệnh chỉ được phép ăn thức ăn thanh đạm, phu quân rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền lấy một đĩa tráng miệng lắc lư qua lại trước mặt y, hoặc là lúc ăn cơm cố ý ở ngay trước mặt y ăn các loại đồ ăn mặn. Mỗi khi thấy y thèm không chịu nổi, hắn sẽ dùng lý do đang dưỡng bệnh không thể ăn mấy thứ này để ngăn không cho y ăn. Không cho ăn thì đừng để y nhìn thấy chứ, vậy mà lúc nào cũng cố ý ăn uống trước mặt y, cố ý làm y thèm.

Hạ Dung oán giận cắn một miếng bánh hoa quế trong tay, y thù dai lắm đó nha, hiện tại đừng hòng lấy chuyện này ra bắt nạt y nữa, y mới không sợ đâu, đại phu đã nói y có thể ăn uống bình thường rồi.

Hạ Dung nhai nhai món bánh mềm ngọt trong miệng, thầm nghĩ bánh hoa quế, Trung Thu, Trung Thu, ngắm trăng... Đúng rồi, y có thể lấy danh nghĩa ngắm trăng để chuốc say tướng công, sau đó chẳng phải sẽ được thoải mái làm như vầy như vầy à.

Thẩm Tương Ngôn đột nhiên cảm thấy điệu cười của tiểu phu lang ngồi phía đối diện có hơi kỳ quái, chẳng lẽ do gần đây hắn bắt nạt hơi quá sao? Cơ mà khi nhìn tiểu phu lang ngồi đối diện, hắn vẫn có chút đau lòng, sau lần sinh bệnh này, một chút vẻ mập mạp trẻ con cuối cùng trên mặt tiểu phu lang nhà hắn cũng biến mất, trở thành khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn.

Tỉ mỉ nuôi người lâu như vậy, sức ăn thường ngày vẫn rất nhiều, thế nhưng thịt không hề mập ra miếng nào, nhưng vóc dáng lại cao hơn không ít so với hồi mới đến đây. Do đang ở nhà, Hạ Dung chỉ mặc một đoạn bào nửa cũ màu xanh thêu hoa văn như ý bằng chỉ bạc, trên đầu cũng chỉ đơn giản dùng một cây trâm thanh ngọc để búi một nửa tóc lên.

Y quy củ ngồi đó một tay cầm bánh, một tay đặt hờ nhằm hứng lấy những mảnh vụn bánh có thể sẽ rơi xuống, Thẩm Tương Ngôn nhất thời nhìn đến thất thần, bất tri bất giác bé con hắn nuôi gần hai năm đã sắp trổ mã thành người lớn rồi.

Hạ Dung không phát hiện ra hành động dị thường của tướng công, gạt kế hoạch vẫn chưa tính xong trong lòng mình qua một bên, rồi mở miệng nhờ vả phu quân của mình: "Tướng công, Trung Thu sắp đến rồi, Dung nhi vẫn chưa chắc chắn về một vài danh mục quà tặng, tướng công có rảnh thì xem giúp ta một chút được không." Nói xong cũng không quan tâm tướng công rảnh rỗi hay không mà kéo phu quân về hướng thư phòng.

Kể từ khi Thẩm Tương Ngôn từ phương nam trở về, chuyện xã giao trong nhà cũng bắt đầu để phu lang cùng quyết định chung với mình. Người hay tới thăm nhà phần nhiều là do hắn quen biết được trong quá trình làm ăn, nhiều nhất là một ít bằng hữu đồng hương linh tinh thêm vào. Xử lý mấy việc này cũng không quá khó, nhưng Hạ Dung vẫn chưa quen, cần Thẩm Tương Ngôn ở một bên chỉ điểm mới được.

Hạ Dung học rất nghiêm túc, Thẩm Tương Ngôn dạy cũng vô cùng tận tâm. Tuy hắn muốn Hạ Dung cả đời không thể rời bỏ hắn, nhưng hắn cũng không muốn biến Hạ Dung thành một chú thỏ vô tri chỉ có thể sống phụ thuộc vào hắn. Cho nên khi thấy tiểu phu lang càng ngày càng trưởng thành, không chỉ chuyện trong nhà, hắn còn muốn từng chút từng chút dạy nhiều chuyện khác cho Hạ Dung. Đương nhiên hắn cũng sẽ tận lực không cho Hạ Dung tiếp xúc với những thứ nguy hiểm hoặc đen tối, phu lang của hắn chỉ cần giống như bây giờ, ngày nào cũng tươi cười là được.

————————————

Trung Thu còn được gọi là lễ Truy Nguyệt hoặc Tết Trung Thu, chỉ cần nghe thấy hai cái tên kia thôi là biết được ý nghĩa của ngày lễ này. Kỳ thực ở Phượng Dụ quốc, ngày lễ này chủ yếu là để ăn mừng mùa màng bội thu, cho nên ngày đó cần phải nấu một bàn đồ ăn phong phú, người một nhà đoàn viên ăn chung một bữa cơm, sau khi ăn xong cả nhà tụ tập lại ngắm trăng cùng nhau là được.

Hạ Dung đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay, y cố ý bảo Hà Miêu cẩn thận mua một vò rượu hoa quế tốt nhất, rượu hoa quế này không chỉ có hương vị thanh thuần, mà đáng nói nhất là tác dụng ngấm say của nó cũng vô cùng chậm.

Đáng tiếc tửu lượng của Hạ Dung vốn rất nông, khó mà tự thân chuốc say tướng công được. Để lúc đó mình không bị say ngất ngây trước tiên, y ngầm thương lượng với Hà Miêu, quyết định trước đó sẽ chuẩn bị hai bầu rượu, mỗi khi y cần uống thì rượu trong ly y sẽ do Hà Miêu rót, mà rượu được rót ra kia đương nhiên sẽ là nước trắng, còn bên tướng công thì y sẽ tự tay rót rượu thật.

Hiện tại Hạ Dung vẫn chưa biết, y tính toán tốt như thế, cơ mà tới lúc đó không nhất định sẽ diễn ra thuận lợi như vậy. Phu quân kia của y đâu phải là hạng người dễ bị lừa, nhưng đáng tiếc đợi tới lúc Hạ Dung nhận ra được điều đó thì đã muộn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Dung về phòng tắm rửa thật kỹ một phen, cố ý chọn mặc kiện y phục mới toanh mà lúc trước y không nỡ mặc lần nào, rồi xem đi xem lại thiếu niên trong gương thật nhiều lần, mãi đến khi cảm thấy hài lòng mới chạy vào sân tìm tướng công.

Thẩm Tương Ngôn đang ngồi trong Hải Đường viện, trên chiếc ghế tre được bọn hạ nhân chuẩn bị sẵn trước đó, bàn bên cạnh bày đầy trái cây với các loại điểm tâm, đương nhiên còn có cả bánh trung thu cùng một bình rượu hoa quế.

Thẩm Tương Ngôn đang nghi hoặc mà đánh giá bình rượu kia, vừa quay đầu liền trông thấy tiểu phu lang thân mặc trường sam màu xanh nhạt từng bước một đi tới, thân ảnh dưới ánh trăng càng lộ vẻ thon dài. Thẩm Tương Ngôn nắm chặt tay trong vô thức, người đời hay nói ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng, xem ra không hề giả một chút nào.

Đợi đến khi Hạ Dung bước vào hắn mới nhận ra trên đầu tiểu phu lang nhà mình cắm một cây trâm làm từ dương chi bạch ngọc, y phục đang mặc cũng là y phục do hắn mang về từ phương nam, cả cổ áo lẫn ống tay áo và vạt áo đều có thêu hình hoa hải đường tinh xảo bằng chỉ vàng. Lúc trước khi trông thấy kiểu dáng này, hắn liền nhớ tới cảnh tiểu phu lang đứng dưới cây hải đường dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, cho nên Thẩm Tương Ngôn mới cố ý bảo thợ may ở cửa hàng kia may một bộ theo kích cỡ của Hạ Dung để mang về.

Bên hông Hạ Dung còn treo một chuỗi các dây ngọc đính tua rua* có chiều rộng bằng ba ngón tay, lúc bước đi còn có thể nghe thấy tiếng vang nho nhỏ phát ra khi dây ngọc chạm vào nhau. Mặc dù khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con khó thể phát hiện, nhưng thứ đáng nói nhất là cả người y đều khiến cho người khác cảm nhận được một loại khí chất vô cùng sạch sẽ.

[*chuỗi ngọc ở trên từa tựa vầy: ]



Hạ Dung lén lút hít một hơi thật sâu, rồi mới tiếp tục đi về hướng tướng công, tuy trước đó đã tự ám chỉ mình rất nhiều lần, nhưng đến lúc thật sự đứng trước mặt tướng công thì tay chân y vẫn hơi luống cuống một chút. Vừa định ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh tướng công, Thẩm Tương Ngôn đã kéo y đến ngồi trên đùi mình.

Trông vẻ mặt căng thẳng của Hạ Dung, nghĩ đến việc y cố ý mặc bộ trang phục đẹp nhất, hơn nữa còn có bầu rượu vốn không nên xuất hiện trên mặt bàn, trong đầu Thẩm Tương Ngôn chợt lóe lên một suy nghĩ, đừng bảo là tiểu phu lang đang định câu dẫn hắn đấy. Thẩm Tương Ngôn khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần mà chuẩn bị xem rốt cuộc tiểu phu lang muốn làm cái gì.

Có Hà Miêu đứng một bên hầu hạ, Hạ Dung ngồi trên đùi tướng công luôn cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng khi nghĩ đến chuyện cần làm đêm nay, Hạ Dung cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cầm bầu rượu trên bàn lên rót một chén cho tướng công: "Tướng công, ngươi nếm thử rượu hoa quế tốt nhất này đi, nghe nói mùi vị cũng không tồi."

Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhận lấy chén rượu uống một hớp, hóa ra là định rót rượu cho hắn à? Đêm nay tiểu phu lang của hắn thật thú vị, tuy ở nhà hắn chưa bao giờ uống rượu, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy nghi hoặc khi trông thấy bầu rượu đột nhiên xuất hiện trên bàn, thế nhưng như thế cũng chưa thể chắc chắn được rằng tửu lượng của hắn rất nông, bằng sự hiểu biết của hắn đối với tiểu phu lang nhà mình, nếu muốn chuốc say hắn thì khẳng định phải còn có chiêu trò khác.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tương Ngôn liền cầm bầu rượu trên bàn lên rót một chén, đưa tới bên mép Hạ Dung: "Mùi vị của loại rượu này đúng thật là không tệ, Dung nhi cũng nếm thử xem?"

Hạ Dung thật sự không dám uống một chén này, nếu không thì y sẽ say mất, lập tức vội vã đẩy ra: "Không cần không cần, tướng công cứ uống đi, ta, ta, Hà Miêu rót rượu cho ta là được." Nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Hà Miêu, Hà Miêu vừa định cầm một bầu rượu khác rót cho Hạ Dung thì bị Thẩm Tương Ngôn xua tay ngăn lại: "Được rồi, nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa, đi xuống đi."

Hạ Dung nghe thế liền trợn tròn mắt: "Đừng, để Hà Miêu ở lại đi..."

"Hửm? Chẳng lẽ Hạ Dung không muốn ở một mình với tướng công à?" Thẩm Tương Ngôn đánh gãy lời Hạ Dung, trong lòng cũng bị phu lang của mình chọc cười không nhịn nổi, nhìn kiểu này là biết vấn đề nằm ở bầu rượu khác rồi, chú hề nhỏ nhà mình cho rằng chỉ như thế là đủ để qua mắt hắn sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Thẩm Tương Ngôn lại không hề biểu lộ ra.

Hạ Dung đầy mặt tỏ ý không muốn Hà Miêu rời đi, nhìn nhìn chén rượu đưa tới bên mép mình một chút, sớm biết như thế thì y đã không làm rồi, cứ tiếp tục vậy thì chẳng phải y đang mua dây buộc mình hay sao.

"Hửm... Dung nhi không muốn uống theo kiểu này à, chẳng lẽ muốn tướng công ta thay đổi cách đút hay sao, ai, được rồi, nghe theo ngươi vậy." Nói xong liền dốc chén rượu hoa quế kia vào miệng, dán sát vào đôi môi phấn nộn của Hạ Dung rồi đưa rượu qua.

"A..." Nụ hôn nóng bỏng xen lẫn mùi hương hoa quế nhàn nhạt trong rượu, khiến Hạ Dung nhanh chóng mê mang, bất tri bất giác uống hết rượu vào.

Nhìn dáng dấp khả ái của tiểu phu lang, Thẩm Tương Ngôn đột nhiên nổi lên hứng thú, tò mò không biết bộ dáng sau khi say ngất của Hạ Dung là gì, có hắn trông chừng ở bên cạnh nên cũng yên tâm. Nghĩ đến đây, Thẩm Tương Ngôn cầm bầu rượu lên rót thêm một chén rượu, nương theo cách uống hồi nãy mà đút Hạ Dung ba chén nữa, lúc này mới buông tha cho Hạ Dung.

Ba chén rượu qua đi, đôi mắt của Hạ Dung đã mất đi nét linh động thường ngày, ngược lại lại lộ ra vài phần mê man. Khuôn mặt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ, mái tóc vốn được chải gọn gàng cũng rũ xuống vài sợi trên trán. Lúc liếc nhìn người khác, không còn khí chất sạch sẽ nguyên bản nữa, thay vào đó lại thêm vài phần quyến rũ.

Hết chương 28

*Bánh hoa quế sữa bò