Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 63




Lần bận rộn này đến cuối hè mới dứt, khách nhân đến quán đều ngồi ở ghế trên. Hôm nay chỉ có bốn bàn khác, mặc dù không ngồi đầy chỗ nhưng lại ăn không ít. Trước khi đi còn có vài người muốn mua về nhà. Tính ra, mỗi ngày bán hết khoảng một trăm con cua.

Tiếp tục như vậy, chỉ sợ năm ngày sẽ bán hết cua. Trong ruộng lúa không ít, nhưng cua con không phải là nhiều, chia cho mọi người xong thì mỗi người cũng không được nhiều. Nuôi lớn cũng đều để Thạch Hoài Sơn mang vào trong thành, chỉ còn hơn năm trăm con để dùng.

Bãi trong thôn cũng đã hết người, nhiều ít cũng bán được chút đồ, nhìn thấy khách khứa đi hết rồi, lúc này mới thu quán trở về, như Nghiêm Thu nói, ngày mai còn tiếp tục.

“Cái này so đi làm ruộng còn mệt hơn.” Thạch Chiêu Phúc sợ nhất là giao tiếp với người khác, nhất là người trong thành, cảm giác không hợp.

“Rèn luyện thêm là tốt rồi.” Thạch Hoài Sơn chụp đầu hắn, nói.

Nghiêm Thu tính tiền công, cùng Lý Tố thu thập phòng bếp, lúc này mới nói: “Đi thôi, bưng chậu cua này về nhà.”

Thạch Chiêu Phúc nhanh nhẹn bưng chậu cua lên, thấy nhẹ, “Quân ca, trong này có mấy con? Đủ ăn không?”

“Không đếm kỹ, chắc tầm mười con đi. Thấy không đủ ăn hả? Vậy lấy thêm mấy con nữa.” Nghiêm Thu cũng đang tính mang mấy con tặng Đại Thành a cha.

“Ha ha, lấy thêm hai con nữa.”

Lý Tố vỗ lưng Thạch Chiêu Phúc, “Đều làm cho người ăn, còn bán gì nữa?”

Thạch Chiêu Phúc bị tề quân dạy dỗ, rụt cổ, không lên tiếng.

Mấy người về đến nhà Thạch Hoài Sơn, Lý Tố trở về gọi a cha y tới.

Nghiêm Thu xách cua tặng Đại Thành a cha, thuận tiện ôm hai con trai về.

Hai đứa nhỏ đã hơn tám tháng, đã ngồi được. Ngẫu nhiên gọi tên có thể phản ứng lại, lúc khó chịu cũng sẽ không lúc nào cũng khóc, còn có thể kêu a a. Thường còn có thể phát ra tiếng gọi a phụ, chính là không rõ ràng.

Lão đại Thạch Thiên Tứ không thích khóc, lúc có thể không lên tiếng thì tuyệt nhiên không lên tiếng. Khi Nghiêm Thu ở trước mặt, ánh mắt liền nhìn chằm chằm Nghiêm Thu. Lúc Nghiêm Thu đi vắng, đa số thời điểm đều nhắm mắt ngủ.

Lão nhị Thạch Thiên Hựu lại tương phản, giờ đang rất thích người lớn chơi trò hú òa, chính là dùng tay áo giấu mặt, sau đó bỗng nhiên lộ ra trêu nó, nó liền cạc cạc cười. Chơi một ngày có thể cười một ngày, không làm phiền người lớn.

A cha Lý Tố rất thích hai đứa nhỏ, “Sáng mai mang cho ta trông đi, thế nào lại mang sang nhà khác? Lại nợ nhân tình của người ta.”

Nghiêm Thu nói: “Tại giờ mùa thu rồi, sợ ngươi mệt mỏi lại ho khan.”

A cha Lý Tố nói: “Không sao, làm sao mệt được, phương thuốc kia của ngươi ta mỗi ngày vẫn uống, đã khỏe nhiều rồi.”

Nghiêm Thu nhìn thấy mặt mày a cha Lý Tố đã tinh thần hơn, người mập lên, trông cũng trẻ ra.

“Được rồi, sáng mai liền phiền ngươi vậy.” Nghiêm Thu cũng không từ chối nữa. Cứ làm phiền Đại Thành a cha mãi, y cũng ngại.

Buổi tối, Nghiêm Thu làm một tô hương lạt cua lớn, vào bụng Thạch Chiêu Phúc nhiều nhất.

Nghiêm Thu cũng ăn không ít, năm trước mang thai nên không ăn cua được, năm nay liền không thèm kiêng khem gì nữa.

Lý Tố lại ăn rất ít, chăm chú chăm sóc hai đứa nhỏ.

A cha Lý Tố còn dặn dò: “Cái này ăn ít thôi, tính lạnh không tốt cho đứa nhỏ.”

“Vâng.” Lý Tố liền nghe lời, ăn ngon như vậy cũng đành nhịn, chủ yếu là chính y cũng nóng vội.

“Muốn có đứa nhỏ?” cua trong nồi đã gần hết, Nghiêm Thu mang nước ấm vào, đổ vào nồi nấu canh.

Lý Tố có chút ngại ngùng, cúi đầu không nói chuyện. A cha y nói: “Cũng đến lúc rồi, trưởng thành, ngày trôi qua cũng tốt, vẫn là nên có con mới tốt.”

Nghiêm Thu nhìn Lý Tố nói: “Vậy mấy ngày nữa hết bận, ta cùng ngươi vào thành gặp đại phu đi? Lúc trước ta thấy Cổ đại phu y thuật không tồi, để cho ông ta xem cho ngươi.”

“Không phiền toái đi?” Lý Tố còn chưa vào thành bao giờ, mong chờ nhưng cũng có chút sợ hãi.

“Phiền gì đâu, chúng ta đi xe nhà mình, muốn đi liền đi. Vừa lúc ta cũng muốn mang theo hai đứa nhỏ này cho đại phu nhìn xem.” Nghiêm Thu vỗ lên mông con, béo đô đô, run lên một chút.

Thạch Hoài Sơn cũng nói: “Được rồi, Chiêu Phúc cũng đi đi, hai người các ngươi đều xem.”

Thạch Chiêu Phúc gật đầu, tuy rằng cảm thấy mình làm a phụ có hơi sớm, nhưng hắn cũng hiểu chút ý nghĩ của Lý Tố, nếu có con có thể làm y yên tâm hơn, vậy thì tùy y đi.

“Được rồi.” Lý Tố trước đó cũng muốn gặp đại phu, trước đây làm việc vất vả, không biết có tổn thương thân thể quá nhiều hay không.

Ăn cơm xong, Lý Tố giúp Nghiêm Thu dọn bàn.

“Được rồi, bát để ta rửa. Cả ngày mệt mỏi rồi, các ngươi về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Nghiêm Thu đặt chén bát vào nồi.

“Được rồi, chúng ta về. Sáng sớm mai chúng ta đi đến cửa thôn luôn.”

“Được rồi.” Tiễn cả nhà Thạch Chiêu Phúc xong, Nghiêm Thu mang bát đi rửa, vội vàng lên kháng đếm tiền.

Thạch Hoài Sơn ghé vào giường chơi với hai con.

Hắn nhìn chân con, trắng trắng nộn nộn, hai ngón chân cái nhỏ xíu xiu. Liền không nhịn được bắt lấy cắn hai cái.

Đệ đệ Thạch Thiên Hựu cho rằng là a phụ chơi cùng hắn, bị ngứa cười khanh khách.

Ca ca Thạch Thiên Tứ rất rất không vui bị a phụ nó cắn chân nha, một cước đạp lên mặt Thạch Hoài Sơn.

Thạch Hoài Sơn không đạt được mục đích không bỏ qua, bắt lấy chân con lớn cắn không buông tay.

Cuối cùng khiến con nóng nảy, a a kêu như là kêu cứu a cha.

Nghiêm Thu vào nhà thấy con lớn hai chân đạp lung tung, kêu đến đáng thương, “Làm gì thế! Con lại khóc bây giờ.”

“Ta đang chơi với con mà! Cắn có hai cái, ngươi xem con lớn của ngươi, còn đá ta đây này!”

“Đáng đời, không có việc gì cắn chân con làm gì?” Nghiêm Thu không biết đây là cái ham mê gì.

Thạch Hoài Sơn cợt nhả: “Ta không cắn con nữa, ta cắn chân ngươi vậy.”

“Ngươi cũng không ngại thối?” người này càng ngày càng không ra cái dạng gì.

“Ngại ai cũng không ngại ngươi a.”

“Hiện tại càng ngày càng cợt nhả.” Nghiêm Thu trừng mắt nhìn Thạch Hoài Sơn, “Mau đem tiền ra đây, tính xem hôm nay lời nhiều hay không.”

Thạch Hoài Sơn sờ sờ mũi, ở trong thành nghe nói các ca nhi khi nhe hán tử nói lời ngon tiếng ngọt thì rất thích, hắn nói hai câu, không ngờ ca nhi nhà hắn không thích nghe.

Thạch Hoài Sơn lấy tiền từ trong túi ra, Nghiêm Thu cũng đem tiền hôm qua kiếm được để lên giường.

Một trận rầm rầm, nghe thật là thích a.

Hai đứa con cũng bị tiếng tiền kêu hấp dẫn, a nha nha bò lại, đưa tay bắt.