Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 57




Nghiêm Thu nghe thấy tiếng khóc, nghĩ thầm tám phần là người đã mất. Y muốn vào nhà xem một chút, dù thế nào đó cũng là a phụ ruột của Thạch Hoài Sơn. Nhưng y lại bị tề quân trưởng thôn ngăn lại, “Ngươi đừng nhìn. Ánh mắt trẻ con sạch sẽ, đừng nhìn vào mấy thứ không may.”

Cái gọi là không tốt, chính là hồn ma a. Người trong thôn tin những điều này, trẻ con nhìn được, ban đêm sẽ tự nhiên khóc lớn. Nếu là trước kia, Nghiêm Thu nhất định không tin, nhưng hiện tại y cũng không dám nó là không tin nữa.

Tề quân trưởng thôn giúp y quấn lại hai đứa nhỏ: “Ta đi xem có chuyện gì xảy ra, ngươi về trước đi.”

Nghiêm Thu nghĩ, vẫn là nghe lời tề quân trưởng thôn đi về trước. Y nghĩ chờ Thạch Hoài Sơn trở về, mang con nhờ Đại Thành a cha chăm sóc rồi đến hỗ trợ cũng được.

Tề quân Thạch Khang Toàn  còn đang khóc to trong buồng, A Khánh ở một bên cũng khóc lóc om sòm.

Trong phòng có mấy hán tử, giờ này không biết phải nói gì.

Tề quân trưởng thôn vào nhà, chán ghét nhìn tề quân Thạch Khang Toàn nói: “Làm gì? Còn không thừa dịp người còn chưa lạnh mà nâng đi?”

Người trong thôn cảm thấy, người vừa mới chết, người còn chưa lạnh thì hồn còn chưa rời khỏi thể xác.

“Ta hầu hạ gã nửa đời người, nói bỏ liền bỏ sao? Còn có A Khánh, sau này làm sao sống?” tề quân Thạch Khang Toàn ngồi dưới đất gào, Thạch Khang Toàn chết rồi, y cũng không cần sợ nữa.

Trưởng thôn cùng mấy hán tử không muốn nặng lời với tề quân người ta, tề quân trưởng thôn đành phải nói: “Muốn gào thì về nhà mà gào đi! Thiêm Thanh, mấy người các ngươi nâng Thạch Khang Toàn về nhà gã đi. Chờ tối Thạch Hoài Sơn với Thạch Chiêu Phúc đến đây, tiếp tục bàn xem lo hậu sự thế nào.”

Thạch Thiêm Thanh đáp ứng một tiếng, liền cùng mấy huynh đệ động thủ nâng người.

Tề quân Thạch Khang Toàn thấy mình gào nửa ngày như vậy mà không ai trả lời, cũng không gào nổi nữa. Phẫn nộ đứng lên, kéo A Khánh đi theo Thạch Thiêm Thành về nhà. Trên đường y suy nghĩ, sau này phải làm sao bây giờ. Khóc lóc hẳn là vô dụng, hai lỗ tai của người ta đều nghe thấy Thạch Khang Toàn muốn bỏ y. Giấy trắng mực đen cũng viết ra rồi. Vậy thì chỉ có thể làm dịu, chờ Chiêu Phúc đến đây, hảo hảo nói chuyện với hắn, cố gắng còn có hy vọng.

Chờ Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Chiêu Phúc quay lại đã là buổi chiều. Bọn hắn tới nhà trưởng thôn trước, biết được Thạch Khang Toàn đã tắt thở, trong lòng cũng không dễ chịu, không được gặp Thạch Khang Toàn lần cuối.

Thạch Chiêu Phúc so với Thạch Hoài Sơn còn buồn hơn, tề quân Lý Tố ở bên an ủi hắn.

Trưởng thôn đem chuyện di chúc của Thạch Khang Toàn nói với mấy người. Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Chiêu Phúc đều kinh ngạc, nghĩ thầm đây là sắp chết nên chợt hiểu ra? Chỉ là cảm thấy rất không có khả năng, hai người bị làm cho mơ hồ, nhưng đây quả thật là chuyện tốt.

“Di chúc này ta cứ cầm, hai ngày này lo liệu tang sự đã.”

Hai người gật đầu, liền đi đến nhà họ Thạch.

Thạch Khang Toàn được đặt ở gian nhà chính, người này đột nhiên ra đi nên chưa kịp chuẩn bị quan tài. Chỉ thay bộ đồ mới, nằm ở trên cáng đặt trên mặt đất.

“Chiêu Phúc, ngươi đã trở lại?” tề quân Thạch Khang Toàn hết sức nhiệt tình hỏi.

“Uhm.” Thạch Khang Toàn thản nhiên lên tiếng.

Lý Tố nhìn tề quân Thạch Khang Toàn một cái, cảm thấy rõ ràng đây là đang có ý đồ với hắn.

Mặt Thạch Khang Toàn nhìn thảm hại, máu ứ đọng trên mặt, lau cũng không đi. Thạch Chiêu Phúc dập đầu ba lạy, hai mắt đỏ bừng.

A phụ đã qua đời, những chuyện không thoải mái trước kia cũng phai nhạt theo thời gian.

Sau một lúc lâu, Thạch Chiêu Phúc nói: “Đại ca, sáng mai còn phải phiền ngươi vào thành kéo một bộ quan tài về.” Hạ huyệt, dù sao cũng phải có quan tài mới được.

“Ừ, sáng sớm mai ta sẽ vào thành. Trong thôn chỉ cần thông tin cho mấy trưởng bối là được, hiện tại đang là mùa màng, mọi người đang bận rộn.”

Thạch Chiêu Phúc gật đầu nói: “Ta cũng muốn lo liệu đơn giản thôi.”

Tề quân Thạch Khang Toàn ở bên cạnh nghe hai anh em nói chuyện tang sự, hoàn toàn không nói đến cái gì khác, y có chút sốt ruột: “Chiêu Phúc à, a phụ ngươi trước khi đi luôn nhắc tới ngươi. Luôn nói ngươi tốt thế nào, ngươi phải chăm sóc đệ đệ A Khánh của ngươi a. Nhà này đất này ruộng này, a phụ ngươi đều cho ngươi, ngươi sẽ chuyển đến chứ?”

Vấn đề này Thạch Chiêu Phúc còn chưa nghĩ đến, nhưng anh hắn ở đây, đất thôn Thạch gia lại màu mỡ hơn thôn Đỗ gia, hắn tự nhiên là muốn chuyển đến. Chỉ là hắn còn chưa hỏi ý kiến của Tố ca nhi, cho nên chưa quyết định. Hắn vừa định nói đợi tang sự của a phụ xong xuôi thì chợt nghe Lý Tố nói: “Nên chuyển đến, bên này tốt hơn thôn Đỗ gia nhiều.”

Tề quân Thạch Khang Toàn ngó ngó Lý Tố, không lòng không hài lòng y nói leo, nhưng trước mắt không phát tác được, đành nói: “Vậy ngươi xem, trong nhà nhiều ruộng vậy, A Khánh lại còn nhỏ không giúp được gì, để ta giúp ngươi quản gia nha?”

Thạch Chiêu Phúc muốn nói gì lại bị Lý Tố kéo tay áo, “Nếu cần, ta cùng a cha đều ở nhà nhàn rỗi mỗi ngày. Trong nhà chỉ có từng đấy việc, tùy tiện duỗi tay là xong.” Lý Tố cười lạnh trong lòng, để ngươi quản gia, để gia đình không yên thân hả?

Tề quân Thạch Khang Toàn bắt đầu rơi nước mắt, “Chiêu Phúc à, ngươi là do ta nuôi lớn từ nhỏ. Thực sự một phân tình cũng không nhớ sao? Ngươi để cho ta người lớn tuổi như vậy phải đi đâu bây giờ?”

Thạch Chiêu Phúc có chút mềm lòng, Lý Tố không đồng ý, “Từ đâu đến thì về đó đi.” Ca nhi bị hưu, trừ bỏ quay về nhà mẹ đẻ thì không còn đường khác.

Tề quân Thạch Khang Toàn không nhịn nổi: “Ngươi là một cái ca nhi còn có thể thay Chiêu Phúc làm chủ sao?” sau đó nói với Thạch Chiêu Phúc: “A phụ ngươi vừa qua đời, ngươi đã muốn đuổi kế a cha và đệ đệ ruột!”

Lý Tố nói: “Ngươi đừng nói bừa. Đuổi ngươi chính là a phụ, thư bỏ cũng đã viết xong. Còn A Khánh, chúng ta không nói là đuổi nó đi. Nó là đệ đệ của Chiêu Phúc, tự nhiên được ở lại, chúng ta sẽ đương nhiên sẽ cố gắng chăm sóc nó.”

Tề quân Thạch Khang Toàn mới không tin bọn Lý Tố sẽ chăm sóc tốt cho A Khánh.

A Khánh lại càng không muốn tách ra khỏi a cha, không có a cha, sẽ không có ai nuông chiều nó nữa, cái đó nó cũng biết, “A cha, ngươi đừng bỏ lại ta a.”

Tề quân Thạch Khang Toàn nhìn A Khánh, cũng mâu thuẫn. Mang A Khánh về nhà a phụ tức là dẫn theo con chồng trước, sẽ không tốt, A phụ đằng đó chỉ còn a cha cùng đệ đệ, tề quân của đệ đệ cũng không phải là người dễ ở chung. Nếu mà để A Khánh ở lại, y vẫn là có chút luyến tiếc, nói gì cũng là cục thịt trên người y rơi xuống, lại tỉ mỉ nuôi lớn như vậy.

Tề quân Thạch Khang Toàn cuối cùng cắn răng, nếu không ở được thì đi hết. Nghĩ xong, không nói hai lời vào nhà thu dọn một trận, xong liền dẫn A Khánh đi không quay đầu lại. Dù sao cũng đã bị bỏ, tang sự cái gì đó, chẳng có chút quan hệ nào với y.

Tề quân Thạch Khang Toàn cuốn theo không ít tiền, trong lòng có quỷ liền không ngừng kéo A Khánh đi về thôn Thanh Thủy. Dựa theo quy củ, ca nhi bị bỏ chỉ có thể cầm theo tiền lễ mà mình mang đến lúc vào cửa. Y như vậy nếu bị bắt lại thì cũng đủ bị trị tội.

Lý Tố vào nhà thì trong phòng đã loạn một đoàn, tráp tiền bị ném ở trên giường, gần như là không còn gì. Không cần phải nói, khẳng định là tề quân Thạch Khang Toàn mang đi hết rồi. Nhưng Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố cũng không muốn toan tính, người đi là được. Về chút tiền này để đổi lại bình yên cho gia đình, đáng giá.

Thạch Hoài Sơn ở bên cạnh nhìn thấy không lên tiếng. Cái nhà này sau này Chiêu Phúc làm chủ, hắn tự nhiên muốn để cho Chiêu Phúc được rèn luyện. Lý Tố không hổ là ca nhi mà mình chọn, có thể có tâm nhãn hơn cả Chiêu Phúc. Có ca nhi như vậy đi theo rất tốt, không phải ăn thiệt.

Thôn Thanh Thủy cũng không gần, đi qua thôn Đỗ gia còn phải đi thêm một đoạn nữa. A Khánh đi được nửa đường rồi liền khóc kêu không đi nổi nữa. Tề quân Thạch Khang Toàn liền dắt nó, “Đi không được cũng phải đi! Một lát nữa là trời tối rồi, chỗ nào cũng có sói, ngươi muốn bị sói ăn hả!”

A Khánh nghe vậy liền không dám khóc nữa, theo sát bước chân của a cha.

Buổi tối, Thạch Hoài Sơn trở về nhà mình, cả ngày hôm nay mệt chết đi, chủ yếu là tâm mệt mỏi. Có thể nhìn thấy Nghiêm Thu cùng hai con, cả người liền sống lại.

Thạch Hoài Sơn hôn lên khuôn mặt của hai con, râu ria của hắn liền đâm con khóc khiến cho Nghiêm Thu đau lòng muốn chết, trừng mắt lườm hắn.

“Thu, ngươi cũng không thể chiều chúng nó thế được. Tiểu tử lớn lên là phải kiên cường, sao có thể hơi tí lại khóc.”

“Còn nói nữa, không phải râu của ngươi rất cứng sao!”

“Ai nói? Ta đâm ngươi ngươi cũng không ngại.” Dứt lời liền chu môi hướng về phía Nghiêm Thu.

Thạch Thiên Tứ anh dũng cứu a cha, thời khắc mấu chốt liền tè làm ướt cả người Thạch Hoài Sơn, khiến Nghiêm Thu vui vẻ ghê.

Chờ ru xong con ngủ, Nghiêm Thu mới hỏi chuyện Thạch Khang Toàn.

Thạch Hoài Sơn kể chuyện xảy ra trong ngày cho y nghe, Nghiêm Thu kinh ngạc nửa ngày không nói ra lời, thật trăm triệu lần không nghĩ tới trước khi chết Thạch Khang Toàn lại làm những việc như vậy.