Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 56




Khi Thạch Hoài Sơn đến nhà trưởng thôn đón Cổ đại phu, Nghiêm Thu cũng bế hài tử theo tới.

Bởi vì Thạch Hoài Sơn phải đánh xe, Nghiêm Thu trong lòng ôm một đứa, trên lưng cõng một đứa. Hai viên thịt nhỏ (tiểu nhục đoàn tử), đừng thấy không lớn bao nhiêu, nhưng rất nặng ni.

Nghiêm Thu nghĩ, vì từ lúc Thiên Tứ cùng Thiên Hựu sinh ra đến nay, vẫn chưa cho đại phu khám qua. Lúc này vừa lúc Cổ đại phu ở đây, liền tiện thể để cho ông khám cho hai bé.

Tề quân của thôn trưởng rất yêu thích hài tử, chính ông mãi vẫn không thể sinh, thấy hai tiểu tử này của nhà Nghiêm Thu trông mà thèm, nựng nịu mãi cũng không đủ.

Cổ đại phu lại càng hơn thế nữa, muốn tôn tử muốn đến điên rồi. Tiểu tử nhà hắn đến bây giờ cũng vẫn chưa thành thân, không phải điều kiện không được, mà tiểu tử đó ánh mắt rất cao, nhìn ai cũng đều chướng mắt, ngươi nói xem như vậy có sốt ruột chết người hay không!

Thiên Tứ là lão đại, rất có bộ dáng của đại ca, vô cùng nề nếp. Cổ đại phu kiểm tra thân thể cho bé, chỉ ngoan ngoãn nhìn nhìn bốn phía, cũng không gây ầm ĩ. Đợi đến lúc xem cho Thiên Hựu liền không như vậy, rất nghịch ngợm, túm lấy râu của Cổ đại phu không chịu buông tay. Kỳ thật hài tử còn nhỏ, vẫn chưa làm được động tác túm lấy này. Chỉ là tay tiểu hài tử đều ẩm ướt, quơ tới quơ lui, sẽ làm râu quấn ở trên tay.

Cổ đại phu ôi a ôi a kêu hai tiếng, cũng không tức giận, nét mặt già nua cười giống như đóa hoa cúc, bắt lấy chân Thiên Hựu liền hôn. Thạch Hoài Sơn âm thầm khen ngợi, nhi tử đây là đang giúp a phụ nó báo thù ni.

Nghiêm Thu cứu râu của Cổ đại phu từ trong tay Thiên Hựu ra, “Đại phu, hai tiểu tử có bị bệnh gì không?”

“Không có chuyện gì, dưỡng rất tốt. Chờ sau khi hai hài tử được nửa tuổi, cứ cách hai ba tháng thì dẫn tới cho ta xem.”

“Được, làm phiền đại phu.” Nghiêm Thu nhìn vào trong phòng, không biết gọi Thạch Khang Toàn là gì trước mặt người ngoài thì tốt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vị trong phòng kia như thế nào rồi?”

Tề quân của thôn trưởng nói: “Lúc trời vừa sáng có tỉnh một lần, uống thuốc xong lại mê man.”

Thạch Hoài Sơn nghe vậy vội hỏi: “Có nói gì không?” Người này đang êm đẹp lại thành như vậy, nghĩ thế nào cũng không bình thường. Tuy rằng hắn đối Thạch Khang Toàn vẫn còn oán hận, nhưng giống như Nghiêm Thu nói, dù có cắt đứt quan hệ, huyết mạch vẫn chặt không đứt. Như lúc này hắn giúp mời đại phu, trả tiền thuốc men, đã không có lỗi với ông ta.

“Không nói gì, chỉ tìm tề quân của hắn.” Tề quân thôn trưởng tiến đến trước mặt bọn hắn nhỏ giọng nói: “Không biết xảy ra chuyện gì, mấy lời đó nghe thế nào cũng không dễ nghe.”

Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn nhìn nhau một cái, đều không rõ là chuyện gì.

Lúc khám xong cho hai bé, Thạch Hoài Sơn hỏi Nghiêm Thu: “Ngươi một lát tự mình mang các con trở về a? Hay là bây giờ đi cùng chúng ta luôn?” Cổ đại phu cũng đã thu thập xong, Thạch Hoài Sơn cũng muốn tiễn ông về sớm một chút, đến Đỗ gia thôn đón Chiêu Phúc.

“Đợi thêm một lát đi.” Tề quân thôn trưởng vẫn chưa ôm hài tử đủ, không muốn Nghiêm Thu nhanh như vậy đã về.

Nghiêm Thu cũng không tiện nói gì, “Ta đây chờ một thêm lát nữa sẽ tự mình trở về, các ngươi đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”

“Được, yên tâm a.” Thạch Hoài Sơn sờ sờ các con, có người ngoài ở, liền nhịn xuống không sờ Nghiêm Thu, chỉ nói: “Chúng ta đi.”

Nghiêm Thu đứng dậy tiễn tiễn bọn hắn.

Thạch Hoài Sơn cùng Cổ đại phu mới vừa đi không bao lâu, Tề quân Thạch Khang Toàn đã dắt a Khánh đến đây.

Thấy Nghiêm Thu cùng hai tiểu tử kia ở trong nhà chính, nhìn nóng cả mắt. Chỉ là trước mắt hắn ta cũng không nghĩ đến chuyện khác được, lên tiếng chào hỏi cùng tề quân thôn trưởng, liền mang theo a Khánh vào buồng trong.

“Đã tới?” Thôn trưởng thấy Tề quân Thạch Khang Toàn thì hỏi một câu.

“Ân, thu thập hai bộ quần áo, đã mang qua.”

A Khánh vẫn không dám đi đến trước mặt a phụ nó, tự mình tìm một nơi cách rất xa ngồi xuống.

Thôn trưởng nói: “Buổi sáng Khang Toàn có tỉnh lại một lần, còn tìm ngươi nữa.”

“Gì?!” Tề quân Thạch Khang Toàn bị dọa trong lòng hồi hộp, “Vậy, vậy hắn có nói gì không?”

“Không nói gì, chỉ là toàn thân đều đau. Cho uống thêm một lần thuốc, xem ra một lát nữa có thể tỉnh lại.”

Tề quân Thạch Khang Toàn không cách nào bình tĩnh được, không ngờ thật sự có thể tỉnh lại. Nếu tỉnh lại lần nữa, vạn nhất đem chuyện nói ra, thì phải làm sao đây? Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn ta nói: “Thôn trưởng, không bằng nâng Khang Toàn trở về nhà của chúng ta đi?”

Thôn trưởng nghĩ không ổn, “Hắn như vậy làm sao chịu được. Lại nói ngươi cũng đã lấy quần áo qua, nằm ở đây đi.”

“Ta cũng không muốn, vạn nhất hắn thật sự không được, nói sao cũng phải chết ở nhà mình a.”

Người trong thôn rất coi trọng bảy ngày hồi hồn, chết phải chết tại nhà mình, như vậy hồn phách mới không dễ dàng bị lạc.

Thôn trưởng nghĩ nghĩ, “Vậy được rồi. Ta nói Thiêm Thanh tìm mấy hán tử, nâng hắn trở về.”

“Được, được, đã làm phiền ngươi, thôn trưởng.”

“Phiền toái gì, đều đã đến nước này rồi, ai.” Thôn trưởng hai ngày này không biết đã thở dài bao nhiêu lần, Thạch Khang Toàn so với ông nhỏ hơn không bao nhiêu tuổi, bọn ông lúc nhỏ coi như là cùng nhau nghịch bùn đến lớn. Chỉ là sau này cảm thấy thái độ cư xử làm người của Thạch Khang Toàn không được, mới từ từ trở nên xa cách. Nhưng vào thời điểm như thế này, có thể giúp tự nhiên sẽ giúp một lần.

Thạch Thiêm Thanh tìm ba hán tử bình thường có quan hệ tương đối khá tốt, nghĩ bốn người khiêng, hẳn là sẽ ổn định hơn.

Không nghĩ đến, không đợi mọi người ra tay, Thạch Khang Toàn liền tỉnh lại. Khi ông ta mới vừa mở mắt, ánh mắt tan rã, không có thần, không biết đang nhìn nơi nào. Thôn trưởng gọi ông ta vài tiếng, lúc này mới có ý thức lại.

Tề quân Thạch Khang Toàn núp ở một bên, không dám nhìn ông ta, tay không ngừng run rẩy.

Thôn trưởng nói: “Khang Toàn a, ngươi không phải mới vừa tìm tề quân ngươi sao? Hắn đang ở đây, ngươi có gì muốn nói không?”

Vừa nghe hai chữ tề quân, Thạch Khang Toàn tựa hồ có tinh thần hơn một ít, nhìn sang hướng thôn trưởng chỉ, cũng không thể thấy rõ người. Ông ta nhìn thấy chính là bộ dáng người trong tưởng tượng của ông ta, Thạch Khang Toàn há mồm liền nói: “Tiện. Nhân!”

Tề quân Thạch Khang Toàn nhất thời bị dọa té ngồi trên đất, nghĩ thầm xong rồi, xong rồi. A Khánh vừa thấy tình huống như vậy, cũng biết sự tình không tốt, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

“Chiêu Phúc đâu, Chiêu Phúc!” Thạch Khang Toàn vẫn không có khí lực mà hô hai tiếng.

Thôn trưởng nói: “Chiêu Phúc chưa có tới ni.”

“Hắn đi, đi đâu vậy?” Ngực đau thở không nổi. Thạch Khang Toàn muốn xoa xoa ngực, vừa động đậy cánh tay, vẫn là đau.

“Ngươi quên? Hắn đã kết hôn, đến Đỗ gia thôn rồi.”

“Chiêu Phúc mới 5 tuổi, kết hôn cái gì!” Thạch Khang Toàn nói vài câu, lại thở hổn hển, tiếng rì rầm ở trong cổ họng, nói cũng không rõ ràng.

Người khác cũng không nghe rõ, cũng chỉ tự lý giải là ông đang tìm Chiêu Phúc.

Thạch Khang Toàn còn muốn mắng chửi người, chính là ngực đau gần chết, thở một hơi cũng khiến ông ta đau. Ông ta nghĩ không ra mình tại sao lại bị thương như vậy, đầu óc loạn một mớ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Càng nghĩ không ra lại càng buồn bực, toàn thân lại đau, ông ta không khỏi nghĩ thầm, nói không chừng là tiện nhân kia đem hắn hại thành như vậy. Sau đó gia tài của ông ta đều sẽ tiện nghi cho tiện nhân đó và đứa con hoang kia.

Tuyệt đối không được, gia tài của hắn cần lưu lại cho Chiêu Phúc. Chiêu Phúc mới là con ruột của hắn!

“Thôn trưởng... Thôn trưởng.” Thạch Khang Toàn thở hồng hộc nói: “Ta muốn lập di chúc.”

Thôn trưởng lặng đi một chút, “Di chúc? Được, ngươi chờ, ta lấy giấy bút qua.”

“Toàn bộ đất vườn, nhà cửa, tiền tài của nhà ta đều cho Chiêu Phúc, người khác một đồng cũng không cho! Thôn trưởng, ngươi nhớ kỹ giùm ta, giúp ta trông nom.” Nói một câu dài như vậy, giống như đã gom hết hơi sức của ông ta. Thạch Khang Toàn một hơi nói xong, đã mệt đến không xong, ngực kịch liệt phập phồng.

Thôn trưởng có chút buồn phiền, không phải đã tách ra cùng Thạch Chiêu Phúc sao? Lúc này sao đem gia tài đều cho Chiêu Phúc? Nhưng đây là việc nhà của người ta, trong lòng ông buồn bực, bút cũng không dừng lại, dựa theo Thạch Khang Toàn nói, toàn bộ viết xuống.

“Còn có, còn, còn có... Ta muốn bỏ tiện nhân này.” Thần sắc Thạch Khang Toàn có chút điên cuồng, giống như đã cho rằng, chính tề quân ông ta làm hại ông ta. Đem gia tài toàn bộ cho Chiêu Phúc vẫn chưa đủ, nếu không bỏ tiện nhân kia, hắn là Chiêu Phúc a cha, liền còn có thể sống trong nhà ông ta, ăn của ông ta, dùng của ông ta. Như vậy sao được? Ông ta qua không tốt, cũng không thể để tiện nhân kia sống dễ chịu!

Tề quân Thạch Khang Toàn trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh, Thạch Khang Toàn một chút đồ vật cũng không lưu cho hắn cùng a Khánh, còn muốn thôi hắn. Nhưng hắn lại không dám chất vấn, sợ Thạch Khang Toàn đem chuyện xấu hắn cùng a Khánh làm nói ra. Lúc này hắn chỉ cho rằng, đây là Thạch Khang Toàn cho bọn hắn giáo huấn. Bị thôi vẫn tốt hơn là bị tố giác mưu hại người, đó là phải ngồi tù.

“Này… Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Thôn trưởng không biết hai người này có ân oán gì, đã sắp chết lại vẫn có thể muốn bỏ tề quân.

Thạch Khang Toàn đã nghe không vào lời nào nữa, chỉ nói theo ý thức của mình: “Bỏ, bỏ.”

Thôn trưởng đã viết xong theo từng chữ từng chữ Thạch Khang Toàn nói, một phần là di chúc, phần thứ hai là thư từ hôn. Lại lấy ra mực đỏ để in dấu tay, đỡ tay của Thạch Khang Toàn, ấn dấu tay.

Tề quân Thạch Khang Toàn thấy thôn trưởng đưa thư từ hôn lại đây, cuối cùng vẫn là nhịn không được gào lên, “Thạch Khang Toàn, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy! Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy a!”

Đáng tiếc Thạch Khang Toàn nghe không được.