Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 83: Chương 83: Cưỡi Hổ Khó Xuống





CHƯƠNG 83: CƯỠI HỔ KHÓ XUỐNG


Dịch giả: Luna Wong


Đoàn Duy nhận được thư Dương Thanh Già gởi, trong thư nói nàng dò trong giả sơn hậu viện trong Tỉnh Lại quán có một mật đạo.


Chỉ là chẳng biết thật giả, cần xác định.


Đoàn Duy mệnh Tào Lôi tiền đi tìm hiểu, mình thì tìm Vương Trực đến lời nói khách sáo.


Hắn để lộ cho đối phương biết mấy ngày liên tiếp Điều Xuyên Hành Giang vẫn không có động tĩnh, bản thân liên hệ Điều Xuyên Hành Giang cũng đều bị đối phương lấy các loại lý do chối từ kéo dài tình huống.


Hắn hy vọng Vương Trực có thể giúp mình cùng Điều Xuyên Hành Giang câu thông một chút, để có thể tiến quán tham chút tin tức.


Ai biết Vương Trực nghe hắn nhắc tới Điều Xuyên Hành Giang lại đầy bụng tức giận, nguyên lai thủ hạ Vương Trực phái ra cướp thuyền hải tặc trên đường bị chặn hồ, thiếu chút nữa biến thành đen ăn đen, màn độc thủ phía sau chính là đại nhi tử của Điều Xuyên Hành Giang.


Đoàn Duy quanh co lòng vòng hỏi hắn làm sao biết được, đối phương liền nói, đại nhi tử của Điều Xuyên Hành Giang chuyên môn chọn thương thuyền buôn lậu của Đại Minh, hơn nữa hạ thủ cực đen, thuyền từng bị hắn cướp qua, đều là không hề có người sống, chó gà không tha. Làm thiếu gia của đại danh, thân lực thân vi chặn thuyền trên biển, cùng lãng nhân võ sĩ mình nuôi dưỡng như nhau quơ đao giết người, trình độ hung tàn có thể thấy được.


Đoàn Duy nghe nói như thế, không khỏi nhớ tới những con thuyền trống đoạn thời gian trước tất cả thuyền viên của Đại Minh đều mất tích, huống hiện tại có thể xác định thảm án trên Vĩnh Phúc hào chính là Điều Xuyên thị chế tạo, hợp với lời Vương Trực vừa nói này, hắn cảm thấy đại nhi tử của Điều Xuyên Hành Giang rất có thể là một trong những hung thủ khát máu.


Hắn vốn tưởng rằng Điều Xuyên Hành Giang bày ra sai sử thủ hạ cướp bóc thương thuyền, là thủ phạm chính, hiện tại xem ra đại nhi tử này của hắn cũng cũng không phải là hạng người lương thiện gì, trên tay tạo nghiệt tuyệt đối không thể ít hơn so với cha hắn.



Sau khi Đoàn Duy trở lại hành quán, Tào Lôi ra cửa tìm hiểu đã trở lại.


Tào Lôi theo lời Dương Thanh Già nêu, dịch dung khoái mã ra khỏi thành đi vòng qua Tam Gian sơn ngoài thành.


Rừng rậm trên núi mọc thành lùm thành bụi, hắn tỉ mỉ tra tìm, quả nhiên ở chân núi tìm được một nước mạch sông ngầm, cách bờ sông không xa xác thực mọc rất nhiều hoa nhỏ hồng sắc tầm thường. Hắn nhảy xuống sông tỉ mỉ tìm kiếm, ở sau miệng động, đích xác phát hiện một đường thủy đạo thông hướng bên trong, kỹ năng bơi của hắn bình thường, không dám tùy tiện tiến nhập, chỉ phải về nói tình huống cho Đoàn Duy nghe trước.


Đoàn Duy viết những thứ Tào Lôi điều tra được vào trong thư, đưa đến trong tay Dương Thanh Già, hy vọng có thể tìm một cơ hội thử dài ngắn sâu cạn của mật đạo kia.


Lúc Dương Thanh Già nhận được thư, chưa kịp nghĩ xem ứng phó Điều Xuyên Hành Giang như thế nào mà phiền táo.


Cáo già Điều Xuyên Hành Giang này, mấy ngày qua không chút đề cập nào tới công việc hợp tác với Sở gia, trái lại ba ngày chỉ biết chạy đến chỗ mình, tay chân một lần lại một lần không sạch sẽ.


Nếu không phải Dương Thanh Già có nhiệm vụ trong người, nhất định sẽ cho lão xấu hổ này một chút nhan sắc xem.


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.


“Vân Huyên, ” Điều Xuyên Hành Giang làm bộ gõ cửa một cái, “Ta cho ngươi tặng chút hoa quả, nếm thử?”


Dương Thanh Già xoay người liền thay khuôn mặt tươi cười, tiếp nhận mâm đựng trái cây: “Cảm tạ.”


“Ở có quen chưa?” Điều Xuyên Hành Giang đưa tay khoát lên đầu vai của nàng, thập phần ân cần nói.



Dương Thanh Già chịu đựng xung động chặt hai tay trên bả vai của mình, đáp: “Đương nhiên rồi, Hành Giang chiếu cố ta tốt như vậy.”


Điều Xuyên Hành Giang buông cái tay đặt ở trên bờ vai nàng xuống, ngược lại bắt cổ tay trái bị thương của Dương Thanh Già, “Là ta ngự hạ không nghiêm, ngộ thương ngươi, ngươi cũng chớ để ý.”


Bookwaves.com.vn

“Làm sao biết chứ, ta cũng có sai mà, ta không nên không tuân quy củ.” Dương Thanh Già lộ ra bảy phần ai oán ba phần khinh phẫn, nói thật nhỏ: “Chỉ là lúc ta ở nhà, hạ nhân cũng không dám ngăn ta. . .”


Điều Xuyên Hành Giang chưa từng thấy qua dáng dấp thất lạc như thế của nàng, giữa hai lông mày của Dương Thanh Già nặng nề âm trầm, lông mi không quá nồng đậm lại nhọn dài yên tĩnh nằm trên mặt, sóng mắt lưu chuyển chảy ra chút sầu bi đúng mức, dường như hài tử phạm sai lầm lại không muốn chịu thua, đơn thuần lại mang chút quyến rũ không rõ.


Điều Xuyên Hành Giang nuôi oanh oanh yến yến thực sự không ít, lại không có một ai chỉ dựa vào một đôi mắt muốn nói lại không, như mang theo móc để lòng ngươi vừa ngứa lại có một chút hơi đau đớn.


“Ta sẽ phân phó tất cả hạ nhân của Tỉnh Lại quán, sau này bất luận ngươi đi tới đâu, cũng không thể cản ngươi!” Hắn dụ dỗ nói.


“Thực sự?” Dương Thanh Già hơi giương mắt, nhìn hắn.


“Đương nhiên là thật, ta không lừa gạt ngươi.” Điều Xuyên Hành Giang vuốt ve cổ tay mảnh khảnh của nàng, tiến lên trước hỏi: “Có vui hay không?”


Dương Thanh Già nương động tác lấy hoa quả, đứng dậy, ngồi ở trên cái băng bên cạnh bàn: “Đương nhiên vui vẻ.” Nàng cầm một viên hương lê trong tay đưa cho đối phương: “Ăn khối lê này đi.”


Điều Xuyên Hành Giang tiếp nhận, mắt trực câu câu nhìn chằm chằm khối lê Dương Thanh Già cắn rất lớn, phảng phất trong miệng đang nhấm nuốt người trước mắt.



Dương Thanh Già giả bộ không phát hiện ánh mắt thập phần dâm tà sấm nhân của đối phương, dùng định lực lớn nhất mới không ném ánh đào lên trên mặt đối phương.


Điều Xuyên sắp sửa nói: “Nếu vui vẻ, có nghĩ tới sẽ ở lại Tỉnh Lại quán này hay không? Không phải ngươi luôn nói lúc ngươi ở nhà, phụ huynh thích giam ngươi sao? Ở chỗ này của ta, cũng không thế, ngươi muốn chơi cái gì liền chơi cái đó, muốn thế nào thì được thế đó!”


“Hành Giang ngươi tốt với ta như vậy, ta trái lại muốn lưu ở chỗ này, nhưng ta là người Đại Minh a, sớm muộn gì cũng phải về nhà.” Dương Thanh Già không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, không dám đơn giản tỏ thái độ.


Hắn gỡ gỡ râu bát phiết(八撇胡) của mình, ngữ khí mang theo mười phần dụ dỗ: “Nếu ngươi trở thành người nhà của ta, có thể vĩnh viễn ở tại chỗ này.”


Trong lòng Dương Thanh Già sửng sốt, nét mặt một mảnh thuần lương, ngoài miệng nhịn không được âm thầm châm chọc hắn nói: “Ý của Hành Hiang là muốn nhận ta làm con gái nuôi sao?”


Lời nói này cực chu tâm, nhưng cũng không sai, Dương Thanh Già năm nay bất quá chừng hai mươi, Điều Xuyên cũng đã là nhĩ thuận chi niên, hầu như có thể làm ông cháu, đối phương luôn miệng nói làm người thân, vậy không làm phụ nữ, chẳng lẽ làm phu thê sao?


Điều Xuyên Hành Giang bị nàng làm nghẹn một cái, hắn tự biết tuổi của song phương chênh lệch quá mức xa, nếu đối phương là nữ tử bình thường hoàn còn dễ nói, nhưng hết lần này tới lần khác nàng là thiên kim tiểu thư Sở gia, hơn nữa nghe nói Sở công tử phi thường sủng ái vị Sở tiểu thư này, tất nhiên không thể ủy khuất gả cho mình, nếu như hắn đánh tính toán này, vậy thế tất phải thất bại.


Bất quá Điều Xuyên Hành Giang am hiểu “Đường cong cứu quốc” nhất, hắn sớm có chuẩn bị nói: “Ta có một tiểu nhi tử tên Điều Xuyên Đạo Tuyền, năm nay hai mươi có năm, chưa hôn phối.”


Dương Thanh Già rùng mình trong lòng, lại chưa lên tiếng.


Bookwaves.com.vn

Điều Xuyên Hành Giang thấy nàng không phản ứng gì, cho là tâm tư nàng đơn thuần bất minh nói không rõ, vì vậy nói: “Ta nghe nói trước đó vài ngày ngươi đi tìm hắn vài lần, hai người các ngươi tuổi tương đương, Đạo Tuyền hắn tuy rằng. . . Tâm tư đơn thuần chút, nhưng tuấn tú lịch sự.”


Dương Thanh Già hợp thời lộ ra chút kinh ngạc, như mới hiểu được ý: “Hành Giang ngươi là muốn ta gả cho nhi tử ngươi?”


Đối phương chậm rãi gật đầu, liếm mặt có thâm ý khác nói: “Đạo Tuyền chỉ thích vẽ, thường ngày hầu như không bước chân ra khỏi nhà, nếu các ngươi kết làm phu thê, ngươi làm cái gì, hắn cũng sẽ không ngang ngược can thiệp, ngươi sẽ rất tự tại.”



Dương Thanh Già rũ mắt suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Chuyện này ngươi phải nói với ca ta, Đại Minh chúng ta hôn phối, chú ý phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, hôm nay phụ mẫu ta cũng không bên người, huynh trưởng như cha, bản thân ta nói không tính.”


“Được được được!” Điều Xuyên Hành Giang liên tiếp nói vài chữ “tốt”: “Ta sẽ thương nghị với ca ca ngươi.”


Nàng cúi đầu ăn anh đào chua ngọt, nhưng trong lòng thì khổ.


Đâm lao phải theo lao, nhưng không biết thế nào!


Mấy ngày nay tâm thần Đoàn Duy có chút không yên, đại bộ phận là bởi vì mấy ngày chưa từng gặp Dương Thanh Già, trong lòng thật bất an.


Hắn đang ngồi ở trong phòng nghĩ nên tìm thời gian mau chóng đi Tỉnh Lại quán gặp Dương Thanh Già một mặt, cũng dễ ngay mặt thương nghị chút sự tình, nhưng mà còn chưa chờ hắn để người tới cửa đưa thiếp mời, Điều Xuyên Hành Giang ngược lại chủ động sai người qua đây thỉnh hắn đi Tỉnh Lại quán.


Chính hợp tâm ý, hắn lập tức ứng, trưa cách ngày liền thu thập sẵn sàng qua đó.


Quản sự lần trước đã gặp kia dẫn hắn tới phòng trà, hắn vừa vào nhà, phát hiện ngoại trừ Điều Xuyên Hành Giang và Dương Thanh Già ra, cùng nàng ngồi ở bên còn có một nam tử hình dạng thanh tuyển.


Hắn không biết Điều Xuyên Đạo Tuyền, thấy Dương Thanh Già và nam tử xa lạ kia sóng vai ngồi ở một chỗ, không khỏi nhíu nhíu mày.


“Sở công tử tới rồi, thỉnh!” Điều Xuyên Hành Giang đứng dậy đón hắn vào tịch, để thị nữ châm dâng trà cho hắn.


Đoàn Duy cùng Dương Thanh Già ngồi đối diện nhau, ánh mắt của hắn nhịn không được trên dưới quan sát nàng một vòng, bất quá ngắn ngủi mấy ngày, người trước mắt hao gầy rất nhiều, người nguyên bản thon gầy, bây giờ nhìn lại có một chút suy nhược.


“Tay ngươi làm sao vậy?” Hắn đột nhiên thấy tay trái của Dương Thanh Già cột vải trắng, vội hỏi.