Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 53: Chương 53: Phụng Chỉ Tra Án





CHƯƠNG 53: PHỤNG CHỈ TRA ÁN


Dịch giả: Luna Wong – không hiểu sao hôm nay tâm trạng phơi phới, nên quyết định lại bão một chương


“Thánh chỉ đến, Dương Thanh Già tiếp chỉ.” Thái giám Ti Lễ giám Cung Khoan cầm quyên bố thanh hoàng song sắc, không hề báo trước đến Dương trạch.


Dương Thanh Già, Chu Hưng đều là cả kinh, nhưng mà hai người không kịp ngẫm nghĩ nữa, lập tức quỳ xuống.


“Phụng thiên thừa vận


Hoàng đế chiếu viết:


Nay đông nam phỉ loạn khởi, thuyền Mân Việt gặp tai ương, trẫm nghe Dương thị văn thông điển dật, tuệ khiết phồn, đặc biệt sắc đái bạch thôi án, vọng ngươi chớ phụ hoàng ân, hiển thánh chiêu chương, khâm thử ~” (1)


“Dân nữ tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Dương Thanh Già cùng Chu Hưng hai người dập đầu, hai tay của người trước tiếp nhận thánh chỉ.


Cung Khoan cho rằng nam tử quỳ trên mặt đất này là Dương Thanh Già, lại không nghĩ rằng người tiếp chỉ chính là nữ tử quỳ bên cạnh hắn, Cung Khoan trên dưới quan sát đối phương một mắt kinh ngạc hỏi: “Ngươi là Dương Thanh Già?”


“Chính là dân nữ.”


May là Cung Khoan gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng cũng có chút sững sờ, thánh thượng làm sao sẽ để một nữ tử tra án?


Kỳ thực hắn cũng không biết, đến bản thân Chu Hậu Chiếu cũng không biết Vương Thủ Nhân đề cử lại là vị nữ tử.


Cung Khoan thu liễm thần sắc, khách khí nói: “Lần này sự quan trọng đại, còn thỉnh Dương cô nương cẩn thận nhiều hơn.”


Dương Thanh Già nghe vậy gật đầu: “Dân nữ tất không phụ kỳ vọng.”


Nàng quay đầu lại nhìn Chu Hưng một chút, người sau hiểu ý, vào nhà lấy một hộp gỗ đàn tử tinh xảo ra, bên trong không cần phải nói, tự nhiên là đồ vàng bạc.


Dương Thanh Già đưa đồ cho Cung Khoan, nói: “Làm phiền Cung đại nhân.”



Cung Khoan tiếp nhận đồ, hết sức hài lòng với dạng hiểu chuyện như Dương Thanh Già .


“Cung đại nhân, ” Dương Thanh Già nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng. . . Làm sao sẽ tìm được ta?”


Cung Khoan đối với chuyện này cũng không rõ ràng lắm, cho dù rõ ràng cũng không tiện nhiều lời, hắn chỉ nói: “Tự nhiên là trong triều có người tiến cử ngươi.”


Dương Thanh Già không hỏi nhiều nữa, tiễn bước người.


Chu Hưng nhìn thánh chỉ trong tay nàng, đầu lông mày khẩn túc.


Dương Thanh Già thấy thế cười nói: “Thế nào có cái biểu tình này?”


“Việc này —— phúc họa chẳng biết, nếu như vô pháp điều tra rõ chuyện hoàng đế giao phó, sợ rằng. . .”


“Còn hơn cái này, ta trái lại kỳ quái hơn, đến tột cùng là ai đề cử ta, ta ở trong triều cũng không có người quen gì đáng để nói.”


Chu Hưng hỏi: “Ngươi định làm như thế nào?”


Dương Thanh Già ném ném thánh chỉ trong tay: “Đã đến thì phải an, phiêu lưu lớn, tiền lời cũng lớn, không phải sao?”


“Ngươi thật giống như hoàn toàn không lo lắng, sẽ không nghĩ tới hậu quả của thất bại sao?”


Nàng cười cười, mắt hạnh loan thành một độ cung hết sức đẹp mắt: “Vậy chờ thất bại rồi hãy nói.”


——————————————————-


Thuyền đỗ ở ngoại ô Thuận Thiên phủ Nam trong khu vực săn bắn của hoàng gian, chính là chiếc thuyền trống trước đó vài ngày từ Phúc Kiến Tuyền châu lướt tới.


Dương Thanh Già cùng Chu Hưng mang tạo hài, mang cái bao tay leo lên ván thuyền.



Bookwaves.com.vn

Kỹ thuật tạo thuyền của Minh triều đã thập phần tiên tiến, thuyền này mặc dù không phải là bảo thuyền quy mô to lớn gì, nhưng làm một thương thuyền dân gian mà nói, thủ công cũng thập phần hoàn mỹ.


Hai người một đường đi vào trong, thuyền cách nước đã có ít ngày, vì vậy chung quanh đều là khô, các loại vết tích thật sâu nhợt nhạt nhìn ngược lại hết sức rõ ràng.


Dương Thanh Già thấp người đi vào buồng nhỏ trên tàu, tuy là ban ngày, nhưng không gian bên trong cũng không rộng mở, tia sáng cũng có chút hôn ám.


Nàng xuất ra hộp quẹt mang theo, nương ánh sáng trên tay cùng Chu Hưng tỉ mỉ tra nhìn.


Bốn cái lương bên trong thuyền, chia không gian to như vậy làm ba buồng nhỏ trên tàu.

Dương Thanh Già kiểm tra một lần, trên bàn của hai gian đầu ngọn đèn còn dư lại không ít dầu, lương khô bày ở một bên đã triệt để khô sạch, đưa tay cầm lấy còn rơi tra, dưa muối trong đĩa trái lại không có thay đổi gì, một vò rượu đã mở cũng bốc hơi chỉ còn một ít cạn đáy.


Tất cả còn cất giữ hình dạng lúc ban đầu, chẳng qua là không thấy người.


“Đây. . . Hình như một con thuyền quỷ.” Chu Hưng cảm thấy có chút quỷ dị, không khỏi thấp giọng nói.


Dương Thanh Già đi ra gian thứ hai, đẩy cửa buồng nhỏ thứ ba ra, nhíu nhíu mày.


Trong phòng hổn độn bất kham, cái bà ngã xuống, cửa của ngăn tủ duy nhất cũng bị ngoại lực lôi xuống.


“Đưa luôn hộp quẹt của ngươi cho ta.” Nàng nhìn tấm ngăn thấp bé buồng nhỏ trên tàu nói với Chu Hưng.


Chu Hưng theo lời đưa hộp quẹt trong tay cho nàng.


Dương Thanh Già một tay cầm hai hộp quẹt, đường nhìn nhất thời rõ ràng rất nhiều, nàng tiến đến phụ cận phía bên phải tấm ngăn tỉ mỉ nhìn.


Chu Hưng theo ánh mắt của nàng nhìn sang, cũng phát hiện một ít chu ti mã tích: “Những thứ này là. . .”


“Có giống vết các loại binh khí đao kiếm lưu lại không.”



“Bên trong khoang thuyền này phát sinh qua tranh đấu?”


Dương Thanh Già gật đầu, lập tức lại lắc đầu: “Cùng với nói tranh đấu, không bằng nói là giãy dụa.”


“Giãy dụa?”


“Trong phòng tuy rằng nhìn như kinh qua một phen đấu, nhưng ngươi xem những vết tích nhỏ lại không nhiều này, dài ngắn độ rộng đều không sai biệt lắm, nói rõ là một loại binh khí lưu lại, đại khái là hai nhóm người, một nhóm giơ đuốc cầm gậy, một nhóm khác còn lại là không hề chuẩn bị, kết hợp tình huống của hai buồng nhỏ lúc nãy, rất có thể là những thuyền này viên đang chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên bị tập kích, một chút chuẩn bị cũng không có.”


Bookwaves.com.vn

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, những thuyền này viên làm sao sẽ hư không tiêu thất?” Chu Hưng buồn bực.


Dương Thanh Già nói: “Nếu như là hải tặc giết người, trực tiếp đem thi thể ném xuống biển rộng làm mồi cho cá cũng không ngạc nhiên.”


Minh sơ, Minh tổ định chế, tấm gỗ không được vào biển(2), hiện nay danh mặc dù cấm biển, nhưng từ sau Vĩnh Lạc, chính sách lỏng, dân gian vẫn không ngừng bí mật đi thương, sau này mấy hoàng đế thượng vị mấy lần trì chặt, cũng không thể triệt để cấm hải thương, hải tặc cũng là ở dưới loại tình huống này mà ứng vận nhi sinh, cái này cũng mang đến cho Đại Minh rất nhiều phức tạp.


“Hải tặc nhiều tiêu diệt không ngừng, quả thực ghê tởm!” Chu Hưng cắn răng nói.


“Nếu có 10% lợi nhuận, nó bảo chứng bị sử dụng; có hai mươi phần trăm lợi nhuận, nó hoạt dược; có 50% lợi nhuận, nó bí quá hoá liều; vì một trăm phần trăm lợi nhuận, nó dám chà đạp tất cả pháp luật của nhân gian; có ba trăm phần trăm lợi nhuận, nó dám phạm bất luận hành vi phạm tội nào, thậm chí mạo hiểm nguy hiểm giảo thủ. (3)Đây là kết quả tất nhiên của tư bản đưa đến, mặc dù không phải hải tặc, cũng sẽ có những thứ phạm tội khác.” Nàng thuận miệng nói.


“Hắn chỉ là ai? Là những thương nhân này sao?” Chu Hưng không biết rõ nàng nói: “Ý chính là đám thương nhân tham lợi này đưa đến?”


Dương Thanh Già biết người bây giờ không có cách nào lý giải bộ lý luận tư bản này, huống chi lần này là đến tra án cũng không phải dạy học, nàng lười giải thích, tùy ý gật đầu.


Nhưng mà quan niệm mậu dịch sẽ dẫn đến tội ác lại sâu sâu cắm rễ ở trong lòng của Chu Hưng, Dương Thanh Già căn bản không biết vài câu nói vô tâm của mình, ngày sau sẽ ảnh hưởng chính sách kinh mậu đối ngoại của một đế quốc.


Hai người một đường đi tới đuôi thuyền, không phát hiện ra đầu mối có giá trị gì nữa.


“Đi thôi.” Chu Hưng nói.


“Được, ” Dương Thanh Già nhấc chân vừa muốn đi ra ngoài, có một con ruồi bay đến trước mặt nàng.


Nàng đưa tay đánh đuổi nó, lại dừng bước.


Dương Thanh Già giật giật mũi: “Ngươi có ngửi được bị đạo gì không?”



Chu Hưng cố sức ngửi một cái, không khỏi nhíu nhíu mày.


Nàng đứng tại chỗ chung quanh nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở dưới chân.

“Thùng thùng.” Dương Thanh Già dùng chân giẫm hai cái.


“Trống không.” Chu Hưng nhìn nàng nói.


Dương Thanh Già gật đầu, lúc này hộp quẹt từ lâu cháy hết, nàng ngồi xổm người xuống, ở dưới ánh sáng mờ tối nhìn chằm chằm khe cực nhỏ giữa ba tấm ván gỗ dưới chân thuyền.


Loáng thoáng, thập phần cố sức, nhưng cũng đã mơ hồ dò xét thấy, có thứ gì màu trắng đang dán khe, chiếm cứ tất cả phạm vi nhìn của nàng, chậm rãi động, hay sống vật.


“Phía dưới này là địa phương nào?” Chu Hưng cái gì cũng không thấy, nhưng hắn thấy thần tình của Dương Thanh Già ngưng trọng, không khỏi mở miệng hỏi.


“Hơn phân nửa là hàng hoá chuyên chở phong kín khoang thuyền, ” Dương Thanh Già nhìn chung quanh, chỉ vào búa ở trong góc, nói: “Đem cho ta.”


Chu Hưng đi qua đưa búa cho nàng: “Ngươi muốn làm gì?”


Búa rất nặng, Dương Thanh Già cố sức giơ lên, quay một viên nhô ra trong bốn góc của ván thuyền cố sức bổ xuống một cái


Lực tay của nàng không đủ, nhưng vẫn là làm ra một cái khe, một con giòi bọ chậm rãi từ đó nhuyễn động đi ra, tùy theo mà đến là vị đạo để người như muốn buồn nôn.


“Ta có chút đói bụng, tiểu Chu ngươi vào bên trong thành mua cho ta chút hoa quế cao.” Dương Thanh Già đứng dậy đẩy hắn ra phía ngoài nói.


“Bên trong là vật gì?” Chu Hưng che mũi nói.


“Không có gì, ngươi đi ra ngoài trước.”


Tác giả có lời muốn nói:


1 thánh chỉ thời kỳ Minh triều, cách thức rất phức tạp, tác giả hành văn cần cố ý đơn giản hoá.


2 xuất từ《 Minh Sử 》.


3 xuất từ《 Tư Bản Luận 》.