Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 4: Chương 4: Kết Minh





CHƯƠNG 4: KẾT MINH


Dịch giả: Luna Wong


“Thế nào?” Nam nhân mở miệng hỏi.


Dương Thanh Già nhìn ước chừng nửa nén hương mới đắp vải trắng lại, thẳng lưng: “Có chút kỳ quái.”


“Kỳ quái chỗ nào?”


Nàng vẫn chưa trực tiếp trả lời đối phương, chỉ nói: “Ta có một suy đoán, có thể cần ngỗ tác phối hợp với ta tiến một bước giải phẫu, đáng tiếc một giới bạch y như ta. . .”


“Làm sao giải phẫu?”


“Chính là. . .” Dương Thanh Già suy nghĩ một thuyết pháp tương đối uyển chuyển: “Mở lồng ngực và bụng của người chết ra, kiểm tra thực hư khí quan bên trong.”


“Chỉ dựa vào một suy đoán liền mổ bụng phá bụng, ngươi có bao nhiêu nắm chặt?”


Dương Thanh Già tháo cái bao tay xuống, nhìn hắn nói: “Mạng người quan thiên, tìm ra chân tướng mới là tôn trọng lớn nhất đối với người chết, huống chi người chết không phải huynh đệ kết nghĩa của đại nhân sao, nói vậy người cũng hy vọng sớm một chút tìm ra hung thủ thật sự.”


“Ai nói cho ngươi biết hắn là huynh đệ kết nghĩa của ta?”


“Bộ khoái đến điều tra nghe ngóng nói người chết của án này là một vị huynh đệ kết nghĩa của cẩm y vệ. . .”


Nam nhân nhìn nàng một cái, lại xoay người đi ra phía ngoài.


Dương Thanh Già liếc nhìn bốn phía quỷ khí sâm sâm, chà xát cánh tay nổi một tầng nổi da gà, vội vã cũng đi ra nghĩa trang.



Người nọ chắp tay đi cực nhanh ở phía trước, Dương Thanh Già phải chạy chậm đi theo truy vấn: “Đại nhân có đồng ý giải phẫu hay không?”


Người trước mặt bỗng nhiên dừng bước, quay người lại lạnh nhạt nói: “Người chết là huynh đệ kết nghĩa của cẩm y vệ thiên hộ Tưởng Trung Lưu, nếu như ngươi giải phẫu xong, cho không ra một kết quả để người tin phục, cứ chờ tiến chiếu ngục đi.”


(Luna: Lúc đầu tác giả ghi bách hộ giờ ghi thiên hộ, không phải ta nhầm đâu nha mọi người)


“Chiếu ngục là địa phương nào?” Dương Thanh Già hỏi.


Hắn xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Là một nơi ngươi đi vào đến nửa canh giờ đều chịu không nỗi.”


Dương Thanh Già đi mau hai bước xoay người lại chắn trước người nam nhân, cự ly gần để người sau mất tự nhiên lui một bước.


“Đại nhân tới Phong thành cũng là bởi vì vụ án này đi? Vậy nói rõ tối thiểu mục tiêu của hai người chúng ta là nhất trí, chỉ bất quá trên thủ đoạn có chút khác.” Nàng dừng một chút, suy nghĩ tìm từ một chút: “Chuyện giải phẫu, có thể sau này mới nói, nếu như đại nhân điều tra chuyện này, ta cũng hy vọng có thể tẫn một phần lực. Sư phụ ta bị oan thành hung thủ, một ngày vi sư chung thân vi phụ, vô luận như thế nào ta cũng không thể buông bỏ hắn mặc kệ, huống chi ta có nắm chắc có thể điều tra rõ chân tướng.”


“Đưa một nữ tử tra án —— ”


Còn chưa chờ lời của đối phương nói xong, Dương Thanh Già vội la lên: “Là trạng sư, chỉ cần có thể hoàn nguyên chân tướng sự thật, là nam hay nữ có quan hệ gì đâu?”


Một đôi con ngươi trong trẻo của nàng dưới ánh trăng trầm tĩnh có ánh sáng, để hắn phải nhớ tới mới vừa rồi thần thái chuyên chú của đối phương không tránh ô uế tỉ mỉ kiểm tra thi thể, cự tuyệt ở cổ họng lăn ba vòng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.


Dương Thanh Già thấy đối phương mặc mà không ngữ, thần sắc có điều hòa hoãn, vui vẻ nói: “Cho nên đại nhân đáp ứng?”


“Ta nói đáp ứng khi nào?”


“Vậy. . .”


“Ngươi tra của ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu?” Hắn không để ý tới Dương Thanh Già nữa, xoay người liền đi.



“Đại nhân!” Dương Thanh Già đuổi theo hắn.


“Tra án không phải trò đùa.” Hắn cũng không quay đầu lại nói.


Mắt thấy hắn càng đi càng xa, Dương Thanh Già chỉ đành phải nói: “Đại nhân! Người chết cũng không phải bị chết cháy!”


“Ngươi nói cái gì?” Người còn đi ở phía trước đột nhiên dừng cước bộ, xoay người lại hỏi.


Bookwaves.com.vn

“Hắn miệng mũi có khói bụi cực nhỏ tiến vào làm nghẹn, rất có thể là sau khi chết bị đốt thi, nên ta mới muốn giải phẫu nhìn tình huống khí quản còn có nội tạng, như vậy sẽ càng xác định.”


Đối phương nhàn nhạt nhìn nàng, nhãn thần mang theo suy tính, tựa hồ đang phán đoán cái gì.


Thẳng đến Dương Thanh Già đã có chút không được tự nhiên, hắn mới thu hồi ánh mắt, nói: “Ngày mai huyện nha.”


“Cái gì?”


“Ngày mai tới huyện nha tìm ta.”


Dương Thanh Già ngây ra một lúc, mới biết đối phương đây là đồng ý, vì vậy ấp nói: “Đa tạ đại nhân.”


Người trước mắt rõ ràng là vị cô nương, lại mơ hồ lộ ra một cổ anh khí trong sáng để người phải nhìn thẳng vào, đây rất khó để người sản sinh ác cảm với nàng.


“Ta là Dương Thanh Già, thỉnh giáo cao tính đại danh của đại nhân?” Ngày mai còn phải đi huyện nha tìm người, còn tên họ ai cũng không biết thì thành thể thống gì.



“Đoàn Duy, cẩm y vệ bắc trấn phủ ty bách hộ.” Hắn thản nhiên nói.


Dương Thanh Già nghe vậy có chút giật mình, nàng thấy tuổi của đối phương không lớn lắm, nguyên tưởng rằng là một giáo úy cẩm y vệ thông thường, lại không ngờ lại là chính lục phẩm bách hộ, nàng thu liễm vài phần thần sắc qua loa, cung kính cẩn cẩn kêu một tiếng Đoàn bách hộ.


Đoàn Duy hơi gật đầu với nàng, nói: “Sắc trời không còn sớm, chỗ ở của ngươi nơi nào?”


Giằng co hơn nửa đêm, không quay về nữa phỏng chừng Tễ Hoa sẽ gấp sắp chết, Dương Thanh Già đàng hoàng nói: “Song Nam hạng Dương phủ.”


Đoàn Duy im lặng không lên tiếng, xoay người đi đến phương hướng của Song Nam hạng.


“Không cần phiền toái, cách cũng không xa, một mình ta trở về là được rồi.” Dương Thanh Già khách khí nói.


“Mắt thấy sắp qua canh hai, bị người bắt được vi phạm điều lệ cấm đi lại vào ban đêm*, không thể thiếu ba mươi đại bản”


“Vậy. . . Cám ơn nhiều.”


Dương Thanh Già vốn định đè thói quen cùng hắn sóng vai hành tẩu, nhưng mà đối phương thủy chung muốn giật cự ly trước sau nửa bước với nàng.


Nàng sợ bản thân đi quá chậm kéo dài chỉ có thể tốc độ nhanh hơn theo ở phía sau, người đi trước thấy tốc độ của người sau lưng nhanh hơn, dưới chân liền đi nhanh hơn.

Vì vậy hai người phân cao thấp dường như ngươi truy ta đuổi đi một đường, chờ đến cửa Dương phủ, chân của Dương Thanh Già đều mỏi.


Nàng nói cám ơn với Đoàn Duy, thấy đối phương rời đi, mới đấm đấm chân, đẩy cửa tiến viện.


Bookwaves.com.vn

Nàng đóng cửa viện quay người lại, lại bỗng nhiên phát hiện Tễ Hoa đang vẻ mặt ủy khuất, im lặng không lên tiếng đứng sau lưng bản thân, Dương Thanh Già sợ hết hồn: “Ngươi đi đường nào đến một chút thanh âm cũng không có thế, đêm hôm khuya khoắc, người dọa người, dọa chết người!”


Tễ Hoa thấy tiểu thư nhà mình ác nhân cáo trạng trước cũng là nóng nảy: “Tiểu thư ngươi còn nói ta! Ngươi nói ra đi thăm dò án, đến cấm đi lại vào ban đêm cũng chưa trở lại, đã hơn nửa đêm, ta lo lắng gần chết!”


“Không có việc gì, không có việc gì.” Nàng phất phất tay: “Chỉ là đi chuyến nghĩa trang mà thôi.”



“Nghĩa. . . Nghĩa trang? Tiểu thư ngươi cư nhiên một mình hơn nửa đêm chạy đến cái loại địa phương đó!” Tễ Hoa mục trừng khẩu ngốc.


“Được rồi! Được rồi!” Dương Thanh Già mạnh đẩy Tễ Hoa vào phòng, bản thân đến chỗ thau đông rửa tay: “Chuyến này tốt xấu là có chút thu hoạch.”


Tễ Hoa đưa khăn tới, không khỏi hỏi: “Thu hoạch gì?”


Dương Thanh Già đem chuyện tối hôm nay đại thể cùng nàng nói một chút, Tễ Hoa nghe qua xong lại nhịn không được lo lắng.


Từ ba năm trước đây Dương Thanh Già thắt cổ xong tỉnh lại thì tính tình đại biến, tổng thể xem ra, so với tính tình khúm núm chỉ biết là khóc của trước đây không biết được không ít, nàng chưa bao giờ làm cái giá gì, đối đãi với Tễ Hoa như thân tỷ muội, Tễ Hoa càng thêm cảm kích kính trọng nàng, phương diện sinh hoạt chiếu cố càng sự vô cự tế.

Nhưng hết lần này tới lần khác gan của Dương Thanh Già lớn tật xấu cố chấp này càng rõ ràng, Tễ Hoa luôn luôn bị cử động mỗi khi xuất nhân ý biểu của nàng cả kinh lo lắng phập phòng.


Lần này cũng giống như vậy, nàng nhịn không được lời lẽ tầm thường nói: “Tiểu thư, người cùng Vương tiên sinh có danh phận sư đồ, hiện tại hắn xảy ra chuyện, giúp một cái là nên, nhưng người nghìn vạn lần phải bảo trọng bản thân a, lão gia cũng đi rồi, Tễ Hoa chỉ còn lại một chủ tử là người.”


“Cho tới bây giờ ta không coi ngươi là bộc nhân gì, ngươi cũng không cần há mồm ngậm miệng ‘Chủ tử’, ‘Chủ tử’, ta nghe không được tự nhiên.”


Nghe tiểu thư nói như vậy, Tễ Hoa vội vàng nói: “Tiểu thư, lời không thể nói như vậy, năm đó nếu không lão gia tiêu mười lượng bạc mua lại ta, ta hiện tại đều sớm. . .”


Lời này Dương Thanh Già đã nghe qua vô số lần, nàng phất phất tay: “Ngươi nhiều năm cẩn trọng Dương gia như vậy, chớ nói mười lượng, chính là trăm lượng cũng đều sớm trả sạch, lúc đó Dương. . . Cha ta qua đời, ta mơ hồi tìm chết thắt cổ, mấy gia đinh cầm gia tài tứ tán mà đi, nếu không phải một tiểu cô nương như ngươi còn chống, hiện tại phỏng chừng ta đều đã chết. Ngươi quen gọi ‘Tiểu thư’, ta cũng không vội để ngươi sửa đổi, nhưng bây giờ Dương gia chỉ sót lại hai người chúng ta, đôi ta chính là thân nhân, giữa thân nhân theo lý nên nâng đỡ lẫn nhau. Ta là nữ tử không giả, nhưng cũng lớn hơn ngươi hai tuổi, tốt xấu cũng coi như trưởng bối, cũng không thể dựa vào tiền ngươi ngày đêm thêu thùa kiếm sống, phải trọng chấn môn đình, dù sao cũng phải tìm được một con đường mới, vạn sự khởi đầu nan, chi bằng ngươi tin ta.” Dương Thanh Già vỗ vỗ bả vai của đối phương, than thở: “Để ngươi lo lắng, ta rất xin lỗi.”


“Tiểu thư. . . Ngươi, ngươi không cần xin lỗi ta, cũng không cần giải thích điều này với ta, nói chung vô luận như thế nào, ta cuối cùng cũng theo chân ngươi.” Tễ Hoa nghe nàng ngữ trọng tâm trường nói một phen, trong lòng chua xót lại cảm kích, nhất thời lệ doanh mãn khâm.


“Được rồi, hơn nửa đêm rồi, có cái gì để khóc, ” Dương Thanh Già sờ sờ đầu của nàng: “Quay về đi ngủ đi, ngày mai còn có việc.”


Tễ Hoa lau lau lệ, bưng bồn nước rửa chân cho nàng, lúc này mới trở về phòng mình.


(Luna: cấm đi lại vào ban đêm gọi là dạ cấm, phạm dạ là vi phạm điều lệ cấm đi lại vào ban đêm. Trong văn ta sẽ dùng ngắn gọn thôi nên mọi người hiểu dài một chút nha, đánh chữ nhiều hoa mắt quá)


Tác giả có lời muốn nói:


* Chế độ dạ cấm của Minh triều: Tức cấm hoạt động ban đêm, nếu như ở trong thời gian dạ cấm lại vị phạm, y theo luật đánh ba mươi cái.