Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 37: Chương 37: Thất Bại





CHƯƠNG 37: THẤT BẠI


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là một ngày vui của nhà tôi, nên tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay mỗi chuyện tôi dịch sẽ up một chương, và liên tục trong vòng 3 ngày. Chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ tại Bookwaves


Hai ngày sau, phủ nha Thuận Thiên phủ.


Đại đường tới tới lui lui ẩn trong ba cái cửa, đường nhỏ sâu thẳm, nội bộ lại rộng mở bằng phẳng.


Hôm nay là ngày thăng đường quá thẩm, Dương Thanh Già không xa lạ gì với cái này.


Trong chính đường treo cao tấm bảng hải thủy triều ngạn để thác nhất luân hồng nhật to lớn, viết lên bốn chữ to “Thanh chính liêm minh”, một vị nam tử tuổi gần bất hoặc đầu đội ô sa, mặc thường sam đoàn lĩnh ngồi tại đường, dưới đường nha dịch ban tạo y đứng cầm thủy hỏa côn trong tay trải phải xếp thành một hàng, người trên đường vừa khai kinh đường mộc.


“Uy —— Vũ —— ”


Dương Thanh Già đứng ở trong đường, bên trái Trịnh Khuyết quỳ mặc quần áo tù thần tình hôi bại, bên phải cách đó không xa là phụ thân của Lý Hồng Hòa Lý Phán đến đây quan thẩm, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc nhìn qua nhất phái thong dong, tựa hồ không chút nào lo lắng với thẩm của ngày hôm nay.


Kỳ quái là phía sau Lý Phán còn có còn một nam tử trẻ tuổi nhìn chưa tới ba mươi quần áo tinh tế, nam tử kia ở lúc Dương Thanh Già đi tới thì nhìn nàng vài lần, lúc này đang chán đến chết vuốt ve ống tay áo hơi có nếp uốn của bản thân, dáng dấp không yên lòng.


“Bổn thôi quan hôm nay khai đường, đặc biệt thẩm án tân khoa hội nguyên Lý Hồng Hòa bị giết.” Người trên đường nói.


Dương Thanh Già nguyên tưởng rằng án này còn có nghi điểm rõ ràng, mà chuyện liên quan đến mạng người, nhất định sẽ do phủ doãn đích thân thẩm.


Nàng lại không nghĩ rằng thôi quan thẩm tra xử lí án này, bởi vậy có thể thấy được, vụ án này từ trước khai đường liền đã có tính toán, thẩm án sợ chỉ là qua loa có lệ mà thôi

Vừa khai đường trong lòng nàng liền chìm xuống phân nửa—— bản thân lần này sợ rằng phải mã thất tiền đề rồi.


Quả nhiên, phủ vừa khai đường, thôi quan làm theo phép công nghiệm minh, liền hỏi: “Phạm nhân Trịnh Khuyết có nhận tội hay không?”


Trịnh Khuyết liếc nhìn Dương Thanh Già, lắc đầu.



Thôi quan “Ba” một cái vỗ kinh đường mộc, quay Trịnh Khuyết bị cả kinh run một cái, quát hỏi: “Đêm ngày mười ba tháng này, ngươi người ở nơi nào?”


“Ta ở. . . Đắc Nhất các uống rượu.”


“Vì sao ở đó?”


“Được Lý Hồng Hòa mời.”


“Sau khi uống rượu ngươi ở đâu?”


Trịnh Khuyết nói: “Ta uống một hồi liền cảm giác mình choáng váng đầu hoa mắt, cũng không lâu lắm liền say đến bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết. Sau khi ta tỉnh lại, thấy một đám người đứng ở trước cửa phòng của ta, sau đó ta đã bị xem là hung thủ nhốt ở phủ nha.”


Thôi quan nghe vậy quát dẹp đường: “Lớn mật cuồng đồ, chuyện cho tới bây giờ lại còn dám chống chế, ngươi cho là xảo ngôn lệnh sắc có thể giải tội? Lên vật chứng!”


Hắn vừa nói xong, liền thấy nha dịch mang một cái khay to làm bằng gỗ hình oval lên, bên trên bày từng món đồ từ hiện trường án phát thu hồi được.


“Ngươi có nhận ra được đây là cái gì không?” Thôi quan chỉ vào một kiện y phục vạt áo tràn đầy vết máu khô cạn nha dịch đang triển khai lúc này.


Trịnh khuyết nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Đây. . . Là y phục ta mặc lúc đầu.”


“Vì sao bên trên tất cả đều là vết máu?”


“Ta. . . Không biết.”


Thôi quan lạnh lùng cười, lại cầm lấy một thanh chủy thủ vết máu loang lổ , hỏi lại: “Cây chủy thủ này cũng là phát hiện ở bên cạnh ngươi, kinh qua nghiệm ra, chính là hung khí sát hại Lý Hồng Hòa! Ngươi lại giải thích thế nào?”


Trịnh khuyết hoảng nói: “. . . Ta, ta thực sự không biết là xảy ra chuyện gì, ta chưa từng giết người! Chưa từng giết người! Ta không biết vì sao thứ này sẽ ở trên giường của ta! Lúc ta tỉnh lại, chủy thủ này cũng đã ở nơi đó, cho tới bây giờ ta chưa thấy qua vật này! Chưa từng có!”



Bookwaves.com.vn

Thôi quan ở trước khi khai đường cũng đã biết án tử nên xử như thế nào rồi, nên không có để ý đến phản bác của Trịnh Khuyết: “Truyền tiểu nhị của Đắc Nhất các lên đường!”

Chốc lát, tiểu nhị kia bị dẫn lên đường.


Thôi quan hỏi: “Ngươi chính là tiểu nhị tuần tra ban đêm vào đêm phát sinh án mạng kia của Đắc Nhất các ?”


Đối phương có chút nao núng gật đầu.


“Ngươi nói lúc đầu giờ tý canh ba ngươi tuần tra ban đêm đi ngang qua khách phòng lầu hai, từng thấy người này, ” thôi quan chỉ chỉ Trịnh Khuyết quỳ dưới đường: “Từ trong phòng bản thân đi ra, đi vào gian nhà của người chết, có phải thế không?”


Tiểu nhị kia vội gật đầu không ngừng: “Chính là hắn, ta tận mắt thấy hắn từ trong phòng của bản thân đi ra, sau đó đi vào căn phòng của người chết kia.”


Thôi quan quay đầu nhìn người quỳ dưới đường, hỏi: “Ngươi còn có lời gì nói?”


Trịnh Khuyết nghe vậy trong lòng đại loạn, hắn không khỏi nâng mặt nhìn Dương Thanh Già bên cạnh đầu lông mày khẩn túc một chút, run run chỉ vào tiểu nhị vừa làm chứng: “Ta. . . Thật không có giết người, hắn vu hãm ta! Người này vu hãm ta! Ta chưa từng giết người! ! !”


“Vu hãm?” Nam tử trẻ tuổi vẫn đứng ở sau lưng Lý Phán đột nhiên đi tới, hắn đứng ở giữa đường, tựa hồ toàn bộ đại đường thành sân khấu biểu diễn của hắn.


Lúc này là đầu xuân, hắn lại hoàn thủ lắc một chiết phiến, “Bá” khép lại chỉ Trịnh Khuyết, mạn thanh nói: “Ngươi cho là cứ nói mình chẳng biết xảy ra chuyện gì, có thể giải tội sao? Vương pháp tại thượng, sao lại để cho ngươi chống chế?” Hắn nhìn thôi quan bái nói: “Đại nhân, hôm nay sự thực đã rõ ràng rồi, nhân chứng vật chứng đều ở, điêu dân như thế nếu không tra tấn, tất nhiên sẽ không chịu tỉnh ngộ!”


Thôi quan gật đầu, cũng thấy đối phương nói có lý, hắn vỗ kinh đường mộc: “Trượng bốn mươi trước!”


Dương Thanh Già nhìn nam tử trẻ tuổi vừa nói chuyện một mắt, hắn đang đầy mặt khinh thường nhìn mình.


“Đại nhân! Khai đường bất quá lẻ tẻ mấy lời, tình huống của án kiện căn bản chưa thẩm tra, điểm đáng ngờ rất nhiều, lúc này tra tấn chẳng lẽ không phải vu oan giá hoạ sao?” Nàng tiến lên phía trước nói.



“Ngươi chính là tụng sư Trịnh Khuyết mời tới?” Thôi quan nhìn chằm chằm cổ lộ ra non mịn trắng của nàng hỏi.


Dương Thanh Già gật đầu.


“Trên công đường làm sao có dư địa cho một tiểu nương tử như ngươi nói chuyện! Tốc tốc lui sang một bên!” Thôi quan hí mắt nói.


Dương Thanh Già giận dữ: “Xin hỏi đại nhân, vị công tử mới vừa nói chuyện này là người nào?”


Thôi quan: “Vị này chính là trạng sư Lý đại nhân mời tới.”


“Vậy vì sao hắn có thể nói chuyện, ta lại không thể?”


Thôi quan nghẹn, cả giận nói: “Thẩm án tra tấn, thiên kinh địa nghĩa! Những người không có nhiệm vụ không được cản trở! Lên hình cho ta!”


Lời của hắn vừa xong, hai nha dịch tráng kiện liền tiến lên kéo Trịnh Khuyết đè lên trên băng ghế dài, vung dậy dài dày lên đánh.


Trịnh Khuyết là một giới công tử ca, thường ngày vai không thể gánh, tay không thể khiêng, đâu chịu được khổ như thế.


Thôi quan này đối phó loại công tử ca này rất có kinh nghiệm, mười trượng đánh xong, hắn để người dừng lại, hỏi: “Ngươi khai hay là không khai?”


Môi Trịnh Khuyết cắn vết máu loang lổ, vẫn không nói.


Thôi quan vung tay lên, nha dịch lại tiếp tục đánh.


Dương Thanh Già thập phần lý giải làm như vậy, phạm nhân không nhận, vụ án này liền thiếu một vòng.


Thôi quan lúc này tra tấn, chính là muốn bức ra khẩu cung, nếu như xương của Trịnh Khuyết đủ cứng, liều chết không nhận, thôi quan tất nhiên không có lá gan thực sự đánh hết bốn mươi trượng, nếu là sống sống đánh chết người tại đường, hắn cũng không dễ ăn nói.


Cho nên lúc này chỉ cần Trịnh Khuyết không nói, sự tình liền còn có chuyển cơ.


Nhưng mà, không như mong muốn.


Lại đánh ước chừng năm cái, Trịnh Khuyết chỉ cảm thấy da thịt xương cốt của bản thân đã nứt gãy, hắn đau đến hắn thực sự không nhịn nổi, nhịn không được thê lương hô nói: “Đừng đánh! Ta khai! Ta đều khai! Người là ta giết! Là ta giết!”



Bookwaves.com.vn

Dương Thanh Già cụt hứng nhắm mắt lại, nàng biết, xong rồi.


Thôi quan sớm có dự liệu, hắn lệnh người ngừng trượng hình, cầm công văn nhận tội lúc sớm đã viết xong xuống.


Trịnh khuyết cầm bút, quỳ rạp trên mặt đất, cầm ngòi bút đầy mực viết trên giấy.


Dương Thanh Già ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói với hắn: “Ngươi phải nghĩ kỹ, đây vừa ký, liền đại biểu ngươi nhận tội, sau này nếu muốn lật lại bản án, khó như lên trời.”


Tay hắn run không còn hình dáng, một giọt mực tích lên trên giấy, nhân thành một mảnh, hắn nức nở nói: “Quá đau. . . Ta, ta không chịu nổi. . .”


Dương Thanh Già thở dài, đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn tính danh của hắn ở chỗ ký lạc khoản, thể tự xiêu xiêu vẹo vẹo kia, tựa hồ đánh mất tất cả sinh khí, câu câu lũ lũ, càng không chút nào nhìn ra phong thái tài tử nổi danh kinh thành năm xưa.


“Thối đường!” Thôi quan lấy được ký tên đồng ý, nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, án này cáo kết.


Trịnh Khuyết bị bắt trở về ngục phòng, chỉ còn chờ tầng tầng thượng tấy xong, liền sẽ đầu người rơi xuống đất.


Mọi người ở đại đường nhất thời đi hết hết sạch, một mình Dương Thanh Già đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn tấm bảng ở giữa, chỉ cảm thấy tâm thần một trận kích động, từ trong tới ngoài sinh ra một cổ tư vị khó có thể nói.


Sau khi ái tử chết Lý Phán bị đả kích lớn, thân thể không thể lưu loát so từ trước. Hắn được người trẻ tuổi kia đỡ chậm rãi đi ra phía ngoài, lúc đi ngang qua bên người Dương Thanh Già, dừng bước, cười lạnh nói: “Toàn bộ kinh thành đều biết Trịnh Khuyết là hung phạm mưu hại hài nhi của ta, cũng chỉ có ngươi đứng ra trợ Trụ vi ngược! Thanh niên nhân có can đảm, lão phu nhớ kỹ ngươi!”


Tụng sư tuổi còn trẻ bên cạnh hắn kia theo châm chọc nói: “Lá gan thật lớn, chỉ tiếc bản lĩnh lại không bao nhiêu, cô phụ, lần này người là giết gà dùng ngưu đao. . . Trạng sư há là a mèo a chó đều có thể làm? Nữ nhân. . .” Hắn lấy tay cách không vuốt ve tóc đen mượt của Dương Thanh Già, ngả ngớn nói: “Vẫn là về nhà thêu hoa đi!” Hắn bừa bãi cười ha ha, đỡ Lý Phán nghênh ngang mà đi.


Dương Thanh Già lẳng lặng đứng, nàng như là đang suy tư, vừa tựa hồ chỉ là đơn thuần uể oải đến không muốn nhúc nhích, nàng cũng không có chú ý tới trên mái hiên cách đó không xa, có một nam tử đang dạc một chân ra ngồi ở bên trên.


Từ vừa mới bắt đầu hắn liền ở chỗ này, thẳng đến người đi hết.


Trên người hắn vẫn như cũ là cổ vị đạo thanh trầm hương khổ quanh năm không tiêu tan, chỉ tiếc cự ly quá xa, người đứng ngẩn ngơ ở dưới đường kia cũng không thể ngửi được.


Mặt trời chiều hơi nghiên nhuộm mặt mày thâm thúy của hắn u chìm, hắn cũng không có đi an ủi nàng, cũng không từng lên tiếng, hắn cũng chỉ là lẳng lặng rũ mắt nhìn nàng, im lặng làm bạn với nàng trong thời khắc yếu đuối khó gặp.