Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 26: Chương 26: Máu





CHƯƠNG 26: MÁU


Dịch giả: Luna Wong


Phàm là người ở kinh thành sinh hoạt qua một đoạn thời gian đều biết, duyên trung trục tuyến, con đường chạy ra nam bắc đông tây đều là đoạn đường thương nghiệp phồn hoa nhất.


Bất quá địa phương hôm nay vốn nên hi hi nhương nhương, ma kiên sát chủng lại có chút vắng vẻ.


Đây không kỳ quái, cho dù ai thấy một đám cẩm y vệ mênh mông cuồn cuộn qua đây tra án, sợ rằng cũng sẽ nhượng bộ lui binh.


Dương Thanh Già luôn luôn là một công dân tốt tuân kỷ thủ pháp, khó có được như giờ phút này tiếp thu ánh mắt kinh sợ của mọi người , đây đều là dính ánh sáng của tám cẩm y vệ đi theo phía sau theo dõi, như vậy dọc theo nhai đạo trống trải vừa đi vừa qua, lại có loại cảm giác gió nổi lên ào ào.


Triệu Thành đi theo phía sau nàng, đi ba bốn con phố không sai biệt lắm, hắn nhìn người đi trước đi một chút dừng một chút lại rõ ràng không có một mục tiêu minh xác, không khỏi nhắc nhở: “Dương cô nương, ngày hôm nay chúng ta đi ra không phải đi dạo phố, ngươi chỉ có một ngày thời gian, vẫn là nắm chặt tra án đi!”


“Ta đây không phải là đang tra sao.”


Đây coi là tra án gì, Triệu Thành làm cẩm y vệ sự hình ngục mấy năm này, chẳng bao giờ có một lần tra án nào là đi dạo trên đường phố, trong lòng hắn chỉ cảm thấy đây thật là không thể dựa vào, bất quá mệnh là của bản thân Dương Thanh Già, nếu đối phương đều không nhanh không chậm, hắn cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể đi theo phía sau.


“Triệu tổng kỳ, ngươi quen thuộc ngoại thành không?” Nàng đột nhiên hỏi.



Triệu Thành gật đầu, cẩm y vệ cơ bản vây bắt chuyển động qua lại trong ngoài một mẫu ba phần đất của Thuận Thiên phủ, muốn không quen cũng không được.


“Vậy ngươi khẳng định rõ ràng trộm trong kinh thành nhiều nhất ở nơi nào.”


Trước khi Triệu Thành còn chưa tiến cẩm y vệ chính là xuất thân bộ khoái, chuyện này hắn tự nhiên nhất thanh nhị sở: “Trộm nhiều nhất chính là con đường này và chỗ phía trước.”


“Vậy ngươi biết vì sao hai con đường này có nhiều trộm nhất không?”


“Đây còn cần hỏi sao, đương nhiên là bởi vì nơi này nhiều người ầm ĩ dễ đục nước béo cò.”


Nàng gật đầu thập phần nhận đồng: “Triệu tổng kỳ nói đích xác không sai, con đường này và đường phía trước dòng người dày đặc, trộm ở chỗ này có thể kiếm được “Nguồn cung cấp” sung túc , động khởi tay cũng rất tiện.”


Triệu Thành: “Ngươi hỏi cái này có tác dụng gì?”


“Bởi vì tại trên hai con đường này, không riêng gì dễ mượn gió bẻ măng, ” Dương Thanh Già xoay người nhìn hắn, hơi nâng khóe miệng, giọng mang hai ý nghĩa nói: “Làm chút chuyện mờ ám khác cũng dễ, tỷ như. . .” Theo bản năng nàng híp mắt một cái: “Trong nháy mắt lướt qua thân, chèn cái thứ đồ chơi nhỏ này vào cổ của người khác.”


“Ý của ngươi là. . .”


“Làm phiền Triệu tổng kỳ phái người tỉ mỉ tìm kiếm mặt đất của hai con đường một chút, xem có thể tìm được chút chu ti mã tích hay không.”



Triệu Thành cũng hiểu ý của nàng, hắn triệu tập mấy cẩm y vệ qua đây, phân phó xuống.


Bookwaves.com.vn

“Chúng ta vừa cùng nhau đi, bộ tốc dùng chính là tốc độ thường ngày đi dạo.” Dương Thanh Già mở bàn tay ra cho Triệu Thành xem sa lậu bằng gỗ giản dị bản thân vẫn cầm trong tay, nửa đoạn trên sa lậu đã lọt sạch sẽ, “Sa lậu này chảy hết một lần cần khoảng chừng một khắc đồng hồ, vừa nãy khi ta đi ngang qua hẻm mà Giang Mãnh ngã xuống thì lật nó lại, thẳng đến trước khi mới vừa rồi chúng ta nói chuyện với nhau, sa lậu vừa lúc lọt ánh sáng, điều này nói rõ Giang Mãnh có khả năng ở phụ cận nơi này bị người ám toán, sau đó đi chí ít một khắc đồng hồ sau, thương thế phát tác ngã xuống trong hẻm đó.”


Quả nhiên, không bao lâu, một cẩm y vệ liền qua đây bẩm báo nói hắn ở phía trước tìm được chút vết tích rất khả nghi.


Dương Thanh Già và Triệu Thành đi tới, phát hiện vết tích kia ở phía bên phải đường.

“Đây là vết máu.” Triệu Thành quá quen thuộc với loại vật máu này, nhìn thoáng qua liền lập tức kết luận nói.


Dương Thanh Già không thể không bội phục hiệu suất làm việc của bọn họ: “Cẩm y vệ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ hai con đường thượng tìm vài giọt máu như biển rộng tìm kim, nhãn lực và nghiêm cẩn như thế trái lại hiếm có.”


Triệu Thành cười ha ha một tiếng: “Chỉ có những lời này của ngươi nói xong xuôi tai!”

Dương Thanh Già cũng cười, lập tức cúi người xem: “Vết máu đã biến thành màu đen, hẳn là qua một ngày rồi.”


Đáng tiếc Minh triều căn bản không có kỹ thuật kiểm tra đo lường DNA, không thôi nghiệm một chút liền có thể cho ra một kết luận xác thực.



Vài giọt máu này ngoại trừ biểu thị ra liền không còn giá trị khác nữa, nàng ngồi dậy, lấy nơi này làm trung tâm, quan sát bốn phía.


Ở đây chính là đoạn đường bình thường phồn hoa nhất, lấy vết máu làm tâm điểm, lấy đường nhìn làm bán kính, đông nam tây bắc đều có cửa tiệm cửa hàng, lần lượt là họa trai, tửu lâu, tán phường và tửu trang.


Còn dư lại cũng chỉ có thể bắt tay vào từ hung khí, Dương Thanh Già tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đầu tiên loại bỏ họa trai và tửu trang, bởi vì chúng nó rất khó có vật cụ gì bén nhọn tương tự với hung khí.


Nàng và Triệu Thành đầu tiên là vào tán phường, mặt tiền cửa hàng không lớ, đập vào mi mắt lộ vẻ màu sắc rực rỡ.


Dương Thanh Già nhặt một cây dù lên lật sang xem bên trong dù, nàng lấy tay sờ sờ cốt dù: “Tựa hồ là gậy trúc, bất quá hình như đối với vết thương mà nói quá lớn.”


Triệu Thành gật đầu, phụ họa nói: “Cốt dù này mặc dù là đầu tương đối nhọn, cũng không có khả năng đâm vào thân người mà không bị phát hiện, có nữa chính là, gậy trúc này tuy bị mài trơn truột, nhưng đâm vào da thịt dấu vết lưu lại cũng không quá nhỏ, nhất định sẽ có dầm phá hư chỗ thương.”


Bookwaves.com.vn

Dương Thanh Già nhìn chưởng quỹ đứng ở một bên, đầy mặt mê man một chút, nói: “Đi thôi, đi tửu lâu xem.”


Tửu lâu này chỉ nhìn vị trí một cách đơn thuần, là gian cách vết máu gần nhất, ra cửa đi vài bước là tới.


Dương Thanh Già và Triệu Thành vừa đi vào, nguyên bản tiếng động lớn rầm rĩ náo nhiệt trong đại đường nhất thời yên tĩnh lại, các thực khách tất cả đều ngừng bôi đầu nhìn vào Triệu Thành một thân phi ngư quan phục ngoài cửa, còn có cô nương trẻ tuổi vóc người cao gầy dung mạo tú lệ bên cạnh hắn.


“Nhìn cái gì! Ăn cơm của các ngươi!” Triệu Thành thập phần không kiên nhẫn ánh mắt tập trung của mọi người, giáo huấn.



Thoại vừa xong, mọi người dường như lần thứ hai bị ấn nút tha bổng vậy, lại bắt đầu vui chơi giải trí, chỉ bất quá bầu không khí thủy chung cũng không náo nhiệt như mới vừa rồi, tất cả mọi người dỏng lỗ tai, suy đoán lão bản tửu lâu này bởi vì sao chọc tới đám người gian ác này.


Hai người lên lầu hai, lão bản tửu lâu vừa nghe nói cẩm y vệ tới cửa, sợ đến ném bàn tính trong tay, chạy ra đón chào.


“Đại nhân sao ngày hôm nay có hăng hái đến tiểu điếm, ” lão bản cứng rắn kéo ra vẻ mặt nhiệt tình tiếu ý, phân phó tiểu nhị: “Nhanh chóng chuẩn bị cho đại nhân một bao sương tốt nhất, mang hải lô ngư mới ngày hôm qua vừa chở tới đây còn có lệnh thái của phía nam đến cho ta. . .”


“Không cần, ” Triệu Thành khoát khoát tay: “Hai người chúng ta là tới tra án.”


Chưởng quỹ vừa nghe chân đều run run: “Tra. . . Tra án?”


“Chúng ta cần đến hậu trù của quý điếm nhìn thử, chẳng biết có tiện hay không?” Dương Thanh Già khách khí hỏi.


Triệu Thành không đợi chưởng quỹ mở miệng, liền đi thẳng đến hậu trù, Dương Thanh Già xin lỗi liếc nhìn vẻ mặt khổ tương của chưởng quỹ, chỉ có thể nhấc chân đuổi theo.


Mặt tiền cửa hàng của tửu lâu này không nhỏ, hậu trù cũng hết sức bận rộn.


Cắt nấu, chuẩn bị món ăn, cầm mui, làm cao điểm. . . thịt đã cắt xuống chảo dầu kêu xèo xèo không ngừng bên tai, tiểu nhị truyền món ăn càng không ngừng qua đây vỗ cổ báo thực đơn, tai mắt miệng mũi lộ vẻ khói lửa vị nhân gian, lúc hai người đi tới, cũng không có khiến cho những người khác chú ý.


Cước bộ của Dương Thanh Già đột nhiên dừng ở bên trái một bàn dài tràn đầy mùi cá, hai bên trái phải chính là một cánh cửa sổ, nàng hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, vừa lúc có thể thấy được tình huống hậu thân của tửu lâu.


“Đây là công cụ gì?” Nàng hỏi.