Chương 95: Manh mối mới lộ
----------------
Lúc này toàn thể học viện cao đẳng ở Trung Ương Tinh đang tổ chức hội nghị đến vội vàng, tinh thần của mỗi người tham gia đều khác nhau, đương nhiên trong đó được quan tâm nhất chính là đại biểu của Học viện Thần Hoàng cùng Học viện Triều Đế.
Làm học viện gặp tai họa chịu phải công kích từ dị thú bạo động không hiểu ra sao lần này, sắc mặt của đại biểu hai học viện cũng không đẹp lắm, lo lắng cũng có, bất an cũng có, hoài nghi cũng có.
Mặc dù toàn bộ trường học ở Trung Ương Tinh đều 'nhất hô bách ứng' đến tham gia cuộc hội nghị lâm thời lần này, nhưng mỗi đại biểu rõ ràng đều có tâm tư riêng của mình.
Nhóm mấy trường học hạng hai tuy nói mấy khẩu hiệu toàn bộ trường học ở Tinh Tế đều là một thể, phải quan tâm lẫn nhau trợ giúp lẫn nhau vân vân, nhưng đa số đều là muốn nhìn thử xem hai học viện đỉnh cấp này đến cùng là chịu tai nạn như thế nào, tình huống nghiêm trọng hay không, tốt nhất là tai ương ngập đầu đến trực tiếp làm hỏng vạn năm cơ nghiệp, làm cho xếp hạng của học viện trên Trung Ương Tinh một lần biến hóa long trời lở đất.
(Ada: mèo nó chứ bọn mắc dại)
Người thất vọng nhất trong này lại thuộc về học viện xếp thứ ba, Học viện Thiên Khải.
Đại biểu của Học viện Thiên Khải là Phó viện trưởng Hồng Hạ Lễ, bản thân là một Chế thẻ sư cấp sáu, ở giữa những đạo sư hệ Chế thẻ sư phổ biến ở cấp tám cấp chín của Học viện Thiên Khải, Hồng Hạ Lệ thật sự không quá bắt mắt. Tuy nhiên Hồng Hạ Lễ xuất thân hiển quý, đối nhân xử thế đặc biệt bát diện linh hoạt, cũng ngồi vững vàng ở chức vị Phó hiệu trưởng.
Mấy năm gần đây Học viện Thiên Khải khởi quật phi thường cấp tốc, lập tức từ một trong hơn tám mươi học viện lên đến ba vị trí đầu, trong này có phương pháp gì cũng đáng giá khiến người phải tìm tòi nghiên cứu.
Hồng Hạ Lễ chào hỏi giữa hai đại biểu của Học viện Thần Hoàng cùng Học viện Triều Đế, trên mặt một bộ biểu tình sâu sắc tiếc nuối phi thường khổ sở.
Học viện Thần Hoàng cùng Học viện Triều Đế là hai học viện gặp phải tai họa lần này, đại biểu đều là người có trọng lượng trong học viện, hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm quan trọng nhất của ngành Chế thẻ sư cùng ngành Ma thẻ sư đều trình diện.
Chuyên ngành Ma thẻ sư của Học viện Triều Đế lúc này bị hao tổn nghiêm trọng, bởi vì lớp học cùng nhà ký túc xá của ngành Ma thẻ sư cách rừng dị thú khá gần. Mà chủ nhiệm của ngành Ma thẻ sư gọi là Văn Dịch Kế, là một nhân vật không ai ở Trung Ương Tinh không biết đến, Ma thẻ sư đã đột phá cấp chín trẻ nhất từ trước đến nay.
Hồng Hạ Lễ khi khách sáo với hai vị hiệu trưởng xong, liền thẳng đến Văn Dịch Kế, một bộ dáng ân cần hỏi han xưng huynh gọi đệ, khá là ân cần. Đáng tiếc do cá tính của Văn Dịch Kế, rất không thích loại người tâm địa quá gian xảo, không nói chuyện với hắn nhiều, chỉ nói chuyện với chủ nhiệm ngành Chế thẻ sư Moller ở bên cạnh.
Hồng Hạ Lễ bị mất mặt, trở về chỗ ngồi, đại hội rất nhanh liền bắt đầu.
Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng là người đầu tiên lên tiếng, giảng lại một chút sự tình phát sinh hôm qua cùng tình trạng cấp cứu của học viện. Cuối cùng nói rằng, hắn cho rằng rừng dị thú bạo động lần này không phải là tình huống xảy ra một cách tự nhiên, không thể nghi ngờ là trong này có âm mưu.
Đặc điểm của Hồng Hạ Lễ là chỉ cần hai học viện danh giáo lâu năm xếp hạng trước Học viện Thiên Khải đưa ra quan điểm gì, hắn đều muốn phản đối.
"Không thể nói như vậy được, thủy triều dị thú mỗi quãng thời gian đều sẽ có, nếu không mỗi lần triều cường cũng sẽ không có nhiều quân nhân chết ở trên chiến trường như vậy. Coi như là dị thú chăn nuôi bán hoang dã, tập tính gì cũng sẽ vẫn có. Ông nói đây không phải là bạo động tự nhiên, chẳng lẽ còn có người có thể điều động dị thú công kích nhân loại."
Đánh gãy hắn chính là Văn Dịch Kế. "Không bài trừ khả năng này, nếu như là bạo động tự nhiên, vậy tại sao quý viện lại không có chuyện? Nếu không phải như vậy, thì chỉ có thể là có người gây nên. Dị thú bạo động hôm qua tôi cũng đến hiện trường, tình huống như thế tuyệt đối không phải là phản ứng tự nhiên của dị thú, lại giống như là, uống phải thuốc gì đó."
"Nói thật đơn giản, uống thuốc gì đó, người bỏ thuốc lần này chẳng lẽ là đút cho từng con dị thú ăn hay còn có biện pháp tập hợp dị thú lại sau đó đồng thời đút vậy." Đại biểu của một trong tám mươi học viện khác phản bác. Đối với hai học viện đỉnh cấp này gặp phải chuyện dị thú này, hắn không có lòng cảm thông gì cả, thuần túy là muốn lộ mặt tìm độ tồn tại ở loại trường hợp công chúng này thôi.
Văn Dịch Kế không tiếp lời hắn.
"Kỳ thực dị thú bạo động tối hôm qua làm tôi nghĩ tới một loại thuốc cấm trước đây, thế nhưng loại thuốc kia đã từng bị huỷ từ lâu, mà tình huống dị thú bạo động lần này so với của lần dùng loại thuốc kia càng thêm nghiêm trọng, giống như là phiên bản tăng mạnh của loại thuốc kia."
Văn Dịch Kế vừa nói, hiện trường có chút trầm mặc. Chốc lát sau, vẫn là Hồng Hạ Lễ phá vỡ trầm mặc. "Thật sự là chuyện giật gân, ông cũng nói loại thuốc kia đều đã bị tiêu huỷ, huống hồ lần bạo động này không phải nghiêm trọng bình thường, đây căn bản không phải do loại thuốc kia tạo thành."
Văn Dịch Kế hừ lạnh. "Nếu như không phải là do thuốc tạo thành, thì ông định giải thích tại sao bạo động lại chỉ phát sinh ở trong hai học viện thôi? Mà không phải một học viện khác trong tám mươi học viện ở Trung Ương Tinh?"
Hồng Hạ Lễ nhìn ánh mắt khinh thường của đối phương cũng không có sắc mặt tốt, hắn vốn có ý định qua lại thân thiết với Ma thẻ sư cấp chín, nhìn thấy đối phương không biết tốt xấu như thế, cũng vứt luôn tâm tư muốn thân thiết. "Chuyện như vậy tôi làm sao biết được, có lẽ là do nhân phẩm của con người chăng?"
Mắt thấy vốn là một đại hội thảo luận kết quả không hiểu sao lại bắt đầu giương cung bạt kiếm, đúng lúc này cửa bỗng nhiên được mở ra.
Mọi người ở đây đều nghĩ người nào mà mặt mũi lớn như thế, hội nghị như vậy mà cũng đến muộn, liền thấy người tiến vào có một đầu tóc bạc trắng, quần áo già giặn, đặc điểm lớn nhất chính là nốt ruồi mỹ nhân dưới lông mày kia, đặt ở trên một khuôn mặt già nua chỉ có thể nói là đặc sắc mà không thể nói là phong tình.
"Quý lão." Hiệu trưởng Học viện Triều Đế đầu tiên đứng lên cúi người, những người khác cũng đều đứng lên.
Quý lão, nguyên danh là Quý Trường Lân, là cựu cựu cựu hiệu trưởng của Học viện Triều Đế, mặc dù là hiệu trưởng của Học viện Triều Đế, nhưng lại được mỗi học viện ở Trung Ương Tinh kính trọng. Một nguyên nhân là bản thân ông đức cao vọng trọng, xuất thân danh lưu, chính mình cũng là Ma thẻ sư cấp tám. Sau khi không làm hiệu trưởng vẫn luôn xuất hiện ở một ít trường hợp trọng yếu, coi như là một người khá có quyền lên tiếng. Đương nhiên mấy thứ này cũng không phải trọng điểm, càng quan trọng hơn là ông có một người con trai, tên là Quý Nỗ Mân, Chế thẻ sư cấp chín. Đối với Ma thẻ sư cấp chín, ví dụ như Văn Dịch Kế, mọi người chỉ có thể hâm mộ, ngưỡng mộ, muốn nịnh bợ các loại, nhưng đối với Quý Nỗ Mân, thì không phải chỉ đơn giản mấy từ ngữ là có thể khái quát. Ma thẻ sư cấp chín tuy hiếm có, nhưng mỗi gia tộc lớn đều sẽ có một người, thế nhưng Ma thẻ sư cấp chín ở toàn bộ Trung Ương Tinh có thể nói là đếm được trên một bàn tay. Bản thân Chế thẻ sư đã có số lượng ít hơn Ma thẻ sư, hơn nữa bản thân Chế thẻ sư muốn đột phá cũng khó khăn hơn Ma thẻ sư, bên người một Ma thẻ sư cấp cao có thể có mấy Chế thẻ sư có hiệu lực, nhưng bên cạnh một Chế thẻ sư cấp cao thì bên người có vô số người theo đuổi.
Quý Nỗ Mân từ trước đến giờ xuất quỷ nhập thần, là một Chế thẻ sư còn yêu thích trải qua nguy hiểm hơn cả Ma thẻ sư, cho nên Quý lão trở thành đường tắt duy nhất cho những người muốn kết giao với Quý Nỗ Mân, cũng coi như cha quý nhờ con.
Quý lão coi như là loại hình thân thiết ôn hòa, ông gật gật đầu ra hiệu mọi người ngồi xuống, cũng tìm một chỗ không người để ngồi xuống, cũng không đặc biệt đi là chủ vị.
"Chuyện tối ngày hôm qua tôi cũng đã nghe nói, chuyện này, cái nhìn cá nhân của tôi là đây nhất định không phải do nguyên nhân tự nhiên, còn rốt cuộc là có âm mưu gì đó hay là tình huống đặc biệt khác, chúng ta còn phải tiếp tục điều tra. Cao tầng Liên Bang cũng phi thường coi trọng chuyện này, hai danh giáo dù sao cũng là cơ sở lập nghiệp của chúng ta, đừng nói là chỉ hai danh giáo, bất kỳ một trường học nào khác xảy ra chuyện như vậy, đều phải kiểm tra nghiêm cẩn. Liên Bang đã phái ra tổ nhỏ đến hai trường học đều lấy mẫu trở về nghiên cứu điều tra thêm, tôi tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả, đến lúc đó tự nhiên sẽ có kết luận, chúng ta lại mở một đại hội thảo luận chuyện này." Quý lão nói.
Nếu Quý lão đã mở miệng nói, Liên Bang cũng đã bắt đầu điều tra, như vậy chuyện này khẳng định không cần trường học bên này tranh luận, mọi người cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà lại đề xuất thảo luận một ít hạng mục được thảo luận mỗi lần đại hội của các trường học.
Hội nghị được tổ chức oanh oanh liệt liệt, rồi lại triển khai không mặn không nhạt, mọi người rất nhanh tan cuộc, Quý lão gọi Văn Dịch Kế lại.
Văn Dịch Kế là học sinh của Quý lão, mặc dù bây giờ trình độ của Văn Dịch Kế đã vượt qua Quý lão, nhưng khi đối mặt với giáo viên cũ của mình thì vẫn phi thường kính trọng.
Hai người đi dạo tới một góc của hội trường, thần sắc Quý lão không còn sự bình tĩnh như trên hội trường vừa nãy, giữa hàng lông mày của ông không giấu được sự ưu sầu: "Tiểu Văn, chuyện này em thấy thế nào."
Văn Dịch Kế lắc lắc đầu: "Thành thật mà nói, bên đầu tiên em hoài nghi là Học viện Thiên Khải, dù sao hai học viện lâu năm xảy ra vấn đề, được hưởng lợi lớn nhất chính là bọn họ. Nhưng sau đó em cảm thấy đối phương dù sao cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện lưu lại nhược điểm này. Nếu như cuộc bạo loạn này là do con người gây ra, vậy em không thể không liên tưởng đến sự việc của mười hai năm trước."
Sự việc mà Văn Dịch Kế nói, là phong ba mười hai năm trước ở Trung Ương Tinh.
Vào lúc ấy, Liên Bang còn cho phép dùng một loại thuốc, gọi là Đan Tứ Hương. Đan Tứ Hương là một loại thuốc đối phó với dị thú, lúc Ma thẻ sư ra ngoài rèn luyện thường đem nó xay vụn trộn với một ít mồi nhử, con mồi ăn phải mồi nhử sẽ trở nên hỗn loạn, công kích lung tung, như vậy Ma thẻ sư trước tiên có thể đi ẩn giấu, đợi đến khi thể lực và tinh lực của dị thú tiêu hao hết lại thoải mái đánh bại đối phương.
Đương nhiên Đan Tứ Hương chỉ có tác dụng với dị thú cấp năm trở xuống, không có hiệu quả gì với một ít dị thú cấp cao.
Mà vào mười năm trước, Trung Ương Tinh phát sinh trận dị thú bạo loạn quy mô nhỏ, có thể làm cho ký ức của mọi người khó phai, là vì địa điểm phát sinh của nó vậy mà là ở Viện Nghiên Cứu Dị Thú Trung Ương Tinh.
Viện Nghiên Cứu Dị Thú Trung Ương Tinh là nơi chuyên môn nghiên cứu điểm yếu cùng giá trị của dị thú, bỏ ra không ít nhân công chăn nuôi dị thú cấp thấp, cùng với dị thú cấp cao bị bắt giữ trong đấy.
Mười hai năm trước, rừng dị thú của Viện Nghiên Cứu đã xảy ra bạo loạn, tất cả nhân Viện Nghiên Cứu trong Viện Nghiên Cứu ngay cạnh đó gần như toàn bộ tử vong. Lúc Liên Bang điều tra phát hiện trong thức ăn gia súc cho dị thú có lượng lớn Đan Tứ Hương, lượng thuốc vô cùng lớn, mặc dù không sinh ra ảnh hưởng gì đến dị thú cấp cao, thế nhưng dị thú cấp thấp cùng cấp trung gần như toàn bộ đều trúng chiêu, địch ta không phân, nhìn thấy vật còn sống liền công kích. Cũng không biết là ai mở ra lưới phòng hộ của rừng dị thú, mấy dị thú hỗn loạn ấy vọt tới Viện Nghiên Cứu, công kích nghiên cứu viên.
Tổ điều tra của Liên Bang lúc điều tra phát hiện thiếu mất một bộ thi thể, tên là Ngụy Ninh, là nghiên cứu viên có danh tiếng trong Viện Nghiên Cứu này, bản thân còn là một Ma thẻ sư cấp sáu, lại vẫn như cũ cùng nhau nghiên cứu với những nhân viên vì không có thiên phú Ma thẻ sư Chế thẻ sư mà ngược lại tấn công mảng lý luận.
Phương hướng nghiên cứu của Ngụy Ninh chủ yếu là mảng đồ ăn của dị thú, thức ăn gia súc trong Viện Nghiên Cứu gần như đều là do Ngụy Ninh sắp xếp.
Tổ điều tra liệt Ngụy Ninh làm kẻ tình nghi thứ nhất, truy nã toàn bộ Tinh Tế, mà Ngụy Ninh tựa như biến mất khỏi thế gian vậy, từ đây không còn tin tức. Đan Tứ Hương cũng bị liệt vào thuốc cấm, từ đây không còn được lưu thông ở trên thị trường.
Quý lão nhìn Văn Dịch Kế, nhìn thấy mây đen trải rộng trên mặt hắn, trong lòng hiểu rõ. Cả đời này Văn Dịch Kế chỉ yêu một người, người này chính là Ngụy Ninh. Nhưng mà sau chuyện kia, Ngụy Ninh biến mất, rốt cuộc không còn xuất hiện.
"Đều là chuyện đã qua, đứa nhỏ tiểu Ninh này thầy vẫn biết rõ, không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy." Quý lão an ủi.
Văn Dịch Kế cười khổ. "Nếu như cậu ấy không phải, tại sao không trở lại giải thích với em một chút, cậu ấy nói cái gì, em sẽ đều tin tưởng cậu ấy."
Quý lão lắc lắc đầu. "Thầy tin tưởng em ấy có nỗi khổ tâm gì đó trong lòng."
Văn Dịch Kế không nói gì thêm, chuyển đề tài về lần dị thú bạo động ở vườn trường.
"Theo cái nhìn cá nhân em, thuốc lần này khẳng định không phải Đan Tứ Hương, Đan Tứ Hương bất luận là mức độ của liều thuốc, nó đều sinh ra hiệu quả đầu tiên là làm dị thú tấn công lẫn nhau. Thế nhưng lần này không giống, giữa những dị thú không có hỗn loạn, giống như bọn nó đã xác định mục tiêu, công kích chính là người, ngay cả một ít dị thú không phải quần cư cũng tập hợp lại với nhau, tình huống như thế so với thủy triều dị thú càng kỳ quái hơn."
Quý lão gật đầu. "Xem ra cái nhìn của chúng ta đều nhất trí. Cao tầng Liên Bang rất nhiều người cho rằng Đan Tứ Hương xuất hiện trở lại, nhưng thầy cho rằng thứ này e rằng so với Đan Tứ Hương còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần. Thành thật mà nói, kỳ thực thuốc có thể sản sinh hiệu quả như thế này thầy đã từng thấy qua."
"Ở đâu?" Văn Dịch Kế cau mày.
"Thầy từng xem qua một phần hồ sơ, năm đó tướng quân Duy Ma từng phát hiện một loại thuốc ở trong một bí cảnh, ngài nói loại thuốc này có thể làm cho dị thú không để ý đến sinh tử điên cuồng công kích người có Tinh thần lực, hơn nữa sẽ không tự gϊếŧ lẫn nhau, em có cảm thấy tình huống giống lần này hay không?"
"Loại thuốc kia cuối cùng được xử lý thế nào?" Văn Dịch Kế mơ hồ bất an.
"Tướng quân Duy Ma nói loại thuốc kia quá nguy hiểm, trực tiếp phá huỷ, không mang trở về, chỉ là sau khi trở lại thì báo với Liên Bang." Quý lão nói tới chỗ này thì đôi mắt tối tăm, ông nghĩ tới tiên đoán không tốt trước đấy, số mệnh Liên Bang đã hết, nếu không tìm được Chúa cứu thế, vậy thì lịch sử Liên Bang liền biến thành bụi bặm từ đây.
Văn Dịch Kế biết Quý lão nghĩ tới điều gì: "Thầy, thầy cũng không cần quá lo lắng, chẳng phải là Chúa cứu thế sao? Lại nói chỉ là một đợt dị thú bạo động nhỏ, nói số mệnh đã hết cái gì chứ, em cảm thấy nhà tiên tri chẳng qua là đang điêu hoa nói chuyện giật gân mà thôi."
Quý lão lắc đầu, không biện luận với tiểu bối. "Nói chung chuyện này, em nhất định phải cực kỳ coi trọng, nếu có gió thổi cỏ bay gì, nhất định phải nói với thầy đầu tiên."
Văn Dịch Kế gật đầu. "Vâng thưa thầy. Lại nói chuyện thầy tìm người lần trước, có đầu mối không?"
Quý lão lắc đầu, thở dài một tiếng. "Nhà tiên tri chỉ nói tuổi của Chúa cứu thế, lại căn ẩn không đưa ra một chữ. Thầy làm thật nhiều loại hoạt động, chỉ muốn nhìn một chút có người trẻ tuổi như Chúa cứu thế hay không. Những thứ có cảm giác là manh mối thầy đều cho người đi điều tra, năng lực không sai, nhưng mà đặt lên độ cao như Chúa cứu thế thì hơi cường điệu quá."
Văn Dịch Kế do dự một chút: "Nhà tiên tri có nói Chúa cứu thế là Chế thẻ sư hay là Ma thẻ sư không?"
Quý lão lắc đầu.
Văn Dịch Kế than thở: "Nếu là Ma thẻ sư thì em ngược lại có thể tuyển cử ra một người, tên là Mộ Dung Trác Thất."
Quý lão suy nghĩ một chút: "Là con thứ của Nguyên soái Mộ Dung? Em trai của Mộ Dung Dịch?"
Văn Dịch Kế gật đầu. "Gần đây em có xem thi đấu của học sinh này, còn tra xét hồ sơ tư liệu từ lúc nhập học của em ấy, tư chất cực ưu tú không nói, tốc độ tiến bộ cũng là thần tốc, không kém chút nào với anh trai em ấy năm đó."
Quý lão cực kỳ cảm khái. "Nếu như năm đó Mộ Dung Dịch không phải đi buôn bán, đại khái cũng là nhân vật thiên tài trong giới Ma thẻ sư. Đáng tiếc cũng không biết đứa bé kia nghĩ đi nơi nào." Nói xong lại lần nữa thở dài. "Người em trai kia của Mộ Dung Dịch, em hãy quan sát cẩn thận một chút, không được buông tha bất luận khả năng nào."
Văn Dịch Kế nói: "Vâng thưa thầy, kỳ thực lần này em cũng dự định thu em ấy làm đệ tử bế môn."
Quý lão cũng không biết là nhớ lại cái gì, lắc lắc đầu. "Thôi không nói nữa, hai thầy trò chúng ta đã lâu không tán gẫu, thừa dịp ngày hôm này thời tiết vừa vặn, em theo thầy đi dạo đi."
Quý lão mang Văn Dịch Kế đến thị trường náo nhiệt, đại khái là lớn tuổi, càng ngày càng yêu thích náo nhiệt, không đi đến những địa phương yên tĩnh này nọ.
Quý lão cùng Văn Dịch Kế đến Quý Lâu.
Quý Lâu là sản nghiệp của Quý gia, khá có danh tiếng trên toàn bộ Trung Ương Tinh, chuyên môn bán các loại thẻ bài. Quý Lâu sở dĩ nổi danh do một nguyên nhân chính là con trai Quý lão, Quý Nỗ Mân có lúc sẽ làm một ít thẻ bài đặt trong cửa hàng, trong đó có không ít thẻ bài cấp chín, loại mà chỉ có thể nhìn thấy ở các buổi đấu giá.
Nguyên bản Quý lão cũng không định đến nhìn trong cửa hàng, chợt nhìn thấy một bóng người ở cửa, vì vậy ông mở miệng gọi người kia lại. "Tiểu Khổng, không nghĩ cậu cũng tới."
Khổng Vu Dương xoay người, liền thấy Quý lão, bên cạnh còn có một người khác có chút quen mặt nhưng gọi không ra tên.
"Quý lão, hiếm khi nhìn thấy ông đến nhìn loang quanh trong tiệm." Khổng Vu Dương tiến lên chào hỏi.
Khổng Vu Dương cùng Quý lão có phần quen biết, bởi vì Quý lão cũng coi như là một khách hàng lớn của hắn, từ lúc làm ăn đầu cơ nhỏ, hắn từng đào ra không ít thứ tốt cho Quý lão. Quý lão dòng dõi khá lớn, chỉ cần định giá đúng chừng mực trên căn bản đều lập tức thành giao, Khổng Vu Dương lại yêu thích loại khách hàng sảng khoái này.
Quý lão tuy rằng ở địa vị cao, nhưng cũng yêu thích giao tiếp với tiểu dân thường, rất có cảm giác sống của khói lửa.
"Tiểu Khổng lại mang tới cái gì tốt hả?" Quý lão đưa Khổng Vu Dương cùng Văn Dịch Kế mang vào phòng nghỉ ngơi của Quý Lâu.
Khổng Vu Dương thở dài một hơi: "Không có gì tốt cả, ai, ngày nay không thể so với ngày xưa, làm ăn đầu cơ trở nên càng khó, cháu cũng cũng đang lo lắng có lẽ phải đổi nghề."
Quý lão cười nói: "Cậu bớt khóc lóc kể lể đi, người nào mà không biết cậu chẳng những làm ăn tốt còn làm đến vui vẻ, kiếm được lời không ít từ chỗ ông."
"Đó là ngày xưa thôi, hiện tại đã không còn là khoảng thời gian tươi đẹp kia nữa, có quá nhiều người giành nghề này với cháu, cháu đã lâu lắm rồi không khai trương." Tựa hồ như vì chứng thực lời nói của mình, Khổng Vu Dương móc ra thẻ bài mua từ Cố Thần ở chợ đen lần trước trong túi ra. "Ông xem, cháu hiện tại chán đến phải mua qua tay thẻ bài cấp thấp nè, hết cách rồi, làm ăn khó khăn, muỗi dù nhỏ vẫn là thịt."
Văn Dịch Kế nhìn lướt qua thẻ bài trong tay Khổng Vu Dương, không nhịn được cười ra tiếng, hắn cũng lần đầu nhìn thấy nhà bán trao tay bán ra đồ vật giá rẻ như thế.
Quý lão cũng bị hắn chọc cười, từ trong tay hắn cầm tấm thẻ bài bao sao. "Ông tin cháu, xem ra thật sự là mỗi nghề đều không dễ dàng."
Thẻ bài Quý lão cầm vừa lúc là Hoa Dạ Quang, tiện tay triệu hoán ra Hoa Dạ Quang, định tăng thêm chút tình thú cho nội thất. Nhưng sau khi triệu hoán thẻ bài ra, Quý lão bỗng nhiên trầm mặc.
Thời gian trầm mặc có hơi lâu, ngày cả người không mẫn cảm như Văn Dịch Kế cũng phát hiên ra điều gì đó, nhỏ giọng gọi. "Quý lão, làm sao vậy?"
Quý lão không nói gì, một lát sau, đưa thẻ bài cho Văn Dịch Kế, "Tấm thẻ bài này, em xem thử xem."
Văn Dịch Kế có chút khó hiểu, chờ Hoa Dạ Quang tiêu tan, Văn Dịch Kế một lần nữa triệu hóa nó ra. Sau khi triệu hóa ra, Văn Dịch Kế cũng trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn lại cầm lên một tấm thẻ bài trong Khổng Vu Dương.
Khổng Vu Dương vốn có chút ý kiến, muốn nói coi như là người quen thì cũng không thể tùy tiện dùng thẻ bài hắn chứ, thẻ bài này dùng một lần, năng lượng liền ít đi một lần, hắn còn muốn đi bán đấy. Nhưng nhìn đến thần sắc Quý lão cùng Văn Dịch Kế đều phi thường nghiêm túc, hắn cũng không tiện nói gì nữa.
Thẻ bài Văn Dịch Kế lấy lần này là Cua Đồng Thủy Vụ, Ma thẻ sư cấp chín triệu hoán ra một tấm thẻ bài bao sao tự nhiên là dễ như ăn cháo, sau khi triệu hoán lông mày của hắn lại càng nhíu sâu hơn.
"Thế nào?" Quý lão hỏi, Khổng Vu Dương cảm thấy khó hiểu, không biết câu hỏi không đầu không đuôi này là thế nào.
Văn Dịch Kế gật đầu. "Giống nhau."
Quý lão lại rút một tấm thẻ bài từ trong tay Khổng Vu Dương, mặt Khổng Vu Dương đều hạ xuống, tuy rằng quen biết, nhưng cũng không thể cứ trực tiếp lấy như vậy chứ.
Quý lão triệu hoán ra Khuyển Địa Ngục Lục Văn, nhíu mày đến hai con mắt cũng sắp dính vào nhau.
"Mấy tấm thẻ bài này, cháu thu được từ đâu?" Ngữ khí Quý lão cũng không phải loại không có việc gì thì nói chuyện nhà, mà lại khá nghiêm túc.
Khổng Vu Dương nhìn thần sắc hai người không khỏi run lên một cái, chỉ mấy tấm thẻ bài cấp thấp mà thôi. "Đây là cháu mua ở chợ đen, dùng tiền mua đấy, lai lịch rất đứng đắn đấy, cũng không có đi trộm cướp đâu!" Khổng Vu Dương cường điệu.
Quý lão cau mày: "Người bán thẻ cháu có quen biết không?"
Khổng Vu Dương lắc đầu: "Không quen biết, là khuôn mặt mới ở chợ đen, hơn nữa toàn thân lại bao chặt chẽ, trừ phi hắn lần nữa đứng trước mặt, không thì cháu căn bản không miêu tả được."
Quý lão cúi đầu suy nghĩ chốc lát: "Người bán thẻ kia là Chế thẻ sư sao?"
Khổng Vu Dương tỉ mỉ nhớ lại một phen: "Cái này thì không rõ lắm, cháu chỉ cảm thấy chắc là vậy, giá cả hắn bán ra rất đơn giản, nếu như không phải là thẻ bài mình tự làm ra, vậy thì làm gì có lời? Hơn nữa nghe giọng nói của hắn khá trẻ tuổi, chắc là loại hình tự cấp tự túc, Chế thẻ sư tự mình làm thẻ bài tự mình bán, chỉ là không biết tại sao vì sao hắn lại đặc biệt tới chợ đen để bán, giá cả bán hàng của hắn thì tùy tiện cửa hàng nào cũng đều thu."
Quý lão cùng Văn Dịch Kế liếc mắt nhìn nhau một cái.
Quý lão nói với Khổng Vu Dương: "Mấy tấm thẻ bài này ông mua sạch với giá gấp ba lần giá thu mua trong cửa hàng."
Khổng Vu Dương vui vẻ, hiếu kỳ nói: "Mấy tấm thẻ bài này đến cùng có đặc thù gì vậy?" Hắn chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ hỏi thăm một chút, cũng không có loại tâm tư khác gì như là lên giá tại chỗ, mặc dù hắn làm buôn bán đầu cơ, nhưng vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp cùng lương tâm.
Quý lão cầm lấy tấm Hoa Dạ Quang vừa dùng ban nãy. "Nếu như là Ma thẻ sư cấp ba cấp bốn bình thường sử dụng đến sử dụng tấm thẻ bài này, có lẽ căn bản không phát hiện ra dị thường. Nhưng nếu như là cấp tám cấp chín, sẽ rất rõ ràng chỗ vi diệu trong này."
Văn Dịch Kế tiếp lời: "Ma thẻ sư khi lên đến cấp tám cấp chín, đối với mỗi lần sử dụng mất bao nhiêu Tinh thần lực, tự bản thân đều phi thường rõ ràng. Vừa nãy dùng hai tấm thẻ bài, Tinh thần lực sử dụng còn chưa tới một nửa so với bình thường."
Khổng Vu Dương không rõ, cũng không cảm thấy điều này có gì đặc thù. "Chỉ là sử dụng ít Tinh thần lực hơn chút mà thôi, bình thường ngoại trừ duy trì chiến đấu lâu dài, Tinh thần lực ít hay nhiều cũng không quá trọng yếu, mọi người đều coi trọng không phải là cường độ Tinh thần lực sao."
Quý lão cười lắc đầu: "Cháu không thích nghiên cứu thẻ bài, không biết môn đạo trong này. Ma thẻ sư đến cấp cao, mỗi lần triệu hoán thẻ bài đều sẽ tiêu hao lượng lớn Tinh thần lực, nếu như lúc triệu hoán tiêu hao quá nhiều, như vậy Tinh thần lực còn lại có lẽ không đủ khả năng chống đỡ khống chế thẻ bài. Chính như cháu nói, ngoại trừ duy trì chiến đấu thời gian dài thì không có tác dụng, nhưng nếu như đến cấp cao, có thể vượt qua nửa ngày coi như là chiến đấu thời gian siêu dài, vào lúc này một tấm thẻ bài chỉ cần một nửa Tinh thần lực để triệu hoán so với bình thường, đây quả thực là bảo pháp hộ thân."
"Thần kỳ như vậy!" Khổng Vu Dương thán phục, ánh mắt nhìn mấy tấm thẻ bài trong tay không giống trước đây, nhưng hắn lập tức liền phản ứng lại. "Nhưng đây chỉ là vài tấm thẻ bài cấp thấp thôi, ngài vừa nãy cũng nói phải tới thẻ bài cấp cao mới có tác dụng mà?"
Quý lão gật đầu: "Cho nên ông có một việc muốn nhờ cháu, nếu như cháu gặp lại người bán thẻ bài này, cháu cần phải mời tới cho ông, ông sẽ cho cháu một khoản thù lao tuyệt không nhỏ."
Quý lão nói không ít thì tuyệt đối không ít, ánh mắt Khổng Vu Dương phát sáng. "Được được được cháu nhất định làm được."
Khổng Vu Dương tâm tình suиɠ sướиɠ bước chân nhẹ nhàng đi ra Quý Lâu, còn lại Quý lão cùng Văn Dịch Kế.
Văn Dịch Kế lại dùng vài tấm thẻ bài, kết luận quả nhiên không ngoài dự đoán.
Văn Dịch Kế nhìn về phía Quý lão: "Thầy nói, người này có thể là người mà chúng ta vẫn luôn tìm hay không?"
Quý lão uống nước trà trên bàn: "Nếu như đúng, vậy thì thật sự quá may mắn. Cho dù không phải, chúng ta cũng phải tìm người này. Từ tình huống của mấy tấm thẻ bài này, hắn chắc là vừa mới đột phá cấp bốn không lâu, thẻ bài bốn sao cùng thẻ bài hai sao ba sao đều giống nhau chỉ cần một nửa Tinh thần lực. Nếu như đây là thiên phú của hắn, thì ta nhất định phải tìm tới hắn, cho hắn thầy giáo tốt nhất tài nguyên tốt nhất, cấp tốc bồi dưỡng hắn lên."
Cố Thần không biết mấy tấm thẻ bài tự mình cho là tỉ mỉ lựa chọn bán ở chợ đen đã bị người nhìn chằm chằm, lúc này cậu có chút rối ren, bởi vì cậu phát hiện mình không có cách nào liên hệ với Mộ Dung Trác Thất.
=
=
=
=
Ada: ố ồ ô, không biết mấy người này có tìm được Cố Thần không nhỉ, cơ mà tui có cảm giác chắc không phải mấy người này tìm được đâu, mà là Mộ Dung Trác Thất dắt tới làm mấy người này ngã ngửa... đoán vậy thui... nói sai thì ai đọc trước rùi đừng ném đá tui...
PS: xin lỗi mọi người, mấy hôm nay nhà mình có chút chuyện, không edit được, nên mãi mới ra chương mới (╯•﹏•╰) xin lỗi nha
=