Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 87: Thẻ Hoa Đà




Chương 87: Thẻ Hoa Đà

-----------------

Sau trận đấu, Mộ Dung Trác Thất ra chủ ý hồi tưởng lại tình hình trận đấu cùng với chuẩn bị cho trận kế tiếp, lừa gạt Cố Thần đến ký túc xá của mình.

Cố Thần nhìn ký túc xá được chỉnh lý đặc biệt sạch sẽ gọn gàng của Mộ Dung Trác Thất, so sánh với ổ chó lung ta lung tung của mình, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, không so với người không có tổn thương mà. Ở chung cùng loại người khắp toàn thân từ trên xuống dưới không tìm được chút khuyết điểm nào này chân tâm khó chịu, càng quan trọng hơn là loại nam nhân này không hiểu có cái gân nào không đúng lại đi coi trọng mình, đại khái khuyết điểm duy nhất của hắn là mắt mù?

(Ada: uhm cũng gần như thế, từ khi Thất để ý đến em thì bạn ý đã nửa mù rồi, nhìn cái gì của em cũng đáng yêu hết...)


Mộ Dung Trác Thất đơn giản làm hai bát mì, mùi thơm phưng phức, Cố Thần lập tức đánh bay toàn bộ tâm tư ngổn ngang vừa nãy, hết sức chuyên chú ăn bát mì trước mặt.

"Trình độ chế thẻ của cậu tiến bộ rất nhiều, hôm nay tôi dùng thẻ bài cậu làm, cảm giác Tinh thần lực tiêu hao rất ít, nếu nhưng kỹ thuật chế thẻ của cậu tiếp tục tăng lên, đợi đến khi có thể chế tác thẻ bài cấp cao, nhất định sẽ có vô số người muốn yêu cầu cậu hỗ trợ chế tác." Mộ Dung Trác Thất một mặt ôn nhu nhìn Cố Thần trước mắt sắp chui vào trong bát.

Thần sắc Cố Thần nhất thời có chút đắc ý nho nhỏ.

"Chờ đến lúc cậu có thể chế tác thẻ bài cấp cao, cậu còn nguyện ý chế tác thẻ bài cho tôi sao?" Mộ Dung Trác Thất khá có thâm ý hỏi.

Cố Thần vội vàng gật đầu, chưa nói tới đối phương giúp đỡ mình rất nhiều, mỗi vì hướng tới trù nghệ của đối phương, cậu cũng cam tâm tình nguyện chế tác thẻ bài.


Mộ Dung Trác Thất thuận theo cười khẽ hỏi: "Cả đời chế tác thẻ bài, cũng nguyện ý phải không?"

Mặt Cố Thần bừng một cái đỏ thành trái cà chua, cậu có chút không biết làm sao, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Lại nói chúng ta còn chưa xem mấy quyển sách tôi phát hiện trong bí cảnh đấy."

Mộ Dung Trác Thất không tiếp tục trêu chọc Chế thẻ sư nhỏ của hắn nữa, nếu dự định dùng nước ấm luộc ếch, thì không nên quá gấp gáp. Mộ Dung Trác Thất thuận theo Cố Thần nghiêm túc bàn về đề tài ba quyển sách kia.

"Quyển sách trận pháp vô danh này yêu cầu có chút cao, cậu tạm thời chưa cần cân nhắc tới nó. Hai cái khác vốn không yêu cầu đẳng cấp, mà điều kiện tu luyện kiên quyết chính là Tinh thần lực phải dồi dào, cậu hiện tại là Chế thẻ sư cấp bốn, nhưng Tinh thần lực của cậu đặc thù, hiện tại cũng có thể triệu hoán Vật cộng sinh Tinh thần lực, cho nên luyện tập thử nghiệm một chút không sao. Tôi cảm thấy cậu có thể trước tiên luyện tập «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», cái này có thể sẽ đơn giản hơn một chút."


Cố Thần gật đầu, «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», lúc phát động có thể bổ sung Tinh thần lực của Ma thẻ sư, để cho Ma thẻ sư có tình trạng Tinh thần lực uể oải cấp tốc khôi phục Tinh thần lực dồi dào.

Nếu như có thể thành công chế ra thẻ Cửu Từ, như vậy sức chiến đấu của Ma thẻ sư có thể bay lên liên tục, có thể chiến đấu lâu dài, cũng không vì xuất hiện tình huống Tinh thần lực tiêu hao hết mà không có cách nào tiếp tục chiến đấu.

Cố Thần bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Cậu biết Phù Ngữ Mục không?"

Mộ Dung Trác Thất sững sờ. "Biết, không phải lúc thi đấu Tam Giáo Tranh Bá cùng tổ với cậu sao, anh trai cậu ta với anh tôi cũng rất quen biết."

Cố Thần gật đầu: "Vậy cậu có biết cậu ta bị một loại tình trạng chướng ngại Tinh thần lực?"

Mộ Dung Trác Thất suy nghĩ một chút: "Chuyện này cũng có các loại đồn đại ở Trung Ương Tinh, lúc trước Phù Ngữ Mục cũng coi như là thiên tài thiếu niên thành danh có thể đếm được trên đầu ngón tay đi, sau đó do một lần đi rèn luyện thì bị một loại bệnh, Tinh thần lực như cũ dừng lại ở cấp bốn đỉnh cấp không cách nào đột phá, lúc đó có rất nhiều người vì thế mà đặc biệt tiếc hận. Khi đó còn có một loại đồn đại rằng Phù Ngưng Mục vì đố kỵ tài hoa của em trai, sử dụng một ít thủ đoạn khiến cho Phù Ngữ Mục biến thành như vậy, chẳng qua cách nói này là điển hình của lời nói vô căn cứ, mấy năm nay Phù Ngưng Mục vì căn bệnh của em trai mà luôn nhọc lòng."
Cố Thần cũng không nói gì mà kỳ thực từ trước khi nhập học cậu đã biết Phù Ngưng Mục cùng Phù Ngữ Mục, trong buổi đấu giá Tinh Tế, Phù Ngưng Mục ra giá cao mua thẻ bài cấp thấp của Cố Thần, chính là vì có thể kết bạn với Cố Thần. Khi đó Cố Thần cũng phát thệ, nếu có năng lực, nhất định phải giúp hai anh em này.

"Cậu nói thử xem, nếu như tôi học được «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», có thể giúp Tinh thần lực của Phù Ngữ Mục đột phá không?" Cố Thần hỏi.

Mộ Dung Trác Thất lắc đầu: "Có lẽ là không được, tình huống của Phù Ngữ Mục là bệnh, «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» là nhằm vào Ma thẻ sư đang chiến đấu, hai cái này không thể coi như nhau."

Cố Thần có chút tiếc nuối thở dài một hơi.

Mộ Dung Trác Thất an ủi cậu, "Trị bệnh cứu người không phải là chuyện cậu có thể làm được, cậu chỉ nên cố gắng nâng cao bản thân, một ngày nào đó có thể giúp đỡ đối phương."
"Ngày hôm nay trễ rồi, nếu không đêm nay cậu ở lại đây đi." Mộ Dung Trác Thất nói.

Mộ Dung Trác Thất chỉ đơn giản đề nghị, cũng không có tâm tư gì khác, nhưng Cố Thần lại tự mình nghĩ đến hình ảnh bất chính gian tà, lập tức trong đầu thổi qua một đống thứ không thích hợp cho thiếu nhi, sau đó mặt đỏ lên lắc đầu một cái. "Không được tôi phải về, tôi định nghiên cứu bài tập một chút."

Mộ Dung Trác Thất cũng không cưỡng cầu, rất lịch sự đưa Cố Thần về ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, Cố Thần vẫn như cũ tâm tư hỗn loạn, thật vất vả uống hai cốc nước đầy, con hươu vẫn luôn nhảy loạn trong lòng rốt cuộc bình tĩnh lại.

Cố Thần bắt đầu chỉnh lại tinh hạch cùng những vật khác phát hiện ở trong bí cảnh được phân chia cho, Mộ Dung Trác Thất từng dặn cậu, đồ vật bên trong bí cảnh chất lượng tốt hơn bên ngoài nhiều lắm, nhất định phải giữ lại cho mình dùng, không được tham tài mà mang đi bán đấu giá. Cố Thần có chút cảm giác ngượng ngùng bị chọc thủng tâm tư, cậu khi được phân chia đồ thì ý nghĩ đầu tiên chính là nhanh chóng đi bán hết rồi mua một căn biệt thự.
Chỉnh lý đồ vật xong, Cố Thần vẫn còn tiếc nuối đều thu lại bọn chúng, đồ vật không thể bán, cậu hiện tại chính là thân mang núi bảo vật mà nghèo rớt mồng tơi, nghĩ lại mà cảm thấy đau lòng. Cẩm y dạ hành gì đó thật sự không phải phong cách của cậu mà.

Xem ra mình chỉ có thể tiếp tục đại nghiệp bán thẻ, Cố Thần ai thán một chút, lấy ra thẻ bài mình làm trước đấy.

Thẻ bài còn lại không nhiều, đa số đều là chế tác vì luyện tập cho thi đấu hợp tác mấy ngày này. Cố Thần chợt phát hiện bên trong có hai tấm thẻ bài chế tác lúc ở trong bí cảnh, Gia Cát Lượng cùng Thời Thiên. Bởi vì thẻ bài nhân vật đặc thù, Mộ Dung Trác Thất dặn Cố Thần không nên tùy tiện lấy ra dùng, hiện tại chính bản thân mình cũng sắp quên mình có mấy tấm thẻ bài này tồn tại.
Cố Thần nhìn thẻ bài Gia Cát Lượng ngẩn người, lão giả trên thẻ bài mặt mày lương thiện, kỹ năng Mượn gió Đông, Hỏa thiêu tân dã, Bát trận đồ gì đó cũng là căn cứ theo tiểu thuyết mà có.

Đợi đã!

Cố Thần bỗng nhiên nghĩ đến một điều, nếu mình có thể chế tác Gia Cát Lượng, vậy có thể hay không cũng chế tác được Hoa Đà? Thẻ bài Hoa Đà có phải có thể chữa trị được bệnh tình của Phù Ngữ Mục không.

*Hoa Đà: năm sinh năm mất không rõ, tự Phù Hóa, còn có tên Phu. Ông cùng Đổng Phụng, Trương Trọng Cảnh được gọi là Kiến An tam Thần Y.

Tuy rằng đối với ý nghĩ này thì bản thân Cố Thần cũng cảm thấy có chút nằm mơ nói mộng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy không ngại thử một lần. Dù sao ban đầu lúc ở trong bí cảnh chế tác thẻ bài để mở cổng, thành công chế tác thẻ Lỗ Ban, dù thuộc tính cấp sao đều rất lởm, nhưng ít nhất kỹ năng muốn có đều có.
Cố Thần thuyết phục bản thân xong liền hành động, vội vàng tìm một tấm thẻ trắng, dự định dùng một đêm để chế tác.

Một lần thất bại...

Hai lần thất bại...

...

Ngay lúc Cố Thần định từ bỏ, Tinh thần lực tuôn ra từ trên trán bỗng nhiên biến lớn, một luồng Tinh thần lực màu vàng độ lớn như dây thừng cùng Tinh thần lực màu trắng quấn quanh ở cùng một chỗ, bao lấy thẻ bài màu trắng, dần dần, trên thẻ bài hiện lên một ông lão tóc xám trắng, trong tay cầm một cây thảo dược không rõ.

Cảm giác uể oải của Cố Thần nhất thời diệt hết, cậu có chút mừng rỡ cầm lấy thẻ bài. Giống với thẻ bài Gia Cát Lượng, thẻ bài Hoa Đà cũng là một tấm thẻ bài ba sao, phía cuối của thẻ bài có một dòng ghi chú: Loại thẻ bài có thể tăng lên theo đẳng cấp của Chế thẻ sư.
Chẳng qua điều này không phải cái Cố Thần quan tâm, cậu nhanh chóng kiểm tra kỹ năng của thẻ bài.

Bột tê liệt: Có tỷ lệ 60% khiến cho kẻ địch tê liệt trong năm giây không cách nào nhúc nhích, chỉ nhằm vào dị thú có đẳng cấp thấp hơn cấp ba.

Cờ Ngũ Cầm: Công kích vật lý, công kích bộ vị yếu hại của kẻ địch năm lần liên tiếp, hiệu quả thương tổn gấp đôi.

Kinh Thanh Nang: Trị liệu thương tổn trên người Ma thẻ sư, hiệu quả chữa trị căn cứ theo tình huống thương tổn cùng đẳng cấp của Ma thẻ sư mà xác định.

Cố Thần mắt sáng lên, phía dưới còn có kỹ năng Cạo xương khử độc vân vân các loại kỹ năng thương tổn, cậu không có đi nghiên cứu tiếp, dù sao trình độ thương tổn của thẻ bài ba sao có mạnh hơn nữa cũng có hạn, mà kỹ năng Kinh Thanh Nang này có thể trị liệu thương tổn mà Ma thẻ sư chịu phải, tuy rằng không biết có tác dụng với chứng bệnh kỳ quái của Phù Ngữ Mục hay không, nhưng đến cùng cũng là một cách tưởng niệm.
Có lẽ là do mệt nhọc, cũng có lẽ là do làm ra thẻ bài nên tâm tình vô cùng tốt, đêm nay Cố Thần ngủ đặc biệt ngon, mãi cho đến khi Mộ Dung Trác Thất đến gọi cậu mới tỉnh lại.

Thi đấu hợp tác ngày hôm đó của Cố Thần, bọn họ rút được đối kháng với dị thú, Mộ Dung Trác Thất vẫn như cũ nước chảy mây trôi công kích lập tức kết thúc trận đấu, để cho quần chúng ở đây hô to chưa đã nghiền.

Một trận thi đấu cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người khác là Đổng Ngọc Dương cùng Trần Thiệu, Mộ Dung Trác Thất đặc biệt kéo Cố Thần đến xem. Cố Thần cảm thấy kỳ quái, loại thi đấu của người cùng năm Mộ Dung Trác Thất thường không bao giờ để ý, đối thủ trong mắt hắn đều là vài người năm cao hơn, ngay cả người đứng thứ hai năm hai Uất Trì Vũ hắn cũng không để trong lòng, bây giờ lại để bụng như vậy, thật sự rất kỳ quái.
Trình độ của đối thủ của Đổng Ngọc Dương cùng Trần Thiệu trận này tương đối lợi hại, năm nhất là Chế thẻ sư đứng đầu lúc nhập học, Ma thẻ sư là người đứng thứ ba của năm hai chỉ sau Mộ Dung Trác Thất cùng Uất Trì Vũ. Rất nhiều người ở hiện trường cũng không quá xem trọng tổ của Trần Thiệu.

Nhưng trận đấu vừa bắt đầu đã phá hết mắt kính của mọi người, Trần Thiệu vừa ra trận liền sử dụng Tinh Linh Thủy Mật.

Tinh Linh Thủy Mật là Tinh Linh Thủy tiến hóa, rất tương tự với Tinh Linh Thủy, thuộc về thẻ bài cấp năm đỉnh cấp. Đây là một loại thẻ bài nhân cách hóa, sức chiến đấu phi thường mạnh mẽ. Mọi người ngạc nhiên không phải là Trần Thiệu dùng Tinh Linh Thủy Mật, mà là Đổng Ngọc Dương vậy mà có thể chế tác thẻ bài loại nhân cách hóa cấp năm đỉnh cấp.
Trước đây từng có tin đồn Đổng Ngọc Dương đột phá cấp năm nhưng rất nhiều người không quá tin tưởng, Chế thẻ sư thủ tịch của Học viện Thần Hoàng năm ngoái Thượng Quan Tuyệt cũng đang muốn trước khi lên năm hai trở thành Chế thẻ sư cấp năm, một thiếu niên tên còn chưa được biết, lúc kiểm tra nhập học thiên phú bình thường vậy mà đã nhanh chóng đột phá cấp năm như vậy, không khỏi làm cho nhiều người hiếu kỳ. Mà lúc này hắn trực tiếp đến cấp năm đỉnh cấp, đây quả thật là một thần thoại.

Mộ Dung Trác Thất liên tục nhìn chằm chằm vào tình huống của Tinh Linh Thủy Mật mà Trần Thiệu sử dụng, toàn bộ trận chiến đều tiến hành rất bình thường, thẻ bài cũng không có xảy ra chuyện gì khác thường.

Lẽ nào thiếu nên gọi là Đổng Ngọc Dương này so với Cố Thần còn lợi hại hơn? Hay là gặp được kỳ ngộ gì? Vậy mà lại thoải mái đột phá cấp năm? Phải biết rằng Chế thẻ sư đột phá cấp năm so với Ma thẻ sư còn hiếm thấy hơn nhiều.
Mộ Dung Trác Thất không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Đổng Ngọc Dương, Cố Thần bị trận đấu hấp dẫn nên tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên chiến trường, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Trác Thất một cái, thấy đối phương đang trừng trừng ánh mắt nhìn chằm chằm Đổng Ngọc Dương, nhất thời có chút cảm giác khó chịu nho nhỏ xông lên đầu.

Nam cặn bã! Hai ngày trước còn có ý đồ bẻ cong cậu! Tẩy não cậu! Hôm nay liền mặt mày hớn hở với một nam nhân khác! Quả thực là cặn bã đến không thể cặn bã hơn!

Cố Thần đối với tiếng lòng yêu đương nho nhỏ bốc lên trong đầu mình cảm thấy một trận rùng mình, Đại thần xuyên việt ở trên, tui nhất định vẫn còn thẳng tăm tắp.

Mộ Dung Trác Thất đương nhiên không biết Cố Thần não động hoàn toàn mở ra bổ não một tiểu kịch trường, nội dung vở kịch đại khái là câu chuyện trung nhị nam chủ bị tra nam tổn thương, mở ra khí thế Vương Bá một lần nữa làm mới bản thân cuối cùng xưng bá vũ trụ.
Đổng Ngọc Dương lớn lên trắng nõn, ngũ quan không tính là đặc sắc cũng không có tì vết gì, nói ra thì không khác mấy với Cố Thần.

Nhưng Mộ Dung Trác Thất lại cảm thấy trên người hắn làm sao cũng thấy không đúng, nhưng nếu phải nói nguyên nhân thì lại rất khó nói, nhất định là do vấn đề khí chất mơ hồ bí ẩn.

Khí chất tỏa ra trên người Cố Thần là một loại khí chất tinh khiết hoàn toàn không hợp với thế giới này, giống như dù trải qua tất cả vui buồn tập hợp chia ly vẫn như cũ có thể dùng trái tim ban đầu đối mặt với mọi người.

Đây đương nhiên là cái nhìn 'người tình trong mắt biến Tây Thi' của Mộ Dung Trác Thất, nếu như là Tăng Giang định nghĩa thì đó chính là hào phóng khoan dung lại ngu xuẩn căn bản không có thuốc chữa.

Đổng Ngọc Dương nhưng lại là một cái cực đoan khác, trên người hắn như ẩn giấu một loại khí chất hắc ám không nói rõ được, nếu nói hắn thuộc về loại đa mưu túc trí lòng dạ sâu nặng thì cũng không phải, nhưng nếu muốn bỏ qua thì lại giống như có mấy ngàn cái kim nhỏ quấn lấy làm bạn khó chịu.
Cảm giác về người khác của Mộ Dung Trác Thất từ trước đến giờ đều đặc biệt chuẩn, cho nên dù những người khác đều cảm thấy Đổng Ngọc Dương kinh tài tuyệt diễm tiền đồ không thể đo lường, chỉ có Mộ Dung Trác Thất cảm thấy nguy hiểm, hắn lôi kéo Cố Thần bên cạnh. "Cậu sau này cách xa người đó một chút."

Cố Thần vốn đang có tâm tình nhỏ, nhìn thấy ánh mắt nhìn mình của Mộ Dung Trác Thất vẫn là loại thân thiết kia, mà ánh mắt nhìn Đổng Ngọc Dương lại là hơi nghi hoặc cùng đề phòng, bất giác tâm tình này nọ liền như bong bóng bay đi hết.

Trận thi đấu này cũng không hồi hộp chút nào, trình độ chênh lệch của hai Ma thẻ sư không nhiều, thậm chí Trần Thiệu còn thấp hơn một ít, nhưng thẻ bài Trần Thiệu dùng là thẻ bài cấp năm đỉnh cấp, mà đối phương dùng là thẻ bài cấp bốn nhập môn, loại khoảng cách này trừ khi bản thân trình độ Ma thẻ sư cách biệt rất lớn, nếu không thì gần như không thể vượt qua.
"Tôi luôn cảm thấy Đổng Ngọc Dương cùng với lúc thám hiểm bí cảnh trên mạng không giống nhau lắm." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở bên tai Cố Thần.

Cố Thần cảm thấy quen tai, xoay người, phát hiện là bạn tốt của Mộ Dung Trác Thất đã từng gặp qua, Lâm Hách Chi.

"Ông cũng cảm thấy hắn có chút không đúng phải không?" Mộ Dung Trác Thất nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Hách Chi.

Cố Thần cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thiên tư bình thường lại thông qua cố gắng của bản thân mà thu được thành công, đây không phải là cố sự dốc lòng cố gắng rất điển hình sao.

"Nếu như chỉ là nhanh chóng trưởng thành, vậy khó mà nói không phải là loại hình kỳ ngộ gì đó. Thế nhưng cảm giác hắn đem lại cho người khác có chút không đúng lắm, tôi cũng không nói rõ được là tại sao." Lâm Hách Chi nói. "Khác hoàn toàn với lúc chúng tôi tổ đội lúc trước."
Mộ Dung Trác Thất nhíu nhíu mày. Tiểu đồng bọn này của hắn tuy rằng thường hay vô căn cứ, nhưng giác quan thứ sáu lại chuẩn xác bất ngờ, bây giờ hắn ta( Lâm Hách Chi ) cũng cảm thấy không bình thường, nói như vậy hắn cảm giác kỳ quái cũng không phải do bản thân quá đa tâm.

=

=

Ada: thiệt là đau đầu vs vụ xưng hô... sao tiếng Việt khó vậy trời...

=

=