Chương 71: Thủy triều dị thú
--------------
Mộ Dung Trác Thất cũng nhìn cậu, trong mắt toàn là nghi vấn. Tuy trong lòng có nhiều điều muốn hỏi Cố Thần, nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với đối phương, nếu như đối phương không nói, hắn cũng sẽ không đi can thiệp vào việc tư của người khác.
Cố Thần rất muốn thẳng thắn với Mộ Dung Trác Thất về những chuyện liên quan tới Gia Cát Lượng, nhưng nếu nói liền phải giải thích về lai lịch của bản thân.
Dựa theo thời gian hiểu biết về Mộ Dung Trác Thất này, Cố Thần biết cho dù có nói ra chân tướng, hắn cũng sẽ thay cậu bảo vệ bí mật, mà không đối xử với cậu như một quái vật hay là dị loại gì đó.
Thế nhưng chuyện xuyên qua này dù sao cũng là ranh giới cuối cùng của bản thân, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, mình không muốn bại lộ chân tướng một chút nào hết.
Đối với thẻ bài nhân vật, Cố Thần vẫn có hiểu biết. Chế tác thẻ bài cần có hiểu biết sâu sắc đối với dị thực hoặc dị thú, cho nên tự mình tiếp xúc là một phương pháp rất tốt, cách nói đọc sách tự nhận ra trăm ý nghĩa này không áp dụng được vào trường hợp này. Mà thẻ bài nhân vật lại không phải như vậy, thẻ bài nhân vật có hai loại, một là thẻ bài loại nhân cách hóa, cũng được gọi là thẻ bài á nhân vật, ví dụ như mấy loại thẻ bài Tinh Linh Nguyên Tố, Đại Tế Ty Quang Minh vân vân, loại thẻ bài này thường là thẻ bài cấp trung, một phần là thẻ bài cấp cao, độ khó khi chế tác lớn hơn so với độ khó của thẻ bài loại dị thú dị thực cùng cấp.
Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần, biết lời giải thích của cậu có lẽ có che giấu, có lẽ có nửa thật nửa giả, nhưng hắn vẫn nguyện ý lựa chọn tin tưởng. "Đó nhất định là một quyển sách rất tốt, mới có thể làm cho cậu ấn tượng sâu sắc như vậy." Mộ Dung Trác Thất cười nói.
Nhìn bộ dạng đối phương lập tức tràn đầy sức sống, Mộ Dung Trác Thất nhất thời có chút buồn cười, thật sự là một thiếu niên đơn thuần dễ thỏa mãn. "Ừ, cậu kể đi, tôi cũng đặc biệt có hứng thú."
Cố Thần cảm giác rốt cuộc có người cùng lắng nghe chia sẻ, hứng thú dạt dào bắt đầu nói về ba kết nghĩa hào kiệt yến đào viên, anh hùng đánh Hoàng Cân* đứng đầu lập công.
*Khởi nghĩa Hoàng Cân: cuộc khởi nghĩa nông dân cuối thời Hán do Trương Giác lãnh đạo ở Trung Quốc.
Cố Thần tràn đầy phấn khởi chia sẻ về «Tam Quốc Diễn Nghĩa» với Mộ Dung Trác Thất, mà Mộ Dung Trác Thất chưa từng nghe qua cuốn truyện này đặc biệt cảm thấy hứng thú, hai người đều là bộ dáng trò chuyện vui vẻ, cảm giác uể oải suốt một đường đều ném sau đầu.
Bão cát ngày đó khá là nhỏ, phạm vi hoạt động của bọn họ lớn hơn không ít. Hai người đi tới địa phương ở tít ngoài rìa của thôn trang, phát hiện một gian nhà đá nhỏ.
So với đại đa số nhà cửa có kết cấu được làm bằng gỗ trong thôn trang, cái nhà đá nhỏ này có vẻ hoàn toàn không thích hợp. Cố Thần đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong thậm chí có không ít hài cốt dị thú, làm hắn sợ đến lui về sau vài bước.
"Làm sao vậy?" Vẫn luôn đi phía sau Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất đỡ lấy Cố Thần đang nhảy về phía sau.
"Trong phòng này sao lại có thể có hài cốt dị thú?" Cố Thần chỉ chỉ mấy bộ khung xương hoàn chỉnh trong phòng. "Chúng ta sau khi đến nơi này còn chưa nhìn thấy dị thú, nơi này lại có khung xương dị thú, chẳng lẽ là nhân loại trước đây để lại đi."
Mộ Dung Trác Thất đi lên dò xét thử. "Suy đoán của cậu không sai, quả thật là người trước đây để lại."
Cố Thần tìm kiếm trong gian phòng đơn sơn này một lát, phát hiện trong khe hở của bức tường vậy mà có một quyển sổ.
Lẽ nào ta có kỹ năng đặc thù chuyên môn tìm được sổ ghi chép của người khác? Đã năm lần bảy lượt phát hiện sổ ghi chép từ các loại góc kỳ quái, Cố Thần tự phun tào.
Cố Thần mở sổ ghi chép ra, chủ nhân sổ ghi chép không rõ, thứ được viết là một ít công thức phức tạp kỳ quái cùng văn tự kỳ quái, Cố Thần nhìn kiểu gì cũng không hiểu, đưa sổ ghi chép cho Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất lật xem trong chốc lát, lông mày không khỏi nhăn lại. "Người này hẳn là một người sinh sống bằng nghề mạo hiểm, nghề nghiệp gần giống như Mục Lê vậy. Hắn thích đi thám hiểm các nơi, rất có hứng thú đối với những vật và chuyện kỳ quái. Trong này có viết hắn một ngày đi vào một hang núi, phát hiện rất nhiều trân bảo, hắn mang một phần trở về. Lúc trở lại kiểm kê đồ vật, có một cái hộp chứa rất nhiều bột phấn có vẻ không có giá trị, liền bị hắn tùy ý nhét vào trong rừng dị thú."
"Sau đó thì sao?" Nghe thấy Mộ Dung Trác Thất dừng lại, Cố Thần vội vàng truy hỏi.
"Sau đó, bạo loạn dị thú không hiểu sao liền xuất hiện, hắn hoài nghi có lẽ chính là do hộp bột phấn kia tạo thành. Hắn đem thi thể dị thú bị đánh bại trong chiến đấu về nhà nghiên cứu, không có kết quả."
"Sau đó thì sao sau đó thì sao?" Cố Thần thúc giục.
"Không có sau đó, điều tra của hắn không có kết quả, nhưng hắn cảm thấy trên thế giới không thể có chuyện trùng hợp như vậy, cho nên hắn hoảng sợ không chịu nổi một ngày, cảm thấy là do chính mình hại tất cả mọi người, cuối cùng tự sát." Mộ Dung Trác Thất khép lại sổ ghi chép.
Cố Thần nhất thời không biết nói gì, tại sao chủ nhân của sổ ghi chép mà mình phát hiện nếu không phải tự sát thì là chết trận, thật sự là dấu hiệu chẳng may.
Nhìn thấy Cố Thần đang ngẩn người, Mộ Dung Trác Thất cho là Cố Thần lại bắt đầu thương hoa bi nguyệt, vội vã kéo tay hắn: "Đây đều là sự việc từ mấy vạn năm Tinh Tế trước rồi, chúng ta làm hậu nhân càng không có cách nào khảo chứng."
Hai người ra khỏi nhà đá, lại chạy một ngày trong thôn, không có phát hiện gì. Đến buổi tối, hai người lại trở về phòng cũ nghỉ ngơi, không có một chút tự giác rèn luyện trong bí cảnh.
Bởi vì quá nhàn nhã, Cố Thần cũng liền bắt đầu nổi lên một ít đề tài thượng vàng hạ cám.
"Tràng diện triều cường dị thú mười năm trước kia, rốt cuộc là tình huống gì?" Cố Thần từ sau khi phát hiện sổ ghi chép của Mạc Ly ở trong thư viện, liền khá có hứng thú với chuyện này. Cậu tra tìm rất nhiều tư liệu, phát hiện trận triều cường dị thú này cũng không phải tạo ra từ làn sóng dị thú theo chu kỳ, cho nên Liên Bang đối ứng không đủ, bị tổn thất nặng nề.
Mộ Dung Trác Thất không biết vì sao Cố Thần lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Chuyện này ở trong nhà bọn hắn ít nhiều cũng là điều cấm kỵ, đặc biệt là sau khi Mạc Ly qua đời. "Hẳn là tại họa thiên nhiên, sức mạnh của nhân loại đôi khi vẫn rất nhỏ bé."
Cố Thần kỳ thực vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi. "Tôi chính là cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lại phái học sinh ra chiến trường. Khi đó cũng không phải tất cả quân đội điều đi đến nơi thủy triều dị thú bạo phát, mà lại cổ vũ học sinh đi tiền tuyến, luôn có cảm giác quái lạ."
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu: "Cao tầng Liên Bang chắc là có suy nghĩ riêng đi, nhưng lần chiến tranh đó thật sự làm hao tổn nguyên khí tất cả trường đại học ở Trung Ương Tinh, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đều chết ở trong thủy triều dị thú."
Là người học hệ lịch sự sinh ra ở thời hòa bình, Cố Thần đối với chuyện chiến tranh này quả thống hận đến tận cùng.
"Nguyên nhân bạo phát của thủy triều dị thú kia, cuối cùng có điều tra ra kết quả gì không?" Cố Thần hỏi.
Mộ Dung Trác Thất cho thịt vào trong canh, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Thần một cái: "Kết quả điều tra? Chính là thủy triều dị thú rất bình thường, tuy không nằm trong chu kỳ thủy triều dị thú bình thường, nhưng trong lịch sử cũng không thiếu loại thủy triều dị thú không theo quy luật như này, chỉ là tổn thất không nặng nề bằng mười năm trước mà thôi."
Cố Thần gật đầu. "Là như thế này nè, chính là hôm nay tôi nhìn thấy quyển sổ ghi chép kia, sự tình bên trong khiến tôi rất canh cánh trong lòng. Nếu như có loại bột phấn này, nếu rơi vào tay người có ý đồ xấu, vậy thế giới này chẳng phải không có ngày thái bình sao."
"Người đừng nghĩ nhiều quá, phát động loại chiến tranh thủy triều dị thú này thì làm gì có ai được lợi gì đâu?" Mộ Dung Trác Thất trấn an.
Hai người không biết, bọn họ trong lúc vô tình nói tới chân tướng của một hồi âm mưu dài hơn mười năm.
Xét thấy đề tài này có chút ngột ngạt, Cố Thần không tiếp tục nữa. Mộ Dung Trác Thất cảm thấy tâm tình cậu có chút thấp, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể tiếp tục dùng mỹ vị chải chuốt nội tâm đối phương.
"Cậu nói thử đã nhiều ngày như vậy, ngoại trừ một ít xương khô gặp phải lúc đầu, mấy ngày qua ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, không phải bí cảnh mở ra đều là cửu tử nhất sinh sao?" Cố Thần vừa tiếp nhận thức ăn Mộ Dung Trác Thất đưa cho, vừa hỏi.
Mộ Dung Trác Thất cười tiếp tục đại nghiệp nấu nướng trong tay: "Mấy thứ cậu nói là bí cảnh cao cấp nổi tiếng, cái bí cảnh Chiêu Linh này chẳng qua là một bí cảnh cấp thấp, trình độ nguy hiểm rất thấp, nhiều năm từ thời tổ tiên nhà tôi như vậy, người tiến vào đều an toàn đi ra ngoài. Chẳng qua trình độ nguy hiểm thấp, bảo vật quý cũng rất có hạn, lúc này chúng ta có thể phát hiện ra hai quyển sách đặc thù như vậy, chỉ có thể nói cậu thật sự là ngôi sao may mắn."
Vẫn luôn cảm thấy vận mệnh của mình yếu kém, Cố Thần lần đầu tiên nghe được có người gọi mình là ngôi sao may mắn, nhất thời có chút đắc ý nho nhỏ. "Đúng không đúng không, tôi còn nói ông trời không thể luôn để một người yếu kém, thời điểm tiểu gia ta đến xoay chuyển vận may đến rồi, ra khỏi đây tôi liền đi mua một đống vé số, rất nhanh liền làm người thắng cuộc nhân sinh." Cố Thần ảo tưởng.
"Vé số? Cậu nói là xổ số?" Mộ Dung Trác Thất hỏi, đối với người từ nhỏ đã có gia đình hiển hách phú quý, hắn không thể nào hiểu được loại nguyện vọng tiểu thị dân muốn mua vé xổ số làm giàu này của Cố Thần.
Cố Thần đổi chủ đề. "Nói chuyện không biết người khác như thế nào đi?"
Sau khi Cố Thần nhắc tới điểm này Mộ Dung Trác Thất cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng theo lẽ thường thì sau khi tiến vào bí cảnh đều sẽ bị cưỡng chế tách ra, nhưng bọn họ đi vòng vo ở chỗ này nhiều ngày, lại không gặp phải người khác. Lúc bọn họ tiến vào có tổng cộng ba mươi hai người, cho dù tỷ lệ có thấp hơn nữa, cũng không thể mấy ngày liền cũng không đụng phải một người.
Mộ Dung Trác Thất mơ hồ cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, trong lòng có hơi bất an. Nhưng hắn không thể bất an trong lòng này lây sang cho đối phương, vì vậy nói: "Đại khái chúng ta vừa vặn ở chỗ tương đối xa, cho nên không gặp phải người khác. Chẳng qua không sao, nơi này có vẻ không nguy hiểm, cùng lắm chúng ta cứ ở lại đến khi bị truyền tống ra ngoài. Sách cùng thẻ bài chúng ta phát hiện cũng đủ làm chiến công rồi."
Cố Thần không chút nào phát hiện vẻ rầu rĩ thoáng qua trên mặt Mộ Dung Trác Thất.
"Cũng không biết bọn Tăng Giang có thể gặp phải cái gì, có lẽ không phải cũng gặp phải một đống xương khô đi? Nói không chừng có thể gặp phải đại quái thú gì đó? Thế ngoại cao nhân thần bí?" Lúc này trong đầu Cố Thần đã tự động đưa ra loại hình tượng Godzilla Vương Trùng Dương.
*Vương Trùng Dương: người sáng lập ra giáo phái Toàn Chân Giáo, được tôn làm một trong năm tổ tiên của bắc Đạo Giáo. Ông có bảy đệ tử nổi tiếng, trong lịch sử Đạo giáo gọi ông là Bắc Thất Chân.
Mộ Dung Trác Thất thấy Cố Thần không còn xoắn xuýt đề tài trước đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vừa tán gẫu với đối phương, lắng nghe mấy suy nghĩ kỳ quái không biết đến từ đâu của đối phương, vừa quay lưng với Cố Thần lấy ra một tờ giấy.
Bí cảnh này của được Mộ Dung gia bảo vệ nhiều năm, mỗi lần bí cảnh mở ra đều sẽ phái người tiến vào. Qua nhiều năm như thế, từ cấu tạo cơ bản của tầng trong bí cảnh cũng có thể vẽ ra một tấm bản đồ. Nhưng thôn trang hiện tại bọn họ đang ở, lại không có trong bản đồ, cũng chưa từng được đề cập tới trong ghi chép rèn luyện trước đây.
=
Ada: có vẻ chúng ta đã đến gần hơn với cốt truyện rùi...
=
=
=