Chương 53: Câu cá
-----------------
Cố Thần rất may có thứ như không gian chứa đồ này, nếu không đừng nói có thể làm ra Nguyên Tố Ngũ Hành hay không, đó là có thể kéo sách về ký túc xá hay không cũng là một cái vấn đề.
Ký túc xá Học viện Triều Đế là kiểu phòng đơn, điều này làm cho Cố Thần có chút hoài niệm ký túc xá bốn người lại cảm thấy có chút thất vọng. Chẳng qua cậu rất nhanh loại bỏ hoài niệm này, bản thân mình đặc thù thế này, ở cùng người khác khó bảo toàn sẽ không lộ ra chân tướng gì, cũng không phải mỗi người đều giống như Tăng Giang tin tưởng vô điều kiện bao dung cậu.
Ký túc xá không lớn, một cái giường, một cái tủ, một cái bàn học, lại thêm phòng vệ sinh, gần như là toàn bộ. Cố Thần đặt thư tịch lên giá sách, lấy ra một đống thẻ trắng Thiên Linh cho, ngồi ở trên ghế ngẩn người.
Nếu như có cái gì đáng ăn mừng, đấy đại khái là thẻ trắng của học viện không cần bỏ tiền có thể tùy ý sử dụng đi, chẳng qua không nên nghĩ học viện sẽ bỏ phí nhiều tiền như vậy để bồi dưỡng học sinh, thẻ bài đã chế tác bất kể là thành công hay không, là thuộc tính rất tốt hay là thẻ bài rác thải, chỉ cần sử dụng thẻ trắng của học viện, đều phải thu về.
Cố Thần tính sơ sơ, một học sinh chỉ cần thành công chế ra một tám thẻ bài hai sao không tệ, là có thể bán gần mười ngàn nguyên, mà một tấm thẻ trắng phổ thông chỉ cần bốn trăm nguyên, tính tính thấy học viện thật sự là đánh một tay tính toán thật hay nha.
Thở dài một hơi, Cố Thần mở ra tâm đắc chế thẻ của Thiên Linh, bắt đầu điều tra chế thẻ thấy thế nào.
Tâm đắc chế thẻ của Thiên Linh có một phong cách riêng, không giống với sách dạy học chế thẻ dài dòng phức tạp khác, tâm đắc chế thẻ của Thiên Linh gần như chỉ dùng đánh dấu từng cái từng cái, thỉnh thoảng viết một đoạn văn cũng chỉ số bút lác đác, đặc biệt ngược lại với tính cách của Thiên Linh.
Tuy rằng viết đơn giản, thế nhưng rất nhiều chỗ Cố Thần có nghi hoặc ngược lại đều được nhắc tới, Cố Thần cảm thấy giống như được khai thông không ít.
Ngày hôm sau Cố Thần cả người đều có chút mờ mịt, buồn ngủ mông lung đến phòng học, giao ra thẻ Nguyên Tố Ngũ Hành. Thiên Linh liếc mắt nhìn cậu, không hề nói gì.
"Cố Thần Cố Thần, cậu chép sách giáo khoa chưa? Lâm Chi Chi hạ giọng hỏi.
Cố Thần nhất thời một trận giật mình, cậu lúc này mới nhớ tới hôm qua Thiên Linh nói trở về chép sách buổi học hôm nay muốn cho lớp làm bài kiểm tra nhỏ.
"Tôi đều sắp ói ra rồi, chẳng qua cậu đừng nói, hiệu quả của chép bài học thật là không tệ, tôi cảm giác chép bao nhiêu nhớ lại đều nhớ rất rõ ràng." Lâm Chi Chi chia sẻ tâm đắc nói.
Cố Thần không còn nghe rõ Lâm Chi Chi nói cái gì, âm thầm rơi lệ cảm thán xem ra mình sắp nghênh đón lần thất bại đầu tiên trong đời. Trước khi xuyên qua Cố Thần cũng không phải học sinh mũi nhọn, cậu cũng rất rõ ràng thiên phú của mình có hạn, thứ người khác cõng hai lần là hiểu rõ cậu còn phải liên tục cõng nhiều lần. Nhưng cậu để ranh giới cuối cùng của mình là cố hết sức, cho nên khi rất nhiều học sinh ưu tú trong khóa sinh viên đều phải nợ một hai môn, Cố Thần nhưng lại chưa từng nợ môn nào cả.
Thiên Linh nhìn lướt qua mọi người, bọn học sinh không ít người đều mang vành mắt đen, xem ra tối hôm qua thức đêm học thuộc lòng sách không ít. Thiên Linh thỏa mãn gật gật đầu: "Ngày hôm nay chúng ta đi câu cá."
Bọn học sinh đã làm nóng người chuẩn bị tung quyền ra cước nhất thời bối rối, không phải nói làm kiểm tra nhỏ sao, bỗng nhiên đi câu cá là đùa giỡn tui hả.
Nói là câu cá, Thiên Linh lười biếng dẫn một đám người đi tới khu dị thú Học viện Triều Đế nhận thầu.
Khu dị thú Học viện Triều Đế nhận thầu xem như là địa phương nửa tự nhiên nửa nhân tạo, có rất nhiều khu vườn do nhân viên quản lý tiến hành quản lý, chủ yếu dùng cho học sinh chương trình học thực tiễn cùng rèn luyện mỗi ngày.
Thiên Linh dẫn một đám người đến bên cạnh một hồ nước, tiện tay cho mỗi người một bộ cần trục một cái thùng nước cùng một khối bảng nổi.
"Trình tự bài học hôm nay của các em đây, chính là câu ba con cá trở lên, nếu không câu được chừng này, cũng đừng trở lại ngốc ở đây luôn đi." Thiên Linh nói xong gọn gàng nhảy lên trên một cái cây bên cạnh hồ, cuộn chân lại ngồi trên cây, chống cằm lười biếng nhìn mọi người.
Một đám học sinh hai mặt nhìn nhau, sau khi dị thường trầm mặc mười mấy giây, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Có nhầm hay không vậy, loại chương trình học này không phải chuyên ngành Ma thẻ sư mới có sao, kéo chúng ta tới làm gì."
"Còn có câu cá là cái quỷ gì hả, chúng ta làm sao có khả năng thật câu lên được."
"Đây nhất định có nguy hiểm đi, chúng ta cứ như vậy xuống nước sao?"
....
Bọn học sinh bị dâm uy của Thiên Linh thường ngày bức bách, dù có nhiều bất mãn, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng nói không ngừng một chút.
Thật không may âm thanh cẩn thận nho nhỏ cũng không thể tránh được lỗ tai của Thiên Linh, anh nhíu nhíu mày, ở trên cao nhìn nhóm học sinh. "Cái hồ này nuôi trồng đều là dị thú cấp một, lực công kích cũng rất yếu. Là một Chế thẻ sư, ngay cả năng lực phòng hộ cơ bản nhất của bản thân cũng không có, làm sao ra chiến trường, giao toàn bộ nhiệm vụ bảo vệ cho Ma thẻ sư, như vậy các em cùng gia súc có gì khác nhau? Lời nói của tôi ngày hôm nay trước hết để ở chỗ này, nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không làm được, ngày mai nên đăng ký đổi lớp hoặc đổi chuyên ngành của mình đi, lớp của tôi không dùng được."
Thiên Linh từ trước đến giờ đều cao cao treo lên một bộ biểu tình việc không liên quan tới mình, bình thường chung quy là nụ cười nguy hiểm dáng vẻ lười biếng, thời điểm lên giọng răn dạy giống như vậy chẳng thường thấy.
Bọn học sinh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ triển khai thả bảng nổi xuống bắt đầu câu cá.
Cố Thần thì lại phi thường hiếu kỳ nghiên cứu bảng nổi trong tay, vừa mới bắt đầu nhìn một khối nho nhỏ như vậy Cố Thần còn tưởng là bảng cứu hộ* dùng khi học bơi, không nghĩ tới cái bảng nổi này sau khi phóng vào nước liền nhanh chóng lớn lên, biến thành giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt hồ.
*Bảng cứu hộ: lúc tui tra trên mạng thử thì ra hai loại này, cơ mà theo miêu tả cái dùng để cứu hộ là cái trên, còn bên dưới chắc cũng na ná với cái bảng nổi...
Cố Thần nhìn những học sinh khác ngồi lên bảng nổi chậm rãi chèo thuyền về phía trước, cậu có chút ngạc nhiên kéo Lâm Chi Chi bên cạnh, "Muốn câu cá không phải có thể ngồi trên bờ sao, tại sao lại muốn đến giữa hồ."
Lâm Chi Chi nguyên bản một mặt biểu tình khổ ha ha, nghe được câu hỏi của Cố Thần, nguýt một cái: "Bên bờ toàn là dị thực loại cỏ, làm sao có thể có cá." Nói xong cũng khổ ha ha xuống nước.
Cố Thần phóng bảng nổi thả vào nước lớn lên, thuận tiện quan sát một chút các bạn học khác, kết quả phát hiện một chuyện thần kỳ, những người này câu cá cũng không cần mồi câu sao?
Cố Thần cầm lấy cần câu Thiên Linh phát cho tỉ mỉ nhìn một chút, đây chính là cần câu phổ thông, cũng không có thiết trí đặc thù gì hết, cũng không có trang bị loại hình giật điện gì đó. Nhìn những học sinh khác cứ như vậy phóng cần câu, Cố Thần trong đầu nhất thời hiện lên một câu nói —— mi có phải là ngốc hay không.
Được rồi vẫn nên văn nhã một chút, khả năng người nơi này đều coi mình là Khương Thái công, ôm tâm thái người muốn mắc câu đi.
Cố Thần học người khác ngồi trên bảng nổi, từng chút từng chút chèo đến giữa hồ nước, nhìn mặt hồ sâu không thấy đáy, có chút lo lắng lát nữa có thể ngã xuống hay không. Từ trong vòng tay lục lọi một trận, Cố Thần móc ra một bao tôm thịt khô Tăng Giang làm.
Đem tôm thịt treo ở trên lưỡi câu, chưa từng câu cá quá, Cố Thần học những người khác thả dây câu xuống.
Mặt hồ rất bình tĩnh, một chút sóng lớn cũng không có. Cố Thần quơ quơ đầu nhìn bốn phía, những người khác đều là một biểu tình khổ sở chờ đợi.
Cái hồ này thật sự có cá sao? Cố Thần có chút hoài nghi. Màu sắc hồ nước là màu lam có chút buồn, thoạt nhìn trong suốt tầm nhìn lại phi thường thấp, hoàn toàn không nhìn thấy nơi hơi sâu một chút như thế nào.
Thời gian phảng phất giống như bất động, tất cả mọi người không có động tác gì, chỉ có Cố Thần phiền muộn không ngừng lắc đầu lung não.
Bỗng nhiên Cố Thần cảm giác được cần câu rung động kịch liệt, không có bất kỳ kinh nghiệm câu cá nào Cố Thần do dự một chút rốt cuộc là phải từ từ kéo lên hay là trực tiếp kéo lên.
Cần câu chấn động càng ngày càng kịch liệt, Cố Thần không do dự nữa, trực tiếp kéo lên.
Một con cá thon dài màu đen treo trên lưỡi câu, ngoài miệng vẫn như cũ gắt gao cắn chặt tôm thịt. Đây là một con Cá Hắc Kim, dị thú có lực công kích có thể bỏ qua không tính nhất. Cố Thần muốn lấy nó xuống, đối phương vẫn như cũ giãy giụa đến chết, phóng ra dòng điện nhẹ.
Cái công kích điện này không mạnh, Cố Thần chỉ cảm thấy tay có chút tê, ném cá vào trong thùng đựng nước, không ngừng cố gắng dự định một lần câu ba con cá.
Rất nhanh Cố Thần liền câu lên được một con Cá Răng Gai, đồng dạng là dị thú lực công kích thấp đến không đáng kể.
Cố Thần biểu thị chuyện như vậy không hề khó khăn, tại sao vừa nãy học sinh từng người từng người kêu rên như tận thế đến vậy.
"Cố Thần, Cố Thần." Nghe thấy có người gọi cậu, Cố Thần quay đầu, phát hiện là Lâm Chi Chi đang lại gần mình.
"Cậu làm thế nào câu được cá thế, truyền thụ ít kinh nghiệm đi." Lâm Chi Chi biểu tình nịnh nọt nói.
Cố Thần rất muốn trợn trắng mắt, ngay cả mồi câu cũng không thả, phóng cần câu liền muốn câu cá, mi cho là cá ngớ ngẩn không có chuyện gì đi cắn câu của mi hả, cá đồng ý tui cũng không đồng ý đâu.
Cố Thần đem chỗ tôm thịt còn lại ném cho Lâm Chi Chi, tiếp tục lục trong vòng tay chứa đồ một trận, lấy ra thêm một bao tôm thịt.
Lần lấy tôm thịt ra Cố Thần tiện thể lấy ra khối kim loại khác, đặt cùng một chỗ với tôm thịt, Cố Thần nhất thời cũng không nhớ ra khối kim loại này là cái gì.
Tự kiểm điểm lại thói quen vứt đồ bừa bãi một chút, Cố Thần đem khối kim loại nhét vào trong túi, tiếp tục thả cần câu chờ con cá thứ ba mắc câu sau đó kết thúc công việc.
Một lần này vừa hạ xuống liền lâu hơn vừa nãy thật lâu, Cố Thần có chút chán đến không chịu nổi, ngay khi Cố Thần nghĩ có nên trước tiên nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục, thì cần câu chuyển động.
Lần này rung động so với hai lần trước còn muốn kịch liệt hơn, Cố Thần có chút không đủ sức để kéo cần câu lên. Mặt hồ rung động kịch liệt, một con cá lớn màu vàng cực nổi lên mặt nước.
"Đó là Cá Thanh Long, có nhầm không vậy, vì sao nơi này lại có dị thú cấp năm." Học sinh cách đó không xa rít gào.
Mặc dù đối với dị thú loại cá còn không rõ lắm, Cố Thần cũng lập tức phát hiện sự tình có vấn đề, vữa nãy câu lên đều là cá không có sức chiến đấu gì, nhưng con này rõ ràng là bất đồng, bất kể là phun ra một cột nước hay là điện quang quanh thân đều tỏ rõ đây là một con dị thú sức chiến đấu không kém.
"Câu cá còn có thể câu ra một con Cá Thanh Long?" Vẫn luôn quan sát trên cây Thiên Linh cũng say rồi.
Ở trong khu dị thú của học viện, dị thú là được dựa theo đẳng cấp mà nghiêm ngặt chia ra, đến nay vẫn chưa từng xuất hiện tình huống phát hiện dị thú cấp cao trong khu dị thú cấp thấp. Đương nhiên dị thú cấp cao số lượng so ra rất thấp, dị thú cấp cao cơ bản không thể để nhân công chăn nuôi, phương thức nuôi nhốt loại dị thú này kỳ thực rất cần trình độ. Mà mảnh hồ nước này lại là hồ nước chuyên môn nuôi trồng dị thú cấp một, độ nguy hiểm không đến mức là không có nhưng cũng có thể nói là không đáng kể, nếu không anh cũng không dám mang một đám Chế thẻ sư không sức chiến đấu đến. Nhưng giờ khắc này trong hồ nước dị thú cấp một lại xuất hiện một con dị thú cấp năm, Thiên Linh nhất thời cảm thấy có chút ngổn ngang.
Thiên Linh tuy là Chế thẻ sư, nhưng thực lực Ma thẻ sư cũng không thấp, bởi vì trường kỳ rèn luyện Tinh thần lực Chế thẻ sư cho nên Tinh thần lực Ma thẻ sư vẫn luôn bị ức chế, nhưng thực lực cũng gần như trình độ Ma thẻ sư cấp bốn. Cấp tốc triệu hoán ra thẻ bài, Thiên Linh tiến lên nghênh tiếp, khiến một đám học sinh tay mơ đã hỏng từ lâu lui lại ra phía sau.
Chiến đấu giằng co một quãng thời gian dài, Cá Thánh Long theo lý thuyết không phải dị thú ham chiến, lúc này lại phảng phất giống như uống thuốc không chết không thôi, cuối cùng vào lúc Thiên Linh sắp kiệt sức mới ngã xuống.
"Thầy giáo, thầy không sao chứ." Cố Thần vội vàng nghênh đón.
Tuy rằng bình thường Thiên Linh đối với Cố Thần đều là châm chọc khiêu khích, mà lúc chiến đấu vừa rồi, Thiên Linh lại che chở bọn học sinh, đặc biệt là dựa vào Cố Thần gần nhất che chở phi thường chu toàn, khiến Cố Thần có chút hơi cảm động.
Mặc dù thầy giáo miệng độc như vậy, một chút bộ dáng gương sáng để noi theo cũng không có, nhưng chân tâm đối với bọn học sinh so với giáo viên những lớp khác còn thật hơn.
Thiên Linh cũng chỉ còn lại một chút khí lực cuối cùng để chống đỡ, nhìn thấy Cá Thanh Long đã chết nằm phơi bụng trọng nước, anh cũng ngồi xuống bảng nổi.
"Cậu vừa nãy lấy ra cái gì?" Thiên Linh nhìn Cố Thần bên cạnh.
Cố Thần nhất thời có chút há hốc mồm, cậu cũng không biết vì sao lại có một con dị thú cấp năm xuất hiện. Cầm tôm thịt trên tay đưa cho Thiên Linh, "Em chỉ dùng một ít tôm thịt để câu cá thôi mà."
Thiên Linh nhận lấy tôm thịt ngửi một cái, không có gì dị thường, "Tôm thịt này mua ở đâu?"
"Cái này là Tăng Giang làm cho em làm đồ ăn vặt." Cố Thần nghiêm túc đáp.
Thiên Linh liếc mắt nhìn Cố Thần một cái, đem tôm thịt bỏ vào vòng tay chứa đồ của mình: "Tôm thịt này tôi tịch thu, lần sau khiến Tăng Giang làm thêm một chút mang cho tôi."
Này này này làm sao có thể như vậy! Một chút cảm động Cố Thần vừa mới sản sinh ra nhất thời tiêu tan.
"Ngày hôm nay xảy ra chuyện đặc biệt như vậy, câu cá liền kéo dài đến lần sau đi, tất cả mọi người khổ cực rồi, trước về ký túc xá nghỉ ngơi đi." Thiên Linh giải tán đám học sinh lớp học này.
=
Ada: Linh tay thật tiện, à không, là tiện tay...
=
=
=
=