Chương 104: Ra mắt Thẻ Cửu Từ (trung)
-----------------
Bầu không khí của buổi đấu giá đã có chút điên cuồng, sở dĩ không bị mất khống chế, một phần là vì quyền uy của Mộ Dung gia, một phần khác là do Trần Đại nắm giữ nhịp điệu của toàn hội thường cực kỳ chuẩn.
Đại gia tộc và cao thủ lánh đời ngồi ở phòng riêng cùng ghế khách quý đều âm thầm cắn lưỡi.
Bọn họ vốn đến đây là do nghe được có vật phẩm then chốt có thể lật đổ toàn bộ giới thẻ bài, đối với loại người như bọn hắn, từ trước đến giờ cũng chỉ đến cuối của buổi bán đấu giá mới tham dự cạnh tranh.
Không ngờ tới buổi bán đấu giá vừa mới mở màn, bọn họ đã giống như những người bình thường mà họ cảm thấy chưa từng va chạm xã hội, hấp tấp tập trung vào đấu giá.
Nhưng những thứ này tùy tùy tiện tiện lấy ra bán, còn toàn bộ tụ tập ở trong một buổi bán đấu giá, lại còn không phải vị trí then chốt, điều này làm cho mọi người rất điên cuồng. Cho nên cũng không trách bọn họ ngay đoạn giữa đã ra tay, chỉ trách mấy thứ này đều là hàng tốt mở màn cho vật then chốt.
Mộ Dung Trác Thất rất rõ ràng, thương hội của anh trai mình mặc dù là thương hội đỉnh cấp của Tinh Tế, nhưng không phải có thể cứ tùy tùy tiện tiện thoải mái tổ chức toàn là buổi bán đấu giá tinh phẩm. Những thứ này, rất nhiều đều là hàng tích trữ nhiều năm, còn có không ít kỳ trân tìm được trong bí cảnh biến dị trước đấy.
Buổi đấu giá tiến hành rất nhanh, phần lớn đồ vật đều rơi vào tay người ngồi ở ghế khách quý cùng phòng riêng.
Điều này làm cho người ngồi ở ghế phổ thông có chút buồn bực. Hướng đến một tình huống 'lâu ngày thành lệ' là mở màn cùng vật phẩm then chốt đều do những gia tộc lớn cùng thế lực lớn đập xuống, một đoạn ở giữa này là do người bình thường đến đập.
Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được, đồ vật ở gian đoạn trung gian lần này cũng tốt đến kì cục, tuy rằng bọn họ đều trông ngày trông đêm, nhưng thực lực kinh tế thực sự là rất khó lấy được.
Lúc này trên sân bán đấu giá chính là một cây dị thực, Trầu Cổ Hoang.
Lá cây là màu xanh lục thông thường, nhưng hoa màu xanh lục lại khó có thể dùng lời nói để hình dung được, những từ ngữ xa hoa, như mộng như thơ này nọ, cũng không đủ dùng để hình dung vẻ đẹp của sắc hoa, tựa như vẻ đẹp không nên tồn tại ở thế gian này vậy.
Trầu Cổ Hoang lẳng lặng nằm trong lọ chứa dị thực, tự như một cây thực vật được người bồi dưỡng cho người khác thưởng thức.
Chẳng qua người từng đọc sách về dị thực đều rõ ràng, tiên tử mỹ lệ thoạt nhìn yên tĩnh yêu kiều cần phải tỉ mỉ che chở này, trên thực tế là một tồn tại hung tàn cỡ nào, chỉ cần dị thú cùng là cấp tám tiếp cận, thường sẽ trở thành dinh dưỡng cho nó.
Vẻ đẹp của nàng, chỉ là một ngụy trang.
Tình huống trên sân khấu không có nhiệt liệt của tinh hạch dị thú trước đó, dù sao tinh hạch có thể tăng cao thực lực cho Ma thẻ sư, nhưng một cây dị thực thì sao?
Nếu là thú non dị thú thì sẽ rất được hoan nghênh, dù sao có tỷ lệ nhất định có thể phát triển thành sủng vật của mình, cái này cũng là an ủi cho Ma thẻ sư không có Vật cộng sinh Tinh thần lực.
Nhưng loại dị thực đã thành niên này cũng không có tác dụng lớn, vì căn bản không thể thuần phục, trực tiếp giải quyết lấy mỗi bộ vị để dùng đi, vậy còn không bằng trực tiếp mua một phần, cái giá kia tiện nghi hơn nhiều mua cả cây.
Tuy rằng đấu giá không nóng bỏng như trước, nhưng người đấu giá vẫn không ít.
"12 triệu."
Có người ở ghế phổ thông báo ra con số, so với cái giá 115 triệu trước đó thì con số này đang vững vàng nâng lên, cũng không gây nên sự chú ý gì, dù sao thì cái giá này nhiều người tinh tường cũng biết, so với cái giá cuối cùng còn xa lắm.
Thế nhưng có người ngồi ở ghế phổ thông lúc này lại chấn động, người này chính là Mộ Dung Dịch. Bởi vì người vừa báo ra giá vừa xong, chính là người từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc quan sát buổi đấu giá, Mục Lê.
Trong lòng Mộ Dung Dịch sóng lớn mãnh liệt, tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng của hắn không nhìn thể nhìn ra được một tia gợn sóng tình cảm.
Hắn biết Mạc Ly yêu thích nuôi dưỡng dị thực, cho dù là dị thực đã thành thục, y cũng muốn thử nghiệm.
Mạc Ly của hắn, tuy rằng khuôn mặt thay đổi, từ một Chế thẻ sư không biết vì sao lại biến thành một Ma thẻ sư, nhưng y chung quy vẫn là y, có thật nhiều chi tiết nhỏ giống nhau, thích dị thực loại hoa, một chút cũng chưa từng giảm bớt.
Mộ Dung Dịch lén lút nhìn gò má của Mục Lê, thật giống như thiếu niên hồ đồ trong những năm tháng tươi trẻ, ánh mắt truy tìm người thầm mến, lại sợ bị phát hiện.
Mục Lê đang hết sức chăm chú biến hóa con số đấu giá của Trầu Cổ Hoang trên sân khấu, cũng không chú ý tới xung quanh.
Mộ Dung Dịch nhìn cạnh mặt của y, gương mặt kia bình thường không có gì kì lạ, không thể so sánh với 'phong hoa tuyệt đại' trong trí nhớ của hắn. Nhưng mỗi một nụ cười một cái nhíu mày, suиɠ sướиɠ cùng u sầu giữa mặt mày của người này, đều sâu sắc khiến hắn động tâm.
Mộ Dung Dịch vẫn nhìn Mục Lê, chính hắn cũng cảm thấy mình phải dời mắt đi, nếu không rất kỳ quái, như một tên biếи ŧɦái cuồng quấy rối.
Nhưng lý trí nhắc nhở hắn làm vậy, mà hắn vẫn không nhịn được dừng tầm mắt ở trên người này. Hắn có thể nghe thấy được trái tim mình nhảy càng ngày càng nhanh, thậm chí chỉ nhìn người này thôi, hắn liền cả người nóng lên.
"19 triệu."
Mục Lê bỗng nhiên nói vào máy báo giá, Mộ Dung Dịch sợ hết hồn, vội vàng chuyển người ngồi thẳng.
Con số này rất nhanh bị 20 triệu úp lên, tuy rằng tốc độ báo giá chậm hơn trước nhiều, phạm vi dâng lên cũng bắt đầu chậm rãi giảm bớt, nhưng con số vẫn không dừng lại, mãi cho đến 36 triệu.
Sau khi đạt đến con số này, người đấu giá liền lác đác không còn mấy.
Cái giá này cũng đã đủ để mua một tấm thẻ hàng đầu trong thẻ bài tám sao trong, dùng để mua một cây dị thực thành thục không hề thực dụng, chẳng hề có lời.
Giờ khắc người còn đang báo giá, hoặc là yêu thích nghiên cứu dị thực, hoặc là có công dụng khác.
"38 triệu." Có người ở ghế khách quý báo giá.
Trần Đại nhìn mọi người ở dưới sân khấu, trong lòng tính toán cũng gần với giá cuối cùng rồi.
"Khách quý khu B số 104 ra giá 38 triệu."
Mục Lê nhìn Trầu Cổ Hoang trên sân khấu, 38 triệu, cái giá này đã vượt qua giá cả y có thể gánh chịu, mặc dù mình thích dị thực loại hoa, bụi cây Trầu Cổ Hoang này xác thực cũng phi thường hiếm thấy, nhưng đánh giá trong lòng y thì chỉ tầm 24 triệu, mà khoản để dành của y trước mắt cũng chỉ 30 triệu thôi.
Trần Đại quyết định gõ búa xác định thành giao.
"50 triệu!" Bên trong khu ghế phổ thông bỗng nhiên truyền đến giọng nói.
Cái quỷ gì cơ! Trong lòng Trần Đại phun tào! Cái cây Trầu Cổ Hoang này hoàn toàn không đáng cái giá này, huống hồ cái giá này còn đến từ khu phổ thông, trời mới biết có phải gọi loạn hay không, chờ sau đó lưu vỗ thì sao bây giờ, hắn cũng không muốn kỷ lục chưa từng lưu vỗ bị phá tan.
Trần Đại đưa mắt về màn che kiểm soát, màn che kiểm soát là một dụng cụ bán đấu giá dành cho người bán đấu giá, có thể rõ ràng mặt người ra giá trước đấy, dùng để cung cấp cho người bán đấu giá xác nhận thân phận, xem người ra giá có phải người có năng lực kinh tế gánh chịu cái giá này, có phải là đến để ác ý đấu giá, hay là có ý định muốn nhất định phải vỗ được món đồ đấu giá, có thể tiếp tục đề cao giá hay không vân vân.
Trần Đại từ trước đến giờ luôn xem thường việc nhìn màn che kiểm soát, hắn cảm thấy đây là việc chỉ có người bán đấu giá cấp thấp mới làm. Hắn liếc nhìn màn kiểm soát, muốn nhìn xem là tên nào không biết tự lượng sức mình muốn ra giá loạn.
Kết quả vừa nhìn, dù là người vẫn luôn hỉ nộ không hiện như Trần Đại cũng không khỏi run lên, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Người trên màn kiểm soát rõ ràng là ông chủ của hắn, Mộ Dung Dịch.
(Ada: tội nghiệp có ông chủ tùy hứng như thế nhân viên muốn khóc)
Trần Đại cảm thấy nội tâm muốn hỏng mất! Cái quỷ gì thế! Hoàn toàn không biết đây là cái tình huống quỷ gì nữa! Ông chủ sao lại đi ngồi ở ghế phổ thông rồi! Không phải nên ngồi ở phòng riêng lớn hơn sao? Dù muốn thân thiết với dân thì cũng nên đi ngồi ở ghế khách quý chứ.
«Ông chủ của tui lẩn ở trong ghế phổ thông đi đấu giá, là âm mưu? Là quỷ kế? Là tăng giá?»
Trần Đại thật muốn kết nối mạng Tinh Tế đăng một bài trên diễn đàn bát quái.
Đăng bài mở chủ đề đương nhiên là không làm được, Trần Đại chỉ có thể tự cân nhắc ý đồ của ông chủ.
Đồ vật trong buổi đấu giá có một phần là đồ vật của chính ông chủ, đối với những thứ này hắn vẫn luôn đặc biệt lưu ý.
Ba phần tư còn lại dù là bán hộ, nhưng cũng từng được ông chủ xem qua.
Ông chủ đối với buổi đấu giá này coi trọng một cách khó hiểu, hắn cũng rất hồi hộp. Bụi cây Trầu Cổ Hoang này ông chủ cũng từng xem qua, nếu như ông chủ muốn, trước khi đem lên bán đấu giá, trực tiếp đè xuống đàm luận với chủ bán.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là tăng giá? Vậy thì cũng không nói thông. Bụi cây dị thực này tuy rằng khá hiếm, nhưng ở buổi bán đấu giá hội tụ đủ những thứ hiếm có, cũng chỉ có giá trị trung đẳng hơi thấp. Ông chủ cho dù có nhàm chán muốn khiến người hỗn loạn đi tăng giá, vậy thì cũng sẽ phải cân nhắc đến đồ vật quý báu hơn chứ?
Trần Đại cảm thấy đầu sắp nổ tung, thực sự đoán không ra ý đồ của ông chủ.
Đồng dạng cũng hoang mang còn có khán giả ở hiện trường.
Ra giá lung tung, ở buổi đấu giá cũng thường xuất hiện người tự thể hiện mình xa hoa phung phí, nhưng trên căn bản đều là loại buổi đấu giá nhỏ. Loại bán đấu giá nhỏ có vật phẩm giá trị không cao, một ít người tự cho là thổ hào, kỳ thực không vào nổi nhóm người giàu có, liền thích biểu hiện cái mình tự cho là hào khí vung tiền nhu rác.
Nhưng ở trong món đồ như này đều là trường hợp đánh nền, làm gì có loại người giàu có, có thực lực kinh tế lại không có đầu óc như thế.
Không ít người đều ấn vào số ghế ngồi của người ra giá cao nhất lên màn hình để tìm kiếm tên giàu có này, muốn nhìn một chút là tồn tại kỳ ba như nào.
Nhưng mà hội trường quá lớn, trên thực tế người có thể nhìn thấy nhìn thấy Mộ Dung Dịch cũng không nhiều, những người kia sau khi nhìn thấy Mộ Dung Dịch xong, đầu đều như một đống keo dán, choáng váng.
Lẽ nào cây dị thực này có chỗ đặc thù? Rất nhiều người có phản ứng đầu tiên là như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta là ông chủ, nếu có gì đặc thù thật, có lẽ ngay từ đầu đã đè xuống, làm sao có thể bán đấu giá.
Chẳng lẽ là tự ông chủ muốn tăng giá?
Nghĩ lại thì cũng cảm thấy rất buồn cười, Mộ Dung Dịch không phải ông chủ nhỏ, chuyện như vậy không cần phải tự mình ra trận đi.
Có mấy người sau khi Mộ Dung Dịch ngồi ở ghế phổ thông liền thỉnh thoảng chú ý tới hắn, lúc này lập tức phát hiện một điểm mấu chốt. Vừa nãy, cái người ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Dịch, hình như từng hai lần ra giá với bụi dị thực này.
Bọn họ cảm thấy mình phát hiện ra chân tướng, không khỏi tỉ mỉ quan sát Mục Lê một chút, phát hiện diện mạo đối phương thật sự chỉ có thể dùng từ bình thường để hình dung, nhất định phải tìm một ưu điểm thì chỉ có thể nói là khí chất trên người này xác thực khá xuất trần, khiến người thoải mái, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Nếu không phải muốn mỹ nhân nở nụ cười, vậy thật không nghĩ ra lý do khác, mọi người vắt hết óc suy nghĩ cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể nói họ đã cách chân tướng rất gần, nhưng lại đi vòng qua.
May mà Trần Đại đúng lúc thành giao Trầu Cổ Hoang, tiến vào bán đấu giá món đồ tiếp theo.
Giờ khắc này tâm tình của Mục Lê rất phức tạp, y xoay người nhìn sang liếc mắt nhìn Mộ Dung Dịch một cái, vừa vặn đối mặt với ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn y của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, như trước không nói gì.
Đối với tình cảm của người này, Mục Lê thấy rất phức tạp, nhưng trong loại phức tạp này, thật sự không có yêu thương gì. Cũng không phải y tự thôi miên bản thân, mà do năm tháng đã san bằng quá nhiều thứ. Huống hồ y bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải điều tra, y cũng không muốn lại tiếp tục câu nệ với chuyện yêu đương này nọ.
Mộ Dung Dịch đồng dạng cũng không biết nói gì, hắn rất muốn nói, em thích gì anh đều sẽ giúp em có được, hắn có thể dâng hiến cho y tất cả, bao gồm cả tính mạng của hắn.
Nhưng khi đối mặt với đôi mắt bình tình như nước kia nhìn hắn kia, hắn thật sự không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Trong phòng khách.
Cố Thần chú ý tới sóng gió nhỏ vừa nãy, mặc dù trì độn như cậu, cũng phát hiện ra điều gì đó.
"Anh trai cậu, có phải trước đây từng quen biết Mục Lê tiên sinh không?" Cố Thần hỏi.
"Có lẽ vậy, tôi luôn cảm thấy Mục Lê tiên sinh có cảm giác quen thuộc."
Mộ Dung Trác Thất tự nhiên đã sớm phát hiện Mộ Dung Dịch đối với Mục Lê rất dị thường, nhưng đối với huynh trưởng, hắn từ trước đến giờ luôn là sùng kính và tôn trọng, cũng sẽ không đi hỏi về cuộc sống riêng tư của anh.
Từ nhỏ Mộ Dung Trác Thất đã trưởng thành cùng anh trai, bên người Mộ Dung Dịch có người bạn nào hắn vẫn biết rõ, thực sự không nhớ nổi có người nào như Mục Lê. Nhưng ánh mắt Mộ Dung Dịch nhìn Mục Lê, vậy tuyệt đối không thể nào là bằng hữu ở chung một quãng thời gian ở trong bí cảnh.
Hai người không tiếp tục thảo luận chuyện này, chuyện tình cảm dù sao là tư mật, người ngoài cuộc không cách nào tìm hiểu.
Lực chú ý của mọi người tiếp tục trở lại trên sân khấu bán đấu giá, toàn bộ buổi bán đấu giá đã tiếp cận đến hồi kết, giá trị vật phẩm bán đấu giá càng ngày càng cao, tình cảnh càng ngày càng náo nhiệt.
"Bây giờ là món đồ đấu giá then chốt của ngày hôm nay."
Giọng nói của người bán đấu giá Trần Đại truyền đến, mọi người trong sàn đấu giá không khỏi nín thở ngưng thần.
Tất cả mọi người đều phi thường mong đợi món đồ đấu giá then chốt ngày hôm nay.
Buổi bán đấu giá ngày hôm nay quả thật vượt quá dự liệu, cao trào thay nhau nổi lên, hàng tốt không ngừng, nhiều vật phẩm có thể làm món đồ đấu giá then chốt ở đoạn giữa đấu giá như vậy, thực sự không thể nào tưởng tượng nổi món đồ đấu giá then chốt đêm nay là cái gì.
Những người trong mấy phòng riêng, trên ghế khách quý cũng tương tự thật sự tò mò, dùng quy mô của buổi đấu giá này, trừ phi là mấy ra tổ thẻ bài mười sao, bằng không làm sao trấn được hội trường.
Món đồ đấu giá then chốt được đặt ở trong chiếc hộp hào hoa phú quý nhấc tới, mọi người nhô đầu, thật giống như làm vậy có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.
"Trước khi đấu giá, tôi muốn giới thiệu một chút về món đồ đấu giá này. Bởi vì đây là món đồ đấu giá trước đây chưa từng thấy, vượt ra khỏi phạm vi thường thức của rất nhiều người, bao gồm cả chính tôi." Trần Đại bán một cái nút thắt(cao trào).
Dưới đài ồ lên.
Có không ít khán giả là người 'nói một câu liền làm Liên Bang rung ba cái', nghĩ rằng sóng gió gì mà chưa từng thấy, chỉ là một buổi bán đấu giá mà thôi, còn dám xưng là đồ vật trước đây chưa từng thấy. Chẳng qua bán đấu giá của Thương hội Dịch Ly từ trước đến giờ không có mánh lưới khoe khoang lấy lòng người, nếu nói có, vậy thì nhất định là vật phẩm tuyệt thế gì đó.
Trần Đại không tiếp tục treo khẩu vị của mọi người, bởi vì hắn tin tưởng, bởi vì món đồ tiếp theo cũng không cần hắn phải dùng kỹ xảo bán đấu giá gì đó để thu hút chú ý.
=
Ada: ai nha, cứ thế này thì tác giả định giải quyết Dịch Lê thế nào đây, sốt ruột quá...
ps: còn nữa nha~
=
=
=