"Mao Đoàn?" Tiêu Nhân nghiêng đầu nhìn tiểu cú mèo đậu trên bả vai mình đang thiu thiu ngủ.
Mao Đoàn khẽ nhúc nhích, nhưng liếc mắt nhìn hắn một cái thì không, chỉ lo tiếp tục ngủ.
"Con gái à?" Tiêu Nhân bất đắc dĩ, trời nóng bức như này, bắt hắn đắp một tấm da lót lên người, kia nóng biết bao nhiêu hả?!
Thế nhưng, nếu không đắp, Mao Đoàn với thời gian làm việc và nghỉ ngơi đối lập hoàn toàn với hắn sẽ không có chỗ để ngủ nha.
Tiêu Nhân ban ngày phải lên đường, Mao Đoàn sẽ gắt gao bám trên bờ vai hắn, đứng ở đó bổ sung giấc ngủ. Chờ đến chạng vạng, khi mà Mao Đoàn đã lên tinh thần bắt đầu nổi hứng vồ mồi, kia cũng đã đến lúc Tiêu Nhân phải dừng chân nghỉ trọ.
Này thật ra cũng không tệ lắm, Mao Đoàn dọc theo đường đi chính là di chuyển như vậy.
Khổ chính là những cái móng vuốt sắc nhọn kia chính là vũ khí đi săn của cú mèo, Tiêu Nhân không thể cắt bỏ, nhưng lại phải tránh cho bản thân bị móng của Mao Đoàn cào bị thương, hắn đành phải vác lên người một tấm da dê hai tầng giữa tiết trời nóng bức như này.
Nếu không phải do cổ đại không có đèn đường nên vừa đến đêm ngoại cảnh liền tốt đen như mực, hắn rất có thể sẽ làm như vậy thật.
Tiêu Nhân cứ như vậy mà thẳng một đường từ Thiếu Thất Sơn chạy xuống Giang Nam.
Hai năm.
Cũng đến lúc nên đi gặp đám bằng hữu cày độ tồn tại rồi.
Hơn nữa, không giống với Thiếu Lâm Tự có thiên hướng an phận một góc để lánh đời, Thương Giản Bang nhất định sẽ có được những loại tin tức mới nhất và đầy đủ nhất!
Ở cổ đại này, phương tiện giao thông cơ bản nhất chính là đi bộ, thư từ qua lại cơ bản đều dựa vào hò hô la hét, nếu là muốn nắm bắt rõ ràng cũng như đầy đủ tình hình của giang hồ hiện tại, kia nhất định phải đến tìm dạng bang phái có mặt khắp chốn trên giang hồ như Thương Giản Bang này.
Sau hai năm ăn toàn thỏ rắn gà rừng, hắn cảm thấy mình hình như lại sinh ra một thói quen mới, chính là đến một nơi nào đó sẽ phải tìm đến tửu lâu nấu ăn ngon nhất đánh chén một phen.
Như thể muốn ăn cho đã cái miệng bị ngược đãi suốt hai năm qua vậy.
Hắn có thể ăn bao nhiêu, liền ăn cho hết bấy nhiêu.
Nhất định phải bắt chủ quán phải có sở trường gì đều mang ra hết, cho dù có ăn không hết, hắn cũng sẽ mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác mà đóng gói mang đi.
Lãng phí là không tốt, cứ mang đi hết, chẳng cần biết liệu qua bữa tiếp theo những thứ đó có còn ăn được nữa hay không.
Không cần biết là ai, bắt người đó ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế hai năm, không, hai tháng thôi, người lúc ra đến ngoài tuyệt đối có thể gặm sạch cả mâm luôn cho xem.
Cú mèo ở thời cổ đại cũng không phải thứ điềm báo gì tốt đẹp cho lắm.
Ngược lại còn bị cho rằng là vật đại biểu cho điềm xấu, tượng trưng cho xui xẻo cùng chết chóc. Chúng nó bị xưng là "Chim Bắt Hồn", "Chim Báo Tang", ngoài ra còn bị gọi là quỷ dị, ma quái, yêu tà, khó nghe như nào, khủng bố ra sao, tất cả đều dùng để chỉ cú mèo.
Bởi vậy, ban ngày ban mặt gặp một thanh niên trẻ tuổi mang theo một con cú trên vai, không cần nói cũng đoán được có bao nhiêu quỷ dị.
Vì thế, sau khi xuống núi, kế hoạch vừa đi vừa cày bổ sung điểm nhân phẩm của Tiêu Nhân coi như không đất dụng võ nữa.
Mọi người vừa nhìn thấy con cú mèo liền run run khóe miệng, cười ha hả kiếm cớ tránh đi.
Này sao lại ồn ào như vậy chứ?
Tiêu Nhân phát sầu.
Chẳng lẽ con đường cày điểm từ nhân dân không thể dùng được nữa?
Đây không phải chính là buộc hắn phải đi gϊếŧ mấy tên tội phạm bị truy nã hay sao?
Loại người xấu như vậy thế nhưng không dễ tìm chút nào nha.
Như trên phố xá này, nhiều lắm cũng chỉ là một ít lưu manh tiểu gian tiểu ác như ăn cơm không trả tiền, cường ngạnh thu phí bảo kê, đùa giỡn phụ nữ gì gì đó mà thôi......
Tiêu Nhân không biết mình làm thịt mấy tên này rồi thì Thiên Đạo cộng điểm nhân phẩm sẽ khác với trừ nhân phầm bao nhiêu...
Theo tác phong làm việc của Thiên Đạo mà nói, chuyện này rất có khả năng.
Đâu đó mau nhảy ra một tên tội phạm gϊếŧ người liên hoàn vượt ngục đi!! Tiêu Nhân trong lòng âm u lại âm thầm chờ mong.
Tuy rằng hơn 20 vạn điểm nhân phẩm của hắn hiện tại cũng đã không ít, nhưng kẻ từng ngồi trên núi "tiền tiết kiệm" kếch xù hơn trăm vạn, đối mặt với khoảng tiền chỉ vỏn vẹn 6 chữ số như này rất không thỏa mãn nha.
Hơn nữa, ngoài trừ đỉnh cấp kiếm pháp hắn đã đổi ra, trang bị của hắn cũng đã đến lúc phải đổi mới nữa rồi.
Thăng cấp không gian trong ba lô, tích cóp một ít linh đan diệu dược, còn có bảo kiếm Long Tuyền kia nữa, thoạt nhìn cũng rất hợp với hắn nha...
Cho nên, Tiêu Nhân gần đây chính là tinh thần phấn chấn định đi khắp nơi làm việc thiện tích công đức, lại thêm tìm cơ hội ra tay hành hiệp trượng nghĩa, nhưng...
"Hầy......" Tiêu Nhân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Thế giới này sao lại có thể an bình đến như vậy chứ......"
Nhàm chán!
...Thứ lời nói mang cái ý sợ thiên hạ chưa đủ loạn này tuyệt không thể để người khác nghe thấy được, bằng không bị kẻ rượt người đánh cho xem!
"...... Khách quan, ngài đây là làm khó cho quán nhỏ chúng ta rồi." Ngay lúc này, âm thanh đứt quãng của tiểu nhị bỗng vang lên bên tai hắn.
Lỗ tai Tiêu Nhân tức khắc "dựng lên", có người muốn ăn quỵt à?
Hắn tò mò quay đầu lại nhìn, nói không chừng cơ hội cho hắn "hành hiệp trượng nghĩa" lại đến rồi nha.
Chỉ thấy sau lưng hắn có một vị khách đang ngồi, trước mặt người đó là một tiểu nhị trẻ tuổi đang đứng, tiểu nhị này mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Khách quan, quán chúng ta buôn bán nhỏ, không chấp nhận ghi nợ......"
Vị nam tử trước mặt tiểu nhị ngồi đưa lưng về phía Tiêu Nhân, người này một thân quần áo kín kẽ màu xanh lục, thoạt nhìn hẳn là người trong võ lâm, trên bàn còn đặt một thanh trường kiếm nữa mà.
Cũng khó trách thái độ của tiểu nhị lại khúm núm như vậy, này ăn quỵt nhưng giáp mũ được trang bị đầy đủ, kia so với đám lưu manh không chút vũ lực có tính uy hiếp rất hơn nhiều nha.
"Hắc hắc......" Tiêu Nhân kéo kéo Thanh Phong Kiếm bên túi mình -- này là sau khi xuống núi hắn ghé tiệm dùng 20 lượng bạc mà mua về, này lấy ra trước, chờ đối phương kiêu ngạo bắt đầu ồn ào nháo loạn, hắn sẽ nhảy ra giáo huấn tên ăn quỵt kia một trận cho chừa!
"Cái này...... Thật sự xin lỗi." Lại chỉ nghe thấy vị nam tử kia áy náy nói: "Buổi sáng lúc ra cửa ta nhớ là có mang theo túi tiền, nhưng không biết từ bao giờ nó đã rơi mất nữa......"
Này lời nói vô cùng chân thành, nhưng chân thành đến như nào cũng không thay thế được chuyện hắn không có tiền thanh toán bữa ăn.
Sắc mặt của tiểu nhị cũng càng thêm vi diệu.
Chỉ vì vị thanh niên trước mặt này, mày rậm mặt sáng, vô cùng oai phong tuấn lãng, rất không giống với đám lưu manh cố ý đến đây quỵt nợ.
Nhưng loại này lại chính là loại khó giải quyết nhất, nếu người mang khí thế kiêu ngạo, tiểu nhị còn có thể dùng dư luận công kích người ta, ít nhất cũng phải nói cho sướng miệng.
Ngặt nỗi, thái độ của đối phương lại thành khẩn như vậy, bày tỏ rõ ràng mình không có tiền, hắn đây biết làm sao bây giờ?
"Ta đây cũng không thể làm chủ làm ngài đâu, chưởng quầy sẽ lột da ta mất!" Tiểu nhị vẻ mặt như đưa đám.
"Như vậy đi, ngươi cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ cách mang tiền tới, tuyệt đối sẽ không làm các ngươi khó xử." Nam tử cất lời bảo đảm.
"Này......" Tiểu nhị hiển nhiên dao động, nhưng cũng tuyệt đối không dám cho khách rời đi như vậy, cho dù đối phương có nói là đi lấy tiền hay gì đi chăng nữa.
"Ngươi đây là ăn sơn hào hải vị gì vậy hả? Cư nhiên tiền thanh toán cũng trả không nổi?" Tiêu Nhân đột nhiên lên tiếng khiến hai người cả kinh, đồng thời quay lại nhìn hắn.
Nam tử kia nhìn rõ người tới là ai thì vừa mừng vừa sợ: "Tiêu đệ! Sao lại là ngươi?"
"Chẳng lẽ không phải là ta sao? Mạc ca! Lâu rồi không gặp!" Tiêu Nhân cười hì hì nói.
Hóa ra cái người mơ mơ hồ hồ định ăn quỵt lại là người quen nha, không ai khác chính là vị huynh đệ Mạc Vũ Hân từ biệt nhau hơn hai năm trước ở Quảng Nguyên chứ đâu!
Tiểu nhị vừa thấy hai người như quen biết liền yên tâm một nửa.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Tiêu Nhân nói: "Phần của người này lát nữa ta thanh toán luôn, ngươi cứ đi xuống đi."
Tiêu nhị buông lỏng tâm tình, tươi cười thân thiết bảo hắn từ từ dùng rồi rời đi.
Mạc Vũ Hân có chút xấu hổ, nhưng thái độ của Tiêu Nhân rất dỗi tự nhiên nên hắn cũng không còn rối rắm nữa.
Người giang hồ, thường trọng nghĩa khinh tài, hỗ trợ giúp đỡ gì gì đó cũng không cần tính toán làm gì cho phiền.
Mạc Vũ Hân nếu đã nhìn thấy người quen đương nhiên sẽ mời đến ngồi cùng với hắn.
Lúc người này đi đến cạnh bàn Tiêu Nhân ngồi thì mới nhận ra, bên cạnh Tiêu Nhân thế nhưng lại có một con chim hình thể không nhỏ đang ngồi xổm trên ghế.
"A?" Mạc Vũ Hân ngạc nhiên chỉ chỉ cú mèo: "Đây là ngươi nuôi sao?"
Tiêu Nhân cười nói: "Là ta nuôi đó, khuê nữ của ta, Mao Đoàn."
"Mao Đoàn?" Hắn sờ sờ cổ cú mèo: "Mau chào hỏi Mạc bá bá đi nào, trước đây Mạc bá bá của ngươi đã chiếu cố ba ba rất nhiều đó."
Mao Đoàn đang ngồi xổm trên ghế ngủ ngon lành, Tiêu Nhân mỗi ngày mang theo nó lên đường cũng không dễ chịu gì cho cam, nó sao có thể ngủ thoải mái được chứ? Cả ngày lắc lư y như ngồi thuyền vậy!!
Thời điểm ăn trưa này chính là thời gian ngủ hiếm có của nó, vậy mà cũng không yên!!
Mao Đoàn bị đánh thức, nó mở một con mắt nhìn nhìn Tiêu Nhân vừa quấy rầy giấc ngủ của mình, nhưng cho dù có tức giận vì bị bắt rời giấc như nào, Mao Đoàn vẫn rất nể tình liếc mắt sang vị "bá bá" của nó, trầm thấp kêu một tiếng xem như chào hỏi.
"Ô ~ ô ô ~~~"
Mạc Vũ Hân suýt bị dọa cho nhảy dựng.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời hắn được nghe một con cú mèo kêu ở khoảng cách gần như vậy đó.
Thật dọa người nha.
"A ha." Mạc Vũ Hân sắc mặt kỳ quái cười gượng, nhanh chân chạy vòng qua Mao Đoàn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó.
Vị Tiêu đệ này quả nhiên trước sau như một, luôn vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả nuôi sủng vật cũng không giống người thường, vậy mà lại nuôi một con cú mèo luôn cơ đấy!
"Gọi là Mao Đoàn sao?" Mạc Vũ Hân dù cảm thấy quỷ dị, nhưng vẫn không khống chế được mà duỗi cái cổ ra nhìn thử Mao Đoàn tiếp tục ngủ ở đối diện.
Ai kêu loại sinh vật thần bí quỷ dị này chỉ thường sinh hoạt về đêm cơ chứ, dã tính khó thuần, người bình thường căn bản không thể nào quan sát ở khoảng cách gần như này được.
"Phải, đại danh Tiêu Mao Đoàn!" Tiêu Nhân đắc ý nói, tay còn vuốt ve cổ Mao Đoàn.
Mao Đoàn bị hắn vuốt đến ngủ không ngon, không kiên nhẫn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.
"Nha đầu chết tiệt kia!" Tiêu Nhân cười mắng một tiếng, buông tay không quấy rầy nó nữa.
Mạc Vũ Hân cảm thấy mặt mình có lẽ đều nứt ra hết rồi.
Vị Tiêu đệ này không chỉ nuôi một con chim kỳ quái như sủng vật, đã vậy còn coi nó như con gái mà nuôi?!
Mạc Vũ Hân khóe miệng run rẩy.
"Mạc ca? Ngươi rơi mất túi tiền là khi nào vậy?" Tiêu Nhân tò mò hỏi.
Lần đầu tiên hắn gặp Mạc Vũ Hân là khi vị huynh đệ này bị người ta chôm mất túi ngay trước mặt hắn, lúc này đây sau hai năm mới gặp lại, thế nhưng vẫn cùng một sự việc như vậy.
"Ta không biết nữa." Mạc Vũ Hân lắc đầu cười khổ: "Ta chỉ là nhớ là buổi sáng lúc ta ra cửa tính tiền thì vẫn còn, nhưng khi đặt chân đến thị trấn này, cơm nước xong định thanh toán thì túi tiền kia đã không thấy tăm hơi."
"Vậy à..." Tiêu Nhân nhướng mày, sau đó hắn hỏi: "Vậy ngươi lúc đi trên đường có bị ai đụng trúng không?"
"Không có." Mạc Vũ Hân chém đinh chặt sắt nói: "Từ sau cái lần cùng Tiêu đệ bắt được tên tiểu tặc kia thì ta đặc biệt chú ý hơn, không cho người khác tiếp cận nữa."
Nói đến chuyện đó thì là do Mạc Vũ Hân khi ấy vẫn còn thiếu kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nên mới dễ dàng để cho tên tiểu tặc kia tiếp cận được.
Nhưng nay cũng đã hai năm trôi qua, Mạc Vũ Hân tuyệt đối không thể lại phạm sai lầm đó nữa, bởi loại tiếp cận như vậy đôi khi không chỉ là ăn trộm cướp bóc, càng có nguy cơ hơn nữa là người kia chính là sát thủ muốn lấy mạng ngươi...
Suy cho cùng thì sư phụ Mạc Vũ Hân vẫn là Hành Thiết Tân đại danh đỉnh đỉnh, kẻ thù tuyệt đối không ít.
"À......" Tiêu Nhân trầm tư, hắn hỏi: "Ngươi có chắc là sau khi thanh toán thì đã bỏ túi tiền về lại trong áo mình không?"
Mạc Vũ Hân có thói quen mang theo túi tiền, nhưng bởi vì hay vứt đồ bừa bãi nên cố ý đặt ở bên trong quần áo.
"Cái này?" Mạc Vũ Hân ngẩn ra, hắn đau khổ nhớ lại: "Hình như là cất vào rồi..."
Tiêu Nhân bất lực nhìn vị huynh đệ của mình.
Nếu đã cất vào, vậy thì hiện tại không thể nào không thấy như vậy được!
Tiêu Nhân thấy đồ ăn đã lên, hắn mời Mạc Vũ Hân cùng ăn.
"Được rồi, nói không chừng đã ném lại chỗ chủ quán trước rồi, cơm nước xong xuôi ta với ngươi cùng về đó tìm." Tiêu Nhân nói.
Dùng cơm xong, Tiêu Nhân sảng khoái thanh toán tiền, đặt Mao Đoàn lại trên vai rồi đi.
Lộ tuyến của Mạc Vũ Hân không giống với hắn.
Hiện tại tốc độ đi của Tiêu Nhân cũng không chậm, hai người đi nửa ngày đã tới trước địa phương mà Mạc Vũ Hân ngủ trọ trong trấn lúc trước.
"Khách điếm Duyệt Lai?" Tiêu Nhân ngẩng đầu nhìn cái tên nghe nhiều nên thuộc này: "Ái chà~ Vậy mà còn là chuỗi khách sạn toàn quốc đó nha~ "
Hắn trêu chọc một câu, sau đó đi theo bên cạnh Mạc Vũ Hân vào quán.
Mạc Vũ Hân cùng chưởng quầy nói chuyện có chút không thuận lợi.
Thái độ của chưởng quầy tuy rằng vẫn bình thường, nhưng cứ luôn miệng chắc rằng không thấy túi tiền của Mạc Vũ Hân.
Tiêu Nhân đứng ở phía sau quan sát vị chưởng quầy kia nên thấy được rõ ràng sự dao động trong mắt gã, chưởng quầy thế nhưng luôn tránh né nhìn trực diện Mạc Vũ Hân, hiển nhiên là có tật giật mình!
Mạc Vũ Hân chán nản.
Tiêu Nhân cười lạnh một tiếng, lướt lên phía trước, hỏi: "Vị chưởng quầy này, ngươi nói ngươi chưa từng nhìn thấy túi tiền của Mạc ca, vậy lúc trước hắn tính tiền không phải lấy từ trong túi ra sao?"
Chưởng quầy sửng sốt, gã nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: "Vị này khách quan này đúng thật là lấy tiền từ túi ra, nhưng lúc ấy hắn không có đặt túi tiền ở trên quầy của ta."
"Thế à?" Tiêu Nhân nhìn chằm chằm gã chưởng quầy, không nhanh không chậm hỏi: "Hắn nếu không bỏ lên quầy, vậy tức là hắn bỏ túi tiền kia về lại trong quần áo của mình sao?"
Chưởng quầy gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn đúng thật đã bỏ lại vào trong người."
Ngay sau đó Tiêu Nhân liền hỏi: "Lúc đó hắn là dùng tay nào bỏ túi tiền vào vậy?"
Chưởng quầy suy tư một chút, trả lời nói: "Tay phải ấy."
Tiêu Nhân quay đầu hỏi Mạc Vũ Hân: "Ngươi dùng tây đó lấy tiền?"
"......Ta không nhớ nữa." Nghĩ nghĩ một lúc Mạc Vũ Hân mới trả lời.
Tiêu Nhân cười lạnh nói: "Nghe thấy rồi nhỉ?! Đáp án chính xác đó là "không biết"!!"
Tiêu Nhân hung hăng đập một phát thật mạnh lên chiếc bàn của gã chưởng quầy.
Chưởng quầy ngay lập tức bị dọa sợ.
"Lượng khách của khách điếm các ngươi cũng không ít, vậy mà ngươi vẫn có thể nhớ rõ một vị khách lạ trong giữa biển người dùng tay nào để cất túi tiền sao?!"
Tiêu Nhân hung tợn: "Còn nói y như thật, đừng cho là ta không biết ngươi đang giả vờ! Mau chóng trả lại tụi tiền cho huynh đệ ta ngay, đừng ép ta phải động thủ giáo huấn ngươi!!"
Chưởng quầy kia bị sắc mặt của Tiêu Nhân doạ sợ, tức khắc chần chờ.
Nãy giờ gã ăn vạ không mang trả, kia là vì thấy hai người đều là vẻ mặt anh tuấn chính khí nên nghĩ hai người sẽ không gây chuyện quá lớn, thế mà không ngờ được, vị thiếu hiệp này vừa nói không thuận liền rút kiếm luôn!!
Tiếp đó nghe Tiêu Nhân nói: "Vị chủ quán này, ngươi làm ăn chắc cũng lâu rồi nhỉ? Nếu để người khác biết đồ vật của khách để trong tiệm không cánh mà bay, hay là ở trong tiểu điếm của ngươi lại bị mất tiền mất của... chuyện này mà lan truyền ra ngoài, người nghĩ về sau sẽ có ai dám ngủ trọ lại khách điểm của ngươi nữa không hả?"
Tiêu Nhân ngữ khí cường ngạnh uy hiếp: "Ngươi suy nghĩ cho rõ, cho đến cùng là có cần thiết vì món lợi nhỏ kia mà chịu thiệt lớn như vậy không?!"
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu như chưởng quầy còn tiếp tục không hối cãi, Tiêu Nhân sẽ ngay lập tức giúp gã đi "tuyên truyền" một phen.
Chưởng quầy kia vốn cũng chỉ là nhất thời tham của, nay bị Tiêu Nhân tàn nhẫn uy hiếp như vậy, sợ lại trêu chọc đến phiền toái khác, chỉ có thể đen mặt trả lại túi tiền cho Mạc Vũ Hân.
Buổi tối, hai người ngủ trọ tại một khách điếm khác ở trấn trên.
Mạc Vũ Hân bội phục nói với Tiêu Nhân: "Lần này cũng là nhờ ngươi nữa, Tiêu đệ."
"Chút chuyện vặt vãnh ấy mà." Tiêu Nhân vẫy vẫy tay: "Gã hẳn là thấy Mạc ca ngươi là chính nhân quân tử, mới muốn giở trò lừa gạt. Về sau đối phó với loại người như vậy, không cần giảng đạo lý đâu, trực tiếp dùng bạo lực trấn áp là được."
Mạc Vũ Hân cười trừ, lắc lắc đầu, dựa theo tính cách của bản thân hắn thì chẳng thể nào học được tác phong làm việc như Tiêu Nhân đâu.
"Mạc ca, nếu như không tìm được túi tiền, ngươi định sẽ làm gì hả?" Tiêu Nhân tò mò hỏi.
"A......" Mạc Vũ Hân ánh mắt dao động, nói: "Nói không chừng ta sẽ "cướp của người giàu chia cho người nghèo" đi......"
Tiêu Nhân không có chút theo không kịp, sau đó thì rất kinh ngạc.
"Cướp của người giàu chia cho người nghèo?!" Tiêu Nhân kinh ngạc, cướp tiền kẻ khác để trang trải lúc mình túng thiếu, nguyên lai bị bức bách quá mức, dựa theo tính cách sẵn có của Mạc Vũ Hân vậy mà cũng sử dụng loại thủ đoạn của mấy tên nam chính văn võ hiệp hay dùng này nha!
Mạc Vũ Hân bị hỏi mà trở nên vô cùng quẫn bách.
"Về sau...về sau ta sẽ trả lại mà." Mạc Vũ Hân giải thích nói: "Lúc đó ta sẽ tìm một nhà phú hộ, cũng chỉ lấy một ít thôi..."
"A ha ha!" Tiêu Nhân cười nói: "Chung quy vẫn đều là cướp người giàu chia người nghèo, đến lúc đó, ngươi thật sự đi giúp đỡ bần dân, còn không phải là giúp bọn họ hành thiện tích đức hay sao? Còn trả cho bọn họ làm gì? Kia còn làm người ta lo lắng hãi hùng, kinh nghi bất định!"
Mạc Vũ Hân ngẩn ra, nói: "Cũng đúng nhỉ."
Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân trò chuyện vui vẻ náo nhiệt, Mao Đoàn từ lúc chạng vạng đã sớm bay ra ngoài bắt mồi.
Ăn no bay trở về, nó bỗng phát hiện ra một bóng người đen tuyền dựa trên một cái cây to trước phòng ba ba nó.
Thứ gì vậy?
Cú mèo vốn bị bệnh mù màu, toàn bộ thế giới trong mắt nó chỉ có đen và trắng, lúc vật thể đứng yên nó căn bản chính là không thể phân biệt được kia là thứ gì, chỉ có thể săn mấy con mồi chuyển động thôi.
Nhưng là Mao Đoàn lại không giống với mấy con cú mèo thông thường, một bóng người, kia nó vẫn có thể nhìn ra được.
"Thầm thì - " Mao Đoàn bất mãn kêu lên.
Cái bóng lớn như vậy, chiếm lấy nhánh cây gần phòng baba nó nhất, vậy nó biết đáp xuống ở đâu đây?
Bóng người kia hiển nhiên là bị nó làm cho giật mình, như chần chờ trong một thoáng, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng đạp lên nhánh cây rời đi...