Vũ Văn Quyết vươn tay ra, dùng nội lực mới khôi phục một chút lấy vật cách không. Bình sứ màu trắng nho nhỏ liền trượt bay tới bị y nắm trong tay.
Tay phải Vũ Văn Quyết nắm chặt bạch sứ nhỏ nhẹ nhàng ma sát.
Y nhớ tới Tiêu Nhân ngẫu nhiên không biết thưởng thức mà gây ra chuyện chê cười, mỉm cười.
Tuy rằng chỉ quen biết Tiêu Nhân sơ sơ nhưng ở chung lại rất thoải mái vui vẻ, từ khi y có ký ức tới nay cho đến bây giờ đều bận rộn mà phong phú, ngày nhàn tản thoải mái như vậy, về sau rốt cuộc không có cơ hội nữa.
Y phát hiện Tiêu Nhân người này ngoài ân cứu mạng, hắn còn có một vài ưu điểm mà người trẻ tuổi hiện nay ít có.
Bọn họ ở chung gần hai tháng, Tiêu Nhân chưa một lần hỏi đến chuyện không nên hỏi.
Chưa bao giờ hỏi đến việc Vũ Văn Quyết tránh không muốn nói.
Sau đó, y lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Có người rõ ràng không có năng lực lại cố vọng tưởng thứ không thuộc về mình!
Này tổng tẩy trừ, phe phái thủ hạ của phó giáo chủ Mã Thế Hưng đã bị bắt hết một mẻ.
Nhưng mà, những kẻ có dã tâm giấu ở chỗ tối, chờ Mã Thế Hưng tên ngu xuẩn không thể chờ đợi được nhảy ra dò đường, nếu gã thành công cũng sẽ chịu tổn hại thực lớn. Những người này liền lấy danh nghĩa giữ gìn giáo lí mà cướp đoạt đại vị giáo chủ.
Đây là nguyên nhân vì sao bây giờ Vũ Văn Quyết đóng cửa không ra, không gặp bất luận kẻ ngoài nào.
Vũ Văn Quyết nắm bình sứ trong tay, biểu cảm tăm tối.
Trừ U Sơn cung, bên trong tổng giáo có bao nhiêu người có thể tin? Y không thể xác định.
Minh giáo lập giáo trăm năm trừ hàng năm tân tiến giáo chúng, càng nhiều là hậu đại của những người thoái ẩn trước đây.
Tổng giáo Minh giáo trừ nơi giáo chủ cư trú – U Sơn cung, nơi xử lý công việc điện Huyền Thần, tiền viện, hậu viện ra, còn có ảnh đường phụ trách huấn luyện hộ vệ của Minh giáo, hình đường xử trí người xúc phạm giáo quy, nội đường xử lý giáo vụ.
Trừ các phần cấu thành một giáo phái bình thường, tương ứng với ngọn núi của tổng giáo còn có sáu quần thể kiến trúc độc lập ở những núi nhỏ. Quần thể cư trú đều là các hậu đại của những vị cao tầng đã rời khỏi trung tâm quyền lợi Minh giáo.
Để bọn họ tiếp tục ở ngọn núi cao nhất cả ngày tiếp xúc với những chuyện trong giáo cùng giáo chúng, tân giáo chủ cũng không vui lòng. Chỉ có thể vẽ ra một vùng núi phụ thuộc nhỏ để bọn họ thành lập chỗ ở, gia nhân bọn họ cũng phải làm việc cho giáo.
Tích lũy tháng ngày, một ngọn núi từ người ban đầu vào ở tăng thêm hậu đại sinh sản, tuy rằng hậu đại của bọn họ toàn bộ đều làm việc cho Minh giáo, nhưng những gia tộc thế tộc hình thành không cam lòng với chuyện phải thoái nhượng nhiều lần.
Mạch nước ngầm ngủ đông tùy thời chờ tân giáo chủ để lộ sơ hở mà thay thế.
Vũ Văn Quyết xoa bóp thái dương, thong thả xoay người, đặt bình sứ trong tay lên cửa sổ.
Lần này dưới sự dã tâm của Mã Thế Hưng, giáo chúng ở bốn toà núi nhỏ bị mê hoặc mù đầu mới vì gã sở dụng.
Sau đêm huyết tẩy, Vũ Văn Quyết thừa cơ diệt trừ những thế gia xuất đầu lộ diện.
Nhưng mỗi ngọn núi không chỉ có những gia tộc phạm thượng, còn có những người trung lập quan vọng.
Dưới tình huống này sao Vũ Văn Quyết có thể an tâm dưỡng thương? Đương nhiên phải tăng cao phòng bị, cảnh giác khả năng những người lòng dạ khó lường đó ám toán.
Ảnh đường đường chủ Hắc Viên đứng ở cửa cầu kiến.
Vũ Văn Quyết gọi hắn tiến vào.
"Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ tìm toàn bộ tiền viện ngọn núi cao nhất cũng không thấy cầm huyền đâu." Hắc Viên hổ thẹn cúi đầu.
Vũ Văn Quyết nói: "Người trong giáo đều biết đây là vũ khí của ta, kẻ dám giấu kín đương nhiên sẽ không dễ để người phát giác." Y dừng một chút lại nói: "Mặc kệ kẻ đó muốn làm gì, chờ là được. Một khi để ta biết là ai, nhất định phải lấy tánh mạng của gã!"
Hắc Viên co rụt cổ, giáo chủ sau khi trải qua đêm đó, sát tính càng lớn.
Vũ Văn Quyết thực quý trọng cầm huyền tháo xuống từ tuyệt tình cầm ma, đưa cho Tiêu Nhân một sợi làm tín vật rồi, hiện tại rồi lại thất lạc một sợi.
Đêm đó chuyện xảy ra đột nhiên. Mới đầu y còn dùng cầm huyền gϊếŧ hứng khởi, sau này địch nhân càng ngày càng nhiều, y liền dùng u minh chưởng mình càng am hiểu để đối địch, không biết từ khi nào cầm huyền đã bị y bỏ lại .
Khác với Vũ Văn Quyết đang khó chịu, hiện tại cho dù uống thuốc đắng, tâm tình của Tiêu Nhân vẫn vô cùng suиɠ sướиɠ như trước.
Hoàng Sước thấy hắn thành thật liền dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt liền đi .
Tiêu Nhân cảm thấy mình vốn không có việc gì, không cần nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại hắn ước gì Hoàng Sước đi nhanh lên liền làm bộ làm tịch nằm xuống. Hắn đắp chăn lên, nói với gã sai vặt lưu lại chăm sóc mình rằng: "Ta muốn đi ngủ, ngươi ở ngoài cửa canh, đừng để người đến quấy rầy ta."
Gã sai vặt kia vô cùng thông minh, lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại đứng ở đó can.
Tiêu Nhân thận trọng mở ra giao diện cửa hàng trong ý thức, kéo đến thấp nhất.
Ánh mắt sáng lòe lòe nhìn chăm chú vào phiếu hối đoái, đổi cái gì bây giờ?