Tiêu Nhân dùng khuôn mặt vô (số) tội nhìn Vũ Văn Quyết
Đây tuyệt đối là di chứng việc lậm Harry Potter của hắn, ai bảo cái cảnh cú mèo đưa thư bay rợp trời dựng quá hoành tráng làm hắn bị ấn tượng làm chi. Nói là phim nhưng phim cũng bắt nguồn từ cuộc sống, nếu không có căn cứ tác giả làm sao tả được? Cho nên không huấn luyện thử thì làm sao biết được cú mèo có truyền tin được hay không.
Tên gia hỏa này quên mất Harry Potter là truyện cổ tích viết cho con nít, mặc dù cổ tích này viết có hơi u ám chút ít.
Vũ Văn Quyết cười no mới ngẩng đầu dậy nói: "Cú mèo mặc dù không tệ nhưng nó là động vật có lãnh địa, chưa ai thấy một con cú mèo tới chỗ lạ còn biết đường về tổ, đem nó đi quá nửa nó sẽ xây tổ mới ở gần đó. Bồ câu thì ngược lại, nó nhớ đường cực tốt, chỉ cần thuần dưỡng cho tốt, không có chuyện nó không tìm được đường về nhà."
Thêm vào đó, dù Vũ Văn Quyết không biết tại sao bồ câu đem ra ngoài ngàn dặm vẫn biết đường quay về, Tiêu Nhân là người hiện đại vẫn biết, bản thân bồ câu nhận biết được từ trường trái đất, mất đi từ trường, chúng tới đông tây nam bắc cũng phân biệt không nổi. Căn cứ vào từ trường, bọn chúng có thể biết chính xác vị trí nhà mình, có thể từ bất cứ chỗ nào bay về tổ, tính ra thì không hề thua kém vệ tinh định vị.
Đương nhiên chuyện bên trên cũng là Tiêu Nhân coi phim mới biết, còn kiến thức thời còn đi học, xin lỗi, hắn trả thầy sạch rồi.
Nhưng Tiêu Nhân vẫn chưa bỏ cuộc, nói không chừng cú mèo còn có thiên phú thần kỳ gì đó thì sao!
Vũ Văn Quyết chỉ đành lấy ra một vật để đổi hướng đề tài của hắn.
"Túi của ta!" – Tiêu Nhân hớn hở nói.
Thứ Vũ Văn Quyết đưa tới trước mặt Tiêu Nhân chính là thứ Tiêu Nhân cứ tưởng là đã vùi thây trong biển lửa — bách nạp bao.
Tiêu Nhân đón lấy lật qua lật lại xem xét một hồi, không sai, xám xám bụi bụi, gần rách tới nơi, đúng là cái túi của hắn.
"Ngươi lấy ra giúp ta hả? Cám ơn nhiều!" – Tiêu Nhân sướng điên, cười híp cả mắt.
Lúc đó Vũ Văn Quyết vừa theo tới chỗ Trương Hòa Chi thì nghe được tiếng Tiêu Nhân gào thét, y vốn cũng đang định vào trong mật đạo Đỗ gia, lại từng ghé qua phòng Tiêu Nhân nên tự nhiên biết rõ chỗ hắn ở. Thế là, trong lúc thế lửa còn chưa quá lớn, y vào phòng, cầm cái túi nọ ra rồi mới đi vào mật đạo khép vòng vây Đỗ Cảnh Thiên.
Tới biệt trang rồi y lại bận rộn thứ, không có thời gian nhớ tới.
Cái túi này nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực sự là vừa nhẹ vừa chắc, thực sự là một món đồ tốt. Lúc y thấy thì trong túi cũng không đựng gì. Vũ Văn Quyết không rõ tại sao Tiêu Nhân để ý cái túi này, nhưng nếu đã là thứ bằng hữu y quý trọng, đương nhiên y sẽ trả về.
"Nhấc tay mà thôi." – Chuyển chủ đề thành công, Vũ Văn Quyết cũng thấy vui vẻ.
Thứ Tiêu Nhân để ý nhất chính là bản thân cái túi chứ không phải mấy thứ bên trong, tìm được cái túi đương nhiên là mừng rơn.
Tối hôm đó, Tiêu Nhân ôm cái túi đánh mất rồi lại tìm được nọ ngủ ngon lành.
Nhìn cái túi, hắn chợt nhớ tới cái thanh tiến độ rút thưởng hẳn là đã đầy.
Thế là, hắn bật hệ thống trong đầu, lại thấy thông tin của hắn đã thay đổi đôi chút.
Nhân vật: Tiêu Nhân, tuổi: 17
Thân phận: Tân nhân giang hồ
Danh vọng: Sơ lộ phong mang (1)
Nhân phẩm: 85476 [rút thưởng]
Chỗ rút thưởng bên cạnh điểm nhân phẩm sáng lấp lánh, Tiêu Nhân híp mắt, do dự một chút, hai lần trước hắn đều vội vàng lật ngay khi vừa hiện ra.
Lần này Tiêu Nhân bước xuống giường rửa mặt lau tay, ngồi xuống tĩnh tâm một hồi, mới trịnh trọng click vào.
Nút rút thưởng biến mất, giao diện trong đầu hắn lại xuất hiện ba tờ giấy như lá bài.
Lại ngập ngừng một lúc, Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, lần đầu hắn chọn bên trái, được một viên hồi nguyên đan, lần thứ hai chọn ở giữa được một cái bách nạp bao, vậy lần này chọn luôn bên phải cho đủ bộ.
Tiêu Nhân liền chọt thẻ bài bên phải.
Thẻ bài nọ lập tức lật lại.
Đó là một quyển thư tịch có cái bìa màu xanh ngọc nhìn hết sức cũ xưa, một bên là chỉ đóng gáy sách, một bên là dòng chữ to tướng bằng mực đen đậm: "Kiếm pháp căn bản"!
"Há há há!" – Tiêu Nhân mừng ngây ngất, nhìn cái quyển "Kiếm pháp căn bản" nọ mà sướng như điên.
Lúc này hai thẻ bài khác cũng lật lại, một lá là nạp nguyên đan, một lá là tĩnh tâm hoàn.
Tiêu Nhân vội vàng kêu gọi hệ thống mau ném cuốn kiếm pháp căn bản kia ra.
Lần này hệ thống không chậm chạp mà "phạch" một tiếng, cuốn "Kiếm pháp căn bản" bị vứr cái xoạch không chút ôn nhu ra ngoài.
"Ấy ấy! Nhẹ tay chút! Ném rách thì sao?" Tiêu Nhân đau lòng u oán nhặt cuốn sách lên.
Hệ thống vẫn không thèm trả lời hắn.
Tiêu Nhân cầm cuốn "Kiếm pháp căn bản" tới gần đèn, nhẹ tay trân trọng mở ra xem.
Âm thanh ánh sáng hiệu quả chi chi trong dự đoán hoàn toàn không phát sinh, cuốn "Kiếm pháp căn bản" hoàn toàn không giống như trong tiểu thuyết võng du chỉ cần "viuuu" một tiếng liền bay vào đầu hắn làm hắn học được ngay lập tức.
Tiêu Nhân bắt đầu hoảng, dự cảm chẳng lành tràn tới mỗi lúc một nhiều.
"Không lý nào! Chẳng lẽ ta phải tự mình học từ từ từng chút một?" – Tiêu Nhân không tin mà lẩm bẩm – "Thiên đạo chết tiệt! Ông đây làm trâu làm ngựa cho nhà ngươi, nhà ngươi tốt xấu gì cũng phải giúp đỡ chút ít chứ!"
Chỉ thấy nội dung cuốn "Kiếm pháp căn bản" được viết bằng thể chữ khải, tuy là chữ phồn thể nhưng Tiêu Nhân vẫn có thể vừa đọc vừa đoán, vẫn hiểu được toản bộ, Trong sách không chỉ có chữ viết mà còn có cả tranh vẽ giải thích rõ ràng từng chiêu kiếm.
Tiêu Nhân nhăn chân mày lật giở từng trang một.
Trong sách giới thiệu tường tận từng chiêu kiếm gạt, đâm, chém, cắt,... cơ bản. Mỗi chiêu phải dùng tư thế nào, cầm kiếm ra sao đều được diễn tả kỹ càng bằng lời lẽ dễ hiểu.
"Kiếm pháp căn bản" rõ ràng là một cuốn sách cực tốt, hoàn toàn có thể dạy một tên không biết gì về võ công học những chiêu kiếm cơ bản nhất.
Nhưng mà, như thế lại có ích gì!
Xuyên việt mang theo hệ thống là để làm chi? Chính là để ăn gian đó!
Cho cuốn sách, bắt người mang theo hệ thống tự học? Làm gì có cái hệ thống nào vô trách nhiệm như nó!
Người xuyên việt tự học thành tài được thì còn cần cái hệ thống làm loz gì!
Tiêu Nhân càng nghĩ càng tức, càng không kềm được mà chửi thề.
Ngay lúc này, Vũ Văn Quyết tới.
Y tới xoa bóp cho Tiêu Nhân như thường lệ mặc dù y biết Tiêu Nhân đã gần khỏi hẳn nhưng tối đến, y vẫn tới theo thói quen, dù chỉ để nói mấy câu với Tiêu Nhân rồi cáo từ, về phòng ngủ.
"Có chuyện gì? Sao Tiêu đệ tức giận?" – Vũ Văn Quyết ngạc nhiên hỏi, lúc ăn tối hãy còn bình thường, sao quay đi ngoảnh lại đã có người chọc giận hắn rồi?
Thuộc tính đa nghi của Vũ Văn Quyết lại có chỗ biểu hiện, y bắt đầu suy đoán, là tên hạ nhân nào không có mắt?
Là ai đây? Nha hoàn hay là tiểu tư? Lòng y trầm xuống.
Là muốn ôm đùi khách để làm y chú ý sao? Hay là người thế lực khác nằm vùng, muốn thăm dò tin tức nào đó?
"Không có gì!" Tiêu Nhân dằn dỗi đáp, sau đó mới phát hiện khẩu khí mình không tốt, hắn mới dịu gọng: "Không phải là giận, chỉ là lão thần tiên ta nói lúc trước cho ta một cuốn võ công, kêu ta tự mình tu tập, ta thấy lão gia hỏa kia quá vô trách nhiệm, nào có sư phụ nào giống lão!"
"Còn nói không giận." Vũ Văn Quyết cười, đáy lòng lại kinh hãi, chuyện này thực sự còn chấn động hơn chuyện ai đó trong trang chọc túc Tiêu Nhân."
Tòa biệt trang này mặc dù phòng vệ không cao tới mức một con chim cũng không lọt như tổng giáo nhưng vì gần đây Vũ Văn Quyết vẫn luôn ngụ lại nên trạm gác ngầm cũng là năm bước một tốp ba bước một trạm.
Đám lính gác mặc dù chỉ là hảo thủ nhất lưu hoặc gần đạt tới cảnh giới nhất lưu nhưng đều đã trải qua huấn luyện chuyên môn, rất có kinh nghiệm trong việc kiểm tra phát giác cao thủ ra vào, trừ phi là siêu cấp cao thủ cùng cảnh giới với sư phụ y, bằng không đừng hòng lẩn vào ngay dưới mí mắt họ.
Viên hồi nguyên đan dạo trước chỉ khiến y thầm kinh hãi trước tài chế dược của người nọ, giờ người nọ còn có thể ra vào biệt trang mà không làm ai phát giác, Vũ Văn Quyết còn chưa từng nghe qua giang hồ có ai như vậy.
Y so sánh một lượt với toàn bộ siêu cấp cao thủ mình biết, rồi lại phủ định hoàn toàn.
Chẳng lẽ là một vị cao vật ẩn dật hệt như thần tiên? Vũ Văn Quyết âm thầm tự hỏi.
Tiêu Nhân hoàn toàn không biết chỉ trong chốc lát mà tâm tư Vũ Văn Quyết đã bay ra tận ngoài không gian.
Cho nên nói, trình độ suy diễn tới mức đế vương thực sự là thảm hõa!
"Ngươi xem cuốn sách này! Đành là đơn giản tường tận, nhưng sư phụ lại không thèm dạy!" – Tiêu Nhân oán thán như thật, mà thật sự trong lòng hắn cũng đang chửi thiên đạo không còn gì.
Vũ Văn Quyết cầm lấy cuốn sách, nhìn qua, rồi cau mày.
Y tới gần ngọn đèn, nhẹ tay lật sách.
Nội dung trong sách rõ ràng đến từng câu chữ, không chỗ nào khó hiểu, ý tứ rõ ràng, không thể hiểu sai. Nhìn là biết quyển sách này vô cùng thích hợp cho người mới học võ.
Ánh mắt Vũ Văn Quyết di động theo từng dòng chữ, càng xem, vẻ mặt hắn càng cổ quái. Tiêu Nhân nhìn nhìn sắc mặt kỳ quái của y, nói là chấn kinh cũng không quá giống?!
Nhưng Tiêu Nhân vẫn biết, hàng thiên đạo đưa cho không thể xem bằng mấy thứ tên tuổi hay vẻ bề ngoài, nhìn thì bình thường nhưng chắc chắn phải là thứ tốt.
Nhìn vẻ mặt Vũ Văn Quyết, lửa giận ngập trời của Tiêu Nhân dần tan.
Vũ Văn Quyết ngồi xuống bên chiếc bàn tròn trong phòng, đặt sách lên mặt bàn, nhẹ tay lật từng trang một, cuốn "Kiếm pháp căn bản" không dày, chỉ có vài mươi trang, chẳng mấy chốc y đã xem xong.
Vũ Văn Quyết khép sách lại.
Tiêu Nhân nhìn y đầy trông mong, hắn dợi mấy câu khen ngợi từ miệng y.
Vũ Văn Quyết nhìn ánh mắt hắn, muốn nói lại thôi.
"Không sao, nói đi nói đi." – Tiêu Nhân thúc giục.
Vũ Văn Quyết khó khăn lựa lời lại lựa lời, sau mới mở miệng: "Cuốn "Kiếm pháp căn bản" này..."
"Sao?" – Đôi mắt cún con của Tiêu Nhân nhìn Vũ Văn Quyết đầy tha thiết.
Vũ Văn Quyết dừng lại, y khép mắt, hạ quyết tâm, nói thật nhanh phần lời còn lại: "Cuốn này ngoài chợ bán ba mươi văn một bản, thư điếm nào trong thành thị tương đối lớn cũng có."
Sét đánh giữa trời quang.
Quai hàm Tiêu Nhân rới phịch xuống đất.
Hắn lắp bắp hỏi: "Cái cái gì? Thật thật sao?!"
Hắn đứng dậy, giật lại cuốn "Kiếm pháp căn bản" trên tay Vũ Văn Quyết.
Hắn thô bạo lật lật cuốn sách, rồi vứt xoạch nó xuống bàn, nhìn nó bằng cặp mắt hình viên đạn như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha.
"Dân gian chuộng võ cho nên kiếm phái nào cũng sẽ có vài bản kiếm pháp nhập môn." – Vũ Văn Quyết cân nhắc một chút nhưng vẫn giải thích tường tận – "Số bản "Kiếm pháp căn bản" tuy không tới mức tràn lan nhưng cũng nhiều vô số. Cuốn của ngươi mặc dù cũng là kiếm pháp căn bản nhưng có thể coi là dễ hiểu, tường tận thiết thực, dùng nó nhập môn giảm được rất nhiều khúc khủy, lấy nó luyện tập kiếm chiêu cũng sẽ vô cùng chính xác, trụ cột cũng vững vàng, sau này học trọn bộ kiếm pháp cũng rất ổn định."
Tiêu Nhân nghe y nói một đống lời hay thì càng tức giận.
Cuốn "Kiếm pháp căn bản" trong thế giới võ hiệp đã phổ biến toàn dân, thế khác cm gì ra nhà sách mua một cuốn sách đánh vần lớp một?! Chẳng lẽ chỗ khác nhau chỉ là nxb Giáo Dục thì uy tín hơn chút, nxb tư nhân lại có chút đặc sắc vùng miền?!
Thiên đạo ơi thiên đạo! Nhà ngươi bất cmn lực rồi sao?! Đừng khó đỡ vl như thế nữa mà! Tốt xấu gì ngươi cũng là thứ tồn tại tối cao, chẳng lẽ hàng tốt một chút ngươi cũng không đem ra nổi?! "Kiếm pháp căn bản" căn bản cái mẫu thân ngươi! Căn bản tới không còn căn bản hơn!
Tiêu Nhân đã thầm chửi tới lạc giọng, Vũ Văn Quyết còn ở đây làm hắn nhịn tới muốn nội thương.
Hắn nở một nụ cười nhìn như bị rút gân: "Khuya rồi, không bằng sáng mai ta thảo luận tiếp chuyện này."
Đây chính là đuổi khách.
Vũ Văn Quyết hoàn toàn có thể lý giải tâm tình hiện tại của Tiêu Nhân, đi tới cửa rồi, y vẫn không nhịn được, khuyên: "Tiêu đệ, ngươi chắc chắn vị ẩn sĩ cao nhân giống thần tiên đó thực lòng muốn thu đồ đệ?"
Chứ không phải cố tình chơi ngươi?
Tiêu Nhân cũng rất muốn biết câu trả lời, chẳng lẽ thiên đạo thực sự muốn chơi chết hắn? Chẳng lẽ còn cái hố lớn hơn đang chờ hắn nhảy vào?
Vũ Văn Quyết đóng cửa phòng xong, còn chưa rời đi, đã nghe một tiếng gào rú phẫn nộ cất lên trong phòng: "Thiên đạo chết tiệt! Ngươi ra đây cho ta! Đây là cái bí tịch võ công dấm dớ gì? Ngươi ra đây giải thích rõ ràng không ta đình công!!"
Vũ Văn Quyết giật mình, một tia suy nghĩ sâu xa chợt lướt qua đáy mắt, y lập tức rời khỏi gian phòng khách Tiêu Nhân đang ở.
Mà Tiêu Nhân trong phòng còn đang điên cuồng chọt chọt cái hệ thống thiên đạo trong đầu.
"Ngươi nói rõ ràng cho ta! Giải thích rõ ràng! Bằng không tường ai nấy đi!" – Tiêu Nhân hung hăng nói.
Nếu là lúc ban đầu chưa biết gì, hắn còn cam tâm sống một cuộc đời bình thường, nhưng hiện tại hắn đã biết tới một giang hồ ngoạn mục, còn bắt hắn làm người qua đường a không phải là khiến hắn uất nghẹ mà chết sao?
Hệ thống nào cũng phải có nút [help], hệ thống Tiêu Nhân mang theo không có trí năng nhưng trước nghi vấn mang tính công kích của Tiêu Nhân, hệ thống vẫn có chút tương tác.
Hệ thống chậm lụt run một cái.
"Run cái mông chú run! Nói! Rốt cuộc là chuyện gì?" – Tiêu Nhân nhìn gian phòng trống không mà nghiến răng nghiến lợi như bị điên.
Tiêu Nhân đã chọt muốn thủng cái giao diện nhân vật trong đầu mà vẫn không thấy hệ thống cho ra một cái đáp án.
Con ngươi Tiêu Nhân chợt co rút, hắn chợt phát hiện cái thanh rút thưởng bên cạnh dòng điểm nhân phẩm đáng lý lại trở về 0 hiện giờ lại mất tăm!
"Hệ thống! Tại sao mục rút thưởng lại không còn thế hả?!" – Tiêu Nhân kinh hoàng hỏi.
Có lẽ là đúng từ khóa, lần này hệ thống nể tình mà "soạt" một tiếng đóng giao diện thuộc tính nhân vật, mở ra một giao diện đen ngòm rồi dùng tiết tấu chậm chạp như đang phát thông báo cáo phó nửa giây hiện một dòng chữ.
Nhắc nhở hệ thống: Chỉ có ba lần rút thưởng, quý nhân sĩ cần sử dụng cẩn thận. Mục rút thưởng là tiện ích thiên đạo cung cấp để đảm bảo tính mạng cho nhân vật, giúp nhân vật có thể tự do hành tẩu lúc ban đầu.
Gợi ý: Danh vọng càng cao, giá trị phần thưởng càng cao. VD: cửu hoa ngọc lộ hoàn, các sách võ học cao cấp. Quý nhân sĩ nên sử dụng mục rút thưởng khi độ hảo cảm đã là số dương.
Cần lời giải thích! Đậu xanh rau má cái gợi với cmn ý!
Tiêu Nhân bị máu phọt lên não, tròng mắt đảo một vòng té xỉu trên giường.
Bạn hỏi hệ thống thiên đạo có dám đào thêm hố troll không ư? Đương nhiên câu trả lời chính là: dám.
——————-
LTG: Phụt ha ha ha!
Rốt cuộc Tiêu đại hiệp cũng đã biết cách sử dụng độ hảo cảm của hệ thống cho chính xác, chỉ tiếc là biết thì đã muộn! Ba cơ hội rút thưởng đã bị dùng sạch.
Thiên đạo trước sau vẫn troll như một, lần này vẫn sẽ đập hắn một gậy rồi lại cho củ cà rốt liền sau đó, Tiêu đại hiệp sẽ học được võ công ngay thôi.