Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 97: Mấy năm sau




Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.

Sâu bên trong dãy núi Thanh Vân, hàng ngàn ngọn núi cao sừng sững, chồng chất, mây mù bao phủ, không nhìn ra nguy cơ tứ phía.

" Phanh!" Cái mũi của Hỏa Tê Ngưu phun ra lửa, hiển nhiên là đang rất giận, sừng trâu dùng hết sức đánh tới chỗ thiếu niên.

Hai thiếu niên ước chừng tám chín tuổi, thân hình linh hoạt, một trái một phải, chia ra né theo hai hướng, một người phụ trách công kϊƈɦ, một người thì phụ trách hấp dẫn lực chú ý của Hỏa Tê Ngưu, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải linh thú cấp bốn, trêи mặt thiếu niên không hề hoảng loạn, trái lại có vài phần hưng phấn muốn thử.

" Đệ đệ, đệ mau công kϊƈɦ vào ba tấc dưới bụng nó đi, nơi đó chắc chắn là nhược điểm."

" Được." Đệ đệ nghe vậy không hề do dự chút nào, cầm hai thanh đoản kiếm trong tay, kiếm hoa xuất ra cực kỳ sắc bén, ra tay sạch sẽ lưu loát, thân hình chợt lóe, nhanh chóng phóng đến trước mặt Hỏa Tê Ngưu, ỷ vào thân hình nhỏ nhắn của mình, trốn xuống Dưới Bụng Hỏa Tê Ngưu.

Hỏa tê ngưu giận dữ, dùng sức muốn công kϊƈɦ cái tên hỗn tiểu tử chui xuống dưới bụng nó, đáng tiếc thân hình nó quá lớn, không thể công kϊƈɦ được.

" Ầm." Hỏa Tê Ngưu đấu đá lung tung.

" Muu...." Một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên, tiếp đó lại đột nhiên im bặt, thân thể Hỏa Tê Ngưu ầm ầm ngã xuống.

Nhưng mà, trong nháy mắt trước khi nó ngã xuống đất, thiếu niên nhanh chóng chui ra, y sam sạch sẽ không một vết máu, hướng về phía ca ca trưng ra nụ cười trong sáng.

" Ca, lần sau đừng giết nó nữa, thịt Hỏa Tê Ngưu không thể ăn."

Ca ca trừng nhóc một cái, nói: " Không giết nó, chẳng lẽ trốn sao? Vừa rồi là đệ chọc nó, lúc này lại không muốn giết."

Đệ đệ nói: " Đệ muốn thử xem thực lực của mình thế nào."

Ca ca lười phản ứng nhóc, đệ đệ từ nhỏ đã hay nói hươu nói vượn, trước đây thì hay nói mấy câu nịnh nọt ngốc ngếch, giờ thì nói vớ nói vẩn, không một câu nào thực dụng, nhưng ai hiểu rõ Tạ Bác đều biết, tiểu tử này rất hiếm khi nói láo, cố tình là nhóc nói thật mà chẳng ai tin, đây cũng là một loại bản lĩnh.

Tạ Bác nhanh chóng thu Hỏa Tê Ngưu vào túi trữ vật, cười tủm tỉm nói: " Ca ca, linh thú cấp bốn có thể bán được không ít linh châu, đợi lát nữa đệ mời ca ăn."

Tạ Thù nhấp miệng cười nói: " Vẫn là ta mời đệ đi, mấy ngày trước không phải đệ nhìn trúng một kiện pháp khí sao?"

Tạ Bác bĩu môi nói: " Phụ thân và cha quá nhẫn tâm, thế mà lại bắt chúng ta tay làm hàm nhai."

Tạ Thù cười nói: " Lát nữa ta sẽ giúp đệ chuyển đạt."

Tạ Bác đại kinh thất sắc: " Đừng mà..."

Tạ Thù ha ha nở nụ cười, vui sướиɠ khi người gặp họa: " Muộn rồi..."

Tạ Bác quay đầu lại, mặt không đổi sắc tươi cười, vui sướиɠ nói: " Phụ thân, con biết mà, người sẽ đi theo tụi con, con và ca ca rất lợi hại đúng không, mới vừa giết được một con Hỏa Tê Ngưu nè."

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn nhóc một cái, nói: " Không phải ta rất nhẫn tâm sao?"

Tạ Bác cười hì hì nói: " Làm sao có chuyện đó được, con biết phụ thân làm vậy là vì muốn rèn luyện tụi con mà."

Tạ Uẩn lười nghe nhóc nói lung tung, năm đó giao bọn nhỏ cho Lương Vũ Minh, không biết là đúng hay sai nữa. Lương Vũ Minh quả thật là một hài tử thành thật, nhưng ca ca Lương Vũ Minh của nhóc thì lại là một tặc tinh, có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, nhìn miệng lưỡi của tiểu tử này mà xem....Nhưng mà, nói đi nói lại thì Tạ Uẩn vẫn vừa lòng, ít ra thì hài tử khôn khéo vẫn tốt hơn.

Tạ Uẩn móc phi hành khí ra, thuyền nhỏ lớn chừng bàn tay, ở trong tay hắn nháy mắt phóng đại, hắn nhàn nhạt nói: " Đi thôi, ta mang các con về."

Hai hài tử nhanh chóng thu thập đồ đạt của mình, mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên.

Tạ Uẩn cũng không nghĩ tới, lần này bọn họ ở lại Thanh Thành lâu như vậy, thời điểm bắt đầu, là bởi vì lo lắng cho nhị ca và tỷ phu, sợ bọn họ mới đến, không ai chống lưng, khó có thể dừng chân.

Sau, muốn đi thì lại không được, người muốn đắp nặn thiên phú càng ngày càng nhiều, thanh danh của hắn càng truyền càng xa, thế giới này có cha mẹ coi phàm nhân như cỏ rác thì cũng có cha mẹ thương con mình như trân bảo, dù sao, người có tu vi càng cao, càng khó có con nối dõi, cho dù sinh ra một hài tử phàm nhân, nhưng đối mặt với huyết mạch duy nhất của mình, bọn họ cũng sẽ thương tận xương tủy.

Dưới tình huống không có Tố Căn Hoa, Tạ Uẩn là hy vọng duy nhất của phàm nhân, cho dù đã dùng hết dược rồi, nhưng lại không có bất cứ kẻ nào tin, hoặc là nói không muốn tin.

Mấy năm trước, Tạ Uẩn không ít lần gặp phải bọn bắt cóc, có người là vì hài tử nhà mình muốn xin thuốc, nên mới trói hắn lại để uy hϊế͙p͙, còn có người là vì muốn khống chế hắn, buộc hắn giao ra biện pháp đắp nặn thiên phú, hoặc là muốn khống chế hắn để biến hắn trở thành một công cụ sáng tạo danh vọng.

Tóm lại, linh dược đã dùng hết trong một năm kia, Tạ Uẩn ở phủ thành chủ thậm chí không thể ra cửa, vừa ra cửa đã lập tức gặp các loại hiểm nguy, cho dù trị an ở Thanh Thành rất tốt, thành vệ rất tẫn trách, nhưng cũng không chịu nổi người có tu vi cao thâm, thường xuyên xuất kỳ bất ý* ( đánh bất ngờ khi người khác không đề phòng)

Tạ Uẩn giết không ít người, ba năm trước đây, hắn dùng tu vi tam tinh Võ Hồn, giết chết một vị nhất tinh Võ Sư, đáng tiếc, cho dù là vậy vẫn không thể làm những người tham lam kinh sợ.

Sau, vẫn là nhờ thành chủ tấn giai cửu tinh Võ Sư, Liêu Khiêm dùng một lần ân tình, mời một vị Võ Tướng tới phủ thành chủ tọa trấn ba năm, những người này mới xem như chịu ngừng nghỉ, chuyển bắt cóc thành theo dõi, tới bây giờ vẫn chưa chịu thôi, chung quanh Tạ Uẩn vẫn có không ít tai mắt.

Đối mặt tình huống đó, Tạ Uẩn nào dám rời đi, bằng không, hắn cũng sẽ không liều mạng rèn luyện hài tử, từ khi sáu tuổi đã cho bọn nhỏ vào núi Thanh Vân để rèn luyện.

Có điều, hiệu quả rất là khả quan, Tạ Thù hiện giờ đã có tu vi tam tinh Võ Giả, Tạ Bác thì là bát tinh Võ Giả, tình huống trong nhà thế nào, Tạ Uẩn cũng không gạt chúng, hai đứa nhỏ hiểu chuyện, không cần ai nhắc nhở vẫn rất tự giác chăm chỉ tu luyện.

Về đến nhà, Tạ An liền tới bẩm báo, thành chủ cho mời.

Hiện giờ, Tạ An đã là lục tinh Võ Sĩ, đương nhiên tu vi của Lý Kỳ vẫn cao hơn, chỉ kém chút nữa thôi là có thể tấn giai Võ Hồn, ngoại trừ Đỗ Thần là tam tinh Võ Sĩ, Lương Vũ Minh là nhị tinh Võ Giả, Mộ Tề và Lương Vũ Quang đều có tu vi Võ Hồn.

Tạ Uẩn nhìn những thành viên nòng cốt này, xem ra đã được đào tạo không tồi.

Tạ Uẩn đi vào chính đường phủ thành chủ, Liêu Thừa Phong ôm một gốc thực vật yêu thích không buông tay, đúng là ɖu͙ƈ Huyễn Hoa đã lấy máu nhận chủ, Liêu thành chủ tu vi cao thâm, cây ɖu͙ƈ Huyễn Hoa này được nuôi thật phì, rõ ràng đã có dấu hiệu sắp tấn giai.

Tạ Uẩn chắp tay hành lễ: " Tiền bối."

Liêu Thừa Phong tùy ý nói: " Ngồi đi."

Liêu Thừa Phong ôm thực vật chơi chốc lát, lúc này mới nói: " Nghe nói ít ngày nữa, các ngươi sẽ rời khỏi."

Tạ Uẩn gật đầu, bất đắc dĩ nói: " Vãn bối kẹt ở đỉnh phong cửu tinh Võ Hồn đã nửa năm, cảnh giới không hề có chút buông lỏng, muốn đi ra ngoài tìm chút cơ duyên."

Liêu Thừa Phong cười nhạo một tiếng, rõ ràng không tin lời hắn, tốc độ tấn giai của tiểu tử này nhanh đến nỗi làm người ghen tị đỏ mắt, người khác kẹt ở đỉnh phong cửu tinh Võ Hồn chín mười năm, thậm chí mấy chục năm cũng có, hắn chỉ trong thời gian nửa năm mà đã muốn ra ngoài tìm cơ duyên, đang gạt ai vậy.

Nhưng mà, lấy cớ này, lừa gạt một vài người bên ngoài là đủ rồi, Liêu Thừa Phong không hề vạch trần, chỉ ném cho hắn một cục đá đen thui, nói: " Cái này cho ngươi."

Tạ Uẩn sửng sốt, đây là cái gì?

Liêu Thừa Phong nở nụ cười, tiểu tử này ngày thường rất đắc ý, đây là cái gì cũng không biết, vậy mà ngày thường thích giả trang uyên bác, cười nói: " Đây là chìa khóa của bí cảnh Thanh Phủ, năm đó vì Khiêm nhi, ta đã qua không ít bí cảnh, chìa khóa này ta giữ nữa cũng vô dụng, ngươi cầm đi, bí cảnh Thanh Phủ ba mươi năm mở một lần, hai tháng sau là đến kỳ hạn ba mươi năm, chớ đến trễ."

Tạ Uẩn vui mừng, vội vàng nói: " Đa tạ tiền bối."

Tạ Uẩn nói xong, hướng đôi mắt trông mong về phía Liêu Thừa Phong, chìa khóa bí cảnh đã có, tình huống bí cảnh thế nào, dựa theo tính cách cẩn thận kín đáo của Liêu thành chủ, không thể nào không chuẩn bị.

Liêu Thừa Phong thổi râu trừng mắt, ném cho hắn một quyển sách nhỏ, cười mắng: " Tiểu tử ngươi cũng khôn khéo đó."

Tạ Uẩn nhếch môi cười, trong lòng thì bĩu môi, rõ ràng Liêu thành chủ đã chuẩn bị tốt rồi, cố tình phải để hắn nhắc nhở mới chịu lấy ra, đúng là thích ra vẻ.

Liêu thành chủ nếu biết hắn nghĩ gì, chắn chắn sẽ tát qua một phát, không để thứ gì lại cho hắn.

Trong lòng Liêu Thừa Phong có chút tiếc hận, tiểu tử này đi rồi, dược viên phía nam sợ là không tìm được người nào am hiểu thực vật như vậy nữa, đương nhiên, ông sẽ không ngăn trở. Có câu, cản trở tiền đồ người khác cũng giống như giết cha mẹ người ta vậy, tiểu tử Tạ thất này ông đã nhìn hắn trưởng thành một thời gian, sao có thể vì tâm tư của bản thân mà chậm trễ tiền đồ của hắn được.

Tạ Uẩn trở lại viện tử, Cảnh Nhiên vui sướиɠ vẫy vẫy tay với hắn: " Tạ Uẩn, ngươi mau tới đây."

Cảnh Nhiên nói muốn học luyện khí, mấy năm nay quả thật y cũng học ra được chút thành tựu, trước đó thường là Tạ Uẩn ngẫu nhiên tặng cho Cảnh Nhiên ít kinh hỉ nhỏ, giờ thì Cảnh Nhiên thường xuyên cho Tạ Uẩn vài kinh hỉ.

" Ngươi xem." Cảnh Nhiên lấy ra một cây ngân châm, y vung tay một cái, ngân châm nháy mắt tứ tán ra thành trăm cây châm mảnh như lông trâu, theo Cảnh Nhiên chỉ huy, tùy ý chuyển động bên ngoài một vòng rồi lập tức tụ lại thành một cây châm, lần nữa trở lại trong tay y.

" Tặng cho ngươi." Cảnh Nhiên vui vẻ mỉm cười.

Tạ Uẩn vui sướиɠ, nhưng không phải vì món pháp khí này mà vui sướиɠ vì lão bà thế mà vẫn còn nhớ rõ, lúc bọn họ ở Phạm huyện, hắn đã từng mua một bộ cương châm để làm vũ khí.

" Ta rất thích." Tạ Uẩn không hề che giấu sự vui vẻ của mình.

Cảnh Nhiên nở nụ cười, Tạ Uẩn thích là tốt rồi, vậy thì tâm tư của mình không hề uổng phí, y cười nói: " Về sau tìm được tài liệu cao cấp, chúng ta lại cho nó thăng cấp, đến lúc đó có thể thuấn phát ra vạn châm, xem ai còn dám lấy nhiều khi ít."

Tạ Uẩn gật đầu liên tục, nói: " Ừ, còn muốn bôi độc dược lên nữa."

Cảnh Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái nói: " Lấy cho nó cái tên đi, trăm cây châm này toàn bộ đều được khắc trận pháp, tài liệu lấy từ Ngự Hồn Thạch, dùng châm này công kϊƈɦ thần thức vô cùng hữu hiệu, thậm chí có thể hấp thu thần hồn, hơn nữa còn có độc dược của ngươi, cường giả Võ Sư đừng hòng chạy thoát."

Tạ Uẩn nhướng mày cười, lão bà cũng không phải người thiện lương nha, luyện chế pháp khí mà tâm tư cũng thực xảo quyệt.

Tạ Uẩn suy tư một chút, nói: " Vậy gọi là " Vạn Ngự Hồn Châm" đi, ta chờ mong sẽ có một ngày, châm này có thể thuấn phát vạn châm."

Cảnh Nhiên gật đầu thật mạnh: "Nhất định sẽ có một ngày như vậy."

Phu phu hai người trò chuyện trong chốc lát, Tạ Uẩn nói: " Đúng rồi, lần này chúng ta phải rời khỏi sớm hơn dự tính, thành chủ vừa cho ta một cái chìa khóa bí cảnh Thanh Phủ, còn hai tháng nữa sẽ mở ra."

Cảnh Nhiên hơi suy tư: " Ngươi là đang nói tới cái bí cảnh Thanh Phủ ở sát biên cảnh Vân Châu sao."

Tạ Uẩn kinh ngạc, chuyện này mà lão bà cũng biết.

Cảnh Nhiên cười nhạt, nói: " Nghe nói bí cảnh Thanh Phủ ba mươi năm mở một lần, chìa khóa này chỉ có một trăm lẻ tám cái, mỗi một chìa khóa có thể dắt mười người vào."

Tạ Uẩn sáng mắt lên, suy tư nói: " Nhị ca bọn họ..."

Cảnh Nhiên cười nói: " Muốn mang thì mang đi, càng nhiều người càng có thêm người yểm hộ, vừa vặn chúng ta cũng đi đến hướng Vân Châu, ở Thanh Thành hiện giờ ai mà không biết, ngươi có thân thích ở Vân Châu."

Tạ Uẩn đen mặt, quả thật Tạ Tuyết đã từng phái người tới hai lần, mỗi lần đều hận không thể tuyên dương cho mọi người đều biết.