Trong lòng Tạ Uẩn có chút mừng thầm, hóa ra lão bà ghen tị, hỏi sao ăn mặc lộng lẫy như vậy, lão bà hắn ghen thật có cá tính. Chẳng qua, rốt cuộc thì Tạ Uẩn cũng đã thể hội một lần cảm giác của những người trước đó, đúng là không biết nên nói thế nào mà.
Hắn cũng có chút lý giải, vì sao sắc mặt lúc trước của nhị ca và Lý Kỳ lại xấu như vậy, quả thực khiến người ghê tởm quá mà.
Tạ Uẩn vội quay đầu nhìn về phía thành chủ, hành lễ nói: " Kiến quá thành chủ."
Cảnh Nhiên hành lễ: " Kiến quá thành chủ."
Liêu Thừa Phong mỉm cười, nói: " Phu phu các ngươi tới đây đi, mấy vị này là lão tổ Vương gia, gia chủ Vương gia, còn có đại trưởng lão Vương gia, đặc biệt mang theo vãn bối tới cửa xin lỗi, ngươi xem..."
" Chuyện này không có khả năng..." Lý Nguyệt Liên kinh hô, đánh gãy lời thành chủ, không thể tin nói: " Bọn họ sao có thể là phu phu...."
Liêu Thừa Phong không vui nhíu mày, người Vương gia mang thứ gì tới vậy.
Sắc mặt người Vương gia cũng rất khó coi, Lý Nguyệt Liên này quả thực không có quy củ gì hết, cho dù là bọn họ, cũng không ai dám cắt lời thành chủ.
Lý Nguyệt Liên kinh hoảng thất thố, thê tử Tạ Uẩn rõ ràng là một tên xấu xí mà, vì sao lại như thế này, ả biết mình năm đó rất quá đáng, nhưng trong lòng vẫn cứ ôm một chút hi vọng. Dù sao, Tạ Uẩn đối tốt với ả như vậy, yêu ả như vậy, chỉ cần ả thành tâm ăn năn, Tạ Uẩn sẽ nghĩ tình mà tha thứ ả. Thê tử Tạ Uẩn là một tên xấu xí, ả tự tin mình có thể đá văng người kia đi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy dung mạo Cảnh Nhiên, lại thấy bộ dáng Tạ Uẩn che chở thê tử, những đãi ngộ này trước đây chỉ ả mới có. Lý Nguyệt Liên hối hận, hối hận đến nỗi trái tim đau xé, người Vương gia chính là ác ma, cuộc sống ở Vương gia ả không chịu đựng nổi, Vương Khải Thần mỗi ngày đều tra tấn ả, đánh ả, làm ả thể hội cảm giác đau thấu xương, người Vương gia cũng sẽ tra tấn ả, khinh nhục ả, ả thật sự đã chịu hết nổi rồi.
Lý Nguyệt Liên nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tạ Uẩn gầy đi sẽ anh tuấn như vậy, tu vi của hắn Vương Khải Thần có thúc ngựa cũng theo không kịp, thậm chí Tạ Uẩn còn có thể làm Vương gia bó tay chịu trói, một nam nhân ưu tú như vậy, thế mà trước đây ả lại từ bỏ.
" A Uẩn...." Lý Nguyệt Liên hai mắt đẫm lệ, đổi lại trước đây ả là một mỹ nhân, có lẽ sẽ có vài phần nhu nhược động lòng người, nhưng hiện giờ tóc tai ả hỗn độn, y sam không chỉnh, khuôn mặt thì tiều tụy lão hóa, nhìn thế nào cũng thấy thô bỉ xấu xí, Lý Nguyệt Liên tràn đầy trông mong nói: " Trước đây không phải chàng yêu ta nhất sao? Ta hối hận rồi, là ta có lỗi với chàng, cho ta ở lại bên chàng báo đáp được không, cho dù làm nô tì cũng được."
Cảnh Nhiên giận tái mặt, hung hăng trừng Tạ Uẩn.
Vẻ mặt Tạ Uẩn chán ghét, quay đầu nhìn về phía Vương gia nói: " Đây là thành ý của các ngươi, mang theo một người như vậy, ghê tởm Vương gia các người còn chưa đủ, còn muốn khiến người khác ghê tởm chết sao."
Lý Nguyệt Liên kinh ngạc, lời này của Tạ Uẩn đâu chỉ biếm ả không đáng một đồng mà còn ví như đống phân trong hầm cầu.
Gia chủ Vương gia xấu hổ, hắn muốn cho Tạ Uẩn bớt giận chứ không phải là muốn tiếp tục chọc giận người ta, liền vội vung tay lên, phía dưới nhanh chóng có người tiến lên bịt miệng Lý Nguyệt Liên lại, kéo ả ta xuống.
" A..ngô ngô ngô..."
Gia chủ Vương gia nói: " Việc này là ta không đúng, mang ả đến đây vốn là muốn tùy ngươi xử trí, thêm nữa, còn có hắn..."
Vương Khải Thần kinh hoảng thất thố bị người kéo ra: " Tạ thất, Tạ thất, không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta mà, là tiện nhân kia, con tiện nhân kia nói cho ta, ngươi đạt được đại cơ duyên, thân tàng bí bảo, nên ta mới nổi lòng tham."
Tạ Uẩn lười để ý đến hắn, nhàn nhạt nói: " Hắn là người Vương gia các ngươi, không liên quan gì đến ta, nếu các ngươi muốn xin lỗi thì lấy thành ý xác thực ra, không thì miễn bàn nữa."
Lôi hai cái thứ cắc ké ra gánh tội để cho qua mọi chuyện, đúng là tưởng bở, cho dù hắn không xử trí, với thái độ này của người Vương gia, tương lai hai người này cũng sẽ không tốt đẹp gì, vậy hắn cần chi phải làm điều thừa.
Sắc mặt người Vương gia khó coi, bọn họ đã ăn nói khép nép, hạ mình xin lỗi rồi, Tạ thất còn muốn thế nào nữa.
Vương Liên Công nhịn không được, nói: " Tạ thất, ngươi đừng có quá đáng."
Tạ Uẩn cười nhạo một tiếng, hỏi gia chủ Vương gia: " Đây là thành ý của các ngươi? Hôm nay đến đây xin lỗi ta, ngày mai không biết ở cái xó nào chui ra ám sát ta, danh dự của người Vương gia các ngươi, ta biết rõ quá mà."
Người Vương gia vừa tức vừa giận, phẫn nộ đến nỗi mặt đỏ bừng như gan heo, không biết do chột dạ hay do tức nữa.
Gia chủ Vương gia nghiêm mặt nói: " Vậy Tạ công tử muốn thế nào?"
Tạ Uẩn đi thẳng vào vấn đề, không thèm vô nghĩa với bọn họ nữa, nhàn nhạt nói: " Đầu tiên, người Vương gia cần phải thề với trời, về sau sẽ không gây khó dễ với người Tạ gia nữa, bằng không tu vi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tiến, con cháu Vương gia sẽ bị tuyệt hậu." Lời thề ở thế giới tu giả rất quan trọng, thề với trời lại càng quan trọng, nếu không vâng theo lời thề, sẽ khiến tâm cảnh phức tạp, tu vi không thể tăng tiến, thậm chí nội dung lời thề, vô tình hay cố ý, trải qua năm tháng dần trôi, có khi sẽ biến thành hiện thực. Bởi vậy, người ở thế giới này bình thường đều không dám loạn phát thệ.
" Tạ thất, ngươi khinh người quá đáng..." Vương Liên Tiến gầm lên.
" Tạ thất..." Lão tổ Vương gia giận tím mặt, khí thế trêи người trút xuống, lão có bao giờ phải chịu đựng cơn tức này, làm cường giả Võ Sư, phải vác mặt tới xin lỗi một Võ Sĩ thấp kém đã là nể mặt lắm rồi, tiểu tử cuồng vọng đáng chết này thế mà còn dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
" Hừ!" Liêu thành chủ hừ lạnh một tiếng, uy áp vừa phóng ra đều bị chắn lại.
Tạ Uẩn đứng chắn trước người Cảnh Nhiên, may là thành chủ đã ra tay đúng lúc, bọn họ vẫn chưa phải thừa nhận uy áp. Cảnh Nhiên vẫn cười mị mắt, nhìn thân ảnh trước mặt, trong lòng ngọt muốn chết.
Sắc mặt gia chủ Vương gia khó coi: " Tạ công tử, lời này của ngươi có phải hơi quá mức rồi không." Khiến cho Vương gia bọn họ lập lời thề này, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Vương gia bọn họ cho dù có khôi phục lại vinh quang trước kia, thì cũng đâu thể ngẩng cao đầu được. Huống chi, lời thề này cũng không phải việc nhỏ, lời thề ác độc như thế, quả thực như đang giẫm lên thể diện của bọn họ mà chà đạp dưới lòng bàn chân.
Tạ Uẩn nói: " Ai bảo người vương gia các ngươi không nói đạo lý, nói cũng không nói liền bắt người nhà tới áp chế, nếu mỗi người đều làm như các ngươi thì còn ai dám ra ngoài lang bạt nữa, ai còn dám yên tâm rời nhà."
" Hừ..." Sắc mặt Liêu thành chủ trầm xuống, khí thế trêи người càng nặng, hiển nhiên lời của Tạ Uẩn đã chạm đến tâm sự của ông, việc mà cả đời này ông hối hận nhất đó là khi ông rời nhà, nhi tử bị người ta ám hại.
Vương Nghiêm mặt đầy chua xót, lập tức bước lên nói: " Việc này là ta không đúng, điều tra tin tức rồi thuận tay bắt luôn lệnh tôn, muốn đánh muốn giết, đều mặc Tạ công tử xử trí, tại hạ không một câu oán giận."
" Nghiêm ca..." Vương Dũng nôn nóng kêu to, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn nói: " Tạ công tử, chúng ta cũng chỉ bắt lệnh tôn thôi, ngươi tổn thương vô số đệ tử của Vương gia ta, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bắt người nhà của ngươi để uy hϊế͙p͙."
Tạ Uẩn không để bụng, nhàn nhạt nói: " Đó là do các ngươi biết, bắt cũng vô dụng."
Vẻ mặt Vương Liên Công sượng trân, ngày đó bọn họ lấy Tạ Sóc ra uy hϊế͙p͙, Tạ thất thế mà không thèm liếc mắt nhìn một cái, thậm chí còn nói chả liên quan gì đến hắn, lúc ấy bọn họ liền biết có bắt người nhà của Tạ thất cũng vô dụng, người này không chỉ độc ác mà còn lục thân không nhân, trừ phi là người hắn để ý, còn không, cho dù có là huynh đệ ruột thịt chết trước mắt, Tạ thất cũng sẽ không chớp mắt.
Tạ Uẩn chẳng hề để ý nói thêm: " Huống hồ các ngươi cũng không có cơ hội."
Từ khi hắn tuyên bố nhiệm vụ treo giải thưởng, toàn bộ người Vương gia liền biến thành linh bảo di động, thậm chí không dám ra cửa, căn bản không có cơ hội đi bắt người nhà của hắn để uy hϊế͙p͙, trước kia không được, nhưng về sau thì chưa chắc. Bởi vậy, Tạ Uẩn chưa từng nghĩ tới sẽ cá chết lưới rách, Vương gia dù sao cũng là đại thế gia, chắc chắn có vài phần nội tình, nếu thật sự bức bọn họ nóng nảy đến độ cá chết lưới rách, mình cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, dù sao, đáng sợ nhất vẫn là những kẻ không muốn sống, người Vương gia nếu bất chấp mọi giá, sự tình chắc chắn sẽ trở nên phiền toái.
Trong lòng Tạ Uẩn rõ ràng, muốn nhổ cỏ tận gốc một đại thế gia là chuyện không thể nào, hắn chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn, sợ hãi, không dám trêu chọc vào hắn nữa, Tạ Uẩn sẽ không để ý có giảng hòa hay không, dù sao, trải qua chuyện này, thế lực của Vương gia đã bị co lại, đồng thời chỉ cần vẫn còn thế lực, người Vương gia cũng sẽ không quá liều mạng.
Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Đó không phải là cố ý khinh nhục, mà là ta không tin tưởng các người, trừ phi thề, còn không thì không bàn gì nữa."
Người Vương gia không còn lời gì để nói, căn bản không biết nên nói gì mới tốt, tâm tư trong lòng mình thế nào chính mình rõ nhất, cũng đâu thể oán giận người ta phòng bị, hôm nay bước ra khỏi phủ thành chủ, nguy cơ của bọn họ một khi được giải trừ, e là sẽ trả thù bất cứ lúc nào, Tạ thất không tin cũng là đương nhiên.
Gia chủ Vương gia trầm giọng nói: " Còn điều kiện gì khác."
Tạ Uẩn nở nụ cười, nói: " Dễ thôi, ba bất động sản, hai trang viên, năm gốc linh dược cấp bảy, hai mươi gốc linh dược cấp sáu, cộng thêm mười vạn linh thạch."
" Sao ngươi không ăn cướp luôn đi..." Vương Triển Bằng nổi giận, những bất động sản nhỏ nhoi đó, trích ra vài chỗ là được, nhưng linh dược cấp bảy rất sang quý, còn có mười vạn linh thạch, chừng đó là bằng một phần mười gia sản Vương gia rồi, Tạ thất đúng là công phu sư tử ngoạm, một ngàn linh châu mới có thể đổi được một viên linh thạch đó.
Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Mười vạn linh châu mà thôi, đâu có nhiều đâu, Vương gia các ngươi nội tình thâm hậu, chừng đó có lẽ chi được, huống hồ dược tề ta luyện chế phí tổn không ít, dù sao cũng phải bù lại chứ."
Người Vương gia giận muốn ngả ngửa, này chẳng phải là lấy tiền của bọn họ mua mạng bọn họ sao.
" Ngươi, ngươi..." Đại trưởng lão Vương gia tức giận không nói nên lời, linh dược cấp bảy đâu chỉ trân quý, ở Thanh thành thậm chí có tiền cũng không mua được, cũng chỉ có thế gia mới có loại linh dược cao cấp này.
Lão tổ Vương gia tức giận thổi râu trừng mắt, nhưng mà, Liêu thành chủ đang ở bên nhìn, nếu lão không muốn mất mặt thì tốt nhất không nên có động tác gì, người tu vi thấp bị tu vi cao hơn đánh, lão là cường giả Võ Sư, nếu bị Liêu thành chủ ra oai phủ đầu, vậy thì mặt mũi gì cũng mất hết.
Gia chủ Vương gia không muốn tiếp tục dây dưa nữa, trầm giọng nói: " Tạ công tử, thứ ngươi muốn ta sẽ đáp ứng, nhưng còn lời thề, có thể châm chước một chút không, Vương gia ta thề từ hôm nay trở đi, Vương gia tuyệt không trả thù."
Tạ Uẩn lắc đầu: " Ta không tin."
Gia chủ Vương gia đau tức ngực, Tạ thất đúng là dầu muối không ăn, nhìn những đệ tử trong tộc đứng xung quanh, nhớ tới những ngày gần đây bị tập kϊƈɦ, lại nhớ đến những người bị trúng độc, gia chủ quyết tâm nói: " Điều kiện ngươi đề ra ta đều đáp ứng, nhưng lời thề có thể thêm kỳ hạn vào không, Vương gia ta tốt xấu gì cũng là người có uy tín, danh dự, cũng đâu thể để toàn bộ hậu thế thừa nhận lời thề này..."
Tạ Uẩn suy nghĩ một chút, nói: " Hừ, vậy thì ba mươi năm đi, ba mươi năm Vương gia không được tìm ta, bao gồm bất luận người nào bên cạnh ta để gây phiền toái."
Tạ Uẩn suy xét, cũng không thể thật sự bức Vương gia nóng nảy được, cho bọn họ một kỳ hạn cũng được, ít nhất thì trong kỳ hạn, người Vương gia sẽ không gây chuyện, về phần ba mươi năm sau, hắn tin tưởng nhị ca và tỷ phu hẳn là sẽ không cần ai tới che chở.
Gia chủ sảng kɧօáϊ gật đầu, hắn biết có dây dưa nữa cũng không thú vị, Tạ thất căn bản không nói tình cảm, cũng không nói đạo lý, ba mươi năm mà thôi, Vương gia có thể chờ được.
Gia chủ nói: " Tạ công tử quả nhiên có bản lĩnh, thế mà có thể bức Vương gia ta đến hoàn cảnh này." Nếu không phải người Vương gia hiện giờ bốn bề thọ địch, ra cửa lo sợ bị người tập kϊƈɦ thì hắn đâu cần phải ăn nói khép nép như vậy.
Tạ Uẩn khẽ cười một tiếng: " Quá khen."
Người Vương gia giận sôi, gia chủ hít thở thật sâu, lại hỏi: " Tộc nhân ta bị trúng độc, Tạ công tử có thể lấy giải dược ra không."
Tạ Uẩn lưu manh nói: " Ta còn chưa nghiên cứu giải dược, ai bảo Vương gia các ngươi bức ta quá làm chi, tổn thương người nhị ca ta mang đến. Nhưng mà, các ngươi cũng đừng quá lo lắng, dược kia không có hại với thân thể, tu vi bị tụt thì còn có thể tu luyện lại mà."
" Ngươi..."
Đệ tử trúng độc không chỉ có Võ Sĩ mà còn có Võ Hồn nữa, trái lại võ giả tu vi thấp, bởi vì thực lực không đủ, không thể đến sản nghiệp để tọa trấn nên đa phần đều tránh được một kiếp.
Gia chủ Vương gia nghe vậy, tim đau như cắt, tu luyện lại lần nữa đâu phải chuyện dễ, đó đều là những đệ tử tinh anh của Vương gia, còn những người bị phế tu vi, ít nhất cũng phải tốn thời gian hai mươi năm, khó trách Tạ thất sảng kɧօáϊ đáp ứng kỳ hạn ba mươi năm như vậy.
Lần này Vương gia tổn thất trọng đại, không có đệ tử tinh anh trong tộc, ít nhất hai mươi năm vẫn chưa thể khôi phục lại nguyên khí, Tạ thất, Tạ thất....
Gia chủ nhịn xuống tức giận trong lòng, thỉnh thành chủ làm chứng, phát hạ lời thề, sau đó không ở lại một giây mang theo toàn bộ người trong tộc đi về. Tóm lại mục đích hôm nay đã đạt thành, về phần Tạ thất, Vương gia cùng với hắn không chết không ngừng, ba mươi năm với võ giả mà nói cũng không dài.
Sỉ nhục hôm nay, ngày sau tất báo!