Ngày này toàn bộ Thanh Thành đều oanh động, thành vệ vội tới sứt đầu mẻ trán.
Hai mươi ba sản nghiệp quan trọng của Trần gia trong vòng một ngày liên tục bị người đánh úp, đáng giận kẻ cắp chỉ một kϊƈɦ liền chạy, trái lại để người qua đường nhặt được tiện nghi, tạo thành tổn thất thảm trọng. Đương nhiên tổn thất còn trọng đại hơn nữa là sau khi chuyện đó phát sinh không bao lâu, người Trần gia và Vương gia lập tức phát hiện, những đệ tử tọa trấn trong mấy sản nghiệp thế mà lại trúng độc lần nữa.
Người Vương gia lửa giận ngập trời, tất nhiên đoán ra đây là bút tích của Tạ Uẩn, nhưng cố tình Tạ Uẩn gây chuyện xong liền chạy mất, tránh trong phủ thành chủ, bọn họ quả thật không cách nào làm gì được hắn.
Vương Công cả giận nói: " Tạ thất đúng là quá mức, ỷ vào phủ thành chủ che chở, dám không đem chúng ta để vào mắt, hắn ở phủ thành chủ bán dược tề, vậy mà dám lấy việc phá hủy sản nghiệp Vương gia chúng ta làm điều kiện, đúng là mất hết tính người, chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu thế mà hắn lại..."
Vương Mậu nghi hoặc: " Tạ thất ngừng nghỉ mấy tháng, lúc này vì sao lại đột nhiên ra tay."
Vương Dũng khó hiểu: " Vì sao là Trần gia, Trần gia và Tạ thất đâu có liên quan gì nhau?"
Những người khác cũng thấy khó hiểu, mấy ngày gần đây vì tìm cách giải độc cho tộc nhân, lại còn phải điều tra địch nhân núp trong tối, Tạ thất tránh ở phủ thành chủ, ngừng nghỉ mấy tháng, bọn họ cũng không thèm để ý tới, dù sao Tạ thất chỉ là một tiểu nhân vật, muốn thu thập hắn chỉ dễ như trở bàn tay, nhưng ít ra cũng phải chờ hắn ra khỏi ổ kìa, đã vậy người Vương gia còn bận rộn nhiều chuyện, nào có tâm tư thời thời khắc khắc chú ý tới Tạ Uẩn thế nào.
Bởi vậy khi Tạ thất đột nhiên ra tay, khiến người thấy khó hiểu vô cùng.
Những người ngày đó gây chuyện thì cứng họng, bọn họ không nghĩ tới, Tạ thất sẽ trả thù kịch liệt như thế, giống hệt như lần trước, không nháo thì thôi, một khi đã nháo là oanh oanh liệt liệt.
Bọn họ cũng là vì bầu không khí trong Vương gia gần đây không tốt, lại vừa vặn nghe được Tạ thất trắng trợn nhằm vào sản nghiệp vương gia một cách táo bạo, dược tề cũng chỉ bán cho những người phá hủy sản nghiệp của Vương gia, trong lòng liền tức giận, vừa vặn gặp phải vài dong binh của Tạ Phong, liền muốn ra tay giáo huấn một phen, đâu có ngờ đến, Tạ thất một chút cũng không chịu thiệt.
Đương nhiên càng làm cho bọn họ kinh hoảng chính là, thời điểm sản nghiệp Trần gia bị tập kϊƈɦ, bọn họ đang ở Tường Quý Tụ Bảo Trai tọa trấn, lúc này, bọn họ có thể cảm giác được, tu vi đang dần dần lùi lại.
" Tổ phụ, tổ phụ, làm sao bây giờ, tu vi của con vẫn luôn lùi lại, làm sao bây giờ..."
" Tu vi của ta cũng đang lùi lại, lần này trúng độc còn rõ ràng hơn lần trước."
" Mau đi mời Hoàng đan sư đến."
Trong lòng Vương Mậu thầm thấy may mắn, sau khi giải độc cảm xúc của hắn hạ xuống, vẫn luôn không thích ra ngoài, vì thế liền ở lỳ trong chủ trạch, không tiếp nhận nhiệm vụ gia tộc, bằng không...
Nhớ tới cái cảm giác tu vi bị lùi lại, hắn không bao giờ muốn trải qua lần nào nữa.
Đám người Tạ Uẩn lần này phân binh ra thành mấy đường, trêи người mỗi người không chỉ mang đủ thuốc nổ, độc dược mà còn mang theo không ít trận bàn, nếu không phải Tạ Uẩn đã lên kế hoạch kỹ càng, bọn họ ở trước mặt Võ Sư đừng hòng chạy trốn, trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn thật sự muốn trực đảo hoàng long thì đã dứt khoát tận diệt chủ trạch Vương gia cho bớt việc.
Lần này đánh bất ngờ, kế hoạch của Lương Vũ Quang vô cùng chu đáo, có vài chỗ thậm chí còn suy xét cẩn thận hơn cả Tạ Uẩn, chọn lựa những sản nghiệp là nơi đệ tử trong hai nhà Vương Trần thường đến nhiều nhất, chỉ cần thả một viên khói độc xuống, sau đó là thuốc nổ, tiếp đó là trận pháp.
Về phần người chịu liên lụy, chắc chắn là người có quan hệ tốt với hai nhà kia rồi, bởi vậy lúc bố trí Lương Vũ Quang không hề thấy áp lực chút nào.
Kế hoạch tác chiến một kϊƈɦ liền chạy, ai cũng không được tham chiến, Tạ Uẩn đã sớm ước định trước nơi gặp mặt, đợi cho mọi người đều tới đông đủ, lập tức đưa bọn họ ngồi trêи Liệt Không Điểu trở lại Phạm huyện.
Đám người Vương Tam hưng phấn, mãi đến khi rời đi mà vẫn cứ nhiệt huyết sôi trào, cho dù bọn họ là dong binh, lưỡi đao thường xuyên ɭϊếʍ máu, gặp qua nguy hiểm vô số kể, nhưng mà, tập kϊƈɦ bất ngờ mạo hiểm kϊƈɦ thích như lần này vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm. Rút lông trêи đầu một đám cường giả mà vẫn có thể toàn thân trở ra, loại cảm giác này đâu chỉ thống kɧօáϊ, phải nói là quá sướиɠ.
Trong lòng họ cũng hận, hận Vương gia vô cớ ra tay, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới, thất công tử nói sẽ cho bọn họ một công đạo, không ngờ lại công đạo tốt đẹp như thế, độc dược thất công tử luyện chế, bọn họ cũng biết, đồng thời còn có người nhớ tới năm đó, Chu gia cũng gặp phải chuyện tương tự, nghe nói đến giờ vẫn chưa tra ra kết quả.
Thất công tử thật sự rất quyết đoán, nghe nói lần này sau khi đoàn trưởng trở về, sẽ suy xét đến Thanh Thành phát triển, một đám dong binh xúc động mênh ʍôиɠ, nếu thật sự phát triển ở Thanh Thành, có linh khí nồng đậm như vậy, hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy, bọn họ rất tự tin tốc độ tu luyện có thể càng mau, vượt qua những kẻ đã từng khinh nhục bọn họ.
Tạ Uẩn trở lại phủ thành chủ, nghỉ ngơi không bao lâu liền nghe thành vệ đến thông báo, thành chủ cho mời.
Tạ Uẩn dừng một chút, trêи mặt không hề có một tia dị sắc, Lương Vũ Quang vốn còn có chút lo lắng trong lòng nháy mắt cũng yên ổn hơn, Tạ Uẩn nói: " Không có chuyện của ngươi nữa, đi chiếu cố đệ đệ ngươi đi, hôm nay bất cứ chuyện gì cũng không phát sinh, các ngươi nhớ kỹ."
Tạ Uẩn nói xong, liếc mắt nhìn mọi người chung quanh một cái, đám người Tạ An ngầm hiểu gật đầu, cười nói: " Vâng, công tử, ngài hôm nay vẫn luôn luyện đan."
Khóe miệng Lương Vũ Quang co rút, hôm nay công tử ra khỏi cửa, rất nhiều thành vệ đều nhìn thấy, lời này của Tạ An không thấy đuối lý sao. Nhưng mà, hắn vừa mới đến, không hiểu tính nết của công tử, bọn họ nói như thế nào thì mình cứ nghe thế ấy, tóm lại công tử đã định liệu trước, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tạ Uẩn đi vào chính đường phủ thành chủ, thành vệ còn nháy nháy mắt với hắn, nói: " Tạ công tử thật sự rất quyết đoán, chuyện hôm nay đã lan truyền khắp nơi."
Tạ Uẩn trầm thấp nở nụ cười: " Chuyện gì, ngươi đừng nói bậy, hôm nay ta không ra ngoài."
Thành vệ cười ha ha nói: " Ân, Tạ công tử nói cái gì thì chính là cái đó. Ngài yên tâm, chốc nữa ta sẽ phân phó xuống, hôm nay ngài vẫn luôn ở trong phủ thành chủ."
Tạ Uẩn cười nhạt, hắn biết chuyện này phủ thành chủ sẽ không trách tội, nhiều lắm là ngại hắn gây ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng không tốt mà thôi, chứ hắn biết thành chủ cực kỳ phiền chán mấy thế gia kia.
Tạ Uẩn bước vào chính đường, thành chủ ngồi nghiêm chỉnh, liếc hắn một cái nói: " Ngày mai ta sẽ bế quan."
" Cái gì....." Tạ Uẩn hơi sửng sốt, sao cũng không nghĩ tới, việc thành chủ nói lại là việc này, nếu thành chủ bế quan, uy tín phủ thành chủ tuy còn ở đó, nhưng nếu không có vị thất tinh Võ Sư này tọa trấn, thế gia chắc chắn sẽ thiếu kiêng kị.
Liêu Thừa Phong thấy hắn sững sờ, trong lòng nhịn không được vui sướиɠ, hỏi: " Thế nào, sợ?"
Tạ Uẩn lập tức cạn lời, tính cách thành chủ thật đúng là giống hệt trong truyền thuyết, rất thích đùa dai, hóa ra thành chủ chỉ là hù dọa hắn, Tạ Uẩn thành thật gật đầu, loại thời điểm này đương nhiên không thể phá hủy hứng thú của thành chủ, thành khẩn nói: " Có chút sợ."
Liêu Thừa Phong hừ mũi: " Sợ mà ngươi còn dám gây chuyện."
Tạ Uẩn ra vẻ phiền não, nhíu mày nói: " Vừa rồi vãn bối còn nói với thành vệ, hôm nay cả ngày vãn bối không bước ra cửa nửa bước."
Liêu Thừa Phong thổi râu, cả giận nói: " Ngươi đây là trợn mắt nói dối."
Tạ Uẩn cười gượng, nói: " Tiền bối, ngài nói làm sao bây giờ."
Liêu Thừa Phong phất tay, chẳng hề để ý nói: " Không cần để ý tới, người trẻ tuổi có thù báo thù, có oán báo oán, miễn cho mấy thế gia đó đôi mắt toàn để trêи đầu. Lúc ta còn trẻ, cũng từng trải qua một phen thể ngộ mới hiểu được đạo lý này, đáng tiếc đã trễ, bây giờ ngươi dám chống lại thế gia đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà, những thứ hôm nay ngươi gây tổn hại, vẫn phải bồi thường..."
Tạ Uẩn bất đắc dĩ cười, hắn biết thành chủ chắc chắn sẽ không coi trọng chút bồi thường nho nhỏ này, kế tiếp tuyệt đối có chuyện muốn nói, cười nói: " Tiền bối có việc chỉ cần phân phó, vãn bối tất nhiên tòng mệnh."
Liêu Thừa Phong cười nói: " Gần đây ngươi học tập luyện đan, tình hình thế nào rồi?"
Tạ Uẩn không rõ ý gì, vẫn cười trả lời: " Tạm được, Lý đan sư phẩm tính cao khiết, học tập cùng ngài ấy, vãn bối thu hoạch rất nhiều."
Liêu Thừa Phong gật đầu, nói: " Nghe nói ngươi đưa cho hắn một phần tạ lễ đặc biệt, mấy ngày trước còn gây ra động tĩnh không nhỏ, ngươi nhìn mình xem, tuổi còn trẻ mà đi đến đâu cũng gây ra động tĩnh."
Tạ Uẩn lập tức sáng tỏ, thành chủ đây là muốn nói tới ɖu͙ƈ Huyễn Hoa kia, hắn vô tội nói: " Nhân tâm xấu xa, thực vật thì có tội tình gì, cũng đâu thể chính mình đi trộm đồ bị bắt được, còn trách ngược người ta giấu đồ quá kỹ, ở đâu ra cái đạo lý này chứ."
Mấy ngày trước, hắn nghe nói song nhi của Vương gia đã bày tỏ tình yêu trước công chúng, tỏ vẻ nhất định sẽ lấy được Lý đan sư, còn nói cha hắn sẽ nghĩ cách, thậm chí còn muốn gạo nấu thành cơm, không chỉ tự bán mình mà còn đem cha hắn ra bán luôn.
Lý đan sư lúc ấy tức giận đến mặt xanh mét, tỏ vẻ sẽ không bao giờ qua lại với Vương gia nữa, nơi hắn đi tới, yêu cầu một nhà Vương đan sư phải né xa ba thước, nếu không sẽ quyết không tha.
Vương đan sư bị mất mặt, quả thực chỉ muốn khâu miệng nhi tử lại, đã vậy nhi tử còn lôi kéo lão làm nũng, khi nào có thể cùng Lý đan sư đạt thành chuyện tốt.
Lần này quả thực làm Lý đan sư ghê tởm muốn hỏng luôn, bao gồm mọi người ở Bắc Uyển đan đường, toàn bộ đều chấn động, song nhi Vương gia ngày thường lịch sự văn nhã, không nghĩ tới lại có loại tâm tư này.
Xong việc song nhi Vương gia khóc lóc kể lể, mình chắc chắn bị trúng chiêu, tra tới tra lui mới tra ra được ɖu͙ƈ Huyễn Hoa. Nhưng mà, sau khi các vị đan sư kiểm tra đo lường nhiều lần, ɖu͙ƈ Huyễn Hoa tuy có công hiệu mê hoặc thần trí, nhưng cũng chỉ biết mở rộng ɖu͙ƈ vọng trong nội tâm mà thôi, người tâm tư đơn thuần sẽ không bị ảnh hưởng. Sau khi kết quả kiểm tra vừa ra, song nhi Vương gia càng mất mặt hơn, một nhà Vương đan sư càng hận Tạ Uẩn thấu xương.
Đồng thời, Bắc Uyển đan đường cũng khó có khi được bình yên, ai cũng sợ bị trúng chiêu giống song nhi Vương gia, sau lại nghe nói ɖu͙ƈ Huyễn Hoa chỉ có tác dụng với người tu vi thấp, hoặc là người có tâm trí không kiên định, mọi người lúc này mới nhẹ thở phào.
Lý đan sư vô cùng cao hứng, trong khoảng thời gian ngắn bên người hắn thanh tĩnh không ít, hắn vừa lòng với phần tạ lễ này cực kỳ, bây giờ lúc nào cũng ôm theo, không bao giờ bỏ xuống.
Liêu Thừa Phong sau khi nghe được tin tức, trong lòng cũng rất tò mò. Nhưng mà, làm một thành chủ, ông sao có thể mất mặt mà kéo Tạ Uẩn đến bảo mình cũng muốn có. Vì thế, hôm nay Tạ Uẩn vừa gây chuyện xong, Liêu Thừa Phong liền vội vàng phân phó xuống, bảo người kêu hắn tới đây.
Liêu Thừa Phong lạnh nhạt nói: " Tiểu tử, bản lĩnh đắc tội người của ngươi không nhỏ."
Tạ Uẩn nịnh nọt: " Ít nhiều gì cũng nhờ có phủ thành chủ che chở."
Liêu Thừa Phong vừa lòng cười, nói: " Ngươi còn có thực vật hiếm lạ gì không?"
Tạ Uẩn cười nói: " Hạt giống có một ít, thực vật thì không bao nhiêu, có vài thực vật tương đối xoi mói, hoàn cảnh không tốt khó có thể nuôi sống."
Liêu Thừa Phong có hứng thú, nói: " Tạ gia tiểu lang còn nghiên cứu cả thực vật sao?"
Tạ Uẩn cười nói: " Chỉ là sở thích nhỏ mà thôi, vãn bối thích nghiên cứu thực vật, ngẫu nhiên cũng sẽ học tập phàm nhân biện pháp chiết cây, đã từng thất bại, cũng từng thành công, gặp được thực vật kỳ lạ, cũng sẽ cất chứa, thực vật đắp nặn thiên phú cũng là ngẫu nhiên có được."
Liêu Thừa Phong nói: " Loại thực vật như của Lý đan sư ngươi còn không?"
Tạ Uẩn nở nụ cười: " Còn cây con, nếu không vãn bối cũng không nỡ đem tặng người, hóa ra tiền bối cũng thích thực vật, vừa vặn vãn bối còn sáu viên hạt giống, tặng cho thành chủ ba viên được không. Nhưng mà, lúc nuôi trồng nhất định phải tỉ mỉ, loại thực vật này rất bắt bẻ, đặc biệt là lúc cây non, rất khó sống."
" Này..." Liêu Thừa Phong chần chờ.
Tạ Uẩn quả thực cạn lời cực kỳ, Lý đan sư cũng vậy mà Liêu thành chủ cũng vậy, rõ ràng là thèm muốn chết mà còn cố tình đưa đẩy một phen mới chịu. Nhưng rất nhanh, Tạ Uẩn liền phát hiện, Liêu thành chủ và Lý đan sư hoàn toàn khác biệt, hắn thật sự đã quá xem nhẹ Liêu Thành Chủ cáo già.
Liêu Thừa Phong nói: " Vậy đi, Tạ công tử thân là khách khanh, chưa phụ trách chuyện gì cả, sau phía nam có một khối dược viên, giao cho ngươi tới giám thị đi. Hết thảy chuyện trong dược viên đều do ngươi an bài, hạt giống cũng do Tạ công tử đào tạo được không?"
Tạ Uẩn trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như vậy? Nhanh chóng suy tư trong một giây, Tạ Uẩn gật đầu đáp ứng: " Nếu tiền bối đã phân phó, vãn bối tất nhiên tòng mệnh."
Dù sao, hắn chỉ là một vị khách khanh danh không xứng thực, mỗi một vị khách khanh trong phủ thành chủ đều có chức vị riêng, Lý đan sư cũng là một vị khách khanh, phải luyện đan cho phủ thành chủ, cường giả Võ Sư, cũng phải bảo vệ an toàn cho phủ thành chủ, chỉ có hắn ngoại trừ một cái ân tình ra thì toàn là ăn không ngồi rồi.
Đương nhiên, càng quan trọng là, dược viên phía nam là nơi rất quý trọng, toàn bộ phía nam không chỉ có trận pháp cực mạnh bao quanh, còn có trọng binh gác, thậm chí còn có cường giả Võ Sư tọa trấn.
Luutinhvu2512.wordpress.com
Tạ Uẩn từng nghe người nhắc tới, dược viên phía nam gieo trồng toàn là linh dược cao cấp, thậm chí còn có không ít linh dược quý hiếm. Thành chủ vì thân thể của Liêu Khiêm, mấy năm nay xông qua không ít bí cảnh, đi qua không ít hiểm cảnh, thu hoạch không ít linh dược quý hiếm, Tạ Uẩn đã sớm có chút tò mò, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội để đánh giá, hiện giờ chức vụ này lại phù hợp với ý hắn, huống chi, đây cũng là do Liêu thành chủ coi trọng hắn, nếu không, nơi quý trọng như vậy sao có thể dễ dàng để người khác tiến vào.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn liền bắt đầu đi nhậm chức, lại không biết, Vương gia và Trần gia giờ phút này đã hận hắn muốn chết.
Hoàng đan sư nghiên cứu suốt một đêm, không chỉ không nhìn ra độc mà đệ tử Vương gia trúng là gì, thậm chí một chút cũng không biết, chỉ cảm thấy loại độc này một vòng nối một vòng, phức tạp đến cực điểm.
Hoàng đan sư lắc đầu: " Người luyện chế độc này tính kế quá sâu, mỗi loại độc tương khắc tương sinh, xin thứ cho lão hủ bất lực, đây là một bộ độc, vài loại độc tố nếu không thể cùng lúc giải trừ, cho dù có thanh trừ được vài loại giống nhau, thì lại lập tức sinh ra loại độc tố khác, như là một loại độc sống, người luyện độc thực sự rất cao minh."
" Ông nói cái gì..." Vương Triển Bằng nộ khí đằng đằng, trong mắt toát ra ánh lửa hừng hực, hắn mời người đến không phải để nghe người ta khen ngợi độc này tốt đến cỡ nào.
" Hừ!" Hoàng đan sư hừ lạnh, phất tay áo rời đi: " Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi."
" Hoàng đan sư bớt giận, tộc huynh này của ta chỉ là quá mức lo lắng, nên mới thất thố như vậy." Vương Liên Công vội chạy lên giảng hòa, nôn nóng nói: " Hoàng đan sư, thật sự không có biện pháp sao, có thể tiếp tục nghiên cứu không?"
Hoàng đan sư thở dài: " Nếu có biện pháp ta cũng sẽ không chắc chắn như thế, độc lần này rõ ràng cao minh hơn lần trước, với thực lực của ta hiện giờ, thật sự không thể làm được gì."
Vương Dũng đại kinh thất sắc: " Nhưng ngài là đan sư Địa cấp mà."
Hoàng đan sư tiếc nuối nói: " Địa cấp hạ phẩm mà thôi, còn không biết khi nào mới có thể tấn giai, các ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp khác đi, bất quá, người luyện độc thực sự rất ác độc, có thể nghĩ ra biện pháp hủy tiền đồ của người khác như thế."
Vương Dũng oán hận nói: " Còn không phải là ỷ vào phủ thành chủ che chở sao, người tàn nhẫn như thế, phủ thành chủ vậy mà..."
Hoàng đan sư cười cười, không tiếp lời, ông chỉ là đan sư mà thôi, không cần phải nhúng tay vào ân oán của người khác, huống hồ ông cũng không phải người Thanh Thành, quan hệ với Vương gia cũng chỉ là giao dịch, ông là đan sư Địa cấp, sẽ không ngốc mà vì người không thân đi đắc tội một vị thành chủ.
Hoàng đan sư không ở lâu, nói đi là đi, người Vương gia tâm hoảng ý loạn, Hoàng đan sư không làm được gì, vậy bọn họ thì làm sao bây giờ?
" Tạ thất, đáng chết..."
" Lần sau hắn dám bước ra khỏi phủ thành chủ, nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn, quản hắn có thành chủ che chở hay không, giết một người như vậy, thành chủ còn có thể vì hắn mà báo thù chúng ta sao."
" Cho dù báo thù, trách nhiệm cũng phải do ta gánh vác, ta chính là Võ Hồn, giết hắn càng có phần thắng, quá lắm thì lấy mạng đền mạng thôi, ta cũng muốn giết hắn để giải hận."
" Được rồi, được rồi, đừng kêu gào nữa, bây giờ vẫn nên ngẫm biện pháp gì để giải độc đi, nếu thật sự không được thì tới cửa xin lỗi."
" Này sao được...."
" Xin lỗi một thằng nhóc như hắn, Vương gia ta nào còn mặt mũi gì nữa."
" Vậy các ngươi tính làm sao đây, Tạ thất vốn đã ngừng nghỉ, ai bảo các ngươi đi chọc hắn, nếu không vạn toàn nắm chắc có thể giết chết hắn, các ngươi cũng đừng gây chuyện sinh sự, Tạ thất là tính tình gì, các ngươi còn không biết sao?"
" Hắn là một tên hỗn trướng..."
Người Vương gia không ngừng khắc khẩu, nhưng mà bọn họ không biết, trò hay còn ở phía sau.
Giống như là ước định với nhau, Võ Sư ba nhà, Dương gia, Triệu gia, Lưu gia, thế mà trong vòng ba ngày lục tục tấn giai, tin tức này làm oanh động toàn thành, phải biết rằng, đây chính là tấn giai Võ Sư đó. Tới tu vi Võ Sư, mỗi một lần tấn giai đều rất khó khăn, ba nhà này lục tục tấn giai, chẳng lẽ đã đạt được thiên tài địa bảo gì sao.
Mọi người suy đoán vô cùng chính xác, nhưng thứ bọn họ đạt được không phải thiên tài địa bảo gì mà là cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề.
Ngày đó Tạ Uẩn liền tặng cho bọn họ một phần đan dược làm hạ lễ, đây là sau khi hắn học luyện đan, dùng phương thức luyện đan để luyện chế cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề.
Ba vị cường giả Võ Sư thu được hạ lễ, cơ hồ là gấp không chờ nổi đi vào phủ thành chủ, không bao lâu sau, bên ngoài liền truyền ra tin tức, ba người này sở dĩ tấn giai chính là bởi vì dùng cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề.
Tất cả mọi người chấn kinh rồi, người có được dược tề thì càng vui sướиɠ, bọn họ biết mà, cảm giác của mình không hề sai, sau khi dùng cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, tâm thần phảng phất càng thêm được củng cố, người ta là Võ Sư còn có thể tấn giai, lần này bọn họ đúng là nhặt được bảo rồi, chỉ tiếc số lượng quá ít.
Người Vương gia trợn tròn mắt, nằm mơ cũng không nghĩ tới, bọn họ truy tra ba vị Võ Sư hồi lâu, thế mà lại là tam gia, hơn nữa người khởi xướng lại là Tạ thất đáng chết kia, khi bọn họ bận rộn chuyện khác, quyết định thu thập tiểu tử kia sau thì người ta căn bản không hề quên bọn họ, vẫn luôn canh me trả thù.
" Ta đây đi giết hắn..."
" Tạ thất đáng chết!"
Người Vương gia tức muốn nổ mắt, chỉ hận không thể rút gân rút cốt Tạ thất, đáng tiếc bọn họ không có cơ hội này.
Rất nhanh, Tạ Uẩn tuyên bố với bên ngoài, phế bỏ tu vi một người Vương gia có thể đổi được mười bình cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, phế bỏ tu vi con cháu dòng chính có thể đổi được năm mươi bình cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, phế bỏ tu vi một Võ Hồn có thể đổi được trăm bình, phế bỏ tu vi Võ Sư có thể đổi được ɖu͙ƈ Tiên Đan.
" Tạ thất khinh người quá đáng..."
" Không tốt, bát thiếu gia bị người chặng đường ở phố Phi Hồng."
" Không tốt, thập tam tiểu thư bị người phế tu vi..."
"....."
Liên tục có tin tức không tốt truyền đến, người Vương gia rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là tường đổ mọi người đẩy, có ích lợi lớn hơn, ai còn quản ngươi cái gì mà Vương gia, thế gia đại tộc thì thế nào, cũng đâu thể thắng nổi khi bị mọi người chung quanh nhắm vào.
Người Trần gia hối hận tột đỉnh, sớm biết sẽ xảy ra loại tình huống này, lúc trước bọn họ hà tất phải đắc tội Tạ Uẩn làm chi, vì mấy dong binh thấp kém, ai cũng không nghĩ đến, Tạ thất lại tàn nhẫn như vậy.
Vương gia loạn thành một đoàn, đệ tử trong tộc thậm chí không dám bước ra cửa, bọn họ hiện giờ giống món giải thưởng được treo giải, trong bóng tối không biết có bao nhiêu người nhìn trộm, ai cũng không biết địch có thể đột nhiên tập kϊƈɦ bọn họ hay không.
Võ Sư Vương gia giận không thể át, tọa trấn trong nhà, tản mát ra uy áp cường
đại.
Chủ trạch Vương gia thì an toàn, nhưng những đệ tử Vương gia khác thì không có vận may như vậy, người Vương gia trong khoảng thời gian ngắn, lòng người hoảng sợ, nhất cử nhất động của Tạ Uẩn, không chỉ làm Vương gia kinh sợ mà thậm chí trong lòng toàn bộ mọi người còn sinh ra một loại cảm giác, Tạ Uẩn thật tàn nhẫn thật độc ác.