Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 88: Chuộc thân




Không lâu sau, thành vệ tiến vào bẩm báo, thanh niên ban ngày đã đến phủ thành chủ.

Tạ Uẩn phiền não phát hiện ra, mình lại bắt đầu bận rộn nữa rồi, trước đó phải đắp nặn thiên phú cho đệ đệ của thanh niên, chuyện này ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Nhưng mà, trừ những việc chủ yếu ra thì những việc vặt vãnh có thể nhờ người khác hỗ trợ, thanh niên quan tâm đệ đệ như vậy, có lẽ sẽ nguyện ý làm giùm.

Mặt khác, còn ba ngày nữa là đến kỳ hạn một tháng, Lý đan sư đã dạy dỗ hắn một thời gian, trước khi chia tay dù sao cũng phải chuẩn bị một phần lễ vật.

Thân phận Lý đan sư quý trọng, thứ gì cũng không thiếu, Tạ Uẩn nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy đưa cho hắn một gốc thực vật, có lẽ hắn sẽ càng cao hứng hơn.

Đương nhiên, thực vật bình thường chắc là không được, Tạ Uẩn chuẩn bị đào tạo một ít thực vật trí huyễn biến dị, loại công kϊƈɦ có hình dạng thực vật này không khiến người chú ý như dược vật, hơn nữa còn có thể trưởng thành, có lẽ Lý đan sư sẽ thích.

Trừ cái đó ra, thời hạn trả sách ở Tàng Thư Các cũng tới rồi, "Huyễn Ảnh Thân Pháp" và "Thiên Ti Triền Nhiễu" hắn đã học được sơ sơ, cho dù vẫn chưa thể hiểu thấu đáo hai loại bí pháp này, nhưng những thứ cần thiết hắn đều đã ghi tạc trong lòng.

Tính toán xong mới thấy chuyện hắn cần làm đúng là quá nhiều, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề cũng phải luyện chế thêm. Còn có gien dịch cao cấp, từ khi học luyện đan, một ý tưởng vẫn luôn quẩn quanh trong đầu hắn, nếu hắn dùng phương thức luyện đan phương để luyện chế gien dịch cao cấp, sẽ sinh ra hiệu quả gì đây, ngẫm lại trong lòng liền có chút kϊƈɦ động.

" Công tử". Tạ An nhắc nhở hắn, thành vệ còn đang chờ đó.

Tạ Uẩn trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu nói với thành vệ: " Làm phiền vị đại ca này, mang người tới chỗ ta."

Thành vệ nở nụ cười nói: " Tạ công tử, rất nhiều người tò mò phương thức trị liệu, đang đợi ở tiền đường, ngài xem..."

Tạ Uẩn cạn lời, nói: " Ngày mai ta sẽ qua, muốn xem thì tự mình tới."

Thành vệ cười gượng nói: " Đa tạ công tử bao dung."

Tạ Uẩn vẫy vẫy tay, bảo hắn lui ra, trong lòng có chút buồn cười, thành vệ vừa rồi rõ ràng không phải thủ vệ, Tạ Uẩn nhớ rõ đã từng nhìn thấy hắn ở chính đường, chính đường lệ thuộc thành chủ, thị vệ bên người thành chủ xuất hiện ở chỗ này, đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Chắc là thành chủ tò mò muốn xem đây mà, nhưng lại cảm thấy mất mặt, bởi vậy nên mới phái người tìm tới để lấy cớ. Nhưng mà, trong lòng Tạ Uẩn cũng có chút lý giải, thành chủ vì thân thể của tôn tử mà hao hết tâm lực, hiện giờ lại bị một tiểu tử vô danh như hắn dùng biện pháp khác để đắp nặn thiên phú, thành chủ chắc chắn sẽ muốn tìm hiểu đến cùng.

Tạ Uẩn cũng không để bụng chuyện này, dù sao cũng không phải lần đầu bị người vây xem, sau khi học luyện đan, hắn đối với việc nắm giữ dược tính càng thêm thấu triệt, hắn có tự tin, bất luận là kẻ nào cũng sẽ không nhìn ra được chút gì.

Sau đó Tạ Uẩn liền về phòng, bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu bí pháp.

Ngày hôm sau, Tạ tam gia vô cùng cao hứng, lão thất bận rộn không tiện, chuyện chiêu đãi lão nhị đành giao cho lão, Tạ tam gia cảm thấy vui như lên trời, hạnh phúc ngập tràn.

Tạ Phong phiền không chịu nổi, cố tình người này còn chiếm ưu thế thân phận, thử không phản ứng đi, lão sẽ quấn lấy ngươi, phản ứng một chút, người này liền được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, quả thực...

" Phong nhi a, đây là Thúy Ngọc Quả, con mau nếm thử đi, bởi vì con tới, lão thất mới chịu lấy ra đó, ngày thường chúng ta còn không được nhìn tới nữa." Tạ tam gia tươi cười nịnh nọt.

Vẻ mặt Tạ Phong cứng đờ, cảm thấy Tạ tam gia so với trước còn hỗn trướng hơn, Thúy Ngọc Quả là linh quả cấp năm, rõ ràng chính lão không thể ăn thế mà nói thất đệ keo kiệt không bỏ được, đúng là quá mức, Tạ Phong nhịn không được nói: " Linh quả cấp năm, nếu ông ăn vào sẽ nổ tan xác."

Tạ tam lão gia lại hạnh phúc nói: " Ta biết con quan tâm ta mà..."

Trán Tạ Phong nổi gân xanh: " Ta không quan tâm ông."

Tạ tam gia hạnh phúc nói: " Ta biết con khẩu thị tâm phi mà."

Tạ Phong quả thực muốn bùng nổ rồi, rất muốn nhấc chân chạy lấy người nhưng lại không được, bởi vì vừa rồi hắn đã thử một lần, kết quả là bị Tạ tam gia la lối khóc lóc pha trò ăn vạ, nếu hắn không muốn lại càng mất mặt hơn thì tốt nhất là đừng có động tác gì khác.

Tạ Phong chưa từng tha thiết chờ đợi ai đó tới cứu hắn như vậy, cho dù đã từng bên ngoài gặp nạn, hắn cũng chưa từng khát vọng cầu cứu đến vậy.

Cách đó không xa trong viện, Tạ Bác hiếu kỳ hỏi: " Cha, tổ phụ đang làm gì vậy?"

Vẻ mặt Cảnh Nhiên bình tĩnh: " Ngoan, đừng học theo."

Tạ Thù nói: " Tổ phụ đang lì lợm la ɭϊếʍ, đệ không nhìn ra sao?"

Tạ Bác bừng tỉnh đại ngộ, liền thử bắt chước lăn lộn gào khóc, sau đó hỏi: " Có phải ôm nhị bá khóc lóc như vầy không?"

Hai người trong phòng sau khi nghe thấy, nghẹn lời trợn to mắt, Tạ tam gia cho dù có mặt dày, lúc này cũng đỏ bừng mặt già. Trong lòng Tạ Phong cuối cùng cũng thấy thống kɧօáϊ hơn một chút, tốt lắm cháu trai, làm tốt lắm.

Cảnh Nhiên đại kinh thất sắc, vội bế hài tử lên: " Con không được học cái này."

Tạ Uẩn từ bên ngoài trở bề, phát hiện trong nhà một mảnh hòa ái, nhị ca không có mất kiên nhẫn, lão cha tiện nghi cũng không có tiếp tục làm nũng, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, tò mò chỉ trong nháy mắt mà thôi, lão cha có thể thu phục được nhị ca là lão có bản lĩnh. Lại không biết, Tạ tam gia nào thu phục được, mà là Tạ Bác hỗ trợ thu phục.

Có Tạ Bác ra trận, Tạ tam gia không dám làm gì mất mặt nữa, Tạ Phong liền nhẹ nhàng thở phào, bởi vậy, thái độ cũng không còn lãnh ngạnh như vừa rồi. Hắn sợ thái độ mình không tốt, Tạ tam gia sẽ lại lần nữa mặt dày mày dạn quấn lên, đến lúc đó còn mất nhiều hơn được, suy xét các mặt thì không khí trong phòng cũng được xem như hòa hợp.

Tạ Uẩn cười nói: " Chiêu đãi không chu toàn, làm phiền nhị ca đợi lâu."

Tạ Phong lắc đầu nói: " Không sao, đệ xong việc rồi?"

Tạ Uẩn nói: " Hôm nay tạm thời xong rồi, ngày mai còn phải thêm dược, đắp nặn thiên phú ít nhất cũng phải nửa tháng, nhưng có huynh trưởng của thằng nhóc kia canh giữ, đệ cũng không phải quá bận."

Tạ Phong nở nụ cười: " Đúng rồi, còn chưa chúc mừng thất đệ, nghe nói đệ đang học tập luyện đan."

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Tạ tam gia một cái, không cần nghĩ cũng biết là ai tiết lộ tin tức, cười nói: " Nhị ca lần này ở lại đây một thời gian đi, đệ chuẩn bị cho ca một ít đan dược mang về."

Tạ Phong lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: " Bọn ta nhiều người không tiện ở lâu, lần sau đi, vừa lúc ta muốn về thương nghị với muội phu."

Tạ Uẩn nghe vậy liền nở nụ cười, biết nhị ca có đem lời nói của mình để trong lòng, cười nói: " Nhị ca không cần sốt ruột, đệ có lệnh bài khách khanh của phủ thành chủ, lúc về có thể cưỡi Liệt Không Điểu, thời gian này mọi người cứ an tâm chơi bời, khó có khi đến Thanh Thành một chuyến, ca không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho mấy cấp dưới trong bang chứ."

Tạ Phong bất đắc dĩ cười nói: " Thất đệ nói cũng có đạo lý."

Tạ Uẩn đang muốn mở miệng....

Tạ An vội vã chạy vào: " Công tử, thành vệ tiến đến thông bẩm, có người tới tìm nhị thiếu gia, đang chờ ở ngoài phủ thành chủ."

Sắc mặt Tạ Phong biến đổi, lập tức đứng dậy: " Ta đi xem."

Tạ Uẩn vội nói: " Đệ cũng đi." Hắn biết, cấp dưới trong bang nhị ca nếu không có chuyện thực sự quan trọng chắc chắn sẽ không đến phủ thành chủ để tìm người.

Hai người nhanh chóng đi đến cửa hông phủ thành chủ, hán tử thô kệch thấy Tạ Phong lập tức kϊƈɦ động: " Đoàn trưởng....."

Tạ Phong trầm giọng hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"

Hán tử tức giận nói: " Ta cũng không rõ lắm, hôm nay ta không đi ra ngoài, may mà có tiểu nhị khách điếm nhắc nhở, nếu không ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe nói đám mấy người Đại Đầu Quỷ đi dạo phố, không biết sao lại bị người ta nhắm vào, Tam Giang không phục cãi nhau vài câu, đối phương không nói hai liền lao vào đánh, bọn Đại Đầu Quỷ không phải đối thủ, suýt không xong, may là thành vệ tới kịp, nhưng mà, đám Tam Giang đã bị bọn họ bắt đi, còn có..."

Hán tử hổ thẹn gục đầu xuống, lấy ra hóa đơn phạt trăm vạn: " Đây là lão bản khách điếm đưa tới."

Tạ Phong hít một ngụm khí lạnh, dong binh đoàn bọn họ liều sống liều chết làm một năm cũng không được nhiều linh châu như vậy đâu. Nhưng mà, chỉ cần người không có chuyện gì là tốt rồi."

Tạ Uẩn cũng nhẹ nhàng thở phào, quả thật hắn cũng rất sợ nhân thủ mà nhị ca mang đến gặp phải phiền toái, vội kêu hai thành vệ tới, Phổ Dũng Húc và Quách Sách cùng đi qua đó xem thử.

Tạ Phong do dự nói: " Này...không tốt lắm đi." Thành vệ trong cảm nhận của bọn họ, là cao cao tại thượng cỡ nào, sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền bọn họ.

Tạ Uẩn lại cảm thấy, mang theo thành vệ cho an toàn, cho dù chỉ là một thành vệ tu vi không cao nhưng chỉ cần người này xuất thân từ phủ thành chủ, thì cũng là một cái áo giáp lóa mắt rồi, người khác cũng sẽ kiêng kị vài phần.

Đoàn người nhanh chóng đi vào đại phòng trong ngục, bên người có hai thành vệ tọa trấn, Tạ Uẩn rất nhanh liền chuộc người ra được.

Bảy người đều rất chật vật, còn có một người hôn mê bất tỉnh, toàn thân toàn là máu.

" Đoàn trưởng..." Tam Giang gấp đến độ suýt khóc: " Nhanh cứu..cứu Đầu To, đều do ta không tốt, không nên tranh luận với chúng, Đầu To, Đầu To..."

Tạ Uẩn vội lấy đan dược ra, trước tiên cho Đầu To ăn, sau đó cả giận nói: " Người ta đã như vậy mà các ngươi còn bắt."

Thành vệ lao ngục nhíu mày nói: " Ở trêи đường đả thương người vốn không đúng, ngươi chỉ nhìn thấy hắn bị thương, vậy có thấy người qua đường bị tổn thất chưa, phạm sai lầm không phạt, vậy quy củ ở đâu, mỗi người đều lấy bị thương làm cớ thì chúng ta còn làm được gì nữa."

Vương Tam cả giận nói: " Rõ ràng bọn họ động thủ trước."

Thành vệ lao ngục lạnh lùng nói: " Ta chỉ nhìn thấy các ngươi người đông thế mạnh."

Tạ Uẩn tức ngực, biết lời này không dễ phản bác, dù sao ở trêи đường đánh nhau cũng không chiếm được lý, nhưng đồng thời hắn cũng biết, đây cũng không phải vấn đề lớn, thành vệ chỉ đưa hóa đơn phạt, không bắt người, hôm nay hắn nên cảm thấy may mắn vì trước khi đi đã mang theo người của phủ thành chủ, nếu không, chuộc người nào có dễ dàng như vậy, thành vệ lao ngục cũng sẽ không dễ dàng đem trừng phạt sửa thành lao động.

Tạ Uẩn lạnh lùng nói: " Chúng ta đi..." Việc này hắn sẽ điều tra rõ.

Đoàn người trở lại khách điếm, Tạ Uẩn cảm thấy không an toàn, lập tức liền bảo bọn họ thu thập hành lý, vào quý phủ phố để cư trú, vừa lúc viện tử trước đó hắn thuê còn chưa hết kỳ hạn.

" Tạ công tử"

Sau khi đi đến quý phủ phố, một thành vệ kêu.

Tạ Uẩn bừng tỉnh hoàn hồn, vừa rồi bận quá, thiếu chút nữa đã quên mất bọn họ, vội nói: " Hôm nay đa tạ hai vị tiểu ca, làm phiền hai người phải chạy tới chạy lui, còn giúp ta đại ân, đây là chút tạ lễ, hi vọng hai người có thể nhận lấy."

Tạ Uẩn nói xong liền lấy ra hai bình đan dược, đây đều là Tụ Linh Đan thích hợp cho Võ Sĩ dùng để tăng tu vi, mỗi bình ba mươi viên, Tạ Uẩn quả thật rất hào phóng.

Hai thành vệ vui sướиɠ, Phổ Dũng Húc do dự một chút rồi nhắc nhở: " Người vừa rồi là Vương Khắc Thành."

Tạ Uẩn liền giận dữ: " Lại là người Vương gia..."

Quách Sách vội nói: " Không phải, hắn là nhi tử của Vương đan sư."

Tạ Uẩn thu hồi lý trí, ngẫm lại liền hiểu, thế gia không có khả năng cắm rễ vào phủ thành chủ, nhíu mày nói: " Hắn chính là người muốn bái sư kia sao?" Thấy thế nào cũng không giống nha.

Phổ Dũng Húc lắc đầu, cười nói: " Không phải, nhà hắn có một tiểu đệ là song nhi, nghe nói rất có thiên phú luyện dược, hiện giờ đã là dược sư cao cấp, nếu không phải do tu vi không đủ, luyện đan cũng có thể, ha ha..."

Quách Sách nở nụ cười nói: " Tiểu đệ nhà hắn chỉ mới là cửu tinh Võ Giả, lại đúng vào tuổi gả chồng tốt nhất, ý của túy ông không ở rượu*."

Câu gốc là " Túy ông chi ý bất tại tửu": Xuất phát từ bài thơ " Bùi viên đối ẩm ca" của Nguyễn Khuyến. Ý ông say không ở rượu, mà ở trong chốn nước non. Hàm ý dùng để chỉ những người có dụng ý khác.

Tạ Uẩn bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt ghê tởm nói: " Lý đan sư sao có thể bị hắn phá hư được."

" Phụt! Tạ công tử nói chuyện thật hài hước."

" Còn không phải là phá hư sao, rõ ràng là một song nhi, thế mà suốt ngày còn nhu nhược hơn cả nữ tử, động một chút là muốn nói lại thôi, đón gió rơi lệ, ta nhìn mà còn cảm thấy nóng ruột giùm."

Tạ Uẩn nghe vậy liền hiểu, người này hẳn là bạch liên hoa trong truyền thuyết, cả giận nói: " Vậy thì liên quan gì đến ta, tuy ta theo Lý đan sư học tập, nhưng quá lắm chỉ có một tháng, còn có hai ngày nữa là đến kỳ hạn, Vương Khắc Thành dựa vào cái gì mà nhằm vào người nhà ta."

" Tạ công tử xin đừng nghĩ quá nhiều, người nào muốn cản đường ngài có thể tìm đủ mọi cách, nhưng thành vệ thì tuyệt đối không dám làm việc thiên tư trái pháp luật, ta đoán, hôm nay hắn vừa vặn tuần tra liền gặp phải, trừng trị cũng là do thuận tay thôi, không phải âm mưu hãm hại gì đâu."

Sắc mặt Tạ Uẩn hòa hoãn bớt, nhưng vẫn là nuốt không trôi khẩu khí này, trong lòng oán hận thầm nghĩ, đời này họ Vương đừng hòng mơ tới Lý đan sư.