Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 83: Luyện chế cực phẩm Dục Tiên Tề




Tạ Uẩn vừa mới thảnh thơi không bao lâu, thành vệ lại tới bẩm báo, thành chủ cho mời.

Tạ Uẩn vô cùng mất hình tượng gãi gãi đầu, tuy hắn kinh ngạc vì thành chủ đã trở về, nhưng hắn lại càng thêm phiền não, vì cái gì muốn bồi lão bà với hài tử trong chốc lát thôi mà lại khó như vậy.

Cảnh Nhiên cười nói: " Ngươi mau đi đi, chuyện đó ngươi đừng quên."

Tạ Uẩn nháy mắt liền hiểu, biết ý lão bà muốn nói gì, chắc chắn là chuyện học luyện đan đây mà, liền rầu rĩ nói: " Ta biết rồi." Ở lại phủ thành chủ tuy tốt, linh khí lại đầy đủ, người nhà được an toàn, nhưng Tạ Uẩn cũng phát hiện ra, từ khi vào phủ thành chủ, hắn vẫn không ngừng bận rộn, căn bản không có một chút thời giờ để nghỉ ngơi.

Tạ Uẩn ôm một bụng oán niệm đi khỏi, dù sao, ở lại địa bàn của người ta, chủ nhân đã trở lại, hắn cũng không thể thất lễ được.

" Ha ha ha ha, Tạ công tử quả nhiên tuổi trẻ tài cao, mấy ngày gần đây tôn nhi của ta khen ngươi không dứt miệng." Liêu Thừa Phong vô cùng hòa khí, thậm chí không câu nệ tiểu tiết, đi lên tiếp đón trước.

Tuy thành chủ không để bụng nhưng Tạ Uẩn thì vẫn rất để ý, khom người làm một lễ hậu bối ra mắt tiền bối, nói: " Vãn bối kiến quá thành chủ."

Liêu Thừa Phong ha ha cười nói: " Tạ gia tiểu lang không cần khách khí, ngươi là ân nhân của tôn nhi ta, là quý nhân của phủ thành chủ, lại đây cùng ngồi xuống nói chuyện."

Tạ Uẩn nghe lời, tìm một chỗ ngồi xuống, cười nói: " Đa tạ thành chủ."

Liêu Thừa Phong phất tay, cười nói: " Ngươi cùng tôn nhi của ta ngang hàng luận giao, gọi ta một tiếng tiền bối là được rồi."

Tạ Uẩn nói: " Vâng, tiền bối."

Liêu Thừa Phong nói: "Lúc trước ta nghe tôn nhi nói, Tạ công tử từng lấy được một loại thực vật bình thường biến dị, không biết có thể cho ta mượn xem chút được không?"

Tạ Uẩn đã sớm có chuẩn bị, lại lấy gốc thực vật biến dị lần trước đã đào tạo ra, cười nói: " Thỉnh tiền bối xem qua."

Liêu Thừa Phong cau mày, cầm lấy thực vật cẩn thận đánh giá, mấy năm nay ông vì thân thể của tôn nhi mà đi qua không ít địa phương, gặp qua không ít linh dược, tuy không dám nói là hoàn toàn hiểu hết dược tính, nhưng nắm chắc tám phần là vẫn phải có.

Liêu Thừa Phong cầm thực vật xem tới xem lui, giống như dược sư ngày đó kiểm tra gốc thực vật biến dị này, ông nhìn ra loại dược vật này quả thật có công hiệu kϊƈɦ thích tiềm lực, nhưng dược tính thì hoàn toàn không đủ để thành công đắp nặn ra thiên phú.

Tạ Uẩn an tĩnh ngồi không quấy rầy, trong lòng thầm suy tư, mình hẳn là nên rút ra chút thời gian đến núi Thanh Vân một chuyến, hắn nghĩ mình nên gieo trồng vài cây thực vật biến dị ở đó, làm vậy thì xuất xứ của mấy cây thực vật này mới không có sơ hở.

Luutinhvu2512.wordpress.com

Liêu Thừa Phong cầm thực vật biến dị nhìn nửa ngày, vẫn không thể nhìn ra được chút gì.

Tạ Uẩn cười nói: "Nếu tiền bối muốn nghiên cứu, vậy gốc thực vật này ngài cứ giữ lại đi, chỗ ta vẫn còn một ít."

Liêu Thừa Phong liền ngượng ngùng: " Này.....không được tốt cho lắm.."

Tạ Uẩn cười nói: " Không sao, cứ xem như là vãn bối tặng cho tiền bối một chút tâm ý." Dù sao, có nghiên cứu thế nào đi nữa, cũng chẳng nghiên cứu ra được gì cả.

Liêu Thừa Phong hơi suy tư, không chối từ nữa, nói: " Nếu vậy, ta liền nhận, Tạ công tử có ân với tôn nhi của ta, hiện giờ còn tặng lễ, ta cũng không thể keo kiệt. Như vậy đi, Tạ công tử có mong muốn gì, chỉ cần phủ thành chủ có thể làm được, lão hủ tất sẽ không chối từ."

Tạ Uẩn cười nói: " Đa tạ hảo ý của tiền bối, vãn bối quả thật có một việc muốn thỉnh tiền bối hỗ trợ."

Liêu Thừa Phong nói: " Nói ra thử xem."

Tạ Uẩn hơi ngượng ngùng, nói: " Vãn bối muốn học tập luyện đan, đáng tiếc lại không có nơi nào để học, bởi vậy, muốn nhờ tiền bối hỗ trợ, còn có một chút thư tịch liên quan đến luyện đan, vãn bối cũng muốn mượn xem một chút."

" Ha ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm, Tạ gia tiểu lang khách khí rồi, ngươi muốn học tập luyện đan, có thể đến Bắc Uyển trước, ta sẽ phân phó xuống, bảo người cẩn thận dạy dỗ cho ngươi, mặt khác, tàng thư các của phủ thành chủ, ba tầng dưới ngươi có thể đọc, đây là lệnh bài, ngươi cầm lấy tùy thời có thể đi mượn đọc."

Tạ Uẩn tiếp nhận lệnh bài, vui vẻ nói: " Đa tạ tiền bối." Chuyện đi tàng thư các, hắn còn đang muốn tìm một cơ hội để mở miệng, thành chủ lại nói ra trước hắn một bước, thật đúng là thiện giải nhân ý. Nhưng mà, thành chủ đối với chuyện hắn học luyện đan tựa hồ cũng không kinh ngạc, xem ra đối thoại vừa rồi trong viện, thành chủ đã biết, nếu không, Võ Sĩ muốn học luyện đan, đổi lại là người khác ai cũng sẽ ngạc nhiên một chút. ( chỉ có Võ Hồn trở lên mới có thể luyện đan)

Liêu Thừa Phong không hề để ý phất tay nói: " Không cần khách khí, nếu ngươi còn có yêu cầu gì khác, có thể nói ra, ngươi yên tâm, ở phủ thành chủ không có ai dám làm càn."

Tạ Uẩn cho rằng ông là đang nhắc tới chuyện của Vương gia, liền nói: " Đa tạ tiền bồi, có thể được phủ thành chủ che chở đã là vinh hạnh của vãn bối."

Liêu Thừa Phong vô cùng hào sảng, cười nói: " Không cần khách khí, ngươi là khách quý của phủ ta, những người đó xin thuốc, ngươi muốn để ý thì cứ chấp nhận, không muốn thì cứ cự tuyệt, phủ thành chủ sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi."

Tạ Uẩn thật lòng cảm kϊƈɦ, quả thật hắn cũng sợ hôm nay bị đám cường giả này áp một đầu, ngày sau lại còn có cường giả khác đến xin thuốc, cứ vậy thì hắn nào còn thời gian rảnh để tu luyện nữa, muốn bồi lão bà và hài tử cũng không được.

Liêu Thừa Phong lại nói thêm với hắn mấy câu, không lâu sau, Dương Kính Hoa giống như môn thần xông vào, Tạ Uẩn cạn lời, dược tráng dương mà thôi, tốc độ của vị cường giả này có cần nhanh chóng như vậy không.

Dương Kính Hoa không để bụng chút nào, nếu để cho hai tên hỗn đản kia đoạt trước, ông chẳng lẽ lại phải đợi.

Liêu Thừa Phong bất đắc dĩ xua tay, nói: " Đi đi, Tạ gia tiểu lang nhớ kỹ, dược của ngươi sau này muốn bán thì bán, không muốn thì phủ thành chủ giúp ngươi từ chối."

Cõi lòng Tạ Uẩn tràn đầy vui mừng, hắn biết lời này của thành chủ rõ ràng là đang nói cho vị cường giả bên cạnh nghe.

Dương Kính Hoa cũng hiểu rõ ràng, thành chủ là ghi hận vừa rồi mình thất lễ, nhưng nếu ông không thất lễ, chờ đến khi Tạ thất bế quan, thành chủ chắc chắn sẽ còn nói như vậy, bởi vậy, Dương Kính Hoa không hề hối hận, thậm chí còn cảm thấy vô cùng may mắn chính mình tới sớm.

Trở lại sân, Dương Kính Hoa lấy ra một cái túi trữ vật, nói: " Làm phiền tạ dược sư."

Tạ Uẩn xem xét một chút, tức khắc liền trợn mắt há hốc mồm, số linh dược này đủ để luyện chế mấy trăm bình cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, hắn vội nói: " Tiền bối, số lượng linh dược quá nhiều, thời gian..."

Dương Kính Hoa đúng lý hợp tình: " Ta chờ."

Tạ Uẩn nghẹn họng, vốn còn muốn tìm cái cớ, cầm linh dược chậm rãi luyện chế, như vậy sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, ai ngờ người này lại vô sỉ như vậy.

" Còn có ta, còn có ta, làm phiền Tạ gia thất lang..." Thân ảnh của Lưu Khải giống như phi vọt lại đây.

Chớp mắt, Triệu Văn Siêu cũng xuất hiện trước mặt Tạ Uẩn, ném cho hắn một cái túi trữ vật nói: " Đây là của ta."

Trong lòng hai người này cũng hiểu, thành chủ hiện giờ đã trở về, quy củ của phủ thành chủ, chắc chắn không thể so với trước, lần này bọn họ chui được kẽ hở, lần sau muốn đến xin thuốc sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Bởi vậy, cho dù Tạ thất tu vi thấp, bọn họ cũng không hề xem thường, dù sao, đây cũng là có việc cầu người.

Dương Kính Hoa trừng mắt liếc hai người kia một cái, trong lòng tức giận.

Triệu Văn Siêu làm như không thấy, dù sao tu vi của bọn họ cũng tương đương, ai cũng không sợ ai.

Lưu Khải ha hả cười gượng, chuyện nên làm đều làm giống nhau, vội đem túi trữ vật giao cho Tạ Uẩn ha hả cười nói: " Ta chỉ cần một trăm bình cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, linh dược còn thừa đều thuộc về Tạ dược sư, xem như là tạ lễ."

Tạ Uẩn không tiếp, nhíu mày nói: " Không cần, linh dược ngài cứ lấy về đi." Hắn hiện giờ đã có phủ thành chủ chống lưng, mới không sợ những cường giả này đâu, muốn dùng một chút linh dược này để đè đầu hắn à, chẳng lẽ là coi thường hắn, vẫn cảm thấy hắn kiến thức hạn hẹp, sẽ bị những linh dược này làm cho lóa mắt.

Triệu Văn Siêu cười nhạo, liếc Lưu Khải một cái, quay đầu nói với Tạ Uẩn: " Tạ dược sư yên tâm, điều kiện ngươi đặt ra, Triệu mỗ tất nhiên sẽ hoàn thành, mười bình dược tề một sản nghiệp, ngươi có thể luyện bấy nhiêu dược tề, ta liền hủy hoại bấy nhiêu sản nghiệp của Vương gia."

Lưu Khải lúng túng nói: " Tạ dược sư hiểu làm, điều kiện ngươi đặt ra, Lưu mỗ cũng sẽ hoàn thành, linh dược còn thừa chính là tâm ý của Lưu mỗ, xem như là tạ lễ."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Không cần phải thế, có bao nhiêu luyện bấy nhiêu, ta không chiếm tiện nghi của ngài, ngài chỉ cần một trăm bình dược tề nhưng ta vẫn sẽ luyện chế toàn bộ."

" Ha hả." Lưu Khải lại cười gượng, nói chuyện không chút nào hàm hồ, nói: " Toàn bộ đều luyện thành dược tề, làm phiền Tạ dược sư."

Tạ Uẩn gật đầu, trong lòng hắn cũng hiểu, ba người trước mắt này, người hắn không thể đắc tội nhất trái lại là cái vị cười đến hiền lành vô tội này, thoạt nhìn cũng là người hiền lành mềm yếu nhất.

Một người hiền lành, không có khả năng từ trong tranh đấu kịch liệt của gia tộc tấn giai đến hàng Võ Sư được, hơn nữa, càng là loại người này, cảm xúc tiêu cực trong lòng lại càng nhiều, bọn họ rất rất mang thù, đồng thời, kinh nghiệm từng trải của bọn họ cũng rất sâu, cho dù tu vi tấn giai thong thả, nhưng chỉ cần thọ nguyên chưa hết, tính mệnh cả bọn họ tuyệt đối sẽ là dài nhất, rất ít người ngã ngựa giữa đường.

Tạ Uẩn đối với loại người này, tuy không có hảo cảm nhưng cũng không ác ý, dù sao hắn chỉ giao dịch với bọn họ mà thôi, lập tức Tạ Uẩn quay đầu nhìn mấy người này một cái, phát hiện bọn họ không hề có ý lảng tránh, Tạ Uẩn đau đầu, suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy dược lò ra, dùng Tụ Hỏa Phù bật lửa, bắt đầu luyện dược trước mặt mọi người.

Nhưng mà, sau khi hắn thành công luyện chế ra ba bình dược tề thì bình thứ tư thất bại, lần thứ năm lại thất bại, thứ sáu cũng thất bại...

Mấy tôn đại thần đứng xem liền khẩn trương...

Tạ Uẩn lần thứ bảy cầm lấy linh dược, bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: " Các vị tiền bối nhìn chằm chằm, vãn bối khẩn trương."

Được rồi, mấy tôn đại thần ngượng ngùng không biết nói gì, bọn họ cũng phát hiện ánh mắt của mình quả thật cũng có chút dọa người, Dương Kính Hoa nói: " Ta ra bên ngoài đợi."

Triệu Văn Siêu liền xoay người đi, dù sao cũng xác định được Tạ Uẩn dùng những linh dược đó để luyện chế cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, canh giữ trong phòng nhìn chằm chằm cũng không thú vị, còn không bằng vào trong viện tu luyện, phủ thành chủ linh khí nồng đậm, quả nhiên địa phương bình thường không thể nào so sánh.

Mấy người đi rồi, Tạ Uẩn nhẹ thở phào, lại luyện chế thêm năm bình cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề nữa, xác định trong phòng không có bất cứ thần thức gì điều tra, Tạ Uẩn nhanh chóng lấy cái vại sành ra, bắt đầu luyện chế dược tề.

Chín ngày sau, 868 bình dược tề cuối cùng cũng luyện chế xong, Tạ Uẩn thả lỏng, ngồi trong phòng bắt đầu củng cố tu vi hắn vừa mới tấn chức.

Trong lòng hắn kỳ thật có chút oán trách, nếu không phải những người này canh giữ bên ngoài, hắn đã có thể cùng người nhà thân mật, cố tình hiện giờ hắn rõ ràng đã luyện chế xong, nhưng bởi vì những người này không đi nên hắn không thể làm được gì khác.

Ôm một bụng buồn bực, một tháng cứ thế thoảng qua, tu vi của Tạ Uẩn đã ổn định ở đỉnh phong trung kỳ Võ Sĩ, tính toán thời gian không sai biệt lắm, Tạ Uẩn chuẩn bị ra ngoài, hơn một tháng, luyện chế hơn tám trăm bình dược tề, số lượng tuy nhiều, nhưng cũng không phải là không làm được.

Mới vừa mở cửa phòng, vài vị cường giả liền chạy tới, Tạ Uẩn lấy ra túi trữ vật của mỗi người, mấy người vội kiểm tra một lần, xác định số lượng cùng chất lượng đều rất tốt, không nói một câu bóng người đã " Vèo" một cái không thấy tăm hơi.

Tạ Uẩn thề, từ nay về sau không tiếp cái loại sinh ý này nữa.

" Phụ thân, phụ thân, con nhớ người lắm." Tạ Bác nhanh chân chạy tới.

Tạ Thù cũng vội chạy theo sau: "Phụ thân, con cũng nhớ người."

Tạ Uẩn bế hai đứa nhỏ lên, hôn rồi hôn, nói: " Lại nặng hơn rồi, phụ thân cũng nhớ các con."

Tạ Bác bĩu môi nói: " Phụ thân, con không nặng, con là trưởng thành."

Cảnh Nhiên ý cười doanh doanh, hai mắt tràn ngập ấm áp, mỉm cười chăm chú nhìn phụ tử bọn họ thân cận, Tạ Uẩn nhận thấy được ánh mắt của lão bà, quay đầu nhìn qua, tươi cười rạng rỡ, nói: " Ta cũng nhớ ngươi."

Cảnh Nhiên liếc hắn một cai, thấy người khác không nhìn mình, gò má bất giác đỏ ửng.

Không khí trong viện, nháy mắt liền ngập tràn hồng phấn, quả thật trong nhà tự nhiên nhiều ra mấy tôn đại thần, bọn họ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, đương nhiên, cũng không phải không có chỗ tốt, bởi vì mọi người không dám làm gì, chỉ có thể đóng cửa tu luyện, bao gồm cả Tạ tam lão gia, tu vi đều tăng lên được chút xíu.

Bên này, Tạ Uẩn cuối cùng cũng được thảnh thơi, hưởng thụ ấm áp gia đình.

......

Bên kia, người Vương gia mặt không còn chút máu, khϊế͙p͙ sợ khó có thể diễn tả thành lời.

" Ngươi nói cái gì?"

" Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, gia chủ đại nhân không ổn rồi, sản nghiệp của Vương gia chúng ta, hôm nay có hơn một trăm chỗ đều bị người hủy hoại."

" Sao có thể...." Vương Triển Phi đại kinh thất sắc, Vương gia bọn họ dù sao cũng là đại thế gia có Võ Sư tọa trấn, rất nhiều sản nghiệp đều có Võ Hồn gác, sao có thể dễ dàng bị hủy như vậy.

Vương Nham khóc lóc thảm thiết nói: " Là Võ Sư, là cường giả Võ Sư, bọn họ ra tay, chúng ta căn bản không có lực để chống trả, họ hủy hoại mười ba trang viên, hai mạch quặng, hơn hai mươi biệt viện, còn có không ít cửa hàng mặt tiền, toàn là sản nghiệp quan trọng của Vương gia, đều đã bị hủy hoại."

" Là ai, đến tột cùng là ai, Vương gia ta và ngươi không đội trời chung..." Khóe mắt Vương Triển Phi như muốn nứt ra, hận đến hai mắt đỏ lè, " Ầm!" một tiếng vang lớn, bàn đá trong tầm tay hắn nháy mắt hóa thành bột phấn.

Vương Nham khóc ròng nói: " Ba vị Võ Sư đều che mặt, chúng ta không thể phân biệt ra bọn họ là ai, đáng giận đám tiểu nhân đê tiện chung quanh, thừa dịp Vương gia gặp nạn, không ít người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại lần nữa phá hủy không ít sản nghiệp của Vương gia, tường đổ mọi người cùng đẩy a."

" Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

" Tra, tra, nhất định điều tra rõ cho ta, Võ Sư Thanh Thành có thể đếm được trêи đầu ngón tay, ta không tin tra không ra..."

Một đám người Vương gia nhíu mày, chuyện của Tạ thất vừa mới ngừng nghỉ, sao giờ giữa đường lại toát ra đám cường giả Võ Sư nữa, Vương gia bọn họ gần đây không biết gặp phải vận rủi gì, chuyện xấu nối tiếp nhau mà đến.

Lúc này Vương gia vẫn chưa hoài nghi lên đầu Tạ Uẩn, dù sao Tạ Uẩn đã hai tháng không có tin tức, trong lòng bọn họ nghĩ, Tạ Uẩn tuyên bố nhiệm vụ, hại bọn họ mất không ít sản nghiệp, thù này không thể không báo, tương lai nhất định phải làm cho Tạ gia tiểu nhi kia đẹp mặt, ai ngờ đột nhiên giữa đường lại nhảy ra cường giả Võ Sư.