Trong sương phòng.
Nghe thấy đối thoại của bọn họ, ánh mắt Cảnh Nhiên lóe lóe, đây là lần đầu tiên y thăm dò Tạ thất thiếu. Trải qua hai ngày quan sát, y phát hiện vị Tạ thiếu gia này vô cùng coi trọng con nối dõi, nếu như thế, Cảnh Nhiên khẽ vuốt bụng nhỏ, hài tử của y nhất định phải giữ được.
Gả vào Tạ gia đúng là bất đắc dĩ, bị người cưỡng bức, y hận, y oán. Nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ, nếu như không có Tạ thất thiếu, lúc này chỉ sợ y đã là một người chết. Dù sao, tồn tại so với cái chết còn thống khổ hơn. Hiện giờ dung mạo của y bị hủy, kinh mạch bị phế. Đã từng là một thiên chi kiêu tử, hiện giờ còn gì tuyệt vọng hơn là bị gả cho một tên phế vật vừa béo lại vừa ngu.
Trong lòng Cảnh Nhiên rất rõ ràng, vào khoảnh khắc y bị hủy hoại kia, y đã trở thành một đống phế thải không hơn không kém.
Vì một hồi hôn ước, một người nam nhân, y đề phòng mọi người bên ngoài, lại không đề phòng muội muội ruột của mình. Không, có lẽ y thật sự không phải thân sinh nhi tử của Cảnh gia. Thời điểm Cảnh San ra tay không hề có một chút lưu tình, đã phế tu vi của y, hủy hoại kinh mạch y, còn muốn hủy hoại khuôn mặt y, đem y quăng lên giường một tên phế vật, ả rốt cuộc là có bao nhiêu hận mình đây.
Cảnh Nhiên cảm thấy, y có lẽ còn có chút may mắn, ít nhất dung mạo y bị hủy, Cảnh San không có đem y đưa cho một đám người lăng nhục. Lúc ấy tuy y bị hôn mê bất tỉnh, nhưng ý thức vẫn còn, Cảnh San vốn là muốn giết y, nhưng vừa vặn có người muốn trừng trị Tạ thất thiếu, vì vậy, Cảnh San liền đổi ý.
Cảnh Nhiên không nghĩ tới, một lần cùng muội muội ra ngoài rèn luyện, thế nhưng lại bị hạ độc thủ. Đó chính là muội muội mà y thương yêu nhất từ nhỏ đến lớn, Cảnh Nhiên từ trước đến giờ không hề phòng bị ả, càng không biết bản thân mình rất xuất sắc khiến cho muội muội thuần khiết trong sáng như vậy sinh ra ghen ghét.
Có điều, trong sáng thuần khiết thật sao?
Ha! Cảnh Nhiên cười nhạo, chuyện tới giờ phút này nếu y còn cho rằng muội muội của mình trong sáng thuần khiết thì mới đúng là tên ngốc.
Nhớ tới lời Cảnh San nói, thần sắc của Cảnh Nhiên lạnh lẽo, muội muội quả thật rất hiểu rõ về y, nắm giữ tâm tư y không sai chút nào. Hủy dung, thất thân, trải qua chuyện như vậy, y nào còn có mặt mũi trở về nữa. Huống hồ, cho dù có trở về đi nữa, làm một tên phế nhân, ai sẽ vì y mà ra mặt. Hiện giờ, tin tức Cảnh thiếu gia Cảnh gia mất tích chỉ sợ đã sớm lan truyền đến mọi người. Nếu y không quay về, mất tích thì ít nhất vẫn còn thanh danh. Còn nếu y trở về, mặc kệ y thế nào bị hủy dung, danh dự còn lại chỉ đáng để quét rác.
Cảnh gia không cần một tên phế nhân, càng không cần một phế nhân bị hủy hết thanh danh. Cha nương từ trước đến giờ luôn lãnh đạm với y, hiện tại càng sẽ không vì y mà xử trí muội muội, tộc lão cho dù có tiếc hận, cũng sẽ không vì một phế nhân mà đứng ra chống đối gia chủ. Cảnh Nhiên trước giờ chưa từng nhận thức rõ ràng đến như vậy, kỳ thực y ở Cảnh gia có hay không cũng không quan trọng.
Có lẽ, lời Cảnh San nói không phải giả. Mình thật sự rất có thể không phải là con ruột của cha nương. Bằng không, làm gì có cha mẹ nào lại khắc nghiệt với hài tử của mình như vậy.
Y tuy là Cảnh thiếu gia, thiên phú xuất chúng, nhưng từ nhỏ y đã biết, mình chỉ là một song nhi, tương lai sẽ phải liên hôn. Đây là tư tưởng mà cha nương đã giáo huấn y, bắt y phải đặt hết thảy lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Vì Vậy cho nên y mới cố gắng nỗ lực như vậy, bất chấp trả hết thảy đại giới để lôi kéo Tần gia. Chỉ là, Cảnh Nhiên không nghĩ tới, chính mình hao hết tâm tư để có được hôn ước, chẳng qua là để may áo cưới cho người khác.
Tần Thịnh mắng y tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm trầm, nhưng nếu y không có tâm cơ, không tranh thủ cơ hội thì một song nhi như y, làm sao có thể sinh tồn được ở Cảnh gia, làm sao giữ được địa vị của mình. Thẳng đến khi một khắc bị muội muội hãm hại, Cảnh Nhiên mới bừng tỉnh phát hiện, hóa ra, so về tâm kế y thật sự là kém xa.
Ở sau lưng hạ độc thủ, lặng lẽ chờ thời cơ rồi bộc phát, đây mới gọi là độc ác tàn nhẫn chân chính.
Đối mặt với muội muội, Cảnh Nhiên hổ thẹn không bằng. Từ trước tới nay y luôn cho rằng, chỉ cần mình thật xuất sắc, là có thể đạt được tất cả những gì mình muốn. Hành động của muội muội làm cho y thấy, người cẩn thận ẩn núp trong bóng tối, mới chân chính là người chiến thắng.
Còn về phần Tần Thịnh, Cảnh Nhiên đã sớm không còn nhớ gì đến hắn, hôn ước là Tần gia định ra. Tần Thịnh đã sớm có lòng bất mãn, y mất tích, có khi Tần Thịnh biết còn vỗ tay vui mừng vì quăng được một cục phiền toái.
Có điều, Cảnh Nhiên cười lạnh, cho dù có diệt trừ được mình, Cảnh San cũng sẽ không được như ước nguyện. Tần gia sẽ không cần một con dâu thiên chân vô tà. Hy vọng Cảnh San thuần khiết có thể duy trì lâu một chút. Nghĩ tới kết quả này, trong lòng Cảnh Nhiên dâng lên một trận kɧօáϊ ý.
Chỉ là…
Cảnh Nhiên lại cười khổ, với bộ dạng hiện giờ của mình, cũng không quá tốt để cười người ta đâu.
Một tên phế nhân không thể tu luyện, nếu không phải là vì hài tử….
Nhớ tới hài tử, Cảnh Nhiên nhanh chóng sốc lại tinh thần, vì hài tử, y muốn giao thiệp với Tạ thiếu gia một chút. Nếu đã rơi xuống hoàn cảnh này, y sẽ vì mình mà tranh thủ lợi ích lớn nhất. Đây là tư tưởng mà từ nhỏ y đã được giáo ɖu͙ƈ. Bất luận lâm vào hoàn cảnh nào, y đều rất biết xem xét thời thế.
Y biết, Cảnh San tuyệt đối sẽ không hảo tâm như vậy, tùy ý để mình mang thai hài tử, có hài tử rồi lại mất đi, như vậy mới là thống khổ nhất. Kinh mạch của y bị phế, thân thể trọng thương chưa lành, dưới tình huống này, không có đủ linh khí để tẩm bổ, thai nhi rất có thể không chịu nổi. Tạ thiếu gia hiện giờ là hi vọng duy nhất của y.
Cảnh Nhiên chưa bao giờ thống hận chính mình như thế, hận chính mình thật bất lực.
….
Ở bên kia, Tạ An gõ cửa phòng Tạ Uẩn.
“ Cộc cộc cộc!”
Tạ Uẩn nhíu nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn, hắn đang mở dược lò lên, chuẩn bị luyện chế dược tề lần nữa. May là hắn còn chưa châm lá bùa, bằng không lại phải lãng phí một tờ. Mở cửa phòng ra, Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hai người một cái: “ Chuyện gì?”
Tạ An tức giận nói: “ Thiếu gia, thiếu phu nhân nói muốn ăn linh mễ, linh thực, linh thú, y nói thai tượng của y không tốt.”
Tạ Uẩn lập tức liền khẩn trương: “ Thiếu phu nhân thai tượng không tốt?”
Tạ An chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, này không phải trọng điểm có được không. Thiếu gia sao lại yêu thích hài tử như vậy, tức giận nói: “ Thiếu phu nhân muốn ăn linh thực.”
Tạ Uẩn chẳng hề để ý, trong lòng hơi động, hắn cũng có chút thèm ăn, bàn tay liền vung lên, thực hào sảng mà nói: “ Y muốn ăn, vậy thì đi mua, thuận tiện mua nhiều chút, ta cũng…” Tạ Uẩn khựng lại, hắn uống thối thể dịch vào đã bị béo thêm một chút, vậy nếu còn ăn linh thực…
Tạ Uẩn buồn bực phát hiện, mình hiện giờ không có lộc ăn.
Tạ An tức giận đến đau tim, thiếu gia đúng là một bại gia tử. Trước kia có tiền đều bị người ta dụ lấy hết, bây giờ mới vừa có chút bạc, lại bị thiếu phu nhân lung tung tiêu phí. Chỉ có mấy vạn lượng ngân phiếu chút xíu, làm sao chịu nổi mức độ tiêu xài như vậy.
Tạ An nhịn không được nhắc nhở: “ Thiếu gia, một con linh thú bình thường ít nhất cũng phải năm ngàn lượng bạc, một cân linh mễ ba vạn lượng, còn linh thực, cho dù chỉ là rau cỏ, cũng phải một vạn lượng bạc một cân, chúng ta không có tiền.”
Lý Kỳ kéo ống tay áo hắn, nói chuyện với thiếu gia như vậy hình như không tốt lắm đi.
Tạ Uẩn chấn kinh: “ Đắt như vậy?”
Tạ An đầy bụng oán khí: “ Thiếu gia, ngài nghĩ sao?”
Tạ Uẩn nhăn nhăn mày, một gốc linh dược hơn một ngàn hai lượng bạc, một cân linh mễ mấy vạn lượng, giá cả tựa hồ cũng rất hợp lý.
Tạ Uẩn phát sầu, hắn hiện tại tuy rằng có thể luyện chế dược tề, nhưng dược tề hạ phẩm bán cũng không được bao nhiêu bạc. Vị ở sương phòng cách vách kia, mặc dù không phải lão bà của hắn, nhưng y đang mang trong bụng huyết mạch của hắn. Đời trước, Tạ Uẩn vô cùng khinh thường những nam nhân không nuôi nổi lão bà của mình, đời này…
Chẳng lẽ hắn cũng sẽ trở thành loại nam nhân này sao?
Tạ Uẩn rùng mình, lập tức lắc đầu, loại chuyện nam nhân không nuôi nổi lão bà tuyệt đối không thể khuất phục, đây là vấn đề về tôn nghiêm. Tiền không có thì có thể kiếm, nhưng tôn nghiêm của nam nhân tuyệt đối không thể ném.
Tạ Uẩn đau lòng móc ra hai vạn lượng ngân phiếu, ra vẻ vân đạm phong khinh mà nói: “ Vậy thì mua một chút đi, gom góp lại, trước tiên cứ bồi bổ cho thiếu phu nhân.”
Tạ An bực mình, hắn còn tưởng thiếu gia đã thay đổi, không nghĩ tới giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tính tình của thiếu gia thay đổi, nhưng bản tính tiêu tiền thì vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn tiện nghi cho người khác, trước đây là Lý Nguyệt Liên, giờ thì là thiếu phu nhân.
Tạ Uẩn thấy hắn mang cái mặt chó nhà có tang, liền trêu đùa: “ Được rồi, không phải chỉ mấy lượng bạc thôi sao? Có tiêu thì mới có thể kiếm, đừng có không phóng khoáng như vậy.”
Tạ An bị trúng một kϊƈɦ, thiếu gia thế mà nói hắn không phóng khoáng.
Tạ Uẩn nói: “ Yên tâm, thiếu gia ta còn nuôi các ngươi được, mau đi mua đồ về, thuận tiện mời một đại phu về, chú ý thân thể của thiếu phu nhân nhiều vào cho ta.”
Tạ An không rêи một tiếng, hắn vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, thiếu gia quá biết cách đả kϊƈɦ người khác.
Lý Kỳ hơi lo lắng nói: “ Thiếu phu nhân thoạt nhìn không tốt lắm, cả ngày nằm trêи giường sẽ bất lợi cho sự phát triển của thai nhi.”
Tạ Uẩn rũ mi trầm tư, quả thật đã nhiều ngày qua hắn chưa từng thấy cái vị ở sương phòng cách vách bước ra khỏi cửa, như vậy không thể được. Tuy hắn không có nhiều hiểu biết về kiến thức mang thai, nhưng cũng biết, lúc mang thai phải thường xuyên đi lại, thường thức cơ bản như vậy hắn cũng biết.
“ Để ta qua nhìn xem.” Tạ Uẩn nói xong liền cất bước qua sương phòng.
Cảnh Nhiên đã sớm biết, phải tiêu tốn một số tiền lớn như vậy, Tạ An nếu trở về bẩm báo, Tạ thất thiếu khẳng định sẽ đi qua đây.
Trước đây chưa bao giờ, chỉ vì một chút linh thực mà y phải vắt hết óc tính toán như vậy.
Cảnh Nhiên ngưng thần tĩnh khí, bình tĩnh nằm trêи giường, trong lòng âm thầm suy tư lát nữa phải ứng phó với lời chất vấn của Tạ thất thiếu thế nào, không sai chính là chất vấn. Cảnh Nhiên đã sớm biết rõ, ở cái địa phương này không ai sẽ sử dụng linh lực để tẩm bổ cho thai nhi, y muốn tìm một cái cớ thật tốt, ép Tạ thất thiếu phải đáp ứng.
Cảnh Nhiên biết, đối với cái trấn Thanh Thạch nhỏ xíu này mà nói, mua linh thực quả thật rất xa xỉ, người bình thường chắc chắn sẽ không muốn. Nhưng vì hài tử, bất luận thế nào, cho dù phải hạ mình lấy lòng, y cũng muốn làm cho Tạ thất thiếu phải nhả ra. Có điều, Cảnh Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ đến, kế hoạch không cản nổi biến hóa, có vài người quả thật rất đáng giận.
Tạ Uẩn bước vào cửa phòng, đập vào mắt là một gương mặt khó coi. Làm một tên nhan khống, Tạ Uẩn vô cùng ghét bỏ vội vàng quay đầu đi chỗ khác, này cũng quá cay mắt rồi.
Cảnh Nhiên giận sôi máu, oán hận trừng mắt nhìn tên mập chết tiệt kia. Vốn đã thủ sẵn một bụng đầy những lời lấy lòng dễ nghe, giờ toàn bộ đều hóa thành oán niệm. Mình còn chưa có ghét bỏ hắn đâu, vậy mà tên mập chết tiệt kia hắn thế mà, thế mà…
Tạ Uẩn quay đầu lại, Cảnh Nhiên nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc, đem toàn bộ oán niệm quét sạch sẽ, tốc độ biến sắc mặt phải nói là quá nhanh.
Tạ Uẩn nhíu mày, đánh giá nam nhân trêи giường. Diện mạo này, khẳng định không phải trời sinh, nhiều bọt bong bóng màu đỏ nổi lên trêи những vết sẹo dày đặc chi chít, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Tạ Uẩn cảm thấy người này hẳn là có cố sự gì đó. Bất quá, chuyện này lại không quan hệ gì tới hắn, Tạ Uẩn cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu chuyện của người khác. Hắn để ý, chỉ có hài tử trong bụng mà thôi.
“ Nghe nói thân thể ngươi không tốt?”
Cảnh Nhiên nhịn rồi lại nhịn, trêи mặt lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt, y hiểu rõ mình đây là có việc cầu người, thái độ phải niềm nở, nhưng là…y còn chưa kịp đáp lời.
Tạ Uẩn đột nhiên lui ra sau một bước, vẻ mặt bị dọa cho hoảng sợ, nói: “ Ngươi đừng có cười, lớn lên đã xấu rồi, cười lại càng xấu hơn.”
Cảnh Nhiên hít thật sâu, y phát hiện mình sống tới giờ còn chưa từng tức giận như vậy, cái tên mập chết tiệt này, y nhất định phải, nhất định phải…
“ Ngao…..” Tạ Uẩn kêu lên sợ hãi, nhịn đau nói: “ Ngươi là chó sao.”
Cảnh Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn nổi, liền dùng hết sức từ hồi bυ" sữa mẹ đến giờ bắt được tay của Tạ Uẩn, cắn một cái, y sẽ không hòa nhã với tên mập chết tiệt này nữa.
Tạ Uẩn vốn định giãy thoát, thực tế thì, hắn muốn tránh né một người không hề có vũ lực là vô cùng dễ dàng. Nhưng sau khi thấy ánh mắt không mang một tia sợ hãi, còn có Cảnh Nhiên cố ý dựng thẳng bụng lên. Tạ Uẩn liền không dám phát cáu, vì hài tử, hắn nhịn.
Cảnh Nhiên nhả ra, ánh mắt hơi tối sầm lại, kết quả của lần thăm dò này quả thực không tồi. Trêи tay Tạ Uẩn đã chảy ra vết máu đỏ tươi, tình huống như vậy mà hắn còn có thể nhẫn. Cảnh Nhiên nhếch môi, đối với chuyện mà mình muốn cầu càng thêm nắm chắt hơn vài phần, nhìn dáng vẻ của Tạ thất thiếu thật đúng là rất coi trọng hài tử.
Lúc này, Cảnh Nhiên không còn ôn hòa như vừa rồi, đúng lý hợp tình mà nói: “ Những thứ ta muốn hãy chuẩn bị cho thật tốt, thân thể của ta yếu. Nếu lo cho hài tử, ngươi chắc cũng sẽ không keo kiệt đi.”
Tạ Uẩn bị y chọc giận, nói ra một câu mà ngày thường hắn khinh thường nhất, sau đó đạp cửa chạy ra: “ Ngươi chờ đó cho ta.”
Cảnh Nhiên cười nhạo: Đúng là quạ đen đậu trêи lưng heo, chỉ nhìn thấy người khác đen chứ không thấy mình đen!”
Dưới chân Tạ Uẩn lảo đảo một cái, vội vã nện bước nhanh hơn, trong lòng hận đến ngứa răng. Song nhi đáng chết này, thế mà cũng dám mắng mình xấu. Với cái tính tình, với gương mặt kia, ai có thể chịu nổi y chứ.
Kỳ thật, hai con quạ đều đen như nhau, đi năm mươi bước cũng đừng cười một trăm bước.