quà muộn hôm 20/10, hôm nay mình bù nha ^^
Kịch hết người tan, không còn trò gì hay để nhìn, người Vương gia thất hồn lạc phách rời đi.
Mặt Vương Khải Thần không còn chút máu, mồ hôi trêи trán tích tích rơi xuống như hạt đậu, hắn biết hiện giờ tộc nhân không trách cứ hắn, đó là vì đang ở trước công chúng, Vương gia không thể làm mất mặt hơn nữa. Trở về nhà hắn liền thảm, đắc tội phu nhân không nói, sau chuyện này phụ thân cũng sẽ chán ghét hắn, tộc nhân cũng sẽ trách cứ hắn. Nghĩ đến những điều này, Vương Khải Thần liền thấy hận Lý Nguyệt Liên đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải do tiện nhân này xúi giục, làm sao hắn gặp phải loại chuyện này.
Đáng giận, Lý gia cái gì cũng không điều tra rõ ràng, chỉ dựa vào một chút suy đoán mà dám nói ẩu nói tả, làm hại hắn....thật thảm!
Nhớ tới hóa đơn phạt của phủ thành chủ, Vương Khải Thần quả thật đầu đau như muốn nứt, tộc nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn cảm thấy còn chút may mắn, may là chuyện lần này không có thương vong, nếu không kết cục của hắn sẽ càng thảm hại hơn.
Vương Khải Thần kinh hoảng sợ sệt trở về nhà, Lý Nguyệt Liên vui sướиɠ chạy ra chào đón hắn, hắn liền hung hăng thưởng cho tiện nhân này hai cái tát thật mạnh.
Lý Nguyệt Liên ôm má, khó có tin mở to hai mắt: "Thần ca..."
Vương Khải Thần vừa sợ vừa giận, căm hận nói: " Lý gia các ngươi hại ta thật thảm."
Lý Nguyệt Liên hoảng loạn, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vương Khải Thần vẫn còn chưa hết giận, còn muốn tiếp tục tát cho ả vài cái, nhưng mà, lại không có cơ hội, bởi vì có người trong tộc gọi hắn qua hỏi chuyện.
Sắc mặt Vương Khải Thần trắng bệch, trong lòng thấp thỏm bất an, kinh sợ không thôi, nhưng mà, lúc này hắn vẫn chưa biết, thảm hại hơn nữa còn đang đợi ở phía sau.
.....
Luutinhvu2512.wordpress.com
Một nơi khác, bên ngoài cửa phủ thành chủ, rất nhiều người vây xem vẫn chưa tán đi.
Lý Kỳ lung lay sắp đổ đứng ở cách đó không xa, nhìn về hướng chủ tử nhà mình, khóc không ra nước mắt kêu: " Công tử...."
Tạ Uẩn nghiêng đầu qua nhìn, nhăn nhăn mày: " Sao giờ này ngươi mới đến."
Lý Kỳ vẻ mặt đau khổ, lộ ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn, Tạ Uẩn lúc này mới phát hiện, phía sau Lý Kỳ là một vị công tử trẻ tuổi cười như không cười, mà bên người Lý Kỳ cũng có một vị cao thủ Võ Hồn. Hành động của Lý Kỳ rõ ràng là không tiện, hơn nữa, thái độ của thành vệ đối đãi với vị công tử trẻ tuổi kia, hình như rất tôn kính.
Tâm niệm Tạ Uẩn khẽ động, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, hắn nói mà, trước đó còn cảm thấy người của phủ thành chủ tính tình tốt, hắn cùng Vương gia nháo ra động tĩnh lớn như vậy, cao thủ thất tinh Võ Hồn chỉ phóng ra chút uy áp để chấn nhϊế͙p͙ liền lập tức thu hồi khí thế, thì ra là thế, hóa ra là sợ ngộ thương người khác.....
Tạ Uẩn chắp tay hành lễ: " Vị này có lẽ là tiểu thành chủ đi."
Tạ Uẩn liếc mắt một cái liền nhận ra, người này chính là người vừa nãy lúc hắn và Vương gia đang giằng co, là vị công tử trẻ tuổi cười không chút kiêng nể gì. Tạ uẩn rõ ràng nhận ra được, trêи người tiểu thành chủ hẳn là có đeo pháp khí gì đó, chỉ từ mặt ngoài thì đúng là nhìn không ra hắn chỉ là một phàm nhân.
Tiểu thành chủ cười tủm tỉm nói: " Vừa rồi nghe nói có người tận mắt nhìn thấy ta, trong lòng tò mò, vì thế liền lại đây xem thử."
Vẻ mặt Lý Kỳ giống như sống không còn gì để luyến tiếc, ai mà nghĩ đến tiểu thành chủ rảnh rang không có việc gì liền chơi trò cải trang đi tuần, hắn ở ngay trước mặt người ta nói gặp được người ta, bị bắt cũng đáng lắm. Mặt Lý Kỳ nóng đến phát sốt, nếu như ở đây có cái lỗ nào, hắn nhất định sẽ nhảy vào luôn.
" Ha hả!" Tạ Uẩn xấu hổ chỉ có hai giây, lập tức liền nói: " Việc gấp tòng quyền, còn thỉnh tiểu thành chủ bao dung."
Tiểu thành chủ cười nói: " Chuyện này thật ra cũng không có gì, gia phó nhà ngươi cũng rất có ý tứ, lúc mới vừa bị ta bắt được còn giả vờ đáng thương, nói hắn phụng mệnh hành sự, lại khóc lóc nói nếu hắn không làm theo lời chủ tử nói, thiếu gia chắc chắn sẽ bò lên người hắn tác oai tác phúc. Ta thấy hình như công tử không giống người như vậy nhỉ."
Tạ Uẩn kinh ngạc, bất quá rất nhanh hắn liền hiểu được lời này, Lý Kỳ nói hẳn là hai tểu bảo bối nhà hắn. Lý Kỳ đúng là một nhân tài, ngày thường thật đúng là nhìn không ra.
Lý Kỳ đỏ mặt giống như con tôm luộc, lúc ấy vì không rõ thân phận tiểu thành chủ, hắn vì muốn nhanh thoát thân, nói ra mấy lời này cũng cần dũng khí rất lớn có được không.
Cảnh Nhiên cạn lời, vẫy vẫy tay, tiếp đón Đỗ Thần và Mộ Tề cùng ôm hài tử lại đây.
Tiểu thành chủ nhướng mày, cười nói: " Nhưng mà, gia phó nhà ngươi nha, sau khi hắn biết thân phận của ta, thái độ lập tức liền thay đổi, lý do thoái thác cũng thay đổi chóng mặt, khiến cho ta thật sự không biết, rốt cuộc có nên tin hay là không."
Tạ Uẩn lập tức liền hiểu rõ, lời này của tiểu thành chủ có ý gì, cười nói: " Chuyện này cần gì phải rối rắm, có nên tin hay không, sự thật sẽ tự chứng minh. Vả lại, thê tử và hài tử của ta đều ở chỗ này, sau này còn phải làm phiền tiểu thành chủ chiếu cố nhiều hơn, hôm nay đắc tội thế gia, lòng ta rất bất an."
Tiểu thành chủ cũng hiểu, Tạ Uẩn nói thế gia không chỉ riêng Vương gia thôi mà là toàn bộ thế gia Thanh Thành, không ai hi vọng tổ phụ được nhàn rỗi, nhúng tay vào chuyện của đám thế gia ở Thanh Thành.
" Ngươi yên tâm, chỉ cần thân thể ta tốt, trong lòng tổ phụ không còn lấn cấn chuyện gì nữa, ông ấy sẽ bế quan trùng kϊƈɦ tu vi cao hơn, sẽ không rảnh rỗi để ý đến mấy chuyện khác. Chẳng qua, cho dù không có tổ phụ, an toàn của ngươi phủ thành chủ cũng có thể che chở, chỉ cần ta còn ở trong địa giới Thanh Thành, ta sẽ vảo vệ một nhà ngươi được bình an, nếu ai dám can đảm mạo phạm, đó là cùng phủ thành chủ đối nghịch."
Tiểu thành chủ nói xong, ánh mắt bình đạm nhìn lướt qua khắp nơi, theo ánh mắt hắn còn có uy áp của cường giả thất tinh Võ Hồn cực mạnh. Hành động này không thể nghi ngờ là muốn nói cho những người qua đường đang vây xem, đồng thời cũng là lời cảnh cáo đến mấy thế gia. Tiểu thành chủ đã nói phủ thành chủ muốn bảo vệ một nhà của Tạ Uẩn, việc hôm nay xảy ra còn chưa tới một canh giờ, nhưng chắc chắn sẽ truyền đến mọi người đều biết. Những thế gia kia sau khi thu được tin tức, trong lòng sẽ tự hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Tạ Uẩn chậm rãi bật cười, hắn rất vừa lòng với thái độ của phủ thành chủ, lời cảnh cáo kia cũng giống như cho hắn một viên thuốc an thần.
Tạ Uẩn cười nói: "Vậy sau này...."
Tiểu thành chủ tiếp lời: " Ta sẽ phân phó hạ nhân an bài viện tử, Tạ công tử chỉ cần an tâm ở lại mà thôi."
Tạ Uẩn hài lòng vô cùng, hôm nay thu hoạch không tồi, vấn đề của cha đã được giải quyết, nơi ở cũng đã giải quyết, không có nơi nào mà an toàn hơn cả phủ thành chủ cả.
Tiểu thành chủ cũng rất vừa lòng, trong lòng cũng rất chờ mong, Tạ Uẩn dìu già dắt trẻ cũng đã cấp đủ thành ý, giao hết toàn bộ tính mạng của một nhà bọn họ vào tay phủ thành chủ. Tình huống như vậy chỉ có một loại khả năng, Tạ Uẩn rất có tự tin với chuyện đắp nặn thiên phú. Nếu không, hắn sẽ không dám cầm tính mạng của người nhà ra mà đánh cuộc.
" Thúc thúc, thúc thúc..."
Mộ Tề cùng Đỗ Thần ôm hài tử chạy tới, Tạ Bác phát hiện phụ thân và cha đang bận, lại nghe ca ca dặn không được qua đó quấy rầy. Vì thế, nhóc liền huỳnh huỵch cẳng chân ngắn tủn, chạy đi tìm Lý thúc thúc, Mộ thúc thúc ôm không thoải mái chút nào.
" Tiểu thiếu gia..." Lý Kỳ đặc biệt xấu hổ, lại không nỡ cự tuyệt tiểu thiếu gia, đành tùy ý để Tạ Bác dùng cả chân và tay ôm hai chân hắn, sau đó từ từ bò lên trêи.
Này còn không phải là tác oai tác phúc hay sao?
Tiểu thành chủ đột nhiên nở nụ cười, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái.
Lý Kỳ lại lần nữa bi phẫn mà đỏ bừng mặt, thuận tay ôm Tạ Bác vào ngực, Tạ Bác ngồi trong lòng hắn, lập tức lại không an phận, vặn xoắn thân mình tìm cha, còn liên tiếp phất phất tay với Tạ Thù, vô cùng có sức sống.
Tiểu thành chủ không chú ý đến Lý Kỳ nữa, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn hỏi: " Tạ công tử theo ta hồi phủ được chưa?"
Tạ Uẩn gật đầu cười, dắt tay Cảnh Nhiên, gật đầu nói: " Được!"
Thành vệ giống như thủy triều kéo nhau rút lui, bên người tiểu thành chủ chỉ còn lại vài Võ Hồn bảo hộ, đoàn người đang muốn đi vào phủ thành chủ, phía sau đột nhiên có người hô to.
" Tạ công tử, Tạ công tử, ngài chính là Tạ công tử đến từ Phạm huyện sao?"
Tạ Uẩn kinh ngạc, hắn không nhớ mình có quen người nào ở Thanh Thành.
Người tới rõ ràng là một cậm ấm thế gia, thấy Võ Hồn vẫn có vài phần sợ hãi, nhưng hắn cũng không phải làm chuyện xấu, chỉ là ôn chuyện mà thôi, trong lòng nghĩ vậy, lập tức liền trở nên thản nhiên hơn.
" Tiểu thành chủ." Thiếu gia thế gia cung kính hành lễ, trước là chào hỏi tiểu thành chủ, sau thì vẻ mặt khát vọng nhìn về phía Tạ Uẩn nói: " Tạ công tử, thứ kia ngài có còn hay không."
Tạ Uẩn không hiểu gì ráo, thứ kia là cái gì.
Thiếu gia rõ ràng rất nóng nảy, vội nói: " Ta họ Dương, trước kia có lui tới với Tư gia."
Tạ Uẩn tức khắc liền bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt như bị nghẹn, Dương gia ở phủ thành có lui tới với Tư gia, chỉ có mỗi dược tráng dương mà thôi, Tạ Uẩn có chút đau răng, sưng mặt nói: " Không có."
" Sao lại không có chứ...." Dương Thiệu đại kinh thất sắc, vội nói: " Tạ công tử, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu được, bọn ta đã ba tháng không có rồi."
Tạ Uẩn cạn lời nhìn hắn, dược tráng dương mà thôi, cái gì mà thấy chết không cứu, đúng là cái gì cũng nói được.
Tiểu thành chủ tò mò, không nghĩ tới Tạ Uẩn còn có liên hệ với Dương gia, thứ kia đến tột cùng là thứ gì mà có thể làm cho thiếu gia Dương gia không màng tới thân phận đến cửa cầu xin.
Dương Thiệu cười gượng nói: " Tạ công tử, xin ngài hãy giúp đỡ, giá không sao cả, chủ yếu thứ kia là do một trưởng bối yêu cầu."
Ánh mắt Tạ Uẩn ngập tràn hoài nghi, chuyện như vậy nói ra không sao chứ?
Dương Thiệu lập tức ngậm miệng, hắn biết nói nhiều sẽ càng nói bậy. Nhưng mà hôm nay gặp được Tạ Uẩn, thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, chỉ cần làm tốt chuyện này, để xem ai còn dám chê cười hắn là một tên công tử ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng nữa không.
Tạ Uẩn nghĩ nghĩ, nói: " Ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ ở hiệp hội dong binh đoàn, muốn thì tự mình đi lĩnh."
Dương Thiệu kêu rên: " Không phải chứ...." loại đồ vật này, sao có thể không biết xấu hổ mà đưa ra ánh sáng chứ.
Tạ Uẩn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng bên cạnh tiểu thành chủ, nói: " Tùy ngươi thôi..."
Dương Thiệu bất đắc dĩ, ai oán trừng mắt, thôi được, người ta có tiểu thành chủ chống lưng rồi, tiếp nhiệm vụ thì tiếp nhiệm vụ vậy. Nhưng mà, hắn phải làm sao để tiếp nhiệm vụ đây. Dương Thiệu cảm thấy đau đầu hết sức, trong lòng liền tính toán, cần phải chạy về tạo một cái thân phận bí ẩn thật nhanh.
Ánh mắt tiểu thành chủ lóe lóe, quyết định những ngày gần đây sẽ chú ý đến hiệp hội dong binh đoàn nhiều hơn một chút. Kỳ thật, hắn vốn dĩ chỉ có chút tò mò, nhưng khi thấy đám người Tạ Uẩn đều có biểu tình một lời khó nói hết, trong lòng hắn liền vô cùng tò mò.
Người chung quanh thì nghĩ, thứ mà Dương thiếu gia muốn, chắc chắn không phải vật phàm, có lẽ bọn họ cũng nên hỏi thăm coi sao.
Dương Thiệu nhanh chóng thu lại biểu tình ai oán, lấy lòng cười nói: " Tạ công tử, ngài nhất định phải mau lên nha..."
Tạ Uẩn trừng hắn một cái, tức giận nói: " Gấp cái gì, thân thể tiểu thành chủ quan trọng hơn, thứ mà ngươi muốn, ít nhất cũng phải đợi nửa tháng."
" Được được được, nửa tháng không thành vấn đề."
Sau khi được xác thực, Dương Thiệu cười híp mắt, vui mừng từ biệt, mang theo đám chó săn của hắn mỹ mãn nghênh ngang đi về.
Tạ Uẩn nắm tay lão bà, đi theo phía sau tiểu thành chủ, đoàn người rất nhanh liền tiến tới cửa phủ, trước khi bước vào phủ thành chủ, Tạ Uẩn dừng bước chân, quay người lại, ánh mắt bình đạm nhìn về phía Tạ Sóc, nói: " Ta không có huynh đệ như ngươi."
" Thất đệ..." Tạ Sóc vừa sợ vừa giận, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết, vội quay đầu nhìn về phía Tạ tam gia: " Phụ thân, người xem thất đệ kìa, hắn dám bất kính với huynh trưởng."
Tạ tam lão gia xoay đầu, giống như không nghe thấy, lão thật thất vọng với thằng con trai này, nhưng dù sao đó cũng là con lão, nếu thực sự có nguy hiểm đến tính mạng thì lão sẽ quan tâm một chút, nhưng mà hiện giờ, một không đau, hai không bệnh, ba không bị thương. Lão tam làm ra chuyện như vậy, lão thất không trả thù gã, Tạ tam gia đã cảm thấy rất vui rồi, gã còn muốn thế nào nữa.
Tạ Sóc trừng mắt nghiến răng, trong lòng hận chết lão, gã cho rằng, trước đây lúc ở Tạ gia, thiên phú tu luyện của gã tốt có thể đem lại thể diện cho nên phụ thân coi trọng gã. Hiện giờ tu vi của thất đệ cao hơn gã, lăn lộn tốt hơn gã, lại còn ôm được đùi của phủ thành chủ, phụ thân lập tức liền thay đổi sắc mặt, quả nhiên là lão già hám danh lợi.
Tạ Uẩn cũng có chút vừa lòng, lão cha tuy có hơi hỗn trướng, nhưng trong lòng cũng rất thanh tỉnh, nghĩ nghĩ một chút, hắn móc ra một viên thuốc, ngón trỏ nhẹ búng ra, viên thuốc bay vào miệng Tạ Sóc.
" Ngươi cho ta ăn cái gì?" Tạ Sóc kinh hoảng, vội vàng cào móc yết hầu, đắng đến nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Tạ tam lão gia phát hiện ra, cái đó nào phải thuốc viên gì, rõ ràng là viên kẹo đắng mà trước đó cháu ngoan đã cho lão ăn. Tạ tam gia lúc này mới hiểu, khó trách lúc người Vương gia bị trúng độc, chỉ mình lão là không bị gì, chắc là do công hiệu của viên kẹo này. Tạ tam lão gia phi thường cảm động, lão thất quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, không giống như cái thứ lòng lang dạ sói kia.
Tạ Uẩn không thèm để ý tới Tạ Sóc nữa, nếu không phải nghĩ tình lão cha lo lắng cho Tạ Sóc, hắn mới không thèm cho gã thuốc giải. Nhưng mà, loại chuyện này cũng chỉ giới hạn trong một lần, sau này nếu Tạ Sóc dám phạm đến hắn, tình nghĩa đã xong, tương lai sau này hắn sẽ không lưu tình, người khác cũng không thể chỉ trích gì hắn.
Phương diện đại tình đại nghĩa, hắn sẽ không để cho người ta nhàn thoại.