Chuyện gì một khi đã có manh mối, muốn điều tra liền vô cùng đơn giản, không thể không nói, vận khí của Tạ Uẩn vô cùng tốt.
Vương gia cũng là không có biện pháp, đừng nói khen thưởng Lý gia, lúc này bọn họ không trách cứ Lý gia đã là nhân từ lắm rồi. Rõ ràng Lý gia đã biết tin tức từ rất sớm, nếu không phải do bọn họ tham lam, Vương gia sao lại đến trễ một bước.
Một bước muộn thì từng bước đều muộn, cho dù có đoán được Tạ Uẩn đã tới Thanh Thành, nhưng Thanh Thành lớn như vậy, Vương gia biết đi đâu mà tìm, phủ thành chủ khống chế tin tức đăng ký của người ngoại lai rất nghiêm ngặt, thế gia căn bản không thể thâm nhập vào được, Vương gia muốn dựa vào diện mạo cùng với tên để tìm được Tạ Uẩn, căn bản là mò kim đáy biển.
Người Vương gia vô cùng tức giận, thầm trách cứ Lý gia vô dụng, tra xét lâu như vậy, tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, trừ bỏ biết được Tạ Uẩn có hài tử, bao gồm cả thê tử của Tạ Uẩn, bên người có bao nhiêu hạ nhân, cùng với diện mạo của toàn bộ đều không điều tra ra, làm hại bọn họ hiện giờ tìm đen cả mắt, xa hành, cửa thành, đều phái rất đông người đi tìm hiểu. Nhưng người ra vào cửa thành hằng ngày đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, tuy có tra được chút tin tức bên xa hành, nhưng cũng chỉ xác thực được Tạ Uẩn đã đến Thanh Thành mà thôi.
Xa phu làm người không tồi, người Vương gia tuy thưởng cho hắn ba mươi linh châu, nhưng mà, trước lúc chia tay Tạ Uẩn đã vì cảm tạ mà trực tiếp cho hắn một trăm linh châu, lời trong lời ngoài đều chân tình ý thiết, cho hắn đủ thể diện. Hơn nữa, dọc theo đường đi bọn họ nói chuyện rất ăn ý, Tạ Uẩn rất tôn trọng hắn, xa phu tất nhiên là giữ kín như bưng. Dù sao sau khi hắn chở người đến Thanh Thành, đâu ai rảnh mà quản người ta đi chỗ nào?
Vương gia lại lần nữa không có manh mối, dưới tình huống đó, bọn họ chỉ có thể phái người theo dõi chặt chẽ phủ thành chủ, nếu Tạ Uẩn có tàng trữ bảo bối, chắc chắn sẽ đến phủ thành chủ để kiếm chỗ tốt.
Nhưng mà, cố tình lần này lại đúng ngay dịp sinh thần của tiểu thành chủ, người hiến vật quý nhiều không kể xiết, người muốn hiến dược bọn họ tra ra tới hai mươi ba người, nhưng lại không hề có Tạ thất. Mắt thấy tra hoài mà vẫn không được, bất đắc dĩ, Vương gia mới nghĩ ra biện pháp, dứt khoát đem Tạ tam gia ra làm mồi nhử, thấy cha ruột mình ở đây, Tạ thất chắc chắn sẽ không thờ ơ.
Đáng tiếc cho Lý Nguyệt Liên lúc này vẫn còn mong ngóng Vương gia sẽ phát cho chút chỗ tốt, trêи thực tế, Vương gia lúc này đã sớm hận chết đám người Lý gia.
Lý gia kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, thế lực nhà bọn họ vốn chỉ ở trấn Thanh Thạch, lại chỉ nghe được chút tin tức phong thanh ở Phạm huyện, càng miễn bàn Tạ Uẩn giấu mình kỹ như vậy, ngay cả Phạm gia cũng không biết chuyện này thì Lý gia sao lại biết được. Chẳng qua, Phạm Khiết gả vào Vương gia, là chủ mẫu đương gia tam phòng, bọn họ không thể trách cứ tam thẫm mẫu, vì vậy mới giận chó đánh mèo Lý gia.
Tạ Uẩn chưa bao giờ nghĩ đến, ở nơi mà hắn không biết lại phát sinh quá nhiều chuyện đến vậy.
Lại nói tiếp, vận khí hắn quả là rất tốt, chỉ cần xa phu để lộ ra chút tin tức, chỗ ở của hắn chắc chắn sẽ không che dấu được, Vương gia tuy không dám quang minh chính đại hành hung ở phố quý phủ. Nhưng một ở trong tối, một ở ngoài sáng, Tạ Uẩn vẫn ở thế bất lợi hơn.
Cho nên nói, có đôi khi ra tay hào phóng, thật sự sẽ đem lại chỗ tốt.
Ở Phạm huyện bên kia, đang có một đội dong binh dùng tốc độ cực nhanh chạy tới phủ thành.
Tuy Tạ Phong có chút oán hận với cha ruột, nhưng thất đệ lại đối với hắn không tệ, nếu đã biết tin, vì thất đệ, hắn phải đi đến phủ thành tìm hiểu thực hư.
Tạ Uẩn không biết, chuyện của mình lại tác động nhân tâm đến vậy. Bên hắn, Lý Kỳ rất nhanh đã điều tra ra tin tức của Vương gia, Mộ Tề rất nhanh cũng tìm hiểu được, Tạ tam lão gia đang bị giam lỏng ở chủ trạch Vương gia, bên người có cao thủ canh phòng, muốn cứu không dễ.
Đâu chỉ không dễ, dù Mộ Tề không nói Tạ Uẩn cũng hiểu rõ, muốn cứu lão cha ngay tại chủ trạch Vương gia là không có khả năng.
Tạ Uẩn suy tư một lúc, trong lòng lập tức liền hiểu rõ, chuyện lần này chắc chắn có Lý gia quạt gió thêm củi, hắn nhớ rõ trước lúc rời khỏi Phạm huyện, tỷ phu đã từng nói cho hắn, Tạ gia và Lý gia không ngừng nghỉ tìm hiểu về hắn.
Thần sắc Tạ Uẩn lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy mình lúc trước quá nhân từ, Lý gia và nguyên chủ vốn có thù oán, hắn không tìm Lý gia tính sở, Lý gia còn dám xui khiến Vương gia đối phó hắn. Nhớ tới Vương gia, Tạ Uẩn tự nhiên lại nhớ tới vị hôn thê tiền nhiệm của nguyên chủ, vừa hay lúc này cũng thu thập luôn một lần.
" Tra!" Tạ Uẩn lạnh lùng nói: " Đi tra thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày của Vương gia, phụ thân mỗi ngày khi nào ra cửa, lại đi tra phủ thành chủ, khi nào thành chủ trở về, tra không được tin tức của thành chủ thì đi tra tiểu thành chủ."
" Vâng." Lý Kỳ, Mộ Tề nhanh chóng lĩnh mệnh.
Cảnh Nhiên chậm rãi đi tới, nhíu mày nói: " Trong lòng ngươi có chủ ý rồi?"
Tạ Uẩn cầm tay y, nói: " Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ xử lý tốt."
Cảnh Nhiên bất mãn: " Ta cũng là một thành viên trong nhà, ta cũng muốn được bảo hộ người nhà, có việc ngươi đừng gạt ta, ta không muốn vĩnh viễn luôn đứng phía sau ngươi."
Tạ Uẩn nở nụ cười, trong lòng dâng trào ấm áp, nói: " Ta đã có biện pháp, nhưng còn chưa có phương án hành động cụ thể, còn phải cẩn thận tính toán lại, ngươi yên tâm, lúc này ta nhất định sẽ không dối gạt ngươi."
Cảnh Nhiên mỉm cười gật đầu, nói: " Nếu thật sự không được thì đi đến hiệp hội dong binh, dùng dược tề đắp nặn thiên phú làm thù lao, chắc chắn sẽ có người tiếp nhiệm vụ."
Tạ Uẩn ha ha nở nụ cười: " Ta cũng có ý này, nhưng mà, trước hết vẫn phải cứu phụ thân ra đã."
Cảnh Nhiên nhíu mày, tuy y không biết Vương gia là thế gia có thế lực cỡ nào, nhưng chỉ dựa vào vài người bọn họ, muốn cứu tam lão gia từ trong tay Vương gia, quả thực là khó như lên trời, trừ phi...
Hai mắt Cảnh Nhiên sáng rỡ, nói: " Ngươi muốn mượn lực đánh lực?"
Tạ Uẩn mỉm cười gật đầu nói: " Quả nhiên phu nhân là người hiểu ta nhất."
Cảnh Nhiên liếc xéo hắn một cái nói: " Ta đi luyện chế một ít trận bàn, đến lúc đó phòng trường hợp hỗn loạn cũng có chút công dụng."
Tạ Uẩn gật đầu nói: " Ta cũng đi chuẩn bị ít đồ vật." Trong không gian của hắn có thuốc nổ, số lượng không nhiều lắm, mặt khác, hắn còn luyện chế một ít độc dược, đối phó với võ giả cấp thấp còn tạm được, đối phó với Võ Sĩ thì có chút cật lực, đối phó với Võ Hồn căn bản không có khả năng. Dù sao, những dược tề đó đều là lúc hắn ở Phạm huyện luyện chế, vì vậy mà độc dược ở Thanh Thành phải càng cao cấp hơn ở Phạm huyện.
Tạ Uẩn lập tức liền đến chỗ Đồ Thần, bảo hắn ra ngoài đi mua sắm các loại độc vật. Dù sao địa phương này, bọn họ chắc chắn không thể tiếp tục ở lại được nữa, cho dù nhà cửa ở phố quý phủ có an toàn, Tạ Uẩn cũng không dám ỷ lại vào trận pháp phòng ngự và sự bảo hộ của thành vệ. Bởi vậy, hắn cũng không lo Đỗ Thần sẽ làm lộ tung tích.
Lúc này, Tạ Uẩn cũng không biết, xa phu đã giúp hắn chắn được một đại phiền toái, trong lòng hắn chỉ nghĩ, nếu như Vương gia ở cửa phủ thành chủ ôm cây đợi thỏ, vậy tạm thời, nơi này của bọn họ vẫn còn rất an toàn. Đương nhiên, mọi việc muộn ắt sẽ sinh biến, hắn cũng không muốn xảy ra thêm nhiều chuyện nữa, cần phải mau chóng cứu lão cha tiện nghi ra.
luutinhvu2512.wordpress.com
Ba ngày sau, hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa, điều tiếc nuối duy nhất trong lòng Tạ Uẩn là bọn họ không tìm hiểu thêm được chút tin tức gì từ phủ thành chủ, không chỉ thành chủ, mà hành tung của tiểu thành chủ cũng thực bí ẩn. Nhưng cũng không sao, chỉ cần gây ra động tĩnh thật lớn là có thể dẫn người ra được.
Người Vương gia không hề nghĩ tới, thủ đoạn phản kϊƈɦ của Tạ Uẩn sẽ kịch liệt đến thế, kịch liệt đến kinh tâm động phách, kịch liệt đến nỗi bọn họ không kịp phản ứng, ai cũng không nghĩ tới, Tạ Uẩn cũng dám có gan làm lớn chuyện ở ngoài phủ thành chủ.
Người bình thường tất nhiên không dám, dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nếu muốn cứu cha, Tạ thất dù sao cũng phải xâm nhập vào Vương gia để điều tra một phen, vì thế mà Vương gia cố ý để lại một lỗ hổng rất lớn, đặc biệt chờ Tạ thất đến. Nhưng mà, Tạ Uẩn ngay từ đầu đã không thèm suy xét đến phương diện này, bao gồm cả cơ hội mà Vương gia cố ý chừa cho hắn, việc này hắn căn bản không hề biết hay biết.
Mặt khác, còn có biện pháp chặn đường cứu người. Bởi vậy, mỗi lần Tạ tam lão gia ra cửa, bên người lão nhiều nhất chỉ có hai người đi theo. Nhưng người ẩn nấp trong tối thì rất nhiều.
Còn dư lại một biện pháp cuối cùng, cũng chính là đàm phán, Tạ thất tự biết đánh không lại Vương gia, dưới sự bức ép không ngừng, chỉ có thể giao ra đồ vật trong tay hắn. Đương nhiên còn có một loại khả năng khác đó là, Tạ thất chẳng hề quan tâm gì đến phụ thân hắn, đến lúc đó tất cả mọi việc mà Vương gia làm chỉ là công dã tràng.
Trong bất cứ những biện pháp mà họ nghĩ đến, không có biện pháp nào bao gồm chuyện Tạ Uẩn sẽ ở ngoài phủ thành chủ nháo lớn. Bởi vì, trước khi để xảy ra sự việc, cao thủ Vương gia đang mai phục có thể dễ như trở bàn tay giải quyết Tạ thất. Cho dù thành vệ có đến mau, cũng cần phải nghe được động tĩnh thì mới tới. Người Vương gia vô cùngtự tin, Tạ thất tuyệt đối không thể làm ra bất cứ nhiễu loạn gì, bọn họ cũng có thể dễ dàng bắt được hắn.
Nhưng mà...
" Cha, cha, nơi này là chỗ nào, thật là nhiều người."
" Cha, con muốn ăn."
Cảnh Nhiên lần đầu tiên mang theo hai đứa nhỏ ra cửa chơi, tiểu gia hỏa hưng phấn không chịu được, luôn tò mò nhìn trái nhìn phải, chốc thì muốn cái này, chốc thì muốn cái kia, rất nhiều vấn đề hỏi không ngừng.
Cửa phủ thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, cửa hông lại vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cửa hông cách đó không xa, không chỉ có nhiều người chen chúc mà còn có rất nhiều gánh hàng rong buôn bán, Cảnh Nhiên mỉm cười mua hai món đồ chơi làm bằng đường cho hài tử.
Không chút để ý đánh giá bốn phía, vừa đi y còn lơ đãng ném xuống đất một ít đồ vật, vốn Tạ Uẩn không cho phép y mang hài tử tới. Nhưng Cảnh Nhiên biết, lần này sau khi Tạ Uẩn ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ không trở về đó nữa, bọn họ là người một nhà, tóm lại là không thể tách ra, huống hồ, y cũng chỉ mang hài tử ra ngoài đi dạo, chờ khi mọi chuyện bùng nổ, chắc chắn sẽ trốn đi thật xa, không ai biết y là ai, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm.
Tạ Uẩn không có biện pháp, không thắng nổi sự kiên trì của Cảnh Nhiên, hơn nữa hắn cũng biết phố quý phủ rất an toàn, đành đáp ứng yêu cầu của Cảnh Nhiên, dù sao dựa theo sự tính toán của hắn, nhi tử cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Trước khi rời đi, Tạ Uẩn thu thập hết đồ đạt trong quý phủ, trong lòng có chút tiếc hận, bọn họ mới ở hơn một tháng, hết thảy chỉ vừa mới dàn xếp xong xuôi, thế mà hiện giờ lại bị bức bách tới mức phải rời đi.
Tạ Uẩn hận chết đám người Vương gia, hôm nay chúng bắt hắn phải rời nhà đi, ngày khác hắn cũng sẽ làm cho đám người họ Vương không còn gia. ( gia có nghĩa là nhà, còn có nghĩa là gia tộc nên mình sẽ để nguyên)
Tạ tam lão gia sắc mặt tái nhợt ngồi trong một trà lâu, Cảnh Nhiên mang theo hài tử thoải mái hào phóng đi vào, điếm tiểu nhị lập tức tiến lên chào đón: " Vị công tử này xin hỏi ngài cần gì?"
Cảnh Nhiên nhàn nhạt cười nói: " Một bầu linh trà tốt nhất, còn có điểm tâm cho hài tử."
Tạ Bác mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm bàn của người khác, bất mãn nói: " Cha, vì cái gì không có linh quả."
Cảnh Nhiên điểm điểm vào mũi nhóc nói: " Bởi vì hôm nay con đã ăn rồi, về sau còn muốn ra ngoài chơi nữa không?"
Được rồi, tiểu bằng hữu Tạ Bác không còn lời gì để nói, Tạ Thù cười khanh khách, trải qua công trạng đánh trận nào thua trận đó, nhóc đã phi thường rõ ràng, phụ thân và cha tuy rất thương bọn nó, nhưng đụng đến vấn đề linh quả, chắc chắn sẽ không nhượng bộ.
Tạ Bác trừng mắt: " Ca ca, ca hư."
" Ha ha ha." Người một nhà vui vẻ cười nói, hết thảy đều rất bình thường, Tạ Thù tò mò nhìn quanh khắp nơi, thấy lão gia gia sắc mặt tái nhợt, đột nhiên chạy ào qua.
Cảnh Nhiên ngăn cản không kịp, chỉ có thể đi theo, cả giận nói: " Thù nhi."
" Gia gia, gia gia, người sinh bệnh sao?" Tạ Thù tò mò tròn xoe mắt.
Trời biết, Tạ tam gia lúc này bị dọa sắp vỡ cả tim, liếc mắt một cái liền nhận ra ngọc bội trêи cổ Tạ Thù, đúng là cái mà lão đã từng đưa cho nhi tử.
" Ta, ta không có việc gì." Tạ tam lão gia nghiến răng nghiến lợi, cố tình trêи mặt còn làm bộ như không có việc gì, trong lòng lão thì hung hăng mắng Tạ thất ngàn vạn lần. Đây chính là hai đứa cháu ngoan của lão sao, đúng là càng nhìn càng đáng yêu, chỉ là, ở nơi nguy hiểm như vậy sao lại có thể dẫn cháu ngoan tới.
" Gia gia, cho người ăn kẹo, ăn kẹo liền không đau nữa." Tạ Thù ngọt ngào cười nói, lấy ra một viên kẹo đưa cho Tạ tam lão gia.
Tạ tam lão gia nào kịp tự hỏi, trực tiếp nuốt viên kẹo xuống, tư vị kia sau khi tiến nhập vào miệng, vẻ mặt Tạ tam lão gia chua xót, lão chưa từng ăn phải viên kẹo nào đắng như vậy, đắng muốn xuyên tim, đắng đến nỗi dạ dày tựa hồ như quay cuồng.
" Ngươi đứa nhỏ này, sao lại chạy loạn như vậy." Cảnh Nhiên bắt lấy Tạ Thù giáo huấn, sau đó vẻ mặt tràn đầy ý tứ xin lỗi nhìn về phía Võ Sĩ bên cạnh: " Xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện, chạy loạn khắp nơi, khiến các ngươi thêm phiền toái, tiền trà hôm nay, tính lên ta vậy?"
Nam nhân không vui liếc mắt đánh giá Cảnh Nhiên một cái, Tạ Thù hơi sợ tránh trong ngực cha: " Oa....Cha, con về sau không bao giờ chạy loạn nữa."
Người chung quanh lập tức có người trách cứ, hài tử người ta đáng yêu như vậy, không phải chỉ tặng một viên kẹo thôi sao, vậy mà còn không chịu nói lý không chịu buông tha cho người ta.
Sắc mặt nam nhân cứng đờ: " Không có việc gì."
Cảnh Nhiên vội vàng thanh toán tiền, ôm hài tử rời đi, như là không dám ở lại trà lâu, rõ ràng là bị thái độ của nam nhân dọa sợ.
Một cái nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh liền không ai để ý tới nữa, Tạ tam lão gia thì đau lòng không thôi, Tạ thất sao lại mang hài tử theo, còn cho hài tử ăn kẹo đắng. Hơn nữa, cháu ngoan của lão vừa rồi còn khóc, quá đau lòng, Tạ tam lão gia liên tục thầm mắng, tuy trong lòng trách cứ, nhưng lão không thể không thừa nhận, biết được tin tức của nhi tử, được nhi tử chú ý đến, lão vẫn vô cùng cao hứng.
" Cha, vừa rồi người cần gì phải để ý tới mấy người lai lịch không rõ, nơi này là Thanh Thành, bất luận kẻ nào cũng đều rất nguy hiểm, thất đệ cũng thật là, lâu như vậy rồi mà không chịu tới, ta thấy hắn căn bản không đem cha để trong lòng."
Tạ tam gia sưng sỉa mặt mày, theo lão thấy kẻ nguy hiểm nhất chính là gã thì có, sớm biết đứa con trai này bị Tạ gia giáo ɖu͙ƈ hỏng rồi, không nghĩ tới gã thế mà lại bại hoại nhân luân như vậy, lão thất chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với gã, thậm chí trước đây còn rất sùng kính vị tam ca này. Đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì, đáng giá để gã vì Vương gia mà bán mạng, rõ ràng có A Tuyết ở châu thành, được A Tuyết xem như châu như ngọc bồi dưỡng, đứa con trai này lại có thể chỉ vì chút chỗ tốt Vương gia cho gã mà không màng cha ruột, không màng huynh đệ ruột thịt, Tạ tam lão gia thực sự cảm thấy rất lạnh tâm.
Bên kia, Cảnh Nhiên ôm Tạ Thù, dắt tay Tạ Bác, đi ra khỏi trà lâu không bao xa, cái đầu nhỏ trong lòng ngực liền nhô ra gương mặt tươi cười: " Cha, đó chính là tổ phụ của bọn con sao, con biểu hiện rất tốt đúng không?"
Tạ Bác ngốc lăng, căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì: " Ca ca, không phải ca đang khóc sao?"
Ở trong lòng Tạ Bác, nam tử hán đổ máu không đổ lệ, từ lúc trưởng thành một tuổi, nhóc đã biết cái gì gọi là nam tử hán.
Tạ Thù nói: " Ta mới không có khóc đâu, đúng không, cha."
Cảnh Nhiên lại cười nói: " Ừ ừ ừ, Thù nhi của chúng ta thông minh nhất."
Tạ Bác nói: " Con cũng thông minh, con cũng thông minh."
Tạ Thù làm một cái mặt quỷ: " Đệ đệ ngốc."
" Ta không ngốc, ta không ngốc."
Hai tiểu hài tử vừa đi vừa nháo, Cảnh Nhiên mang theo bọn nhỏ nhanh chóng đi hội hợp với Tạ Uẩn, Tạ Uẩn lúc này sớm đã cải trang xong, từ một công tử anh tuấn tiêu sái, biến thành một nam nhân trung niên trầm ổn.
Trong Lòng Cảnh Nhiên có chút buồn cười, Tạ Uẩn ngay cả giả dạng cũng không làm xấu chính mình, đúng là làm người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau khi hội hợp với Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên giao cho hắn một ít đồ vật, cũng tỉ mỉ giảng kỹ về những phương vị mà mình đã bố trí trận pháp cho hắn biết. Sau đó từ biệt nhau, Cảnh Nhiên mang theo hài từ rời đi thật xa, Tạ Uẩn thì rất nhanh liền lẩn vào trong đám người.
Trong trà lâu, Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt hưng phấn chạy vào, lập tức nhìn thấy một người quen, vội giữ chặt tay hắn: " Đi mau, đi mau, nghe nói tiểu thành chủ đã trở lại, vừa rồi có người tận mắt nhìn thấy, thành vệ hiện giờ đã bắt đầu cho đăng ký tặng lễ, chỉ có hôm nay, tới muộn là không kịp đâu."
" Ngươi nói cái gì...." Người trong trà lâu rất nhanh liền loạn như tổ ong, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
" Ở đâu, ở đâu."
" Bên kia..." Lý Kỳ tùy ý chỉ về một hướng khá xa.
Nhưng mà, mọi người còn chưa có đi quá xa.
" Oanh!" Một tiếng vang lớn, trà lâu bọn họ vừa ngồi liền sụp xuống, đây chính là trà lâu có bố trí trận pháp Huyền cấp a, các khách nhân không rét mà run, lúc này bọn họ liền tìm kiếm người trước đó gọi họ ra, nhưng người nọ đã biến mất không tung tích.
Trà lâu sập, chỉ có một chỗ còn lành lặn, địa phương quanh thân Tạ tam gia trong bán kính nửa thước, hầu như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Rõ ràng trà lâu đang trống rỗng, thế mà mạc danh lại chạy ra hơn mười mấy người, Tạ Uẩn trong lòng tự giễu, đối phó với tiểu nhân vật như hắn, Vương gia thật đúng là cẩn thận.
Tạ tam lão gia còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, Tạ Uẩn đã bay nhanh tới kéo lão qua một bên.
" Ngươi...." Tạ tam lão gia rõ ràng không hề nhận ra tạ uẩn.
" Câm miệng!"
Thanh âm này Tạ tam lão gia nhận ra, vội vàng ngậm miệng không dám nói nhiều nữa, trong lòng vừa lo lắng lại vừa cao hứng, chợt cao chợt thấp như treo mười tám cái thùng múc nước."
" Tạ thất, ngươi quả thực đã tới."
" Nhanh chóng bắt hắn lại, đừng có vô nghĩa nữa, thành vệ rất nhanh sẽ tới."
" Vâng..."
" Ngươi hạ độc...."
Tạ Uẩn cười lạnh, không chút do dự, lại ném mấy trái bom xuống, không cho bất luận kẻ nào đến gần, hắn biết chỉ dựa vào một ít thuốc nổ và một ít độc dược này, trong thời gian ngắn không thể đối phó được người Vương gia, điều hắn có thể làm bây giờ là kéo dài thời gian.
" Dừng tay, nếu không ta sẽ giết hắn." Có người nắm cổ Tạ Sóc uy hϊế͙p͙.
Tạ Uẩn khó có khi trả lời lại một câu: " Liên quan gì đến ta."
Ngay sau đó, Tạ Uẩn lại vội vàng khởi động trận pháp mà Cảnh Nhiên giao cho hắn, sỡ dĩ trà lâu sụp xuống, cũng là vì Cảnh Nhiên trước đó đã động tay động chân, Tạ Uẩn chỉ cần kíp nổ những thuốc nổ hắn đã đặt ở những chỗ yếu nhất của trận pháp, trà lâu sẽ tự sập.
" Ta là tam ca của ngươi...." Tạ Sóc sợ tới mức trêи mặt không còn tí máu.
Tạ Uẩn nào có thời gian cùng gã vô nghĩa, trong trà lâu lại có thêm vài người vọt tới, Tạ Uẩn lại ném bom, lại vội vàng ném thêm một quả bom khói chứa khí độc. Tiếp theo, lại tung ra thêm hai cái trận bàn mê tung, lôi kéo Tạ tam lão gia xoay người bỏ chạy.
Trong lòng Tạ Uẩn oán hận, hắn biết thành vệ đúng là không thể dựa vào được mà, gây ra động tĩnh lớn đến vậy, khoảng cách lại không phải rất xa, thành vệ thế mà còn chưa chịu chạy lại đây xem. Lại không nghĩ tới là do hắn tự vác đá nện chân mình, Lý Kỳ nháo ra chuyện kia, chuyện quan trọng như tiểu thành chủ của bọn họ, thành vệ nào dám thả lỏng, tất nhiên là phải đi xác định an toàn của tiểu thành chủ trước.
Tạ Uẩn dứt khoát không hề cố kỵ, phát hiện chung quanh không có người qua đường, theo phương hướng Cảnh Nhiên bố trí trận pháp, lại ném qua một trái bom.
" Ầm ầm ầm...." Theo từng trận tiếng nổ, mặt đất bị bắn phá tạo ra từng hố lớn, bên ngoài cửa hông phủ thành chủ, chỉ cần là nơi Cảnh Nhiên từng đi qua, liên tục có phát sinh ra hàn khí âm sát bạo phá.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng hiểu rõ, thuốc nổ đối với thất tinh Võ Sĩ trở lên mà nói, chỉ có thể ngăn trở công kϊƈɦ, chứ không thể tạo thành thương tổn, tu giả từ Võ Sĩ trở lên đều có thể sử dụng thuật pháp, thất tinh Võ Sĩ đã có thể bố trí thuẫn phòng hộ. Nhưng mà, sát khí và độc dược thì chỗ nào cũng chui vô được cả.
Tạ Uẩn hạ thủ không chút nương tay, người Vương gia tức giận muốn điên, bọn họ nhiều người như vậy, còn có một Võ Hồn, thế mà lại không bắt được một Tạ thất nho nhỏ, đúng là quá buồn cười.
" Tạ gia
tiểu nhi, ngươi đê tiện...." Người Vương gia gầm lên, rõ ràng phát hiện ra sau khi hấp thu phải độc dược, hơi thở dần dần trở nên không còn thông thuận nữa.
Tạ Uẩn cười lạnh, ta đê tiện sao bằng Vương gia các ngươi. Không có tâm tình để suy xét quá nhiều, lúc này hắn đã có chút cố hết sức ngăn chặn, sự chênh lệch về thực lực, không phải thứ mà một ít thủ đoạn nhỏ có thể bù vào được.
Mà lúc này, Tạ tam lão gia cũng sợ ngây người, con của lão không ngờ lại có danh tác như vậy, thủ đoạn lớn đến như vậy.
" Tạ gia tiểu nhi, ngươi chết đi...." Người Vương gia lúc này tức muốn nổi lửa, còn quản cái gì mà cơ duyên nữa, chỉ hận không thể giết Tạ Uẩn, diệt trừ cho sảng kɧօáϊ.
Tạ Uẩn vội vàng ném ra mấy cái trận bàn, giữ chặt Tạ tam gia vội vàng chạy trốn, thuận tiện còn không quên ném thêm vài trái bom. Mục đích chế tác bom, đả thương người là thứ yếu, quan trọng nhất chính là, hắn muốn hấp dẫn sự chú ý của thành vệ.
" Ầm ầm ầm..." Lại có vài tiếng nổ mạnh vang lên.
" Dừng tay..." Một tiếng gầm vang vọng trong không trung, người tới rõ ràng là cao thủ thất tinh Võ Hồn trở lên.
Thành vệ xếp hàng chỉnh tề, vội vàng từ trong phủ thành chủ chạy ra, chỉ trong nháy mắt đã bao vây xung quanh bọn họ. Tạ Uẩn nhẹ nhõm thở phào, hắn biết kế hoạch của mình đã thành công, Vương gia lần này đừng hòng làm gì được hắn.
Sắc mặt của đám người Vương gia tái nhợt, rõ ràng cũng nhận ra điều này.