Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 70: Đến




Tạ Uẩn trở lại tiểu cách gian, Cảnh Nhiên đã dỗ hài tử ngủ rồi, cười liếc hắn một cái, hỏi: " Nói xong?"

" Ha hả!" Tạ Uẩn sờ sờ mũi, hắn cảm giác mình bị lão bà coi thường, tuy lão bà cười vô cùng câu nhân, nhưng hắn lại cảm thấy nụ cười của lão bà rất có ý vị thâm sâu, Tạ Uẩn bất mãn ôm lấy lão bà, nói: " nói xong."

Cảnh Nhiên cười khẽ: " Hỏi ra cái gì không?"

Tạ Uẩn ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng lại, hắn phát hiện trừ chuyện phủ thành rất lớn, tiêu dùng đắt đỏ, phủ thành tốt cỡ nào cỡ nào ra thì không hỏi được cái gì nữa.

Cảnh Nhiên cong môi cười nói: " Ngươi đừng lo lắng, phủ thành cũng có quy củ của phủ thành, loại tiểu nhân vật như chúng ta, chỉ cần tuân theo loại quy củ này, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Tạ Uẩn bất mãn: " Tương lai ta sẽ là đại nhân vật."

Cảnh nhiên cười sung sướиɠ, gật đầu thật mạnh, tràn đầy tin tưởng nói: " Ân, ta tin ngươi."

Tạ Uẩn có chút ngượng ngùng, lão bà tín nhiệm hắn như vậy, tương lai hắn phải nỗ lực hơn nữa mới được. kỳ thật, lần này vội vã đến phủ thành, thứ nhất là vì thuốc tắm của bọn nhỏ vừa lúc ngâm xong rồi, thứ hai là bởi vì thân thể của lão bà, còn có gien dịch cao cấp của hắn nữa.

Phạm huyện quá nhỏ, tuy có Triển đại thiếu hỗ trợ. Nhưng, rất nhiều linh dược cao cấp vẫn không tìm được. Không bột đố gột nên hồ, hắn cũng vậy, tuy hắn có thể đào tạo linh thực cấp thấp thành cao cấp. Nhưng, linh thực cấp ba ở phạm huyện cũng rất khan hiếm. Nếu phải đào tạo linh thực từ bậc một bậc hai lên, vậy thì vừa tốn thời gian vừa tốn sức.

Theo tu vi càng cao, yêu cầu về thực vật biến dị cũng càng nhiều, cấp bậc của thực vật cũng tăng cao, dựa theo cái loại biện pháp đào tạo này, tám năm mười năm cũng không nhất định sẽ hoàn thành được. Bởi vậy, sau khi cải thiện thiên phú của hai tiểu bảo bối xong, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lập tức quyết định đến phủ thành ngay.

Trải qua lần trị liệu trước, hiện giờ Cảnh Nhiên đã là lục tinh Võ Giả. Nhưng Tạ Uẩn vẫn cảm thấy chưa đủ, lão bà còn có thể tốt hơn nữa.

Tạ Uẩn hỏi: " Phủ thành đến tột cùng có bộ dáng gì?"

" Phủ thành à...." Cảnh Nhiên dừng một chút, như là đang nhớ tới gì đó, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười, nói: " Tuy ta không biết Thanh Thành có bộ dáng gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, phủ thành là khởi điểm của tu giả, chỉ có địa phương từ phủ thành trở lên, mới được coi là địa phương của tu giả."

Tạ Uẩn bĩu môi, nói mà giống như chưa nói vậy. Nhưng, trong lòng hắn càng tò mò, phủ thành đến tột cùng có cái gì đặc biệt, mà khiến cho Cảnh Nhiên gọi đó là địa phương của tu giả.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã được một tháng, trêи hành trình ngồi xe buồn tẻ, người lớn còn có thể tu luyện, nhưng hai đứa nhỏ thì đứng ngồi không yên. Cảnh Nhiên dứt khoát lôi kéo bọn nhỏ cùng tu luyện luôn, dạy hai đứa phương thức vận khí.

Biểu hiện của Tạ Thù vô cùng tốt, còn có thể kiên trì tu luyện, chỉ ngắn ngủi mười ngày đã có khí cảm.

Tạ Bác thì không, tu luyện một lát liền nhìn đông nhìn tây, hoặc là hỏi ăn cái gì, hoặc là nhích tới nhích lui. Cảnh Nhiên không màng nhóc khóc la quậy phá, hung hăng thu thập một lần, Tạ Bác thút tha thút thít, vội tìm phụ thân trợ giúp. Tạ Uẩn lạnh mặt, không hề để ý tới nhóc, Tạ Bác lúc này mới bắt đầu sợ hãi, cảm thấy phụ thân và cha đều không thích mình, thương tâm khóc một buổi tối, ngày hôm sau liền thành công tu luyện ra khí cảm.

Từ đó trở đi nhóc mới biết, tuyệt đối không thể chậm trễ chuyện tu luyện, bằng không cha sẽ tức giận, phụ thân cũng sẽ không thèm để ý tới nhóc nữa.

Tạ Uẩn tuy có chút đau lòng, nhưng vẫn rất hài lòng với kết quả này, thiên phú của Bác nhi rất tốt, nếu không nỗ lực tu luyện, thì chỉ lãng phí tư chất cực tốt này. Hài tử rồi sẽ có một ngày trưởng thành, cũng sẽ ra ngoài lang bạt, Tạ Uẩn không muốn tương lai sau này tu vi của nhóc quá thấp rồi bị người khi dễ, lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn.

Lại qua mấy ngày, Tạ Uẩn ngồi trêи xe, rõ ràng cảm giác được một trận chấn động. Sau đó, như là hoàn cảnh đột nhiên thay đổi, cảnh tượng nháy mắt biến chuyển, có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí nhàn nhạt trong không khí, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, hoa cỏ cây cối chung quanh, tựa hồ như tươi tốt hơn trước đó rất nhiều.

Hoặc là nói, không những tươi tốt, mà đại thụ quả thực như muốn che trời lấp đất luôn, thậm chí cả cỏ dại ven đường, đều không phải là thực vật bình thường.

" Tới phủ thành rồi." Tạ Uẩn kinh ngạc, cuối cùng cũng có chút lý giải, vì sao Cảnh Nhiên lại nói phủ thành là địa phương của tu giả, ngay cả thực vật mà còn tràn đầy linh khí như vậy, càng đừng nói tới những thứ khác. Nhưng mà, lúc này Tạ Uẩn cũng biết, này chỉ là một góc băng nổi mà thôi.

Cảnh Nhiên cười nói: " Muốn tới Thanh Thành còn xa lắm, nơi này chỉ mới là bên ngoài phủ thành thôi."

Tạ Uẩn cảm thán trong lòng, chỉ là địa phương bên ngoài mà đã như vậy, linh khí còn nồng đậm hơn cả Thanh Hà Tiểu Uyển, tới Thanh Thành rồi còn không biết còn đến thế nào nữa.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền vứt tâm tư này ra sau đầu, trong lòng cuối cùng cũng hiểu, tiêu phí xa xỉ trong lời xa phu nói là ý gì.

Càng hướng đến Thanh Thành, mỗi một nơi đều có thị vệ kiểm tra, xa phu có lệnh bài thông hành nên không cần đóng phí. Đám người Tạ Uẩn thì không được, bọn họ có sáu người lớn và hai đứa nhỏ, chưa đến Thanh Thành mà lộ phí đã phải giao ba ngàn linh châu, cái này chưa tính đến phí an gia sau khi đến Thanh Thành nữa.

Đồng thời, Tạ Uẩn cũng hiểu vì sao mà Triển đại thiếu nói với hắn, thương đội ở phủ thành không hề có tai mắt. Ở đây đúng là quá nhiều cao thủ, dọc đường đi Tạ Uẩn không hề thấy người nào có tu vi thấp hơn thất tinh Võ Sĩ. Tuy những người này đều là thị vệ tuần tra, nhưng từ điểm này thôi cũng có thể nhìn ra, ở phủ thành có rất nhiều cao thủ.

Khó trách thương đội của Triển gia chỉ dám hành động ở ngoại vi, đại biểu của thương đội chính là tiền, chính là hàng hóa. Nếu không có đủ thực lực, cho dù bọn họ có thâm nhập được vào phủ thành, lấy được hàng hóa giá trị phi phàm thế nào đi nữa thì cũng không có năng lực bảo vệ.

Trong lòng Tạ Uẩn lại dâng lên một loại cảm giác gấp gáp. Lúc ở Phạm huyện, tứ tinh Võ Sĩ đã được xem như một cao thủ. Nhưng sau khi tới phủ thành hắn mới biết, tu vi của mình ở đây không được tính là cái gì cả.

Trải qua lộ trình ba tháng, rốt cuộc cũng tới được Thanh Thành, xa phu trực tiếp lái xe, dẫn bọn họ đến phòng làm việc, giải thích: " Trước hết cần phải làm lệnh bài thân phận đã, sau đó mới có thể vào thành. Nếu không, thành vệ sẽ không cho vào, hơn nữa người nào mà không có lệnh bài thân phận, quá ba tháng, thành vệ sẽ tiến hành bắt giữ, đưa tới khu mỏ làm khổ sai."

Tạ Uẩn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, hắn để Cảnh Nhiên ở lại trêи xe, mình thì đi đóng phí.

Phòng làm việc người đến người đi, Tạ Uẩn liếc mắt nhìn sơ qua đa phần đều là Võ Sĩ, người tu vi cao thậm chí có cả cửu tinh Võ Sĩ, còn người tu vi thấp thì cũng là tam tinh Võ Sĩ. Tạ Uẩn lúc này thật sự giật mình, ở địa phương như phủ thành, đừng nói là tất cả đều là Võ Sĩ nha.

" Ngươi mới tới?" Có người đến gần hắn.

Tạ Uẩn gật đầu: " Hôm nay vừa đến."

" Ha ha, ngươi đừng bị chúng ta hù dọa, trong thành vẫn còn nhiều võ giả cấp thấp, những người như bọn ta đây, đều là người đến phủ thành tìm đường ra, lại không muốn gia nhập vào bất cứ phương thế lực nào. Cho nên Võ Sĩ mới nhiều như vậy."

Tạ Uẩn nhẹ thở phào, trong lòng ngẫm kỹ lại, Tạ Sóc không phải cũng là Võ Giả đó sao, gã vẫn là đệ tử của học viện Thanh Vân, làm sao mà tất cả mọi người ở Thanh Thành đều là Võ Sĩ được.

Trương Mãnh cười nói: " Lúc trước ta vừa tới phủ thành, cũng bị dọa sợ, sau thời gian dài mới biết được, lúc làm lệnh bài thân phận, kỳ thật chúng ta đều là những võ sĩ không cao không thấp."

Tạ Uẩn nói: " Xin chỉ giáo cho."

Trương Mãnh thở dài: " Võ giả tu vi thấp, đâu cần phải vào phủ thành để tu luyện làm chi, chỉ có những Võ Sĩ như bọn ta, rất lâu rồi mà vẫn không tấn giai được, nên mới phải nghĩ biện pháp mưu tìm đường ra. Bằng không, cứ đợi ở huyện thành mãi, cả đời chỉ sợ cũng cứ như vậy mà thôi."

Tạ Uẩn hiểu rõ gật gật đầu, rất nhanh liền tới lượt bọn họ đóng phí.

Trương Mãnh lấy lệnh bài thân phân ra, nhân viên công tác nhìn thoáng qua, nói: " Đóng bao nhiêu?"

Trương Mãnh vội lấy linh châu ra, nói: " Ba tháng."

Nhân viên làm việc tiếp nhận lệnh bài, lấy một cái pháp khí màu trắng ra cắt xuống, nói: " Được rồi, người tiếp theo."

Tạ Uẩn đi lên phía trước, nhân viên ngẩng đầu, phát hiện hai tay hắn trống trơn không có cái gì, liền lạnh mặt nói: " Người ở đâu, tới phủ thành khi nào mà không có chứng minh."

Tạ Uẩn móc biên lai đóng phí dọc đường ra, thầm thấy may mắn vì mình đã không vứt đi, nói: " Người Phạm huyện, hôm nay vừa đến, đây là chứng minh."

" Ân." Nhân viên làm việc gật đầu, kiểm tra biên lai một chút rồi mới hỏi: " Đóng bao nhiêu?"

Tạ Uẩn lấy linh châu ra, nói: " Sáu người lớn và hai đứa nhỏ, năm tháng."

" Gì?"

Không chỉ nhân viên mà ngay cả Trương Mãnh cũng đều cảm thấy kinh ngạc, vị huynh đệ này tu vi không hiện, không nghĩ tới cũng là một kẻ có tiền.

Đương nhiên, nhân viên chỉ kinh ngạc trong nháy mắt mà thôi, hắn lấy ra sáu cái lệnh bài trước, sau lại lấy ra hai cái khác. Cái trước thì dùng pháp khí màu trắng, cái sau thì dùng pháp khí màu đỏ, cắt lên vài đường, nói: " Xong rồi, người tiếp theo."

Tạ Uẩn cầm lệnh bài, trong lòng tấm tắc cảm thán, tiêu phí ở Thanh Thành quả là quá xa xỉ. Nhưng mà, năm tháng hẳn là đã đủ cho hắn trị liệu cho Cảnh Nhiên, luyện chế ra gien dịch cao cấp.

Ở cái địa phương như phủ thành, Tạ Uẩn cũng không tính ở lâu, tứ ca đã đến châu thành rồi, hắn sao có thể lạc hậu được. Trong lòng hắn, phủ thành chỉ là một địa phương để tạm dừng chân mà thôi, chờ hắn luyện chế ra gien dịch cao cấp, đề cao thiên phú tu luyện, đồng thời trị liệu cho Cảnh Nhiên xong, bọn họ sẽ lập tức rời đi.

Trương Mãnh kinh ngạc: " Huynh đệ, ngươi còn mang theo không ít người nha?"

Tạ Uẩn cười nói: " Còn có thê nhi và hạ nhân."

Trương Mãnh khϊế͙p͙ sợ, sau lại hiểu rõ, dù sao thì, ở mấy địa phương như huyện thành người ta đều thành thân rất sớm, hắn cảm thán nói: " Tiêu phí ở Thanh Thành rất xa xỉ, huynh đệ, ngươi thật đúng là..."

Tạ Uẩn làm bộ dáng bất đắc dĩ, cười khổ nói: " Cũng đâu thể bỏ bọn họ lại, đúng rồi, ta muốn hỏi huynh đệ một chuyện. Nếu Thanh Thành thu phí xa xỉ như vậy, vì sao các ngươi không gia nhập vào mấy thế lực luôn đi?"

Trương Mãnh khinh thường nói: " Những võ sĩ như chúng ta tu vi không cao, sau lưng lại không có bối cảnh, nếu gia nhập vào thế lực, thì chỉ bị người áp bức mà thôi, ngươi có nhìn thấy cái người cửu tinh Võ Sĩ lúc nãy không? Hắn chính là tấm gương của chúng ta, lúc trước tu vi của hắn rất thấp, sau này nhờ vào chính bản lĩnh của mình, không chỉ đứng vững gót chân ở Thanh Thành, tu vi cũng tăng lên tới cửu tinh Võ Sĩ, hiện giờ có rất nhiều thế gia đại tộc muốn mượn sức hắn. Nhưng hắn lại không thèm liếc mắt nhìn tới."

Tạ Uẩn cười nói: " Cảm tạ huynh đệ đã nói cho ta biết, ta còn thê nhi ở trêи xe, trước liền cáo từ ở đây, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại ở Thanh Thành."

Trương Mãnh cười, nói: " Hừ, ta ở Thanh Minh Phủ, nếu ngươi dàn xếp xong, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện tiếp."

Tạ Uẩn gật đầu với hắn, xoay người trở về xe.

Ba canh giờ sau, bọn họ mới xem như chân chính đến được Thanh Thành. Nhưng mà, chỉ trong ngắn ngủi ba canh giờ này, Tạ Uẩn đã gặp phải hai bọn cướp, may là đối phương tuy người đông thế mạnh, nhưng tu vi không cao. Thực lực của người mạnh nhất cũng chỉ đến ngũ tinh Võ Sĩ, còn bên bọn họ lại có hai tứ tinh võ sĩ, Mộ Tề và Tạ Uẩn, cùng với xa phu là tam tinh Võ Sĩ. Hơn nữa, Cảnh Nhiên còn luyện chế các loại trận bàn, rất dễ dàng giải quyết đám người này.

Xe chạy đến cửa thành, đoàn người xuống xe để kiểm tra.

Trừ Cảnh Nhiên ra, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình giật mình, hai tiểu gia hỏa quơ chân múa tay, tò mò nhìn đông nhìn tây.

Tạ Uẩn ngẩng đầu liền thấy, thành trì thật lớn được trận pháp vây quanh, trêи không còn ẩn ẩn có phi hành khí xẹt qua.

Cửa thành, cảnh tượng các tu sĩ mặc quần áo đủ loại màu sắc vội vội vàng vàng, bên ngoài cửa thành cách đó không xa, có một cái chợ tự phát nhỏ. Nghe thấy tiếng rao hàng của bọn họ, Tạ Uẩn có chút kinh ngạc, Bạo Viêm Phù, Lôi Kϊƈɦ Phù, Bồi Nguyên Tề, Hồi Xuân Tề.., cùng với một vài loại đan dược, còn có pháp khí công kϊƈɦ Huyền cấp, rao bán cứ như là hàng vỉa hè không hề đáng giá tiền.

( Tạ Uẩn cảm thấy kinh ngạc bởi những thứ này ở Phạm huyện rất đáng giá, chỉ có trong các buổi đấu giá, thế nhưng ở đây lại bán ngoài vỉa hè)

" Oanh!"

" Bịch bịch..."

Trêи sạp có người đấu võ, trong khoảng thời gian ngắn, thanh quang hồng quanh bắn ra bốn phía, tu vi từ tam tinh Võ Sĩ trở lên, đã có thể sử dụng pháp thuật.

Rất nhanh, chiến đấu hai bên thắng bại đã phân, Võ Sĩ thắng lợi đánh người kia phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi vẫn không buông tha, hung hăng giẫm một chân lên ngực người kia, lúc này mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch. Sau đó mới hùng hùng hổ hổ chửi vài câu rồi mới kiêu căng ngạo mạn, nghênh ngang mà đi.

Chung quanh không ai để ý tới, thành vệ cũng làm như không thấy.

Tạ Uẩn giật mình, lúc này hắn mới chân chính cảm nhận được, cái gì là địa phương của tu giả.